Đẹp Trai Là Số 1 - Chương 6: Xuất viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Đẹp Trai Là Số 1


Chương 6: Xuất viện


Nhờ Hà Địch nói vậy, Tô Căng Bắc mới giật mình nhớ
tới mẫu thân đại nhân hấp ta hấp tấp nhà mình rất có khả năng đã xem tin tức giải trí hôm nay, cũng rất có khả năng ngày mai sẽ xuất hiện trong
phòng bệnh này.

Nghĩ tới điệu bộ hết khóc lóc ầm ĩ tới đòi thắt cổ của bà, Tô
Căng Bắc liền tê cả da đầu. Rạng sáng hôm sau, cô gọi Hà Địch tới, nhất
thiết bắt cô ấy lo thủ tục xuất viện cho cô để tránh đầu sóng ngọn gió.

– Căng Bắc, chuyện này không tốt đâu.

– Không tốt gì chứ, chị muốn để bà ấy thấy em nằm trên giường
bệnh à? Địch Địch, bây giờ chúng ta xuất viện nghĩa là em không hề bị
nặng như trên tin tức nói, như vậy bà ấy mới yên tâm hơn, chị cũng không cần lo bị liên lụy.

Tô Căng Bắc ngồi trên xe lăn, thấy Hà Địch do dự bèn hối thúc cô ấy:

– Chị mau dọn đồ đi, dù sao bây giờ em ngoại trừ chân vẫn chưa
thể đi, những chỗ khác đều không sao cả, chúng ta về tự chăm sóc cũng
được, nếu chị thực sự không yên tâm thì đợi mẹ em về rồi chúng ta quay
lại nằm viện.

Hà Địch cắn răng:

– Vậy cũng tốt, lỡ mọi người cãi nhau trong bệnh viện cũng không hay, muốn cãi thì về mà cãi.

Tô Căng Bắc:

– Chị yên tâm, em với mẹ sẽ không gặp nhau, nói gì tới cãi.

Lúc Chu Thời Uẩn đi làm thì Tô Căng Bắc đã xuất viện, thấy phòng bệnh trống không, anh hơi kinh ngạc nhìn y tá.

Y tá vội giải thích:

– Cô Tô nói có chuyện quan trọng nên xuất viện trước.

Chu Thời Uẩn khẽ cau mày, chân còn bó thạch cao mà xuất viện?

– Bác sĩ Chu, trước khi đi cô Tô có nói, bảo anh đừng lo lắng.

Anh hơi khựng lại, cảm thấy có chút buồn cười, anh có gì mà lo lắng.

Triệu Tuyết Nhan ở trên xe gọi mấy cuộc điện thoại cho Tô Căng
Bắc nhưng đầu bên kia đều là trạng thái tắt máy, bà lại gọi cho Hà Địch
vẫn không ai bắt máy.

Vẻ mặt bà đầy giận dữ:

– Con nhóc này nhất định muốn chống đối mình đây, chuyện lớn như tai nạn giao thông mà nếu mình không xem tin tức thì vẫn không biết!

– Mẹ, tin tức đều hay nói quá lên, con thấy Căng Bắc không có chuyện gì đâu.

Tô Doãn Đông mới sáng sớm đã bị Triệu Tuyết Nhan kéo dậy khỏi
giường, buồn ngủ vật vờ ngồi trên xe, bây giờ vẫn là trạng thái chưa
tỉnh ngủ.

– Có gì hay không mẹ đều phải tận mắt thấy.

Triệu Tuyết Nhan nói:

– Còn xảy ra tai nạn giao thông với nam minh tinh nữa chứ, sao
nó không thể an phận một chút, ngày nào cũng có scandal, con nói xem nhà thông gia sẽ nhìn chúng ta thế nào.

Tô Doãn Đông ngáp một cái:

– Chu gia nếu chấp nhận đứa con dâu này thì phải chấp nhận nghề
nghiệp của nó, một minh tinh có chút scandal là chuyện không thể bình
thường hơn, dù sao cũng đều là giả cả.

– Sao con biết là giả? Lỡ lần này là thật thì sao?

Tô Doãn Đông bĩu môi:

– A… nói cũng phải, gã tên Từ Gia Vỹ kia đoán là có tướng mạo rất hợp ý Căng Bắc.

– Nè! Con đúng là nói bậy!

– Mẹ mở đầu trước mà!

– Con!

– Phu nhân, thiếu gia, đến bệnh viện rồi.

Tài xế cung kính nói.

Triệu Tuyết Nhan liếc Tô Doãn Đông:

– Xuống xe, đi xem xem em gái con thế nào rồi.

Tô Doãn Đông nhún vai, mở cửa xuống xe.

Triệu Tuyết Nhan cũng xuống xe, bà đứng ở cổng bệnh viện, hơi kinh ngạc nhìn dòng tên bệnh viện phía trên:

– Bệnh viện Viện Y học Kinh Lập 1? Căng Bắc ở bệnh viện này?

Tài xế gật đầu:

– Dạ đúng, thưa phu nhân.

– Trùng hợp như vậy?

Gương mặt Triệu Tuyết Nhan vốn đang tức giận chợt nở nụ cười:

– Hai đứa này quả nhiên là có duyên.

Tô Doãn Đông khó hiểu nhìn bà:

– Mẹ, mẹ nói gì vậy?

– Doãn Đông à, con biết còn ai ở bệnh viện này không?

– Con đâu biết.

Triệu Tuyết Nhan cười bí hiểm:

– Chu Thời Uẩn, cháu trai bảo bối của Hoắc lão phu nhân.

Tô Doãn Đông bất ngờ:

– Ý mẹ là, hôn phu của Căng Bắc?

– Không sai.

Triệu Tuyết Nhan và Tô Doãn Đông đến khu phòng bệnh, hỏi thăm y tá:

– Xin chào, cho hỏi Tô Căng Bắc ở phòng bệnh nào thế?

– Không…

Y tá ngẩng đầu, chợt ngây ngẩn cả người. Nhìn chàng trai môi
hồng răng trắng, dung nhan như ngọc trước mặt, y tá bỗng chốc đỏ mặt:

– Cô ấy, cô ấy, cô ấy xuất viện rồi.

– Cái gì?

Sắc mặt Triệu Tuyết Nhan thay đổi:

– Xuất viện rồi?

Bị hét như vậy, y tá lúc này mới chú ý bên cạnh soái ca có một vị phu nhân rất tao nhã quý phái:

– Xin hỏi, mọi người là gì của cô Tô?

– Người nhà.

Triệu Tuyết Nhan tiến lên một bước:

– Nó xuất viện lúc nào?

– Sáng nay.

– Không phải nó bị tai nạn giao thông ư, sao các cô có thể cho nó xuất viện?

Triệu Tuyết Nhan trở nên nghiêm túc, khí thế của bà khiến người
ta bỗng dưng chùn bước, trực giác y tá mách bảo mình không chọc nổi
người này, bèn nhỏ giọng nói:

– Cô Tô nằm viện đã được một thời gian, ngoại trừ chân trái thì những nơi khác đều không sao cả…

Triệu Tuyết Nhan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây
sau, bà càng tức giận hơn, chân còn bó thạch cao mà xuất viện, rõ ràng
là trốn bà! Con nhóc chết tiệt!

– Mẹ, con đã nói là Căng Bắc không sao mà, mẹ cứ nhất quyết vội vội vàng vàng chạy tới.

Tô Doãn Đông liếc bà:

– Giờ yên tâm rồi, có thể về chứ?

Triệu Tuyết Nhan không yên tâm, truy hỏi:

– Y tá, lúc nó bị đưa vào có nghiêm trọng không? Còn bao lâu mới có thể bình phục, có để lại di chứng gì không?

Y tá hơi bối rối, những chuyện này làm sao cô biết. Đúng lúc
này, cô thấy bác sĩ chủ trị của Tô Căng Bắc ra khỏi một phòng bệnh thì
như thấy được cứu tinh, vội vàng nói:

– Bác sĩ Chu, bên này có người nhà bệnh nhân!

Cách đó không xa, Chu Thời Uẩn nghe tiếng liền đưa bệnh án trong tay cho Lâm Thanh Duy bên cạnh, nhấc chân đi về phía này.

Họ Chu? Triệu Tuyết Nhan quay đầu nhìn lại.

Chàng trai đang đi tới mặc đồ bác sĩ, gương mặt lạnh lùng tinh
tế, khí chất ngạo nghễ hơn người. Trong lòng Triệu Tuyết Nhan đã hơi hơi khẳng định.

Đứa cháu này của Hoắc lão phu nhân trước giờ không tham gia các
tiệc tùng của thế gia, cho nên hầu như không ai biết cậu ta trông thế
nào. Bà từng xem ảnh Hoắc lão phu nhân đưa bà, tuy trong ảnh là một đứa
trẻ 12 13 tuổi nhưng có thể nhìn ra được, sau khi lớn cậu ta chắc chắn
không phải hạng bình thường.

Bây giờ Triệu Tuyết Nhan nhìn người này, cảm thấy khuôn mặt đó
và khuôn mặt của đứa trẻ 12 13 tuổi trong hình có chút trùng khớp.

Bà bước lên đón, vẻ mặt vui mừng:

– Thời Uẩn à, hóa ra con là bác sĩ chủ trị của Căng Bắc, thật tốt, thật tốt.

Hành động của Triệu Tuyết Nhan và cách gọi quen thuộc này khiến
không chỉ y tá xung quanh ngây ngẩn mà Lâm Thanh Duy cũng bị dọa, ngay
cả Chu Thời Uẩn luôn bình tĩnh cũng không phản ứng kịp.

– Dì…

Vẻ mặt Triệu Tuyết Nhan đầy từ ái:

– Thời Uẩn à, có con ở đây, dì yên tâm rồi, con nhóc Căng Bắc
này cũng sẽ không làm loạn đâu. Con nói cho dì biết, chân Căng Bắc không sao chứ?

Chu Thời Uẩn hơi híp mắt, nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt mở
miệng là gọi Căng Bắc, hơn nữa biểu hiện cho thấy rõ ràng là biết mối
quan hệ giữa anh và Tô Căng Bắc.

Trong lòng Chu Thời Uẩn đã hiểu được mấy phần. Người này nếu
không phải mẹ Tô Căng Bắc thì là thân thích khác của Tô Căng Bắc.

– Phu nhân, xin dời bước nói chuyện.

Triệu Tuyết Nhan nhìn những người xem náo nhiệt xung quanh, vội gật đầu:

– Được, Doãn Đông à, con cũng đi theo.

Lâm Thanh Duy thấy ba người đi rồi, không hiểu sao cả, bèn đi tới đứng cạnh y tá, nói:

– Người này là ai vậy?

Y tá:

– Nói là người nhà của cô Tô.

– Người nhà của Tô Căng Bắc.

Vẻ mặt Lâm Thanh Duy quái dị:

– Vậy sao họ có vẻ như rất quen với sư huynh?

Y tá nghiêng đầu suy nghĩ:

– Hay cô Tô từng nhắc là bác sĩ Chu chữa cho cô ấy, nên người nhà mới tỏ ý cám ơn?

Lâm Thanh Duy gãi gãi sau gáy:

– Là vậy sao?

Hơn mười phút sau, Triệu Tuyết Nhan và Tô Doãn Đông ra khỏi phòng tiếp khách bên cạnh.

Triệu Tuyết Nhan cười híp mắt nói:

– Thời Uẩn, con nói nó không sao thì dì yên tâm rồi, nếu các con đã gặp nhau thì dì giao Căng Bắc cho con, dì không quản nó nữa.

Trong lòng bà đã nhận định Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn gắn liền làm một.

Chu Thời Uẩn cười lễ phép, không phản bác bà gì cả, chỉ nói:

– Dì đi mạnh khỏe.

– Được được được.

Tô Doãn Đông nghi ngờ nhìn Chu Thời Uẩn:

– Này, em gái tôi trước đây rất không thích cậu, bây giờ nó thích cậu rồi?

Triệu Tuyết Nhan trừng Tô Doãn Đông:

– Không thích gì chứ, nói gì thế hả?

Tô Doãn Đông hừ lạnh:

– Cũng phải, em gái tôi yêu nhan sắc như mạng, thích cậu cũng không lạ, chỉ là không biết kéo dài bao lâu thôi.

– Tô Doãn Đông!

Tô Doãn Đông mặc kệ bà mẹ nhà mình sắp trừng rớt mắt ra ngoài, anh bĩu môi không sao cả, xoay người rời đi.

Triệu Tuyết Nhan điều chỉnh vẻ mặt, lại từ ái nhìn Chu Thời Uẩn:

– Con đừng nghe Doãn Đông nói bậy, dì cũng đi trước nhé.

Chu Thời Uẩn gật đầu.

Triệu Tuyết Nhan đi theo hướng Tô Doãn Đông rời đi. Lâm Thanh Duy từ xa thấy họ đi rồi mới vội vã chạy lại:

– Sư huynh, tình huống gì thế?

– Không có tình huống gì hết.

Chu Thời Uẩn nói rồi liền đóng cửa.

– Ơ sư huynh!

Lâm Thanh Duy bị bỏ lơ thê thảm ngoài cửa, nhìn cửa văn phòng
đóng chặt, vẻ mặt phiền muộn, không có tình huống ư? Nhưng người nhà của Tô Căng Bắc cũng quá nhiệt tình với sư huynh rồi.

Chu Thời Uẩn sau khi về văn phòng, cởi áo blouse đang mặc, thay
bằng đồ của chính mình. Kỳ thực vừa nãy trong phòng tiếp khách, anh cũng không nói gì, chỉ dặn dò đúng sự thực về tình hình của Tô Căng Bắc mà
thôi, không khác gì mấy với khi nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân
thông thường.

Về phần tại sao không nói với Triệu Tuyết Nhan chuyện Tô Căng
Bắc không biết anh là ai, hoàn toàn chỉ vì anh lười… đối với loại chuyện không liên quan đến y học này, anh không quá để ý, không muốn nói nhiều thêm một câu nào.

Một nơi khác, Tô Căng Bắc ở trong phòng khách sạn ăn salad hoa quả, rất không thoải mái.

– Ôi Hà Địch, mẹ em không gọi điện tới à?

Hà Địch từ ngoài cửa đi vào:

– Vừa mới gọi, chị nghe máy rồi…

– Cái gì? Chị nghe máy rồi, không phải em đã bảo chị đừng nghe sao?

– Em đừng sốt ruột, mẹ em không nói gì cả.

Tô Căng Bắc ngẩn người:

– Không nói gì cả? Chị xác định?

– Chị cũng thấy lạ, bà ấy bảo em đừng chạy nữa, ngoan ngoãn về bệnh viện dưỡng thương, bà ấy sẽ không đến quấy rầy em.

Tô Căng Bắc nghẹn một miếng kiwi trong cổ:

– Khụ khụ, thật hay giả vậy?

– Thật, mẹ và anh trai em đã về rồi.

Tô Căng Bắc nhướng mày:

– Số hên quá, xem ra là công ty có việc, hoặc trong nhà có việc, mẹ lười để ý tới em.

Hà Địch:

– Không quan trọng, Căng Bắc, em xem em muốn tiếp tục về bệnh viện hay ở lại khách sạn?

Tô Căng Bắc chống cằm, nhớ đến bác sĩ Chu ít nói ít cười kia:

– Ở khách sạn chán lắm, đương nhiên em muốn về bệnh viện, về bệnh viện còn có Tiểu Duy chơi cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN