Đẹp Trai Là Số 1 - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Đẹp Trai Là Số 1


Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Thiệu Tố Oánh thở phì phò rời đi, Trương Học Thành vẻ mặt bấc đắc dĩ tiến lên nói:

– Căng Bắc, gây chuyện làm gì với một cô bé chứ.

Tô Căng Bắc cực kỳ vô tội:

– Đạo diễn Trương, thực sự cháu không có, kịch bản của cháu bị cô ấy ngồi đè lên, cháu chỉ muốn lấy lại kịch bản thôi.

Trương Học Thành thở dài:

– Dù là vậy, cháu cũng có thể nói chuyện đàng hoàng đừng đắc tội người ta, nếu sau này xảy ra chuyện gì, chú không bảo vệ được cháu đâu.

Tô Căng Bắc cười cảm kích với Trương Học Thành:

– Cám ơn đạo diễn Trương, lần này là cháu lỗ mãng rồi.

– Cháu đó, có biết người ta là ai không, người sau lưng cô ấy động một ngón tay thôi là sau này cháu không thể tồn tại trong showbiz được đâu.

Tô Căng Bắc ho khan:

– Dạ… sau này cháu sẽ chú ý.

Trương Học Thành tiếc hận nhìn cô, xoay người bảo mọi người quay phim. Chỉ mong cô tiểu thư Chu gia này đừng ghi thù, bằng không bộ phim của ông thật phải tìm diễn viên khác rồi.

Ngoài phim trường, Cao Tử Đồng đuổi kịp Thiệu Tố Oánh.

– Oánh Oánh, sao cậu đi thế?

Thiệu Tố Oánh cắn môi, mắng:

– Tô Căng Bắc thối tha!

– Phải phải phải, cô ta không tốt.

Cao Tử Đồng nói:

– Oánh Oánh, cô ta đắc tội cậu, mình sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thiệu Tố Oánh liếc cô ta:

– Cậu muốn làm gì?

– Mình muốn chỉnh cô ta lâu rồi, tìm vài phóng viên bôi nhọ cô ta ác vào, chuyện nhỏ.

Cao Tử Đồng lại nói:

– Oánh Oánh, cậu cũng có thể làm chút gì đó, một câu nói của cậu thôi, còn ai dám mời cô ta đóng phim chứ.

Thiệu Tố Oánh bĩu môi:

– Mình cũng muốn làm vậy nhưng nếu mình làm, chuyện này chắc chắn sẽ đến tai anh cả mình.

– A… một ngôi sao nữ nho nhỏ mà thôi, anh cả cậu sẽ không quản chuyện này đâu.

Thiệu Tố Oánh há miệng, lời muốn nói lại buồn bực nuốt về trong bụng, bà nội nói rồi, người Chu gia không thể lan truyền lung tung chuyện của Tô Căng Bắc, nếu người nhà biết cô truyền ra ngoài chắc chắn sẽ phạt cô.

Thiệu Tố Oánh chỉ có thể nói qua loa:

– Dù sao là không được, anh cả mình… anh cả mình không thích mình tham gia loại chuyện này.

– Vậy cũng được, chuyện tìm phóng viên để mình làm là được, cậu cứ xem đi, mình chắc chắn sẽ giúp cậu trừng trị cô ta.

Thiệu Tố Oánh gật đầu lấy lệ:

– Tùy cậu, đến lúc đó báo mình một tiếng là được.

– Không thành vấn đề.

Chuyện Thiệu Tố Oánh đã đến hồi kết, không biết có phải vì Tô Căng Bắc trắng trợn không sợ “quyền quý” hay không, người trong đoàn phim thầm khen cô rất ngầu. Có lần cô đi vệ sinh, nghe bên ngoài nhân viên đang bàn tán về cô, lúc cô đi ra, họ sững sờ nhưng sau đó lại mang vẻ mặt bái phục đến chào hỏi cô…

Tô Căng Bắc đương nhiên không thể nói cho các cô ấy biết là cô giáo huấn Thiệu Tố Oánh không hề có mảy may áp lực nào, “quyền quý” gì chứ, chẳng qua là nhỏ em chồng trong nhà không nghe lời mà thôi.

Dạo này Cao Tử Đồng cũng yên tĩnh rất nhiều, đại khái là mấy ngày nay chuyện quay phim tương đối nặng, căn bản không có thời gian để công kích ngầm. Tô Căng Bắc cũng vậy, cảnh khiêu vũ cảnh chiến đấu đều có, xong một ngày là chân mảng xanh mảng tím.

Tối hôm đó, cô quay phim xong về khách sạn. Trợ lý Tiểu Oai đưa thuốc mỡ đã chuẩn bị xong cho cô thoa.

– Chị Căng Bắc, chân chị ghê quá, có đau không?

Tô Căng Bắc đau lòng muốn chết nhìn đôi chân không còn trắng nữa:

– Chân không quá đau nhưng lòng chị đau.

Tiểu Oai an ủi vỗ vỗ cô:

– Không sao mà chị Căng Bắc, thuốc mỡ này thoa làm tan máu bầm, da thịt chị quá yếu, đụng tí là bị thương.

Tô Căng Bắc bĩu môi:

– Đưa thuốc cho chị, chị tự làm.

– Hả?

– Không sao, em theo chị cả ngày cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi.

Tiểu Oai cảm động:

– Vậy, vậy chị thoa cẩn thận nha.

– Ừ ừ, mau về đi.

Tiểu Oai đi rồi, phòng khách sạn chỉ còn lại một mình Tô Căng Bắc. Cô đặt thuốc mỡ ban nãy Tiểu Oai đưa sang một bên, đáng thương cầm di động.

“Tách tách”.

Đổi một tư thế xinh đẹp, tiếp tục “tách tách”.

– Úi, chụp như vậy chân có vẻ mập, không được không được, xóa xóa.

Tô Căng Bắc lẩm bẩm cầm di động, sau đó điều chỉnh góc độ, tiếp tục mở camera.

Cuối cùng, mấy phút sau, cô hài lòng chọn vài bức ảnh, mở weixin, gửi cho bạn tốt có dấu sao (1) duy nhất “Chu Thời Uẩn”.

(1) Một chức năng của weixin, khi người dùng xem tư liệu của ai đó nhiều hoặc chat chit tương tác nhiều, weixin sẽ gắn dấu sao cho người đó (cũng có thể tự gắn), người được gắn dấu sao sẽ được đẩy tên lên đầu danh sách để tiện sử dụng.

Sau khi gửi ảnh thành công, Tô Căng Bắc nằm nhoài ra giường gõ một đoạn chữ: “Bác sĩ Chu, anh xem chân em thành thế này rồi, đau quá à, đau chết đi được, cần bác sĩ Chu thổi thổi.”

Click, gửi đi.

Một thành phố khác, Chu Thời Uẩn đang ở thư phòng xem báo cáo y học.

“Ting.”

Điện thoại di động kêu liên tục, anh để tài liệu trong tay xuống, đưa tay lấy di động qua. Anh mở màn hình, click xem tin của Tô Căng Bắc.

Vài tấm ảnh… chân? Chu Thời Uẩn hơi sững sờ, lướt xuống.

May mà tin cuối cùng là chữ, anh còn có thể hiểu được nửa đêm nửa hôm cô gửi anh mấy tấm hình đó là có ý gì.

Xem xong đoạn chữ, chân mày anh từ từ cau lại, anh lướt lên trên, mở ảnh ra, phóng to lên. Đôi chân trắng trẻo thon dài mảng xanh mảng tím, đầu gối trầy da loáng thoáng có vết máu.

Chu Thời Uẩn nhắn lại: “Chân em?”

Tô Căng Bắc đầu kia nghẹn, tức giận đáp: “Chân nhỏ thế này trắng thế này dài thế này không phải em còn có thể là ai, đợi đã… lẽ nào anh cảm thấy nửa đêm nửa hôm em sẽ gửi cho anh chân của cô gái khác à?”

Chu Thời Uẩn hơi khựng lại, anh chỉ là không tin người yêu cái đẹp như cô sẽ biến mình thành như vậy, cho nên mới cần xác định…

“Thế nên có chuyện gì vậy?”

Tô Căng Bắc viết: “Đóng cảnh chiến đấu ở phim trường bị thương, và hôm nay lúc xuống dây cáp không tốt, quỳ xuống đất.”

Chu Thời Uẩn: “Thuốc đâu, thoa chưa?”

Tô Căng Bắc nhìn thuốc mỡ trên tủ đầu giường, kiên quyết viết: “Không có, em không biết phải thoa thuốc gì, cần bác sĩ Chu hướng dẫn.”

Chu Thời Uẩn không nghi ngờ gì, dùng trái tim thầy thuốc viết: “Máu ứ đọng trong 24 giờ có thể đắp nước đá, sau đó dùng cồn xoa bóp hoặc dầu thuốc giúp lưu thông máu, cũng có thể dùng bình xịt Baiyao Vân Nam. Ngoài ra đầu gối em hơi nổi mủ, phải khử trùng trước, sau đó thoa thuốc mỡ Mupirocin.”

Bình xịt Baiyao Vân Nam:

Thuốc mỡ Mupirocin:

Tô Căng Bắc ở trên giường nhìn mà vui hớn hở: “A… Phiền phức vậy à, gần chỗ em không có tiệm thuốc, em cũng không tiện đi xa mua mấy thuốc này.”

Chu Thời Uẩn: “Bảo quản lý của em mua cho.”

“Không may, trong nhà quản lý có việc nên đi rồi, trợ lý cũng được em cho nghỉ rồi, bây giờ chỉ có một mình em trong đoàn phim.” Tô Căng Bắc nhắn một chuỗi icon đáng thương: “Người ta lạ chỗ, quan hệ với diễn viên đoàn phim cũng không tốt lắm, haiz… Em đau chết đi được.”

Chu Thời Uẩn:

– …

“Hay là vầy nhé bác sĩ Chu, anh tới xem giúp em, tiện thể đem thuốc cho em luôn. Anh thấy đó, hai chúng ta cũng không xa, lái xe hơn hai tiếng là đến rồi.”

Chu Thời Uẩn không trả lời ngay lập tức.

Tô Căng Bắc kiên trì viết không ngừng: “Chẳng lẽ anh cứ thế bỏ mặc em sao, em là vị hôn thê của anh đó!!! Vị hôn thê của anh bị thương, anh phải rất sốt sắng!”

Bên kia vẫn không phản ứng.

Tô Căng Bắc: “Vị hôn thê bày tỏ rất đau lòng, em mặc kệ đấy Chu Thời Uẩn, anh phải mang thuốc qua thăm em, nhất định đó!”

“Đau khóc em rồi, Chu Thời Uẩn anh mau đến thăm chân-của-em!”

“Không đến ư, anh thật sự không đến ư, không có thời gian, bận phẫu thuật? Đúng là như vậy phải không chồng của em?”

Dụ dỗ từ từ có vẻ thất bại, Tô Căng Bắc thê thảm đổi chiêu trò.

“A… bác sĩ Chu, một bác sĩ tốt bụng và có trái tim nhân ái như anh nhất định sẽ không bỏ mặc em.”

“Bệnh nhân gặp nạn, thân là bác sĩ anh phải dũng cảm đứng ra!”

……

Lúc Chu Thời Uẩn từ nhà vệ sinh quay lại phát hiện tin điện thoại di động đã chiếm hết màn hình, anh hơi bất đắc dĩ, mới có một lát mà gõ nhiều chữ như vậy, sao cô nói nhiều thế nhỉ.

Mở tin ra, Chu Thời Uẩn lướt xem từng tin một, xem rồi xem, nét mặt anh dần nhuốm ý cười. Trong từng con chữ, anh dường như thấy dáng vẻ người nào đó thở phì phò lườm nguýt điện thoại di động…

Một nơi khác, Tô Căng Bắc quả thực như Chu Thời Uẩn nghĩ, nét mặt hung thần ác sát nằm trên giường. Chu Thời Uẩn chết tiệt, kiêu ngạo đúng không, đắc ý đúng không, thanh cao đúng không? Không tới thì không tới, thứ gì chứ, vị hôn phu gì chứ, cô thèm lắm à?

“Ting.” Điện thoại chợt vang lên tiếng thông báo. Tô Căng Bắc bật dậy, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.

Bên dưới những lời của cô kín hết màn hình là một chữ của Chu Thời Uẩn, anh viết: “Được”.

– Aaa!

Tô Căng Bắc hét lên, ngã thẳng vào trong chăn, anh nói được? Anh nói được?!

Ý cười trên khóe môi cô càng lúc càng đậm…

Chu Thời Uẩn, xem như anh thức thời.

Trong thư phòng, Chu Thời Uẩn lấy hộp gỗ nhỏ trong ngăn kéo, mở ra, bên trong là một viên đá quý màu xanh biếc hình giọt nước. Người nhà nói, thứ này phải đích thân anh giao cho Tô Căng Bắc, cũng phải nhanh chóng đưa cho cô, lần này qua, xem như hoàn thành nhiệm vụ này…

Hôm sau thức dậy, Tô Căng Bắc bước đi cà nhắc.

Tiểu Oai và Hà Địch mua bữa sáng đến phòng cô, Hà Địch tiến lên đỡ cô, nhìn cẳng chân bên dưới chiếc áo tắm của cô nói:

– Căng Bắc, hôm qua em thoa thuốc chưa, sao vẫn như vậy thế?

Tô Căng Bắc mở mắt nói dối:

– Ờm, thoa rồi, có lẽ hiệu quả không hiện rõ.

– May hôm nay chỉ quay cảnh trò chuyện, em không cần di chuyển.

Hà Địch kéo cô ngồi xuống:

– Em ăn sáng trước đi, chị thoa thuốc thêm cho em.

– Ối ối ối! Để yên để yên để yên.

Tô Căng Bắc ngắt lời Hà Địch:

– Khụ khụ, Hà Địch à, hôm nay cũng không có chuyện gì, hay là chị và Tiểu Oai đi dạo loanh quanh đi ha, không cần theo em.

Hà Địch:

– Hả? Đi dạo? Chị dạo gì?

– Chị có thể đi mua quần áo nè, nào, hôm nay em phát lương sớm cho hai người, tiêu xài cho đã đi.

Hà Địch nghi ngờ liếc cô:

– Cái quỷ gì?

Tiểu Oai bước qua nói:

– Chị Căng Bắc, không có tụi em, một mình chị không tiện.

Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

– Không đâu không đâu, chỉ là em cảm thấy mọi người vất vả nên cho mọi người nghỉ thôi.

Hà Địch:

– Bỗng dưng niềm nở bất thường, nếu không đạo chích cũng phường gian manh. Chuyện này chẳng giống em đâu Tô Căng Bắc. Nói, em đang có ý đồ gì?

Tô Căng Bắc nổi giận:

– Cho nghỉ mà còn không chịu, bình thường hay than mệt hoài là ai thế? Mau đi đi, quẹt thẻ của em!

Hà Địch:

– …

Tiểu Oai:

– …Chị Căng Bắc uy vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN