Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng
Chương 8: Một học sinh tiểu học đi ngang qua
Ngày nào đó Lý Tiểu Bân thần thần bí bí kéo Tạ Tinh Lan qua một bên, nói: “Chiêu à, chắc chắn mày không đoán được, Giang Qua là con riêng của Giang gia đấy. Nhưng mà con riêng nghĩa là gì?”
Tạ Tinh Lan cau mày hỏi: “Mày nghe được từ đâu?”
Lý Tiểu Bân nói: “Hôm qua có mấy dì tới nhà tao đánh bài, tao nghe thấy mấy bả nói chuyện.”
Tạ Tinh Lan: “Mấy bả còn tám chuyện gì nữa?”
Lý Tiểu Bân gãi gãi ót: “Hình như nói Giang Qua làm sai chuyện gì, bị nhốt ở nhà. Nhà bọn họ dữ thật, không cho Giang Qua đi học, còn không cho nó đi ra ngoài, may mà tao không phải con cái nhà họ.”
Lý Tiểu Bân âu sầu trong lòng mà cảm thán, Tạ Tinh Lan thì âm thầm thở dài.
Trước đó cậu đã đoán sơ sơ được việc này có chút liên quan đến Giang gia.
Chỉ là không ngờ Giang gia sẽ làm đến tàn nhẫn ác liệt như thế.
Đời trước Giang gia cũng là gia tộc có vài chục năm cơ nghiệp, vốn là luôn do lão gia tử Giang gia nắm giữ đại cục, sau khi ông cụ qua đời, Giang gia mơ hồ có xu hướng suy sụp. Người cầm lái Giang gia là Giang Phong —— cũng chính là người cha hiện giờ của Giang Qua sau khi tuôn ra bí mật nhận hối lộ, phạm tội thương mại, nhân tài to lớn Giang gia chính thức sụp đổ.
Đời trước Tạ Tinh Lan không biết Giang Qua có quan hệ với Giang gia, không nghĩ chuyện Giang gia suy sụp hướng lên người Giang Qua. Bây giờ cậu luôn có cảm giác, Giang gia suy tàn, Giang Qua ở sau lưng chắc hẳn bỏ khá nhiều công sức.
Nhưng hiện tại căn cơ của Giang gia vẫn rất sâu, nếu như Giang gia thật sự muốn khống chế Giang Qua, suốt đời không cho nó nhìn thấy mặt trời cũng không phải không được.
Tạ Tinh Lan rất lo lắng nhưng cậu không giúp được gì.
Một đứa trẻ năm tuổi, thông minh lanh lợi thế nào đi nữa, đối mặt với chuyện này cũng bất lực.
Thời gian của trẻ con luôn trôi qua rất nhanh, lá cây ngô đồng hai bên đường chính của tiểu khu từ xanh chuyển sang vàng, lại phủ lên tuyết trắng xóa, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chẳng mấy chốc đã tới mùa xuân.
Tạ Tinh Lan nghỉ đông, mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi.
Đời trước Tạ Tinh Lan là tay đua xe nghiệp dư, chỉ là treo cái tiếng học đại học ở nước ngoài, về cơ bản dành thời gian rảnh rỗi cho sự nghiệp đua xe yêu thích. Cậu không thích gò bó, cho dù thành tích không tệ, cũng không muốn vào nghề, sau này gia đình xảy ra biến cố, cậu mới vội vã chạy về nước tiếp nhận Tạ thị.
Bây giờ cậu mới sáu tuổi, nhiều nhất chỉ có thể chơi go-kart của trẻ em.
Trong nhà cũng có go-kart, nhưng thời đại bây giờ, ít thấy đường đua xe chuyên nghiệp, cậu cũng không muốn lái go-kart lắc lư trên đường cái, vậy thì thật sự biến thành trẻ em.
Vài ngày sau, Tạ Mân đang học cấp hai cũng trở về rồi.
Đời trước Tạ Tinh Lan chẳng sợ ai, chỉ sợ khi đối mặt với ba và anh trai cậu.
Ba cậu Tạ Hạo Bằng gia giáo nghiêm khắc, sắc mặt không chút thay đổi. Tạ Tinh Lan học không giỏi, lại mê đua xe, Tạ Hạo Bằng đã cảm thấy cậu say mê mất cả ý chí, gặp nhau luôn là sầm mặt chiếm đa số.
Về phần Tạ Mân, khi còn bé Tạ Tinh Lan đần độn không hiểu chuyện, rất thích bám anh, sau đó nghe thân thích nói chuyện phiếm nhiều, hơn nữa Tạ Mân luôn luôn lạnh nhạt, khai giảng rồi không về nhà, giống như không muốn nhìn thấy mẹ con Tạ Tinh Lan ở nhà. Hai người mới dần dần xa cách.
Mãi đến sau này, có lần Tạ Tinh Lan đua xe việt dã ở nước ngoài trong trận đấu bị người lập kế dẫn đến bị thương, Tạ Mân giúp cậu trút giận, tàn nhẫn dạy dỗ tuyển thủ kia. Tạ Tinh Lan mới biết được thật ra anh cậu ngấm ngầm làm rất nhiều cho cậu, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.
Đáng tiếc đời trước thời gian anh em bọn họ ở chung quá ít, Tạ Mân đã bị tai nạn xe qua đời.
Tạ Tinh Lan nghĩ đến chuyện đời trước, vẫn không kìm lòng được hơi khổ sở.
May mà hết thảy lại đến, rất nhiều chuyện đều có khả năng cứu vãn.
Tạ Tinh Lan chạy xuống cầu thang, lao tới trước mặt Tạ Mân, lại ôm đùi Tạ Mân không buông tay: “Anh anh anh anh anh anh anh!”
Năm nay Tạ Mân lớp tám, vóc người đã rắn rỏi hơn bạn cùng lứa một chút, Tạ Tinh Lan ở trước mặt anh giống như đậu đinh. Anh nhíu mày, như là không thích Tạ Tinh Lan bám anh như vậy: “Buông ra.”
Tạ Tinh Lan buông ra, sau đó giơ hai cánh tay lên cao, nhón chân muốn Tạ Mân ôm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Tinh Lan nhắc nhở anh: “Động tác này của em nghĩa là muốn ôm một cái.”
Tạ Mân: “…”
Giằng co khoảng mười giây đồng hồ, Tạ Mân chậc một tiếng, vẻ mặt khó chịu bế Tạ Tinh Lan lên: “Sao em đáng ghét vậy, nhiều nhất ôm một phút, anh lười chơi với em.”
Tạ Tinh Lan bị Tạ Mân mạnh miệng mềm lòng chọc cho muốn phình bụng cười to, ngại vì chút lòng tự ái của Tạ Mân, cậu chỉ có thể ra sức kìm nén, nghẹn đến mặt đỏ rần.
Đêm ba mươi tết.
Sau bữa cơm tất niên, các thân thích ngồi dưới lầu nói chuyện gia đình, Tạ Tinh Lan lười đối phó với con cái của nhà họ hàng, mặt dày mày dạn ở lại trong phòng Tạ Mân. Bọn nhỏ đều sợ Tạ Mân luôn mặt lạnh, không dám vào phòng của anh.
Tạ Tinh Lan nằm trên thảm chơi máy chơi game của Tạ Mân.
Tiện tay phá kỷ lục.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở “thành tích mới” Tạ Mân ngẩng đầu lên khỏi sách, Tạ Tinh Lan cười hì hì: “Em trai anh đúng là thiên tài, xác định không cần đấu với em trai anh một phen? Anh thắng em, em sẽ dạy anh làm thế nào cua em gái xinh nhất lớp anh.”
Tạ Mân: “…”
Anh thật sự không hiểu, chỉ không gặp một học kỳ, em trai vừa mềm vừa dẻo của mình, làm sao lại trở thành Hỗn Thế Ma Vương.
Sau khi bị Tạ Tinh Lan quấn lấy chơi một hồi, Tạ Mân phát hiện em trai anh thế mà đúng là rất có thiên phú chơi game?! Lúc này mới bắt đầu nghiêm túc chơi tiếp.
Hai người chơi game đánh đến khí thế ngất trời, Viên Dục Văn gõ cửa một cái, nói ở ngoài cửa: “Chiêu à, dưới lầu có điện thoại tìm con.”
Tạ Tinh Lan đang đánh hứng khởi, đoán là Lý Tiểu Bân gọi cậu ra ngoài chơi súng cao su, la to: “Cứ nói lát con gọi lại sau! Cảm ơn mẹ!”
Viên Dục Văn nói một tiếng được.
Cô đi xuống lầu dưới cầm điện thoại lên: “Alo? Chiêu đang chơi game với anh trai nó, nó sẽ gọi lại cho cháu sau được không?”
Điện thoại bên kia yên tĩnh hai giây, vang lên giọng bé trai mất tiếng, giống như lâu rồi chưa từng nói chuyện, hơi không rõ ràng: “Không cần, không cần gọi lại.”
Viên Dục Văn ngẩn người, chẳng biết tại sao, cô nghe được một chút cảm xúc gần như tuyệt vọng.
Cô há miệng, muốn bé trai để lại tên, cô dễ nói lại cho Tạ Tinh Lan có người này tìm cậu.
Bên kia đã lặng yên không tiếng động cúp điện thoại.
Giang Qua ngẩn ngơ bên cạnh điện thoại một lát.
Hôm nay là giao thừa, dưới lầu rất náo nhiệt, giọng hát vui mừng trong tivi và tiếng cười nói của mọi người hình như đến từ một thế giới khác.
Nó không dễ gì thừa dịp bảo mẫu quên khóa cửa, lén chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Tạ Tinh Lan, nhưng vẫn không thể nói chuyện với Tạ Tinh Lan.
Bọn họ đã gần nửa năm chưa gặp nhau, Tạ Tinh Lan còn nhớ rõ người bạn là nó không?
Lúc này có người lên cầu thang, Giang Qua cắn răng, chuyển động xe lăn quay về phòng.
Chẳng mấy chốc, đã vang lên tiếng khóa cửa.
Giang Qua đối mặt với cánh cửa kia, ngày qua ngày bị giam cầm đôi mắt đen láy đã mất đi hào quang thuộc về trẻ em, dần dần biến thành nước đọng âm u.
Tạ Tinh Lan và Tạ Mân chơi game hăng hái, đến gần mười giờ mới nhớ ra chưa gọi điện thoại trả lời Lý Tiểu Bân. Con người Lý Tiểu Bân khá phiền, Tạ Tinh Lan cũng không muốn đối mặt với cái mặt bánh nướng u oán của cậu.
Thế là thu tay không chơi nữa, chạy chậm xuống lầu gọi điện thoại.
“Chiêu à, ” Viên Dục Văn đang ngồi trên sofa nói chuyện trời đất với thân thích gọi cậu một tiếng: “Bé trai vừa nãy gọi điện thoại tới hình như không vui, bảo con đừng gọi lại.”
Tạ Tinh Lan hỏi: “Là Lý Tiểu Bân ạ?”
Viên Dục Văn: “Không phải Tiểu Bân.”
Tạ Tinh Lan không thích chơi với con nít, chơi thân cũng chỉ có mình Lý Tiểu Bân, không phải Lý Tiểu Bân còn có thể là ai?
Bỗng dưng, linh quang lóe lên, Tạ Tinh Lan nghĩ đến, không phải là Giang Qua chớ?!
Giang Qua không có chút tin tức nào gần nửa năm, không dễ gì gọi điện thoại tới đây, mình thế mà cũng không nhận, cũng không hỏi xem bây giờ nó thế nào.
Tạ Tinh Lan hơi hối hận, muốn gọi điện lại, lại dừng tay.
Đứa trẻ đần độn Giang Qua kia, chắc chắn sẽ không giận dỗi vì cậu không nghe điện thoại. Chắc hẳn là lén chạy ra ngoài, sợ cậu gọi điện lại sẽ bị người Giang gia phát hiện.
Tạ Tinh Lan gãi gãi tóc, sau khi bình tĩnh lại, tâm tình sa sút.
Cậu không biết đời trước Giang Qua có bị nhốt lại không, nếu như đây là hiệu ứng hồ điệp cậu đưa tới, Giang Qua còn có thể đi ra không? Nó là đứa trẻ mới sáu tuổi, nó có thể có cách nào đi ra.
Đông đi xuân tới, vạn vật hồi phục.
Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân ngày ngày bắt chim bắt cá, lại không tim không phổi một khoảng thời gian
Tháng ngày rời khỏi nhà trẻ cũng dần dần tới gần.
Các bậc cha mẹ thời đại đó cũng hiếm có quan niệm “Giáo dục phải nắm từ nhỏ”, bé lên chức nhỏ chỉ là làm từng bước mà tìm một trường tiểu học gần nhà, vả lại không có sức lực nhét vỡ đầu cũng phải đưa con vào trường tiểu học ưu tú.
Bản thân Viên Dục Văn là giáo viên, vẫn khá là chú trọng vấn đề giáo dục của Tạ Tinh Lan.
Vào mùa hè trước khi lên tiểu học, Tạ Tinh Lan không thể tự do thoải mái ra ngoài rong chơi nữa, ngày nào cũng phải hoàn thành kế hoạch học tập.
Tạ Tinh Lan không biết đọc sách hơn nữa, cũng chả đến nỗi ngay cả đề bài toán học cũng không biết.
Mỗi lần cậu đều hoàn thành cực nhanh, Viên Dục Văn tăng thêm một chút xíu độ khó cho cậu, đến trước khi vào học, ngay cả đề của cấp hai Tạ Tinh Lan cũng có thể làm được một nửa.
Quả thực là Văn Khúc tinh từ trên trời rơi xuống!
Toàn bộ tiểu khu cũng bắt đầu truyền đi tin đồn nhị thiếu gia Tạ gia là một thần đồng.
Tạ Tinh Lan cũng nghe nói, ngược lại cậu chẳng xấu hổ mấy, nhưng mà mấy dì ở tiểu khu nhìn thấy cậu sẽ muốn ra đề kiểm tra cậu khiến cậu cảm thấy phiền phức vô cùng.
Đảo mắt đến hôm khai giảng.
Tạ Tinh Lan không để Viên Dục Văn đưa, đi theo nhà trẻ, đeo một cặp sách nhỏ rồi đi.
Trên đường cậu gặp được con chim sẻ nhỏ rớt xuống tổ chim, chắc hẳn là mới bắt đầu học bay, bị hoảng sợ đã rớt xuống nhánh cây. Trên con đường này xe tới xe đi, nói không chừng lát nữa sẽ bị ép chết toi.
Tạ Tinh Lan đang thật sự không muốn đi học, dứt khoát ném cặp sách, muốn trèo cây đưa chim non về tổ.
Kết quả cây kia quá cao, Tạ Tinh Lan leo được một nửa đã không còn sức, còn ngã lộn một cái.
“Hết cách rồi, mày chỉ có thể theo gia lăn lộn trước.” Tạ Tinh Lan ôm chim sẻ trong lòng bàn tay, đi về phía trường tiểu học.
Lúc này một học sinh tiểu học tâm không cam tình không nguyện mà đi ngang qua.
Ngày khai giảng, trong trường học vô cùng náo nhiệt.
Tạ Tinh Lan đã biết trước mình ở lớp Một, nhưng Lý Tiểu Bân bị chia đến lớp Hai, sáng sớm mẹ cậu ta đã kéo Lý Tiểu Bân đi tìm chủ nhiệm lớp để trao đổi, cho nên Tạ Tinh Lan cũng không thấy cậu.
Cậu tìm được lớp của mình rất nhanh.
Trong lớp đã có rất nhiều phụ huynh đi cùng con, chủ nhiệm lớp Mạnh Tĩnh bị các phụ huynh vây quanh hỏi đủ loại vấn đề, chống đỡ không lại, cũng không chú ý đến Tạ Tinh Lan.
Những đứa trẻ khác đều ngồi ở hàng trước, chỉ có Tạ Tinh Lan trực tiếp tìm đến vị trí chuyên dành cho học tra ở hàng sau gần cửa sổ ngồi xuống, tiện tay ném cặp lên bàn.
Hôm nay cậu lại đội cái mũ đen nhỏ, biểu cảm trên mặt không tập trung, trái ngược với những bé trai tươi sáng, rất nhiều bé gái đều bị bé trai ngầu lòi đặc lập độc hành này hấp dẫn tầm mắt, lặng lẽ nhìn cậu.
Tạ Tinh Lan cẩn thận đặt chim sẻ lên bàn.
Trong lúc cậu đang chơi, Hứa Huyên Huyên nhảy nhảy nhót nhót đi vào từ cửa sau, vừa nhìn thấy Tạ Tinh Lan, cô bé ngạc nhiên nói: “Chiêu à a a!”
Nhỏ xông lên bổ nhào như con gấu.
Tạ Tinh Lan kêu rên: “Sao cậu như âm hồn bất tán vậy! Cậu đừng nói với tôi cậu lại học cùng lớp với tôi!”
Hứa Huyên Huyên ôm Tạ Tinh Lan, hai mắt sáng lấp lánh: “Có phải chúng ta rất có duyên không? Mẹ tôi nói, trai tốt sợ gái quấn, tôi đi theo cậu suốt chắc chắn cậu cũng sẽ thích tôi nhé!”
Tạ Tinh Lan thực sự không nhịn được: “Xin hỏi mẹ của ngài có thể dạy chút điều hay không?”
“Đúng rồi, lớp Một chúng ta có rất nhiều người ở lớp nhà trẻ trước kia nha, như là Tiền Thiến, Vương Vân Quân, à, còn có cái tên Trần Nhất Huy đáng ghét kia.”
Tạ Tinh Lan không hứng thú cho lắm.
Hứa Huyên Huyên khăng khăng muốn ngồi bên cạnh cậu, Tạ Tinh Lan lười tranh cãi với con bé, tự nằm nhoài ra bàn chơi chim nhỏ.
Một lát sau, phòng học vốn đang hò hét ầm ĩ yên tĩnh trong nháy mắt.
Lập tức có âm thanh xì xào bàn tán vang lên.
Hứa Huyên Huyên giật nhẹ áo Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan tưởng là con bé lại muốn cho mình xem kẹp tóc nó mới mua, lười quay đầu, Hứa Huyên Huyên tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tạ Tinh Lan, cậu xem nam sinh kia có phải trước đây cùng chơi với cậu không?”
“Là cái người không có chân…”
Tạ Tinh Lan có phút chốc không kịp phản ứng.
Ngay sau đó cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!