Siêu Cấp Gen Thần
Chương 272: Tinh hoa gen sinh mệnh
Bây giờ, cuối cùng Hàn Sâm đã hiểu vì sao ngay cả làm con Kim Mao Hống con kia bị thương hắn cũng không làm được, căn bản hai người không cùng một đẳng cấp, mặc dù nó chỉ mới sinh ra nhưng hiển nhiên, nó đã có khả năng đặc biệt của sinh vật thần siêu cấp.
“Mình có được tinh thể màu đen từ Hắc Giáp Trùng, đó không phải là tinh hoa gen sinh mệnh của sinh vật thần siêu cấp đấy chứ?” Hàn Sâm ngẫm lại lại thấy sai sai.
Tinh thể màu đen cũng không phải là vừa liếm cái đã hết như tinh hoa gen của Kim Mao Hống, nếu không thì một miếng nhỏ cũng đã không còn rồi, còn viên đó vẫn có hình dáng như ban đầu, không thay đổi chút nào.
Bây giờ Hàn Sâm không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn ôm viên tinh hoa gen sinh mệnh lên, hễ trong bụng có chút chỗ trống nào là hắn liền liếm rất nhiều gen vào bụng, cho đến khi dạ dày no căng mới chịu dừng lại.
Lúc nghe thấy có một giọng nói vang lên trong đầu thì Hàn Sâm cảm thấy đó là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời mình.
Trên thế giới không gì hạnh phúc hơn chuyện này cả, Hàn Sâm cho rằng chuyến đi này thật sự rất đáng giá, bao phiền muộn lúc trước hoàn toàn bị quét sạch.
Một viên tinh hoa gen sinh mệnh lớn như vậy, nên Hàn Sâm ăn cỡ hơn bảy tám ngày mới xong, hắn nhận tròn 10 điểm, việc này khiến Hàn Sâm cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Vốn Hàn Sâm cho rằng quy luật của sinh vật thần siêu cấp không khác các sinh vật thần huyết lắm, phải ăn hết toàn bộ cơ thể chúng mới có thể lấy đầy đủ mười điểm gen.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy, có lẽ những thứ sinh vật thần siêu cấp ăn vào không bổ người mà là giúp nó sinh ra tinh hoa gen sinh mệnh, đây mới thật sự là bảo bối có thể tăng điểm gen.
Hàn Sâm đã chạy lên đỉnh núi muốn nếm thử thịt Kim Mao Hống nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, đến con của nó mình cũng chẳng thể gây tổn thương được thì xác Kim Mao Hống mẹ ở ngay trước mắt hắn cũng không có thể làm được gì.
Tuy rất không cam lòng nhưng quả thật trước mắt Hàn Sâm không có cách nào, chỉ có thể an ủi mình rằng ăn thịt Kim Mao Hống không có tác dụng gì.
“Cũng không biết lúc đầu làm thế nào con người giết chết sinh vật thần huyết được.” Trong lòng Hàn Sâm thầm cân nhắc, nhưng đương nhiên là không có kết quả gì, bây giờ hắn cũng không thể lên mạng tìm hiểu.
Lưỡng lự nhiều lần, cuối cùng Hàn Sâm cắn răng bay khỏi hòn đảo lớn này, nếu không giết được Kim Mao Hống con thì hắn ở đây cũng vô ích, con thú con kia lớn càng lúc càng nhanh, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa hắn cũng không phải là đối thủ của nó, đến lúc đó e là lại có một phiền toái mới.
Đôi cánh thần huyết này của hắn cũng không tồi, bằng không muốn băng sông vượt biển chẳng khác gì chuyện trên trời, nhưng dù có cánh thần huyết thì Hàn Sâm cũng không dám phô trương quá mức.
Từ sau lần biết đến Kim Mao Hống này, cuối cùng Hàn Sâm cũng hiểu sự đáng sợ của vùng đất được thần bảo hộ, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường, bằng không thì chẳng biết sẽ mất cái mạng nhỏ này lúc nào.
Hàn Sâm vốn cho rằng chuyến hành trình băng qua biển rộng này sẽ cực kỳ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, dù sao đến cả phương hướng trên biển hắn cũng không phân biệt được rõ ràng, nơi đây cũng có nhiều động vật biển hung mãnh.
Nếu chỉ là động vật biển thì cũng thôi, dù sao Hàn Sâm cũng biết bay, nhưng ác điểu giống vậy cũng không ít, Hàn Sâm đã gặp rất nhiều con cấp thần huyết.
Có lẽ là vì trời cao chiếu cố, Hàn Sâm chẳng những không gặp nguy hiểm mà còn giết được một con hải ngư biến dị, ăn không ít thịt cá, còn tăng hai điểm gen biến dị, gen biến dị đạt đến 86 điểm.
May mắn hơn là Hàn Sâm thấy một hòn đảo, hắn thấy chiếc thuyền lớn bên cạnh nó, nhìn qua là biết đó là sản phẩm hiện đại rồi.
Mặc dù không có các máy móc điện tử nhưng vừa nhìn vật liệu thuyền đã biết đó là vật phẩm hợp chất công nghệ cao, trên mặt còn viết chữ “Nữ thần mặt trăng”, có vẻ là đồ của con người.
Chỉ là chiếc thuyền này đã bị hư hại nghiêm trọng, hơn nữa dường như đã ở đây rất lâu, cũ nát không ra dạng gì nữa.
Chẳng qua điều này không quan trọng lắm, nếu trên đảo này có thuyền thì hẳn là có người sống.
Thậm chí có lẽ trên đây có một thành bảo hộ, nếu vậy thì chẳng còn gì bằng, ít nhất Hàn Sâm có thể đến trạm dịch chuyển trên quảng trường thành bảo hộ để về trường học trước.
Hắn đã đi mấy tháng, cũng không truyền tin tức nào về, chắc chắn sẽ bỏ lỡ kỳ thi giữa kỳ, bên trường học còn đỡ nhưng Kỷ Yên Nhiên nhất định sẽ lo lắng.
Nhưng sau khi Hàn Sâm bay xuống đảo nhỏ thì sắc mặt trở nên khá khó coi.
Đảo này không tính là lớn lắm, nhưng cũng chẳng nhỏ. Ở trên không trung, Hàn Sâm liếc mắt có thể thấy rõ toàn bộ nó, cũng không phát hiện kiến trúc na ná thành bảo hộ, hoặc là nói, đến một nơi giống nhà của con người cũng không thấy.
Đáp xuống đảo, Hàn Sâm thu hồi tất cả thú hồn, khôi phục diện mạo thật sự của mình.
Đang chuẩn bị tìm chỗ trên đảo để nghỉ ngơi chút rồi nghiên cứu xem tiếp theo mình nên làm cái gì bây giờ, hắn lại đột nhiên thấy xa xa có một người đi ra từ trong rừng rậm phía trước.
Người nọ trông thấy Hàn Sâm thì sửng sốt trong phút chốc, bỗng nhiên vừa khua tay kêu to vừa chạy tới phía Hàn Sâm.
Ít nhất ở đây vẫn có con người tồn tại khiến lòng Hàn Sâm dễ chịu hơn một chút, chuyện này cho thấy khu vực nhân loại sinh sống cũng cách đây không xa.
Suy cho cùng tuy con người có thể vận chuyển đồ đến vùng đất được thần bảo hộ lắp ráp thuyền lớn nhưng vì nơi này không cách nào dùng các nguồn năng lượng khoa học kỹ thuật nên thuyền ở thành bảo hộ không có động năng hỗ trợ, chỉ có thể chạy trong phạm vi cực kỳ nhỏ, hơn nữa trên biển có rất nhiều dị sinh vật vô cùng mạnh mẽ, nguy hiểm hơn cả đất liền nên cũng không ai dám chạy thuyền đi quá xa.
Bình thường họ đều đi trên vùng duyên hải tương đối quen thuộc, săn giết một vài con dị sinh vật khá yếu ớt trong biển.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát người nọ, đó là một cô gái trẻ tuổi, trông khoảng hai mươi, mặc áo giáp màu xanh nhạt, lúc này đang nhìn Hàn Sâm, vẻ mặt kích động.
“Cậu đến từ đảo Koh Larn à?” Cô gái trẻ tuổi mừng như điên hỏi, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Xin lỗi, tôi không biết đảo Koh Larn là chỗ nào.” Hàn Sâm lắc đầu nói một câu, hắn cũng muốn hỏi cô gái kia xem đây là đâu, lại thấy vài người chạy ra khỏi khu rừng bên cạnh, dáng vẻ tuổi tác cũng chỉ hơn hai mươi, giống người vừa rồi.
Bọn họ thấy Hàn Sâm thì vẻ mặt đều kích động như nhau, chạy tới trước mặt Hàn Sâm, cả đám tranh nhau nói, câu họ nói nhiều nhất là câu cô gái kia hỏi lúc nãy.
“Cậu đến từ đảo Koh Larn à?”
“Thật ngại quá, tôi không đến từ nơi ấy, tôi là người thành bảo hộ Cương Giáp gặp tai nạn trên biển, vô tình lạc tới nơi này, xin hỏi đây là đâu vậy?”
Nghe Hàn Sâm nói những lời này, sắc mặt mấy người đó lập tức thay đổi lớn, ai nấy đều thất vọng ra mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!