Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 13: [TG6] Nữ hoàng (phần 5) (Hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý


Chương 13: [TG6] Nữ hoàng (phần 5) (Hoàn)


(13)

Thiên hạ thống nhất, Cẩm Vinh đăng cơ vi đế, quốc hiệu Đại Chu.

Thẩm phụ phong An Nhạc Công, Chu Quân Bích là Thừa tướng, chúng công thần cũng có phong thưởng, mặt khác phong Tiêu Ước làm quốc sư.

Khai quốc chi sơ, trăm phế đãi hưng, cũng may thuộc hạ Cẩm Vinh đều là theo thói quen đánh hạ một khối địa phương liền bắt đầu ở địa phương đó xây dựng lên, bất quá lần này lãnh địa lại mở rộng hơn rất nhiều lần mà thôi.

Vô luận là xây dựng công nghiệp, xây dựng nông nghiệp, cùng với giáo dục chữa bệnh, đều giống như những lãnh địa lúc trước của Cẩm Vinh lúc, mạnh mẽ thi hành tương tự.

Tuy rằng quốc khố không có tiền, nhưng dựa vào bản lĩnh của An Nhạc Hầu Thẩm Kiền, không bao lâu liền tích góp được một cái quốc khố tràn đầy. Cẩm Vinh lại tư cập mấy năm nay liên tục chiến tranh, bá tánh bị không ít khổ, bởi vậy miễn ba năm thuế má lao dịch, phát triển dân sinh, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Thiên hạ các bá tánh cảm kích ân đức nữ đế, tâm hướng thái bình thịnh thế, mà trong triều đình lại không yên ổn.

Tiền triều tuy có tổ chức khoa cử, cho con cháu nhà nghèo một con đường làm quan đổi đời, nhưng cũng bởi vì chế độ chưa được hoàn thiện, cho nên tài nguyên vẫn đa phần thuộc về con cháu thế gia.

Hiện giờ Cẩm Vinh đem thế gia đánh rớt xuống, các nơi liền lộ ra một khối tài nguyên lớn, chức vị các nơi cũng chưa được lấp đầy làm các triều thần tranh luận không thôi, Cẩm Vinh trực tiếp tổ chức nữ học, cho phép nữ tử thi khoa cử.

Tổ chức nữ học còn tốt, miễn cưỡng có thể làm người tiếp thu, nhưng cho nữ tử thi khoa cử, không khỏi làm chúng nhân một phen bất ngờ, cảm thấy đây quá mức liều lĩnh.

Nhưng mà phản đối cũng vô pháp, nữ đế là chính mình đao thật kiếm thật từng bước một đánh hạ giang sơn, nhưng chưa từng mượn qua bất luận thế lực kẻ nào, hơn nữa mấy năm nay nàng vốn dĩ cũng phân công không ít nữ quan có năng lực, trong đó tiêu biểu là đứng đầu quan lại Thừa tướng Chu Quân Bích, hiện tại nữ quan tuy nhân số so ra kém quan văn võ tướng khác, nhưng cũng hình thành một thế lực không nhỏ.

Dưới tác phong cường ngạnh của nữ đế cùng Thừa tướng, nữ học cùng nữ tử khoa cử được thi hành, nữ quân cũng dần dần đề thượng chương trình hội nghị.

Năm đó khai tân khoa, cho phép nữ tử nhập thí, ở đô thành thành lập học viện nữ tử, Thừa tướng Chu Quân Bích làm viện trưởng, nữ tử có tài đức thông qua khảo thí đều có thể nhập học.

Có thể nói mọi chuyện đều rơi vào tay thừa tướng Chu Quân Bích, trừ lần đó ra nàng còn siêng năng chính sự, cẩn trọng, dốc hết tâm huyết, lúc ban đầu khai quốc dù là thủy tai phía Nam, nạm trộm cướp đường sông, loạn đẳng đánh cờ hiệu, Chu Quân Bích đều không ngại cực khổ làm gương, xử lí vô cùng thích đáng, làm mẫu mực cho quan lại.

Cẩm Vinh biết nàng nỗ lực như vậy là vì cái gì, đơn giản là hy vọng địa vị nữ tử có thể được đề cao thêm một bước, làm quyền lực của nữ quan ở trong triều đình tiến thêm một bước mở rộng.

Cẩm Vinh tuy rằng không có lo lắng giống nàng, nhưng cũng nguyện ý cho Chu Quân Bích hậu thuẫn kiên cố nhất.

Tiêu Ước có đưa ra ý kiến, “Đây là quá trình không đơn giản, yêu cầu thời gian.”

Cẩm Vinh cười, “Ta làm chuyện gì cũng sẽ không tạm gác lại cho người sau.”

Chu Quân Bích mạnh mẽ tiến hành nữ học, khoa cử nữ tử, nhưng hiệu quả đích xác thong thả, chỉ là một viên hạt giống, còn cần thời gian ấp ủ. Nhưng Cẩm Vinh lại áp dụng một cái biện pháp khác, cho phép nữ nhân có thể kế thừa tước vị.

Nếu trong nhà có tước vị, nếu không có huynh trưởng, nữ nhi con vợ cả cũng có quyền kế thừa.

Khai quốc chi sơ, Cẩm Vinh phong hạ không ít tước vị, trừ bỏ có công thần, còn có một ít đại thần tiền triều quy phục, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.

Ý chỉ này một khi ban xuống, không ít người ngo ngoe rục rịch.

Không ít chủ mẫu không có nhi tử mà chỉ có nhi nữ lo lắng tước vị bị con vợ lẽ chiếm đi, vội vàng đi Lệ Bộ báo cáo, để nữ nhi nhà mình nhanh chóng chiếm được danh phận, cũng không lo bị phu quân không đồng ý, vì nữ đế đã có lệnh, nhà có nữ nhi phù hợp với yêu cầu mà không đăng báo, chẳng phải là cố ý bằng mặt không bằng lòng.

Gia môn nhà cao cửa rộng đều chuẩn bị cho nữ nhi kế thừa gia nghiệp, các bá tánh bình dân cũng không khỏi động tâm tư, nữ đế đã cho phép nữ tử thành lập môn hộ, nếu không có con trai, để nữ nhi đảm đương môn hộ, phụng dưỡng song thân cũng không tồi.

————

“Gần đây quan viên Lễ Bộ đều bận tối mày tối mặt.” Thừa tướng Chu Quân Bích cười nói, nàng cũng không nghĩ tới những gia tộc huân quý đó sẽ nhiệt tâm như thế.

“Muốn bọn họ thuận theo ý ngươi, vậy phát bắt lấy đồ vật mà bọn họ muốn.” Cẩm Vinh vừa nói, một bên bò lên cây thang.

Tuy rằng chính vụ bận rộn, nhưng hoàng đế Cẩm Vinh lại rất thanh nhàn, đơn giản là cô đem phần lớn chính vụ đều giao cho Thừa tướng chờ quan viên đi xử lý, gần đây Cẩm Vinh còn dùng tiền riêng đem cung điện tại thành một cái Tàng Thư Lâu cực đại, hưn nữa không có cầu thang, bốn vách tường đều là kệ sách hai tần, công cụ duy nhất là thang gỗ đỏ có hơn ba mươi bậc để trèo lên lấy sách.

Cẩm Vinh cũng không để bụng long bào thêu kim văn trên người, trực tiếp dẫm thang đi lên, cung nữ thái giám bên cạnh khuyên can không được, nguyên bản còn trông cậy Thừa tướng có thể góp lời một hai câu, không ngờ Thừa tướng dường như cái gì cũng không thấy, đứng bên cạnh cây thang cùng bệ hạ thảo luận quốc sự.

Nữ đế nhà bọn họ chính là vô cùng tùy hứng, mà Thừa tướng thì cũng chẳng phải là người để ý lễ nghĩa quy củ.

Đại bộ phận thời gian Cẩm Vinh đều ở chỗ này, có triều thần muồn tìm Cẩm Vinh hội báo chính sự, cô cũng không ở Tuyên Chính Điện, mà là ở bên trong Tàng Thư Lâu này.

————

“Trẫm tính toán tu thư.” Cẩm Vinh đỡ cây thang, bỗng nhiên nói.

*tu thư có thể hiểu là sửa sang biên soạn lại sách.

Ở bên cạnh Cẩm Vinh một thời gian, Chu Quân Bích bị đã từng chủ công, hiện giờ nữ đế, thường xuyên xuất hiện đột phát kỳ tưởng, cả kinh sửng sốt, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng thong dong tiếp nhận, “Tuân bệ hạ thánh mệnh.”

Tu thư cũng không phải là đơn giản sáng tác một hai quyển sách, chân chính ý nghĩa thượng tu thư, là đem triều sở lưu lại trước đây, sách vở về lịch sử địa lý, văn học nghệ thuật, triết học tôn giáo cùng bách khoa văn hiến tinh hoa hội tụ một lần nữa, tăng thêm biên soạn.

Cho nên tu thư cũng là chuyện quốc gia đại sự, từ trước đến nay tu thư là tạo phúc vạn dân, đem sách cổ trân quý bảo lưu lại, là công trình thành tựu về văn hoá giáo dục.

Mà tu sử là vì tổng kết lịch sử tiền triền, lưu lại cho đời sau. Cẩm Vinh lần này cần làm không chỉ có tu thư, còn có tu sử.

Nàng đơn giản một câu, ở triều đình thậm chí dân gian nhấc lên sóng gió có thể so nữ tử thừa tước lớn hơn.

Hiện giờ vô luận là tu thư hay là tu sử, đại công đức của nữ đế đều là lưu danh sử sách, văn nhân nho sĩ đều hướng tới.

Trong lúc nhất thời, gió êm sóng lặng, dân gian càng là nhiều đếm không hết được lời ca công tụng đức nữ đế.

Không ít người dò hỏi nữ đế ý muốn an bài người biên soạn tu sửa được chọn lần này, có khả năng nhất vẫn là thừa tướng Chu Quân Bích tuổi trẻ tài cao, nhưng gần đây đều bận rộn việc tuyển dụng nữ quan, có lẽ không còn thời gian để tham dự việc này. Cũng có thể là điều động tài tử Hàn Lâm viện, hay đại nho đức cao trọng vọng kia?

Cẩm Vinh bị người phỏng đoán tâm tư hiện tại đang cải trang đến phủ quốc sư chơi một phen.

Sau khi khai quốc, Cẩm Vinh không chỉ phong Tiêu Ước làm quốc sư mà còn ban cho hắn một tòa phủ đệ tương đối xa hoa.

Cẩm Vinh phát hiện trên đầu Tiêu Ước bắt đầu có tóc bạc, duỗi tay rút xuống, “Lão sư, ngươi già rồi nha.”

Tiêu Ước không kịp phòng ngừa, đau đến khóe miệng đều giật giật, trừng mắt nhìn nữ đế một cái, tiện đà lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt, bình tĩnh nói, “Người có sinh lão bệnh tử, đây là chuyện hết sức bình thường.”

“Khó trách mấy ngày hôm trước ta cảm giác lão sư càng ngày càng xấu đi.” Cẩm Vinh lo lắng.

Tiêu Ước: “……” Đồ đệ thối, thật là sư môn bất hạnh a.

“Lão sư, ngươi nói xem nhiều năm như vậy, sư môn giống như cũng chỉ có một người là ngươi, hay là sư môn ngươi thấy ngươi làm người quá mất mặt, không thèm nhận ngươi rồi.”

Đương nhiên sư môn này không bao gồm Cẩm Vinh, cô tự nhận không cùng sư môn thích lải nhải kia không có một cọng lông quan hệ.

Tiêu Ước khóe miệng trừu trừu, đồ đệ thối. Đừng tưởng rằng làm hoàng đế rồi hắn cũng không dám dỗi nàng, được rồi, hắn đích xác không dám dỗi, ai bảo Thẩm Cẩm Vinh hiện tại là hoàng đế đâu.

Nửa tháng sau, nữ đế Cẩm Vinh liền định ra thư tịch cần được biên soạn lại, nhân lực sửa chữa tu thư cũng đã an bài tốt, đồng thời chọn người đứng đầu việc tu sử lần này, chỉ là không công bố với bên ngoài, điểm này cũng không làm người cảm thấy ngoài ý muốn, tu sử so với tu thư thường là mấy mấy chục năm thời gian mới có thể hoàn thành.

Biên thư công trình mênh mông cuồn cuộn, nhân viên tham dự cũng rất nhiều, từ quan viên Hàn Lâm Viện, hậu đức đại nho, cho tới học sinh học viện, thợ thủ công in ấn tạo giấy, toàn bộ xuất lực. Đứng đầu đốc thúc biên soạn có 3 người, phó giám đốc 25 người, toản tu 347 người, thúc giục toản tu 5 người, biên soạn 332 người, kiểm tra biên soạn 57 người, sao chép 1381 người, kiểm tra chất lượng sách 10 người, sau lại thêm vào 20 người, tổng cộng 2180 người. Mà trước sau đảm nhiệm chức vụ biên tập hơn 3000người.

Một năm qua đi, mưa thuận gió hòa, các nơi hoạt động cũng dần đi vào quỹ đạo, Đại Chu chân chính ổn định.

Mà một án giết người đột nhiên xuất hiện kinh động nhân tâm.

Một nữ quý tộc vì thừa tước giết chết huynh trưởng con vợ cả, chuyện này làm cho triều thần không khỏi sôi nổi nghị luận liệu nữ tử thừa kế tước vị có phải là chuyện thỏa đáng hay không.

Trước khi thượng triều, Chu Quân Bích liền đi dưỡng tâm điện, đã đổi tên thành dưỡng thư điện, cầu kiến nữ đế, cũng là vì việc này.

Cẩm Vinh như cũ đạp lên cây thang cao cao, cầm sách, đầu cũng không ngẩng lên, “Trẫm còn tưởng qua mấy năm mới xuất hiện đâu.”

“Bệ hạ đã sớm đoán được việc hôm nay.” Chu Quân Bích có chút kinh ngạc nói.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, “Nhân tâm là việc khó lường nhất trên đời, phát sinh chút chuyện này cũng không kỳ quái.”

Để nữ tử thừa kế tước vị, đó là kích thích dã tâm của bọn họ, cho dù ngay từ ban đầu chưa bộc lộ, hiện tại được gia tộc bồi dưỡng, lại tiếp xúc với nhưng sự vụ rộng lớn ngoại giới, sao có thể can tâm trở lại bên trong nhà cửa vuông vức, đấu tranh với phụ nhân.

“Việc kia nên xử trí thế nào cho xứng đáng?” Chu Quân Bích hỏi.

“Nên xử trí thế nào thì xử như vậy, ngươi làm thừa tướng, hẳn là không cần trẫm tới dạy.” Cẩm Vinh nói với nàng một tiếng.

Chu Quân Bích trong lòng cảnh giác, nàng thiếu chút hồ đồ, chỉ suy xét đến ảnh hưởng của chuyện này, lại quên mất pháp luật tối cao, cái gì cũng không vượt qua được pháp luật.

“Thần đã hiểu, bệ hạ.”

“Lui ra đi, lát nữa còn phải vào triều.” Cẩm Vinh khép quyển sách lại, thả lại vào kệ sách, từ cây thang cao trèo xuống, bên cạnh đều có cung nữ tiến đến thay triều phục cho Cẩm Vinh.

Thượng triều, quả nhiên có ngự sử thượng tấu chuyện này.

Cẩm Vinh lệnh Đại Lý Tự theo nếp xử trí nữ quý tộc kia, nhưng lại cầm lấy vài đạo tấu chương phê chuẩn đích tôn nữ Kính An Hầu thừa kế tước vị thế tử, đích trưởng nữ Ninh Trung Bá thừa kế bá tước, mặt khác còn có vài vị công hầu muốn con gái thừa kế, tất cả đều chuẩn tấu, cũng đốc xúc Lễ Bộ nhanh chóng xử lý.

Chúng triều thần hai mặt nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt thừa tướng Chu Quân Bích, chỉ thấy nàng nghe xong sắc mặt cũng nhàn nhạt.

Một ít người có tâm tư cũng chỉ có thể tạm thời áp xuống, nữ đế đây là đang nói rõ muốn nâng dậy một đám nữ tử thừa tước cùng bọn họ đánh nhau, nếu bọn họ tiếp tục dây dưa vấn đề này, những nữ tử đạt được tước vị kia càng được đà lên tiếng trên triều đình, vì lợi ích mà cùng bọn họ đấu đá, đến lúc đó ai là kẻ bị gièm pha, cũng chưa biết được.

Quả nhiên, không bao lâu, sự tình mấy nhà nội trạch đấu nhau liên quan tới con thứ con vợ lẽ hãm hại dòng chính cũng lại lộ ra ngoài, Đại Lý tự lại vẫn chiếu theo luật mà xử trí.

Nữ tử thừa tước việc đã định, vô pháp sửa lại, chúng triều thần cũng dần dần cam chịu, nhưng sự tình về sau lại vô pháp bỏ qua, tỷ như nữ tử quý tộc thừa tước, như vậy kết hôn công việc lại nên như thế nào.

Có chút công hầu nhân gia ở hướng nữ đế thỉnh chỉ tứ hôn sau, nữ đế cũng hạ ý chỉ, nếu là có con cái, đều có thể kế tục cha mẹ tước vị.

Nhưng cũng có triều thần đưa ra, nữ tử có tước vị sau khi gả chồng, tước vị có truyền sang cho hôn phu hay không.

Lời này vừa nói ra, không ít quý tộc nữ tử lui hôn, bởi vì chuyện này các nàng cũng không muốn, tước vị như thế nào có thể nhường cho nhà người khác.

Nữ đế Cẩm Vinh thực bình tĩnh ngầm chiếu, tước vị nữ tử sở hữu, mặc dù kết hôn cũng không về tay phu quân, ngày sau có thể truyền cho con cái, nếu không có con cái, quan phủ sẽ thu hồi.

Một việc không có khả năng vừa làm ra đã chu đáo mọi mặt, còn phải xem người xử lý như thế nào.

Bất quá trận phong ba liên quan đến việc nữ tử thừa tước kết hôn, lại có người nhắc đến việc hậu cung của nữ đế.

Nữ đế đến nay không con nối dõi, Thái Tử hoặc người có thể thừa kế cũng chưa định ra, cái này làm cho một ít lão thần không khỏi có chút bất an. Nhưng nghĩ đến tính tình nữ đế, chúng triều thần liền đem hy vọng ký thác cho người được nữ đế tín nhiệm nhất, Thừa tướng Chu Quân Bích.

Bỗng nhiên bị giao lấy gánh nặng, Chu Quân Bích khóe miệng trừu trừu, nàng chính mình đều còn chưa kết hôn, kết quả muốn đi khuyên nữ đế đi nạp hậu cung.

Suy nghĩ một hồi vẫn là lôi kéo quốc sư cùng đi, đến lúc đó dời đi cơn giận của đế vương.

“Ta lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn còn một thân đồng tử.” Quốc sư Tiêu Ước không biết từ lúc nào đã biến thành lão nhân đầu bạc rất có khí độ bất mãn nói.

“Quốc sư, ngươi vừa nói “đồng tử” sao?” Thừa tướng Chu Quân Bích khóe miệng trừu trừu.

Tuy rằng vẫn luôn biết vị lão sư này của bệ hạ tính tình kỳ lạ, nhưng không nghĩ đã đến tình trạng này.

Tiêu Ước nháy mắt đứng đắn lên, “Sư môn có giáo huấn, ta muốn đợi được đệ tử như ý cần bảo trì nguyên dương chi thân.” Năm đó xui xẻo lỡ vào cái sư môn kì quái kia sau đó ra không được.

[tức là Tiêu Ước phải giữ gìn trinh tiết nếu không thì sẽ không gặp được đệ tử]

Tiêu Ước cười nói, “Chu tiểu cô nương, ngần ấy năm, ngươi chẳng lẽ cũng không nghĩ tới tìm một lang quân lang quân như ý sao?”

“Quốc sư nói đùa.”

Cẩm Vinh sau khi lên làm hoàng đế, từng ban cho Chu Quân Bích quyền tự chủ hôn phối, nếu có người yêu thích, tùy thời có thể tới tìm nàng tứ hôn, nhưng lại bị Chu Quân Bích uyển chuyển từ chối, nàng nói một lòng vì quốc gia thiên hạ, vô tình nhi nữ tình trường.

Mấy năm nay cũng đích xác như thế.

Không phải không có nam tử vì khí độ phong hoa Chu Quân Bích mà khuynh đảo, trong đó không thiếu người có phẩm mạo toàn, đủ tư cách làm một hảo lang quân, nhưng Chu Quân Bích lại chuyên tâm siêng năng chính sự, nửa điểm tâm tư cũng không phân ra.

Tiêu Ước từ trước đã nhìn ra Chu Quân Bích rất có khí độ hiền tướng, trong lòng khẽ thở dài một hơi, con đường nà, nàng đi thực sự không dễ.

Hai người nói đông nói tây, rốt cuộc đi tới Dưỡng thư điện.

Làm bọn họ ngoài ý muốn chính là, phản ứng của Cẩm Vinh đối với việc bọn họ sở cầu.

“Được, chuẩn.”

Đơn giản như vậy, Tiêu Ước cùng Chu Quân Bích liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút không thể tin được, khó được một hôm nữ đế sảng khoái như thế, không phải là có kế hoạch gì khác đi.

“Các ngươi suy nghĩ nhiều.” Cẩm Vinh ở một bên buồn bã nói.

“Kỳ thật trẫm đã sớm muốn hậu cung giai lệ 3000, chỉ là lúc trước vội vàng đánh thiên hạ, khai quốc lúc sau lại vội vàng thống trị, rốt cuộc chờ đến các ngươi nhớ ra chuyện này.” Nữ đế Cẩm Vinh cười tủm tỉm địa đạo.

“Rốt cuộc, trẫm vẫn là cần một người thừa kế.”

Hơn nữa phải là một công chúa.

Về chuyện này, Cẩm Vinh cùng tâm phúc đắc lực Thừa tướng Chu Quân Bích đã từng thảo luận qua, thiên hạ hưng vong, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. (chia tách quá lâu rồi cũng sẽ hợp lại, hợp quá lâu rồi cũng sẽ phân tách lần nữa)

Cho dù là nam tử vi đế, hai ba trăm năm sau như cũ sẽ diệt vong, ngược lại là nữ tử vi đế cũng vậy, đây là quy luật tất yếu.

Đương nhiên người được chọn cũng không dễ dàng chọn ra, bao gồm cha người thừa kế, phẩm mạo tất cả đều phải là tốt nhất.

Ba tháng sau, nữ đế Thẩm Cẩm Vinh quảng nạp hậu cung.

Chương 33 – (14)

Lời cuối sách,

Đối với đời sau mà nói, triều Chu chính là triều đại nữ tử khai sáng, một triều đại kỳ ba, toàn nữ tử kế vị, không phải không có hoàng tử, mà là cạnh tranh thua các vị công chúa.

Mà triều đại Đại Chu Khải Minh ra đời nhiều nhân vật truyền kỳ tài năng như những viên minh châu lộng lẫy, vô luận là hoàng đế khai quốc Thẩm Cẩm Vinh, thừa tướng Chu Quân Bích, thần tiên quốc sư Tiêu Ước, còn có người được đời sau truyền là “chậu châu báu” của Thẩm Cẩm Vinh Thẩm phụ Thẩm Kiền, thành tựu của triều đại vượt xa suy nghĩ của mọi người, biên soạn 《 Khải Minh điển 》được thế giới công nhận là bách khoa toàn thư lớn nhất, còn có sử gia Nhạc Đạt Minh dốc hết tâm huyết viết ra có một không hai 《 trường sử 》……

Đó là triều đại mở ra một thời đại sáng lạn, nữ tử tham gia khoa cử thừa kế tước vị, nữ học nữ quân, mậu dịch hải ngoại khuếch trương, viễn dương vượt biển, chiếm lĩnh vô số đất đai lãnh thổ, gần như dựa vào thao tác kiểm soát lưu thông bạc trắng mà có thể hủy diệt một quốc gia ở đại lục khác…

Như thế nào có thể không khiến người đời sau hướng tới?

Khảo cổ gia mới nhất khai quật ra mộ phần của Khải Minh triều quốc sư Tiêu Ước, đây có lẽ được xưng là mười đại phát hiện của thế kỷ.

Nhân viên khảo cổ tìm được từ lăng mộ không chỉ có một bản chép tay này, đối với việc nghiên cứu văn hóa lịch sử Khải Minh triều cực kì có lợi.

Nhà khảo cổ học gần bảy tám chục tuổi kích động hưng phấn cẩn thận mở ra bản chép tay như mở ra trân bảo, trang đầu tiên có thể lờ mờ thấy được mấy chữ cổ, 《 ta cùng nữ đế, một vài chuyện không thể không nói 》.

Nhà khảo cổ học……

Quay lại Khải Minh triều, Tiêu Ước càng ngày càng già, càng ngày càng thích hoài niệm quá khứ ôm bút ký đến tìm Cẩm Vinh, “Ngươi nói, như thế nào có thể làm người đời sau nhớ kỹ ta?”

Cẩm Vinh vừa thấy liền biết là chuyện gì, khoảng thời gian trước, mấy cái đệ tử sư môn Tiêu Ước tìm được hắn, biết được hắn cư nhiên lên làm sư phụ nữ đế, nhất thời sùng bái kinh ngạc cảm thán không thôi.

Tâm hư vinh của Tiêu Ước lập tức được thỏa mãn, gần đây ồn ào muốn lưu lại cái gì bản chép tay, làm người đời sau càng hiểu biết hắn vĩ ngạn quang huy.

Cẩm Vinh cắn hạt dưa, thuận miệng nói, “Ngươi viết trẫm thì tốt rồi.”

Cẩm Vinh cũng chỉ là tùy tiện nói, đã bị Tiêu Ước nhớ kỹ, cũng liền biến thành tên hiện tại, 《 ta cùng nữ đế, một vài chuyện không thể không nói 》, là Tiêu Ước phun tào nhật ký.

Thậm chí còn dẫn dắt Thừa tướng Chu Quân Bích, có thể cho hậu nhân lưu lại chút gì đó gợi ý cũng không tồi, vì thế cũng bắt đầu viết nhật ký nhân sinh.

Nhà khảo cổ học vào bệnh viện cấp cứu tỉnh lại, học sinh bên người lập tức nói cho hắn tình hình thực tế, thần tượng hắn Khải Minh nữ đế không có cùng quốc sư có chuyện bí mật không thể không nói.

Tuy rằng quyển nhật ký có một cái tên làm người ta không nhịn được nghĩ nhiều, nhưng trên thực tế vẫn có giá trị khảo sát, nhóm khảo cổ từ Tiêu Ước phun tào phát hiện đồ vật có giá trị khảo cổ thật đúng là không dễ dàng.

Có nghiên cứu từng nói nữ đế Thẩm Cẩm Vinh trường sinh bất lão, nghe đồn về già còn có người hiến nội đan tạo dược trường sinh kéo dài tuổi thọ dâng lên, càng có người nói nữ đế vì chính mình tu sửa lăng mộ thiên cung, cầu trường sinh bất lão, nhưng mọi đồn đãi đều được bản chép tay của Tiêu Ước phủ định.

————

Quay lại Khải Minh triều 35 năm trước, Tiêu Ước cùng Chu Quân Bích đúng là biết được có cách sĩ hiến đan dược, hơn nữa sau khi cho người thử qua, hiệu quả không tồi, khiến cho người nét mặt tỏa sáng.

Hai người sau khi thương nghị quyết định cho dù làm long nhan tức giận, nhưng vẫn phải nhiệt tình khuyên can, ít nhất phải cho nữ đế biết trường sinh bất lão là chuyện không thực tế.

Nhưng mà Cẩm Vinh lại phản ứng ngoài dự đoán của bọn họ.

“Ta không nghĩ tới trường sinh bất lão nha.”

Nữ đế đã từ từ già đi bình tĩnh đáp, “Làm hoàng đế vài thập niên đã đủ mệt mỏi, còn muốn ta làm thêm trăm năm nữ cố gắng xử lý giang sơn xã tắc, sao có thể?”

Tiêu Ước cùng Chu Quân Bích: “……”

Sau đó mặt mũi xám xịt mà lui xuống, nghe nói phương sĩ kia cũng đã sớm rời khỏi hoàng cung, rốt cuộc nơi này không thể kiếm cơm ăn.

Rất nhiều ba phải, hầu như cái nào cũng được bản chép tay của Tiêu Ước chân thật trả lời, nhưng vẫn cứ có chút bí ẩn lịch sử không người biết được.

Tỷ như một thế hệ tài đức sáng suốt Tể tướng, mẫu mực cho quan viên đời sau Chu Quân Bích, người lai lịch, gia thế không thể nào khảo chứng, có dã sử ghi lại nói đã từng có một quân sư bên cạnh Trấn Bắc tướng quân Thiệu Vân Phái trùng tên trùng họ với tể tướng, nhưng lại là nam tử, có hậu nhân suy đoán là cùng người nữ giả nam trang, nhưng không thể nào khảo chứng.

Còn có một nhà khảo cổ học đau khổ truy tìm chân tướng lịch sử, đó chính là viết ra sử gia có một không hai, bị tôn sùng là thiên cổ đệ nhất sách sử biên soạn Nhạc Đạt Minh, nhà sử gia tiêu phí gần hai mươi năm thời gian biên soạn hoàn thành 《 trường sử 》, nhưng sách sử lại không có lưu lại về nàng, ngoại trừ một vài câu lưu lại về tên tự của nàng, chỉ biết nàng là một sử quan bình thường dưới Khải Minh triều.

Nhưng có thể biên soạn ra 《 trường sử 》 người lại có thể bình thường đến nơi nào đâu?

Nhà khảo cổ học bức thiết muốn từ trong bản chép tay của Tiêu Ước truy tìmchân tướng, đáng tiếc hắn cũng chưa từng đề cập qua, thật là làm người kỳ quái.

Thẳng đến khi phát hiện nhật ký của danh tướng Chu Quân Bích truyền lại cho đời sau, cũng chỉ ghi vài nét bút ít ỏi về nhà sử gia bí ẩn lại tài hoa tuyệt thế kia, đúng là làm người khó hiểu.

————

Khải Minh năm thứ mười bảy,

Chu Quân Bích hướng nữ đế thượng tấu, đề cập về đê Hoàng Hà, tuy khai quốc mười mấy năm vẫn chưa thấy lần nào lũ tràn qua, nhưng mấy ngày gần đây quan viên vùng Hoàng Hà biểu tấu nói lo lắng năm nay sẽ là ngoại lệ, lo lắng có thủy họa.

Sau đó Chu Quân Bích liền đi biên tu sử quán xem một chút năm rồi cựu lệ, nhìn xem có dấu hiệu gì không.

Được tổng quản bên người nữ đế truyền lời xong, Chu Quân Bích liền hướng phía tây hoàng cung, một góc tương đối xa xôi mà đi, nơi đó chính là biên tu sử quán.

Vừa tối tăm lại vừa mang mùi giấy cổ xưa, biên tu sử quán cơ hồ không có người, ngẫu nhiên một hai quan gác vào trước bàn ngủ gật, quan lại không lý tưởng như vậy, Chu Quân Bích cũng không trông cậy bọn họ có thể giúp cô tìm được cái gì, cũng không có đánh thức bọn họ, tự mình đi vào.

“Quang Hữu năm……” Chu Quân Bích híp mắt nhìn từng hàng sách dính chút tro bụi tìm kiếm, bỗng nhiên đụng phải thành bàn có người đang ngồi viết gì đó.

“Chu Thừa tướng.” Người nọ nhận ra thân phận của nàng.

Chu Quân Bích liếc đến nữ tử mặc quan phục màu xanh lá, hẳn là sử quan nơi này, Chu Quân Bích hơi hơi nghi hoặc.

Việc phân công nữ quan mấy năm nay, vô luận là giữ lại làm trong kinh đô, hay điều đi các nơi, lấy trí nhớ nàng sẽ không quên, nhưng vị này Chu Quân Bích lại không hề ấn tượng.

“Thừa tướng đại nhân muốn tìm nào sử cũ nào?” Nữ quan đứng dậy hành lễ sau không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

Chu Quân Bích hơi hơi sửng sốt, tiện đà nói, “Ta muốn tìm Quang Hữu mười năm đến 23 năm Hoàng Hà lịch cũ.”

Nữ quan kia hơi hơi mỉm cười, “Cái này hảo tìm.”

Nàng đi đến một kệ sách khác, phảng phất nhớ kỹ trong lòng, lấy ra một quyển sách, “Là cuốn này, Thừa tướng đại nhân.”

“Ngươi tên là gì, ta như thế nào chưa từng gặp qua ngươi?” Chu Quân Bích tiếp nhận sách sau lại hỏi.

Nữ quan kia tao nhã cười, “Hạ quan Nhạc Đạt Minh, là bệ hạ Khải Minh Nguyên Niên liền an bài tới nơi này đảm nhiệm sử quan.”

“Thừa tướng đại nhân đi thong thả, hạ quan còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, liền không tiễn.” Nữ quan hơi hơi chắp tay, liền xoay người đi trở về.

Chu Quân Bích không có bởi vì nàng ” chậm trễ” mà có điều không vui, ngược lại kỳ quái thân phận của nàng, bệ hạ vừa đăng cơ liền an bài nàng ở chỗ này nhậm chức, nhiều năm như vậy cư nhiên cũng không có động thái gì.

“Khải Minh nguyên niên, Nhạc Đạt Minh, Nhạc Đạt Minh.” Đi khỏi cổng phía tây hoàng cung Minh Đức môn, Chu Quân Bích bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng biết Nhạc Đạt Minh là ai.

Lục Minh Vi vong phu Thôi Du, tự Nhạc Đạt, nàng là Lục Minh Vi.

Chu Quân Bích chỉ biết lúc trước Thôi gia Lục gia bị huỷ diệt, Lục Minh Vi không biết tung tích, đồn đãi là chết ở bên trong loạn quân, không nghĩ tới, nàng còn sống, ở trong một góc một gian cổ xưa lụi bại của hoàng cung biên tu sử quán, đảm nhiệm sử quan.

Xem nàng không màng hơn thua, bộ dáng tẩy tẫn duyên hoa, tựa hồ hiện giờ sống cũng không tệ lắm.

Cái này cũng giống tác phong của Thẩm Cẩm Vinh.

Cái gọi là vật tẫn kì dùng, Chu Quân Bích không khỏi cười, không lại nghĩ đến chuyện này nữa, màn đêm buông xuống ký lục nhật ký, cũng kiêng dè chỉ viết ít ỏi vài câu.

*物尽其用-vật tẫn kỳ dùng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.

Không nghĩ tới nàng vài nét bút ít ỏi ngược lại khiến những nhà khảo cổ học đời sau càng thêm trăm trảo cào tâm, sờ không được đầu óc.

Thừa tướng Chu Quân Bích trước kia gặp qua Nhạc Đạt Minh, Nhạc Đạt Minh lại là nữ đế Thẩm Cẩm Vinh an bài riêng ở sử quán, quan hệ trong đó thật đúng là khiến người khó hiểu.

Có người đưa ra phỏng đoán lớn mật, Nhạc Đạt Minh từng bị hạch tội, nữ đế muốn trừng phạt nhưng lại thưởng thức tài hoa của nàng, cho nên an bài chứ quan không có tiếng tăm gì ở sử quán.

Nhưng lại là dạng hành vi phạm tội nào, làm vị sử gia tài hoa hơn người này ở sở quán nho nhỏ mai một hai mươi năm, một lòng dốc tâm huyết viết một bộ sử ký lưu lại cho đời sau, mà vị sử gia này càng là không oán không hối hận, ở lâm chung di bút thậm chí toát ra cảm kích chi tình đối với nữ đế.

Lịch sử luôn là như vậy làm người có vô hạn mơ màng, lại nắm lấy không ra.

– hoàn thế giới 6 –

[ 01.05.20 kết thúc thế giới thứ sáu, 95 trang word, 33 800 chữ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN