Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 39: Ông thầy họ Hà
Nhìn con dòi này, tôi run bắn muốn phi ngay xuống xe mà không cần mở cửa.
Bác tài thấy tôi hốt hoảng gào to muốn dừng xe liền vội vàng đạp thắng ngừng lại bên đường.
Tôi ném ngay con dòi ra khỏi xe, bác tài thấy thứ tôi vừa ném đi, ông ta cũng cau mày.
“Chú em phát hiện con dòi này trong xe hả?”
Tôi không trả lời, chỉ chạy ào qua một bên, dùng tay móc họng nôn mửa một cách điên cuồng.
Nôn suốt mấy phút, phun ra cả mật xanh mật vàng mới không thấy sợi mỳ nào nữa.
Tà môn!!
Bác tài lo lắng đứng bên cạnh nhìn, nhỏ giọng hỏi tôi:
“Chú em sao rồi, chỉ là một con dòi thôi mà, làm gì mà ói kinh thế? Cũng đâu phải chú ăn đâu.”
Nghe xong câu này, dạ dày tôi lại xoắn vặn cuộn trào nước chua.
Về đến kí túc xá, cu Sáu đang ngủ ngon lành. Tôi mệt mỏi thả người xuống giường, nghĩ lại về con dòi và tô mỳ.
“Thực sự là từ trong miệng mình phun ra sao?”
Hay có khi là dính lên người lúc mình lăn lộn ở thôn Đường Oa Tử nhỉ!
Tôi rã rời thiếp đi đến tận sáng vẫn chưa tỉnh dậy.
Hôm qua tôi nhắc đến Quan Quân xong phủi đít đi, lão Ngô cứ nhẩp nhổm không yên. Mới sáng sớm ông ta đã đùng đùng lao đến kí túc xá tìm tôi.
Tôi rề rà đánh răng rửa mặt các kiểu, kéo luôn tới trưa rồi lượn ra ngoài ăn uống xong xuôi mới đi gặp lão Ngô.
Ông ta gấp đến độ hận không thể phanh thây mổ bụng tôi để moi bí mật ra. Vừa thấy tôi ông ta hỏi ngay:
“Chú nhanh nói cho anh nghe nào. Sao chú lại biết người tên Quan Quân này. Hắn giờ đang ở đâu vậy?”
Tôi hớp một ngụm trà, từ tốn đáp lại:
“Ngô ca, Quan Quân ở cũng gần chỗ chúng ta thôi. Mà gần đây hắn cũng có qua lại với ông mà!”
Lão Ngô nhíu mày, than một câu:
“Chú đừng vòng vèo nữa, nói thẳng đi, hắn ở chỗ nào?”
“Ông còn nhớ cái đồng hồ quỷ kia không?”
Lão Ngô gật đầu:
“Đương nhiên còn nhớ. Không phải cậu bảo là thằng họ Lưu gì đó gửi sao?”
“Đúng. Là Lưu Vân Ba. Hắn là Quan Quân! Chỉ đổi tên đổi họ thôi.”
Lão Ngô nheo mắt, dựa lưng ra sau rồi trầm mặc suy nghĩ gì đó trong đầu.
“Ra vậy. Tôi còn thắc mắc mãi mình với Lưu Vân Ba kia đâu có quen biết, lại không thù không oán, mắc gì tống thứ chó má này tới. Hóa ra là thằng Quan Quân.”
Thấy lão Ngô đã dính thính, tôi tiếp luôn:
“Công nhận ông nhiều bí mật thật. Quan Quân rồi cả lão Đường, đều là chiến hữu cũ của ông mà lại chẳng nghe ông nhắc đến bao giờ.”
Lão Ngô sượng sùng lảng qua chuyện khác:
“Tôi nhớ ra rồi, đợt xử cái đồng hồ kia cậu có nói cậu đã đến Hổ Yêu Sơn, còn xuống cả động yêu quái, thảo nào biết nhiều thế. Vậy giờ Quan Quân đang ở đâu?”
Tôi cầm ấm trà lên, vừa rót cho lão Ngô vừa đáp lời:
“Ngô ca, tôi đã nói không ít rồi, giờ hẳn là tới lượt ông đi. Nào, cho tôi biết, làm cách nào thoát khỏi tuyến xe 13 đây!”
Lão Ngô thấy tôi mũ giáp đầy đủ, chuẩn bị tư thế kỳ kèo mặc cả thì ông ta hừ nhẹ, ngả người ra sau, quan sát tôi cả buổi.
“Chú em lông cánh cứng cáp rồi nhỉ. Đi mấy chuyến đúng là không phí công. Được! Vậy chúng ta giao kèo đi. Tôi kể cho cậu về tuyến xe 13, đổi lại cậu nói cho tôi biết chỗ của Quan Quân, OK?”
Tôi đồng ý một cách sảng khoái. Lưu Vân Ba giờ ở thôn Đường Oa Tử chưa rõ sống chết, nói cho lão Ngô cũng chẳng mất mát gì. Còn chuyện lão Ngô làm sao có thể tồn tại sau khi nhận tuyến 13 đối với tôi chính là cọng rơm cứu mạng.
“Đầu tiên ông anh đây muốn nói lời xin lỗi cậu trước. Tuyến xe 13 mà cậu đang chạy, hồi đó anh cũng từng lái.”
Quả nhiên là vậy! Vương Đại Trung không nói láo, lão Ngô thực sự đảm nhiệm vị trí tài xế thứ tư.
Tôi giả bộ giật mình chất vấn lão Ngô:
“Ngô ca, diễn xuất của ông không tệ nha, nhìn không ra ấy! Rốt cục chuyện là thế nào?”
Lão Ngô than thở:
“Cậu nghĩ cho anh một tí chứ. Mười năm trước, ba tài xế liên tiếp gặp nạn ở đập nước Đường Oa Tử, cả bến xe ký tên tập thể, gửi lên thành phố xin dẹp tuyến này. Nhưng ở trên chỉ phải xuống mấy chuyên gia ất ơ, đi kiểm tra đường xá, kết luận mấy vụ tai nạn đơn thuần là ngoài ý muốn. Cuối cùng lắp đặt thêm mấy cái bóng đèn cho xong chuyện.”
Lão Ngô nói vừa có tình vừa có lý, nghe qua cực kì chân thật. Tôi chặc lưỡi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi đám chuyên gia rời đi, tất nhiên xe vẫn phải tiếp tục chạy. Ban đầu hợp tác xã chỉ định một người tên Vương Đại Trung lái. Tnh tình cậu ta hướng nội, lành như cục đất, gia cảnh lại khó khăn. Tôi thấy tội nghiệp nên tự nguyện nhận thay cậu ta.”
Lão Ngô nói đến đây thì bưng ly trà lên một hơi uống cạn, sau đó tiếp tục nói:
“Cánh tài xế đồn thổi cái xe này khả năng bị ám, nên ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với đủ thứ chuyện kỳ lạ kéo đến ùn ùn sau đó.”
Tôi cắt ngang:
“Thế ông nhanh nói cho tôi biết cuối cùng làm sao ông có thể bình an vô sự đến giờ.”
Lão Ngô chậm rãi trả lời:
“Tôi chạy được mấy tháng, có một lần cũng xém chết, may có một vị thầy cao tay lúc đó đang ngồi trên xe, vớt lại một mạng cho tôi.”
“Thầy? Thầy trừ tà? “
Lão Ngô gật đầu:
“Lúc xe cắm đầu lao về hướng đập nước, tôi đã vô cùng tuyệt vọng mà nhắm mắt lại chờ chết. Không ngờ thầy pháp kia lao qua chỗ tôi, rạch đầu ngón tay lấy máu bôi lên vô lăng, xe liền dừng lại tức thì. Tôi vội vã cầu xin ông ấy cứu tôi. Thầy bảo tôi mỗi 15 âm hàng tháng, tôi phải tới đập nước đốt giấy tiền vàng mã cúng bái, như vậy có thể giữ bình an được mười năm. Nhưng sau mười năm nhất định vẫn phải có người lái xe.”
Tôi vỡ lẽ:
“Nói vậy, xe 13 vốn dĩ chưa từng đóng tuyến, càng không có chuyện thành phố chỉ thị mở lại. Mà do chính ông gánh xuống rồi sau đó muốn quẳng ra tuyển một thằng khác chạy thay.”
Lão Ngô hổ thẹn gục đầu xuống.
Tôi hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Đúng là nực cười! Năm đó ông ta tội nghiệp người khác nên tự ôm vào. Mười năm sau lại đem con bỏ chợ muốn người khác đi chết thay!
Chuyện đã như vầy, tôi có phẫn nộ cỡ nào cũng vô dụng, chỉ đành nén giận hỏi:
“Thế ông thầy cứu ông năm đó giờ ở đâu?”
Lão Ngô lắc đầu:
“Vị thầy pháp đó không để lại bất kỳ thông tin liên lạc gì, chỉ cho tôi biết ông ta họ Hà.”
“Chỉ nói cho ông vậy thôi sao? Không còn gì khác nữa?”
Lão Ngô rối rắm gật đầu:
“Không còn gì khác nữa. Năm ngoái tôi có nhờ người bạn trong cục công an tra thử, chỉ là người họ Hà trong thành phố mình tới mấy trăm ngàn người, không cách nào xác định được.”
Tôi cứ đinh ninh lần nói chuyện này với lão Ngô sẽ giúp được tôi với cu Sáu. Ngàn lần không nghĩ tới, ông ta lại bẻ lái đá bóng sang ông thầy họ Hà nào đó!
Tôi như vừa thất tình xong, trái tim vỡ vụn thành từng mảnh bay lả tả!
Xe, vẫn phải lái! Người, vẫn phải tìm!
Lão Ngô dường như cảm nhận được tâm trạng tôi đang không tốt, ông ta muốn mở miệng hỏi chỗ của Lưu Vân Ba nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng buông một câu:
“Quan Quân đổi tên thành Lưu Vân Ba, hiện tại đang chui rúc trong thôn Đường Oa Tử. Còn thường ngày ông ta sống ở phòng đầu cầu thang tầng 8 số 2386 đường Hoài Viễn”
Tôi nói xong xoay người ra cười mà không chờ lão Ngô phản ứng lại,
Ra đến sân, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo phía trên, thở dài ngao ngán.
Tuyến xe 13 bị nguyền rủa này sẽ còn bám theo tôi đến bao lâu?
……………….
Tối nay đến lượt cu Sáu lên tài. Tôi cứ nằm thao thức trong kí túc xá, đến tận 1 giờ sáng cu Sáu nó về vẫn thấy tôi đang đơ như khúc gỗ trên giường, hết thở ngắn lại than dài, ngắm nhìn trần nhà như thể trên đó chiếu phim 18+.
Cu Sáu chạy huỳnh huỵch lại giường lay mạnh tôi, hò hét đòi đi nhậu. Tôi chịu không nổi độ nhây của cu cậu, liền gọi một chiếc taxi đi phố ăn uống Nam Kinh.
Trên đường đi, tôi hóa thân làm gà rù ủ rủ, im lặng ngồi trong xe. Còn chưa tới phố Nam Kinh, cu Sáu đã hô hoán bác tài dừng lại.
Tôi như con rối bị cu cậu kéo xuống xe. Ngẩng đầu lên nhìn chỗ hai thằng đang đứng tôi sợ hết cả hồn.
Sao lại đến đây rồi? Con hẻm có tiệm mỳ kinh dị lần trước?
Cu Sáu tí tởn chỉ tay vào trong ngõ hẻm:
“Anh hai, tui thấy có một hàng ăn trong này nè, mình vô đây làm vài ly đi”
Lông mày kẹp chặt, tôi hỏi cu Sáu:
“Mày cũng có thể thấy cái quán này hả?”
Cu Sáu méo xệch miệng hỏi lại:
“Anh đây là ý chi rứa? Lần trước ở bệnh viện thì hỏi tui có thể thấy lão già hông, lần này lại hỏi tui có thể thấy hàng ăn hông. Anh hai thích ghẹo tui lắm hả! Tui còn chưa bị đui nha!”
Cu Sáu dứt lời liền lôi tuột tôi vào trong ngõ mà không thèm chờ tôi nói cái gì.
Con dòi lần trước vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi chưa chịu bò đi. Giờ lại tới đây thêm một lần thế này, quả thực là thử thách sức chịu đựng cũng như thần kinh của tôi.
Vừa vào bên trong, cu Sáu cũng giống tôi lần trước, bị choáng ngợp trước phong cách bài trí hoài cổ, đầy dấu vết tuổi thơ trong quán.
Cu cậu toét miệng cười ngố vô đối rồi kéo tôi ngồi xuống, gọi hai món xào, hai chai bia và hai tô mỳ!
Tôi ngậm chặt miệng, giương mắt nhìn chủ quán, vẫn là ông chú trung niên đó. Ông ta cười với tôi:
“Anh bạn trẻ, được đó. Hôm nay còn giúp chú kéo khách nữa hả. Lát chú sẽ giảm giá cho.”
Tôi dở khóc dở cười, giảm giá?
Bữa ăn có mấy hào mà chú còn muốn giảm giá cái gì??
Ông chú dùng bút chì cẩn thận ghi lại mấy món cu Sáu kêu rồi quay người vào bếp.
Tôi vội nhích lại gần cu Sáu kề tai nó bảo:
“Cu Sáu, tiệm này có chút vấn đề, mình nhanh đi đi. Không cần ăn ở đây, qua phố Nam Kinh mà ăn.”
Cu Sáu đẩy tôi ra, lì lợm trả treo:
“Được rồi nha anh hai, tui thấy anh mới là có vấn đề á!”
Tôi thấy không thuyết phục được nó, đành ngồi im chờ giông bão đến.
Không lâu lắm, ông chú đã bưng đồ ăn từ phòng bếp ra.
Cu Sáu nếm thử mỳ rồi phản ứng y hệt tôi lần trước, bắt đầu cắm luôn đầu vào tô mà kéo rột rột mấy hơi. Sau đó ngẩng lên vẻ mặt thỏa mãn giơ ngón cái tán thưởng.
“Ông chủ, mỳ của ông quá tuyệt rồi. Vừa dai vừa trơn, hút cứ tuồn tuột.”
Tôi rùng mình nổi hết gai ốc, không dám rờ vào tô mỳ, chỉ cầm chai bia lên nốc một hơi.
“Phụt”
Ngụm bia chưa kịp xuống dạ dày đã vội vã đội nón đi ra.
Cái vị quỷ gì thế này?
Tôi xoay chai bia một vòng quan sát.
Vãi, bia Hoa Đan tám chín năm trước! Nhà máy sản xuất bia này không phải ngừng hoạt động rồi sao? Ở đâu ra còn loại hàng này???
Tôi càng nghĩ càng kinh, cu Sáu càng ăn càng hăng.
Tranh thủ lúc ông chú không để ý tôi cúi đầu thì thầm với cu Sáu:
“Cu Sáu, nếu mày xem anh là anh em thì mày phải nghe anh cái này. Lát nữa mày ăn đến miếng mỳ cuối thì đừng nuốt xuống, cứ ngậm trong miệng, ra khỏi quán rồi nhả ra.”
Cu Sáu ợ một cái rồi gật đầu.
Tôi trợn tròn mắt nhìn cu Sáu một mình thanh toán hết hai đĩa đồ xào, hai chai bia cùng hai tô mỳ.
Tới hồi tính tiền, vẫn giống hệt lần trước, hai hào!!!
Cu Sáu nghe ông chú báo giá xong đần thối mặt, tôi thì vội quăng 50 đồng lên bàn rồi khẩn trương kéo cu cậu ra khỏi quán!
Tôi lôi cu Sáu đến tận đầu ngõ, quẹo ra đường lớn. Tôi hỏi nó:
“Anh bảo mày ngậm mỳ trong mồm, mày chưa nuốt xuống phải không?”
Cu Sáu phồng má gật lia lịa, rồi há miệng phun mấy miếng mỳ ra ngoài.
Tôi cúi đầu quan sát mấy thứ dưới đất mà cu Sáu mới nhả ra.
Chỉ là một bãi mỳ sợi trộn nước miếng của nó thôi!!
Cu Sáu dòm tôi, nở nụ cười ngố như mọi khi, hỏi:
“Anh hai đúng là biến thái, còn muốn ăn hả?”
Tôi đang cúi đầu buồn bực thì nghe thấy tiếng gọi sát bên của một cô gái.
“Khéo vậy, hai anh cũng ở đây à.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, tí thì đạp trúng mớ mỳ cu Sáu nó phun ra.
Là Thang Nghiêu!
Cô ta mặc cái váy đỏ giống y chang như cô gái chết trước đồng hồ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!