Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài - Chương 35: Cô bị đưa đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài


Chương 35: Cô bị đưa đi


Lúc này Trương Vân Doanh lại đột nhiên cầm lấy bàn tay Tiêu Mộc Diên.

“Là vì Thịnh Trình Việt sao? Nếu em không yêu anh ta thì hãy chia tay với anh ta đi, anh chẳng quan tâm những chuyện trước đây đã từng xảy ra với em.” Bao gồm cả việc bây giờ bên cạnh cô đang có hai đứa trẻ, anh chỉ biết anh yêu cô, vì cô anh có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về cô.

Tiêu Mộc Diên chỉ biết lắc đầu lặng lẽ, cô đã bán thân mình cho Thịnh Trình Việt như một người tình, cô có tư cách để chia tay sao? Kể cả là một tháng sau chia tay thì cô cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn Trương Vân Doanh.

“Không phải vì Thịnh Trình Việt, mà là bởi vì cả hai chúng ta đều không thể nào trở về như trước đây được nữa.” Nếu có thể thì cô muốn được như trước đây biết bao, cô rất nhớ những lúc cùng Trương Vân Doanh đọc sách, đi dạo phố, nhớ cảnh anh và cô cùng nhau ngước mắt lên trời và cầu nguyện, thế nhưng những chuyện đó chẳng thể nào quay lại được, trước mắt cô lúc này chỉ có màn đêm u tối, thêm vào đó là bờ vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy….

“Nếu em muốn thì chúng ta có thể!” Trương Vân Doanh thuyết phục, tại sao không thể trở về như trước đây, từ trong sâu ánh mắt của cô anh có thể nhìn ra, cô đang lo lắng cho anh.

“Em có hai đứa con rồi, anh có thể chấp nhận bọn chúng không?”

“Anh có thể.” Trương Vân Doanh nói không một chút do dự.

“Cảnh lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy rồi, em và Thịnh Trình Việt có mối quan hệ với nhau.”

“Anh không quan tâm.” Anh nói anh không quan tâm là nói dối, nhưng anh yêu cô, anh có thể bao dung với quá khứ của cô, điều anh quan tâm là tương lai của cô.

Tiêu Mộc Diên vốn cho rằng anh sẽ phải suy nghĩ đắn đo, không ngờ anh lại trả lời không chút do dự như vậy, không thể không nói, câu trả lời của anh khiến trái tim cô có phần rung động, khiến cô có một giây phút nào đó mong đợi.

Song đúng lúc này điện thoại của cô liền đổ chuông, vào lúc nhìn thấy số điện thoại hiện lên màn hình thì sự mong đợi trong cô cũng hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt của Trương Vân Doanh trầm xuống, tại sao cô lại sợ Thịnh Trình Việt đến thế? Rốt cuộc giữa cô và Thịnh Trình Việt đã xảy ra chuyện gì?

“Tổng giám đốc Thịnh!” Tiêu Mộc Diên nói vẻ bình tĩnh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, hơn nữa nét mặt cô cũng thay đổi.

“Đang ở đâu vậy, tôi đến đón em.” Giọng nói bá đạo và lạnh lùng vang lên, ngữ khí như thể ra lệnh chứ không hề có ý hỏi han, cô bắt buộc phải đi theo anh.

Tiêu Mộc Diên đưa mắt nhìn Trương Vân Doanh đang ở bên cạnh, trái tim cô bỗng thấy như thắt lại, nhưng cuối cùng cô vẫn lên tiếng.

“Tôi đang ở biệt thự nhà họ Trương, chân tôi bị trẹo….”

“Tút tút…..” Lời của Tiêu Mộc Diên còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã tắt máy, cô nhìn chiếc điện thoại trong tay rồi nhanh chóng tắt máy đi, cô biết Thịnh Trình Việt sẽ tới ngay sau đó, nhưng bây giờ cô không muốn rời đi, cô muốn gặp bọn trẻ.

“Sao em lại sợ Thịnh Trình Việt đến thế? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Trương Vân Doanh cũng không kìm nén được mà buột miệng hỏi, sao Thịnh Trình Việt có thể biến một người cao ngạo như Tiêu Mộc Diên trở thành bộ dạng như bây giờ chứ?

“Nói những điều này đều chẳng có tác dụng gì cả, tóm lại xin anh đừng lãng phí thời gian vào em nữa.” Tiêu Mộc Diên nói bình tĩnh, giọng cô không hề run lên, cô vốn cứ nghĩ rằng mình sẽ chẳng quan tâm nhưng không ngờ tới lúc nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Vân Doanh trái tim cô vẫn thoáng qua một tia sợ hãi.

“Diên Diên, bất luận em có xảy ra chuyện gì cũng hãy nói với anh, bất luận là việc gì đi chăng nữa hai chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt.” Trương Vân Doanh đặt tay lên vai của Tiêu Mộc Diên, dường như anh đang muốn đem những năng lượng trong cơ thể mình truyền sang cho Tiêu Mộc Diên.

“Mẹ, mẹ về rồi.” Nguyệt Nguyệt chạy lại gần đẩy Trương Vân Doanh ra, cô bé dụi đầu vào lòng Tiêu Mộc Diên. Cô bé nhớ mẹ quá rồi, tối hôm qua cô không thấy mẹ mình về nhà.

Trương Vân Doanh bị đẩy ra và đột nhiên trước mắt anh một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện, bóng dáng đó có vẻ quen lắm, đột nhiên anh ngây người ra, đứa trẻ này rất giống với Thịnh Trình Việt, lẽ nào thằng bé thực sự là con trai của Thịnh Trình Việt? Lúc này Trương Vân Doanh bống trở nên trầm mặc, lẽ nào sáu năm trước câu chuyện giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đã bắt đầu?

“Chú đẹp trai ơi, chú rất lo cho mẹ cháu à?” Những lời vừa nãy Trương Vân Doanh nói với mẹ cậu cậu đều nghe thấy, anh đúng là một người rất nặng tình.

Trương Vân Doanh nhướn nhướn mày, ánh mắt của cậu bé rất giống với ánh mắt của Thịnh Trình Việt, nó sâu thẳm, u ám, khiến người khác khi nhìn vào có cảm giác như đang đối mặt với vực sâu không đáy.

“Ừm, mấy năm nay mẹ cháu nuôi dưỡng hai anh em cháu nhất định là không dễ dàng gì, nhìn mẹ cháu gầy đi nhiều rồi.” Trương Vân Doanh khẽ cười và nói, anh đưa tay kéo cậu bé vào lòng mình, cậu bé trông thật anh tú, cho dù có giống với Thịnh Trình Việt nhưng anh vẫn muốn ôm cậu bé vào lòng.

Lúc này Thịnh Trình Việt đã đứng ở cửa, anh lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, câu nói vừa nãy của Trương Vân Doanh đập vào tai anh rất rõ ràng, hai đứa trẻ này quả nhiên là của anh, đây chính là cảnh tượng của gia đình bốn người nhà anh sao? Miệng anh bất giác khẽ nhếch lên, cười lạnh lùng.

“Chú ơi chú tới đây làm gì?” Viễn Đan liền bật hỏi, có điều khi cậu bé nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì không hiểu tại sao trong lòng bỗng thấy vui hơn, đúng thế, cậu bé trông thật phấn khởi khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt sải bước tiến về phía trước, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Mộc Diên.

“Chú tới đón mẹ cháu.” Thịnh Trình Việt vốn không muốn trả lời câu hỏi của Viễn Đan nhưng anh cũng lại buột miệng trả lời, anh có một cảm giác thân thiết, gần gũi đặc biệt với hai đứa trẻ này.

Nguyệt Nguyệt thò đầu ra khỏi lòng Tiêu Mộc Diên, đôi mắt tròn xoe của cô bé chớp chớp, chú ấy đến đón mẹ, chú ấy đón mẹ làm gì?

“Mẹ là của cháu, không cho chú đón đâu.” Nguyệt Nguyệt vẫn bá đạo chắn tay trước mặt Tiêu Mộc Diên, cô bé nhìn Thịnh Trình Việt với vẻtức giận.

Thịnh Trình Việt nhìn bộ dạng của Nguyệt Nguyệt, cái cười lạnh lùng của anh bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều, thậm chí anh còn đưa tay ra khẽ véo vào má của cô bé.

“Này! Chú ơi, kể cả là chú có đẹp trai cỡ nào thì cũng không được đụng tay đụng chân chứ!” Nguyệt Nguyệt bất mãn chu mỏ ra nói, tuy miệng cô bé thì nói vậy nhưng khuôn mặt cô bé cũng không hề tỏ ra không vui.

“Nếu không được động tay động chân thì động miệng nhé!” Thịnh Trình Việt cười vẻ đắc chí, rồi anh tiếng lại gần Nguyệt Nguyệt, khẽ thơm lên má cô bé một cái, ừm, đúng là da em bé nên thật mềm mại.

Tiểu Nguyệt Nguyệt lập tức đưa tay lên che hai má của mình.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên thay đổi hẳn, Thịnh Trình Việt làm vậy là ý gì? Anh lại thơm con gái của cô trước mặt cô, chắc anh không phải là muốn ra tay với con gái cô chứ, Tiêu Mộc Diên giật mình trước hành động của anh và cô lập tức kéo con gái vào lòng, cô chỉ sợ cô buông tay ra là Thịnh Trình Việt sẽ cướp con gái mình đi.

“Trình Việt, cậu với Diên Diên có quan hệ thế nào? Sao cô ấy lại sợ cậu đến thế?” Trương Vân Doanh hỏi với vẻ không vui, hai bọn họ là bạn tốt đã nhiều năm, tính cách của Thịnh Trình Việt thế nào anh đều hiểu, nếu không phải là chuyện mình quan tâm thì Thịnh Trình Việt sẽ không tự mình tới đón cô.

Thịnh Trình Việt lúc này mới nhìn về phía Trương Vân Doanh, vào lúc anh hướng ánh mắt mình sang hướng khác thì ánh mắt đó liền trở nên u tối vài phần.

“Chẳng phải là cậu rất thân với cô ấy à? Sao cậu không hỏi cô ấy?” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, quả nhiên cô vì căng thẳng mà khuôn mặt trắng bệch, chắc chắn cô không muốn nói ra thân phận là tình nhân cho Trương Vân Doanh biết, không biết sau khi Trương Vân Doanh biết được thân phận này của cô thì anh sẽ thế nào?

“Được, rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, anh cười như đạt được mục đích, người phụ nữ này quả nhiên là không muốn Trương Vân Doanh biết được thân phận của cô, cô quả nhiên là quan tâm tới anh ta, cũng không biết tại sao, sau khi nghĩ tới điều này Thịnh Trình Việt bỗng cảm thấy bực dọc trong lòng, người của anh sao lại có thể nhớ tới người đàn ông khác chứ, kể cả là bạn tốt của anh cũng không được.

“Mẹ ơi, mẹ đi làm gì vậy?” Nguyệt Nguyệt tròn xoe mắt hỏi Tiêu Mộc Diên, bàn tay bé nhỏ của cô bé còn nắm chặt lấy tay của Tiêu Mộc Diên, mẹ rốt cuộc làm sao thế, tại sao hai ngày hôm nay cứ lạ lạ, hơn nữa tối ngày hôm qua cũng không về nhà.

“Mẹ phải đi làm việc, ngày mai mẹ sẽ đến chơi với các con có được không?” Tiêu Mộc Diên khẽ xoa đầu Nguyệt Nguyệt, trong lòng cảm thấy thật chán nản.

“Không được, con muốn đi cùng với mẹ cơ.” Nguyệt Nguyệt nói với vẻ giận dỗi, cô biết mẹ chắc chắn không phải đi làm việc, làm việc thì chỉ làm ban ngày thôi chứ, sao lại tới tối rồi vẫn đi làm?

“Con cũng đi, con đi để bảo vệ mẹ.” Viễn Đan lập tức cũng nói, cậu bé rất muốn xem xem rốt cuộc mẹ cậu và chú đẹp trai này có quan hệ gì, tại sao cậu lại giống với chú đẹp trai này thế?

Trương Vân Doanh nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, trong mắt anh hiện lên sự tổn thương, sáu năm về trước sở dĩ cô từ chối anh là vì đứa con trong bụng cô sao? Vậy bây giờ sáu năm về sau cô lại từ chối bản thân vì lý do gì? Rõ ràng anh có thể nhìn ra, cô không hề thích Thịnh Trình Việt.

“Đừng đi, ở lại có được không?” Trương Vân Doanh nhẹ nhàng nhìn Tiêu Mộc Diên, ngữ khí anh nói với cô đầy tình cảm, anh chỉ có trước mặt cô mới nhẹ nhàng và tình cảm như vậy nhưng dường như cô chẳng hề để ý.

Ánh mắt Tiêu Mộc Diên hơi trùng xuống, nếu có thể, cô thực sự cũng không muốn phải đi, nhưng cô chỉ là tình nhân mà Thịnh Trình Việt mua về thôi.

“Xin lỗi anh.” Tiêu Mộc Diên vừa dứt lời liền muốn đứng lên, Thịnh Trình Việt tiến về phía trước một bước, ôm lấy Tiêu Mộc Diên, trên mặt anh hiện rõ lên sự đắc ý.

“Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ của tôi, tôi không hi vọng giữa chúng ta vì một người phụ nữ mà lại trở thành kẻ thù.” Thịnh Trình Việt vừa dứt lời liền quay người rời đi.

Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo sau.

Trương Vân Doanh nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nỗi buồn của anh như được nhân lên, nếu bọn họ ở bên nhau chắc sẽ rất hạnh phúc, nhưng Thịnh Trình Việt lại không yêu cô, nếu anh ta yêu cô vậy thì ban nãy ở sân khiêu vũ đã không xảy ra chuyện như thế, anh ta đối xử với Diên Diên tàn nhẫn như vậy, nhưng dù thế nào Diên Diên cũng vẫn đi theo anh ta hay sao?

Vào giây phút đó, khuôn mặt Trương Vân Doanh hiện rõ lên sự chán chường, anh nhất định phải điều tra ra giữa Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt có mối quan hệ thế nào, kể cả chuyện hai đứa trẻ nữa?

Trong xe, Tiêu Mộc Diên và bọn trẻ cùng ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Mộc Diên vốn không muốn để cho hai đứa trẻ đi cùng, nhưng hai đứa cứ nhất quyết đòi theo, cô chẳng còn có cách nào, vì thế chỉ biết mang chúng theo.

“Chú đẹp trai ơi, sao mẹ của bọn cháu lại sợ chú đến vậy?” Viễn Đan đột nhiên phá tan sự im lặng, cậu mở miệng hỏi, nét biểu cảm của Tiêu Mộc Diên ban nãy cậu đã nhìn rất rõ, mẹ cậu đúng là sợ Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại.

Còn Thịnh Trình Việt thì ngây người ra.

Nguyệt Nguyệt quay đầu sang nhìn Viễn Đan, trong đầu cô bé đang nghĩ, mẹ rất sợ chú đẹp trai đó sao?

“Bởi vì mẹ cháu làm việc có lỗi!” Thịnh Trình Việt cười ha ha và nói, đột nhiên anh phát hiện, nói chuyện với hai đứa trẻ thế này tâm trạng anh khá hơn rất nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN