Kết Hôn Âm Dương
Chương 199: Dụng tâm nhìn
Tôi dụng tâm nhìn, đi lên phía trước.
Được một chút, ta ngã chổng vó!
Cái gì dụng tâm nhìn, ta tin ngươi cái quỷ …… Tôi đau đến xoa xoa cằm của mình, nghĩ thầm Diêm Vương kia thật là nói nhảm, tôi chính là một thuật sĩ nhân gian thông thường, tu luyện không đến hai năm, nhiêu đó làm gì mà đtạ tới tâm nhãn cảnh giới? Con mẹ nó!
Diêm Quân Kia sẽ không đang đùa ta đó chứ?
Chân cầu toàn là đá tảng, kêu tôi từ từ nhắm hai mắt đi, chỉ sợ là sẽ bị đập thảm hại hơn mà?
Mặc dù vẫn nôn mửa trong lòng không thôi, nhưng tôi cũng không lấy vải che mắt xuống, mà là đáng thương cầu khẩn tiểu ô quy trên đỉnh đầu tôi: “Tiểu ô quy này, ta biết ngươi có nhân tính, dù sao ngươi cũng cứu ta đi lên, vậy ngươi hãy dứt khoát rùa làm tốt đến cùng, lại giúp ta một chuyện có được hay không?”
Trên đỉnh đầu cảm giác có đồ vật gì tóm lấy một chòm tóc.
“ Tốt, ngươi đáp ứng ta!” Tôi vui mừng nói: “A! Có người gọi ta đến cầu Nại Hà là vì tìm một vật, là một viên hạt châu sáng tỏ. Ta cũng không biết hạt châu kia hình dạng thế nào, nhưng người kia nói, muốn tìm phải dùng tâm mà nhìn…… Ta mặc dù không biết hắn lời này là có ý gì, nhưng hắn cũng sẽ không gạt ta. Cho nên ngươi có thể làm ta quan chỉ huy cho ta hay không, nhắc nhở ta rẽ trái hay là nên rẽ phải, đừng để ta ngã sấp xuống, giúp ta tìm tới hạt châu kia, có được hay không?”
Con rùa nhỏ kéo tóc tôi ba lần.
Tôi coi như nó đồng ý.
Quả nhiên, lần nữa cất bước dễ dàng hơn nhiều, mỗi khi sắp đụng phải cái gì chướng ngại vật, tiểu ô quy liền nắm chặt tóc của tôi, nó giật tóc bên trái, ta liền hướng rẽ trái; nắm chặt hướng phải, ta liền hướng rẽ phải. Cái này quả thực ăn ý tựa như là bạn tốt nhiều năm, tâm linh nhất điểm tương thông. Kkk. Truyện dịch bởi page: Truyện k đọc k được.
Cứ vậy đi tới, con đường giống như trở nên bình thản rất nhiều, rốt cuộc không có cảm giác đến mình vấp phải cục đá bên trên, mà tiểu ô quy cũng không còn nắm chặt tóc của tôi nữa.
Tôi nghĩ rằng nó có thể đưa tôi đến đúng nơi.
Tôi không mục đích gì cứ như vậy đi lên phía trước.
Lại đi tới, lại thật giống như là đã hiểu ra được câu nói của Diêm Quân nói tới kia: dụng tâm nhìn, tôi tựa hồ đã thấy được.
Tôi nhìn thấy tôi không phải đi trên đường.
Mà là đi tại trên nước.
Rất khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng cảm giác này thật giống là đi lại trong nước sông Vong Xuyên, nhưng tôi nhớ được nhiều năm trước gặp qua người đưa đò cũng nói qua với tôi, bất kỳ vật gì cũng không thể lơ lửng ở trên nước sông Vong Xuyên, cho nên cái này nhất định là tưởng tượng của tôi, tôi làm sao có thể đi trong nước sông Vong Xuyên được?
Trước kia, tôi ngồi tại trên thuyền người đưa đò, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy chính là trầm luân những nhóm linh hồn trong nước Vong Xuyên, người đưa đò nói, bọn hắn đều là đến âm phủ mà nửa đường đột nhiên đổi ý, thế là từ trên thuyền nhảy xuống, kết quả rốt cuộc không thể rời nước sông Vong Xuyên này mà đi, cũng từ đây vĩnh viễn không được siêu thăng.
Nhưng bây giờ, nước sông Vong Xuyên dưới chân tôi lại rất tịnh, nước sông rất thanh lương, cảm giác trong veo, dưới đáy nước cũng không có bất luận quỷ hồn gì.
Cho nên đây tuyệt đối là tưởng tượng của tôi được.
Đây nhất định không phải sông Vong Xuyên chân chính.
“Tiểu ô quy, ngươi đến tột cùng đem ta mang đến chỗ nào? Nơi này thật sự có thứ ta muốn sao?” Ta hỏi.
Chưa có tiếng đáp lại, cũng không có nắm chặt tóc, tôi hoài nghi nó là ngủ thiếp đi rồi chăng?…
“ Mạnh mộng……”
Bên tai tựa hồ quanh quẩn như có như không tiếng hô hoán, mà lại từng tiếng một,lặp đi lặp lại.
“Tiểu ô quy, là ngươi đang gọi ta sao?” Tôi hỏi.
Chưa có tiếng đáp lại, cũng không có nắm chặt tóc, chẳng lẽ không phải nó?
Đó là ai đang gọi?
“ Mạnh mộng……”
Tôi chỉ nhận biết Mạnh Trần, cái này Mạnh Mộng là người nào trong Mạnh gia vậy? Là chị em của Mạnh Trần sao?
Vẫn là……
“ Tiểu ô quy, cái này sẽ không phải là tên của ngươi đó chứ? Ngươi sẽ không phải là Mạnh gia…… Sức tưởng tượng là có thể đi quá xa rồi, ta tưởng tượng liền vui: “Ngươi sẽ không phải là linh sủng Mạnh bà thần nuôi đó chứ? Mạnh Mộng là tên của ngươi sao? Là đang gọi ngươi sao?”
Từ đỉnh đầu bay xuống không thể nhịn được nữa, lại thanh âmcó vẻ già nua lọm khọm:
“”Dụng tâm nhìn!
“ Ngươi biết nói chuyện à!” Tôi giật mình kêu lên!
“Bố mày!”
Cái này tiểu ô quy…… Không, lão ô quy tựa như là tức giận, dùng sức đập tôi đến mấy lần!
Nhìn coi, cười một tiếng ngu ngơ kia căn bản chính là giả vờ, nó bản chất chính là một cái lão yêu quái. Lẽ thường, rùa đen đều là trường thọ, đừng nhìn cái đầu nhỏ của lão yêu tinh này, nói không chừng số tuổi đều so Diêm Quân không thua đâu!
Nhưng tôi không nghĩ tới chính là kiểu nói ra của nó so với Diêm Quân giống nhau như đúc, nếu như không phải thanh âm của nó cùng Diêm Quân hoàn toàn không giống, tôi thật sự cho rằng là Diêm Quân kia nhàm chán biến thành tiểu ô quy ghé vào đầu tôi, giám sát tôi làm việc.
Tôi không hiểu liền hỏi: “Ngươi có phải biết ta muốn tìm là vật gì hay không? Ta rốt cuộc làm thế nào mới có thể tìm được hạt châu kia đây?”
Tiểu ô quy chỉ tiếc không rèn được cây sắt bự mà vỗ đầu của tôi càu nhàu: “Dụng tâm nhìn!”
Đến nơi rồi!
Liền ba chữ này!
Rất khô khốc.
Tôi cũng chỉ có thể là dụng tâm nhìn.
Lần nữa lấy cái quá khứ tu luyện dùng những pháp môn kia, ta nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại, phát hiện tâm càng tĩnh, nhìn thấy…… Cũng có thể là tôi ảo tưởng bên trong thế giới liền càng rõ ràng.
“ Mạnh mộng……”
thanh âm kia lại vang lên.
Tâm càng tĩnh, thanh âm kia thì càng rõ ràng.
Tựa hồ rất xa, lại như gần trong gang tấc.
May mắn, đây là một giọng nữ, nếu là nam, ta chắc chắn tưởng rằng là tình nhân nhớ thương kêu gọi.
Tại sao tới đến nơi này lại có người gọi Mạnh Mộng?
Mạnh Mộng này là ai?
Đều họ Mạnh.
Cô ấy rất quan trọng sao?
Cô ấy biết thuốc giải canh Mạnh bà?
Diêm Quân muốn ta tìm hạt châu cùng Mạnh Mộng này có quan hệ gì chứ?
Vì cái gì, nếu như hạt châu không thể giải được canh Mạnh bà, trên đời này rốt cuộc không có thứ đồ vật gì có thể giải thuốc lú sao?
Ta dụng tâm đi tìm, lần theo thanh âm, ta phảng phất nhìn thấy một sợi ánh sáng nhạt.
Tôi theo kia ánh sáng nhạt kia đi đến.
Cũng không biết qua bao lâu, quang mang kia càng ngày càng sáng tỏ, tôi vô ý thức đưa tay chộp một cái, lúc đầu còn tưởng là hư ảo, nhưng không nghĩ tới chính là, vậy mà thật bắt được một hạt tròn vo!
Hạt châu!
Tôi tìm được hạt châu rồi!
Thật không dám tin tưởng mọi chuyện vậy mà lại đơn giản như vậy!
Tôi ngạc nhiên kéo xuống bịt mắt, muốn nhìn cái gọi là hạt châu đến tột cùng là thế nào một chuyện, bịt mắt kéo một phát xuống, ta nhìn thấy trong tay hạt châu, cũng nhìn thấy lòng bàn chân……
Nhớ kỹ, thời điểm qua cầu Nại Hà, mặc kệ ngươi nghe được cái gì thanh âm, đều tuyệt đối không nên cúi đầu nhìn xuống.
Hiện tại, tôi chính là tại cúi đầu.
Dưới chân của tôi xác thực đều là nước.
Tôi từng nghe nói không có bất kỳ cái gì có thể lơ lửng ở phía trên nước sông Vong Xuyên.
Tôi nhìn xuống cái bóng dưới lòng bàn chân.
Nhưng cái bóng của tôi, dáng dấp không giống tôi.
Giống như nữ thần cổ đại.
Trước mắt bỗng nhiên thấy cái bóng trong nước, mà trong tay cầm hạt châu, lộ ra một nụ cười quỷ dị ……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!