Địa Ngục Trần Gian
Chương 129: Ly gián
Kết quả này khiến hơi thở của tôi chậm lại, tuy rằng hành động vừa rồi của bọn họ tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi chuyện xảy ra tôi vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng. Vương Kinh Long nhìn tôi cười nói: “Ngươi xem, ngay cả người của Trương gia cũng đâu cảm thấy ngươi là người của Trương gia đâu…”
“Chờ chút…” Lúc này Ngọc Dương sư thúc bỗng mở miệng: “Ta cho rằng hắn là người của Trương gia.”
Tôi giật mình nhìn Ngọc Dương sư thúc, cảm giác che lấp nội tâm ban đầu lập tức bị thổi tan, cho dù kết quả cuối cùng của tôi vẫn là chết, nhưng chí ít giờ phút này tôi không oán cũng không hối hận.
“Ngọc Dương đạo huynh, lời nói phải chú ý một chút!” Vương Kinh Long nói: “Kẻ này dù không có quan hệ gì với yêu tộc, nhưng lại không giải thích rõ được về Vĩnh Dạ. Hay là Trương gia các ngươi dựa vào Diệp Kiếm Nhất mà lên con thuyền Vĩnh Dạ đó rồi?”
“Không hề.” Ngọc Dương sư thúc lạnh lùng nói.
Lúc này vị Thái Thượng trưởng lão bên cạnh Ngọc Dương sư thúc cũng hoảng sợ: “Ngọc Dương, đã bàn rõ rồi không phải sao?”
Ngọc Dương sư thúc lắc đầu, kiên định nhìn Vương Kinh Long trước mặt, không nói gì.
Tôi thấy lòng mình ấm áp, chí ít là ngoài Long Linh sư tỷ ra thì ở đây vẫn còn người tin tôi!
“Ngọc Dương sư thúc, xin người đừng để ý tới ta. Nếu cái chết của ta có thể chứng minh sự trong sạch cho Trương gia, ta sẽ không tiếc nuối!” Tôi vừa định nói những lời này ra miệng thì thấy Ngọc Dương sư thúc cười lạnh lùng, nhìn Vương Kinh Long trước mặt và nói: “Ta nói là, hắn là người của Trương gia ta, ngươi tới Trương gia nói muốn giết người của Trương gia rồi giết luôn như thế là quá quắt lắm.”
Tôi giật mình, lời này sao không được xuôi cho lắm?
Vương Kinh Long cũng giật mình, không kịp phản ứng. Hắn nhìn Ngọc Dương sư thúc, mắt đầy kinh ngạc: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Giá các ngươi đưa ra chắc không chỉ từng này nhỉ. Các ngươi nói giá của các ngươi ra, nếu ta hài lòng thì người sẽ là của các ngươi!” Ngọc Dương sư thúc khẽ cười nói.
Giọng nói lạnh lẽo như băng ấy lập tức kéo tôi ra khỏi ánh sáng trở về bóng tối. Bên ngoài tuy vẫn ấm áp như trước, ánh chiều tà vẩy vào từ ngoài điện, rơi trên người tôi, rõ ràng là ánh mặt trời thế nhưng tôi lại cảm thấy nó lạnh lẽo tới tận xương tủy, lạnh như băng đá!
Tôi không tin nổi nhìn Ngọc Dương sư thúc.
Đám đệ tử ở đây cũng đều nhìn Ngọc Dương sư thúc với ánh mắt không dám tin, không ngờ lúc này ông lại nói như vậy. Ông thừa nhận tôi là đệ tử của Trương gia chính là để rao bán, trả tiền tại chỗ. Ở trong lòng của ông, tôi dù sao cũng là kẻ đã chết, thay vì chết không minh bạch thì chi bằng kiếm lấy lợi ích lớn nhất cho Trương gia.
Thật đáng thương cho tôi, lúc nãy còn tưởng rằng Ngọc Dương sư thúc đang bảo vệ mình.
Tôi nắm tay mình lại thật chặt, bởi vì nắm quá chặt móng tay bị nền nhà mài gãy.
Đúng lúc này giọng nói của một đệ tử truyền tới từ ngoài cửa: “Vĩnh Dạ gửi thư, Vĩnh Dạ gửi thư!”
“Vĩnh Dạ gửi thư? Lúc như này sao Vĩnh Dạ lại gửi thư?” Ngọc Dương sư thúc không khỏi nhíu mày lẩm bẩm.
Lúc này đệ tử báo tin đã đi vào đại điện, hiển nhiên là hắn không quen không khí giương cung bạt kiếm trong đại điện lắm, nhưng vẫn run rẩy trình thư lên: “Khởi bẩm chưởng môn, Vĩnh Dạ gửi thư.”
“Chiến thư?” Lúc này Ngọc Dương sư thúc đã nhìn hai chữ to viết bên ngoài trang giấy được gấp lại, mày nhíu chặt: “Rốt cuộc Vĩnh Dạ định giở trò quỷ gì?”
Lúc nói Ngọc Dương sư thúc bắn chân khí ra khắp nơi, trực tiếp mở chiến thư kia ra. Chữ trên chiến thư cũng hiện ra, khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể đọc mấy lần!
“Chiến thư, Huyền Môn các ngươi đã không biết điều chặn con đường của ta, vậy Vĩnh Dạ ta không cần cái danh Huyền Môn chính thống nữa. Sau khi nghiền nát các ngươi rồi, ta sẽ tự mình tới lấy cái tên Huyền Môn chính thống này!”
“Đây là…” Vương Kinh Long trầm ngâm.
“To mồm thật, lại muốn nghiền nát Huyền Môn chúng ta, Vĩnh Dạ đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!” Lúc này chưởng môn Võ Đang, Trương Khởi Hạc cũng phải lên tiếng.
“Tu sĩ chúng ta sợ gì một trận chiến!” Trụ trì Bồ Đề môn chắp tay trước ngực.
“Cho dù kim cang Phật môn cũng có lúc phải trợn mắt. Vĩnh Dạ này đúng là không coi Huyền Môn chúng ta ra gì!” Trụ trì Lưu Ly Tự cũng cả giận mắng.
Bị khiêu khích như vậy, những người ở đây vốn đều là kẻ có uy tín danh dự nên không kìm được cục tức trong lòng, thế là họ gần như quên đi sự tồn tại của tôi. Đúng lúc này, Vương Kinh Long bỗng khẽ cười nói: “Đến đúng lúc lắm.”
“Lời ấy là thế nào?” Ngọc Dương sư thúc nhìn Vương Kinh Long, mở miệng hỏi.
“Mục đích ban đầu của chúng ta là tạo thành một liên minh chống Vĩnh Dạ, do sáu gia tộc lớn của Huyền Môn cùng chung tay đối chiến với Vĩnh Dạ, mà thủ lĩnh thì do Trương gia các người đảm nhiệm…” Vương Kinh Long khẽ nở nụ cười: “Không ngờ chúng ta còn chưa tuyên chiến với Vĩnh Dạ, hắn đã đi trước chúng ta một bước! Cũng đúng lúc lắm.”
Lòng tôi chợt lạnh, biết đây là con bài tẩy cuối cùng của đám người Vương Kinh Long, đó là tạo nên một liên minh Huyền Môn rồi để cho Trương gia thống lĩnh. Vĩnh Dạ không phải tổ chức nhỏ bé gì, muốn tiêu diệt Vĩnh Dạ cần chí ít mười năm. Nói cách khác, mười năm sau này, Huyền Môn sẽ do Trương gia sai khiến. Với Trương gia mà nói, không thể nghi ngờ đây là một miếng bánh thơm, một Trương gia tự cho mình là kẻ đứng thứ nhất Huyền Môn chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội này.
Thì ra đây chính là giá của tôi sao? Mười năm phát triển huy hoàng cho Trương gia… Không ngờ tôi lại đáng giá đến vậy.
Đúng lúc này Ngọc Dương sư thúc cũng trầm ngâm: “Liên minh này rốt cuộc là liên minh như nào? Nếu bằng mặt không bằng lòng như lúc trước, liên mình này cũng chả có nghĩa lý gì. Các ngươi nói xem.”
Tôi biết Ngọc Dương sư thúc đã đồng ý với điều kiện của đối phương, hiện giờ đang đòi lợi ích cao nhất mà thôi. Lúc này, trong mắt ông ta, có lẽ tôi chỉ là một vật giao dịch có chút giá trị mà thôi.
Không ngờ tôi liều mạng chiến đấu cuối cùng lại rơi vào kết cục trở thành đồ để người ta giao dịch.
Không biết vì sao mà tôi rất muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi, sự chua xót dữ dội trong lòng không để tôi bật cười vô tâm như vậy.
Kinh mạch đứt đoạn, bị mọi người chỉ trích hay đạo tâm tan nát đều trở nên nhỏ bé không đáng kể trước cảnh tượng này. Trên thế gian này, thứ khiến người ta bị tổn thương nhất không phải chiêu thức võ công hay thần binh lợi khí gì, càng không phải thuốc độc ăn mòn tim gan, thứ khiến người ta đau lòng nhất luôn là lòng người!
“Nếu quyết định thành lập một liên minh đương nhiên không thể giống trước đây, bằng mặt không bằng lòng thì còn có ý nghĩa gì nữa. Bây giờ Toàn Chân Vương Kinh Long ta cam đoan chỉ cần Trương gia các ngươi không phụ Vương gia ta, Vương gia chắc chắn sẽ đáp lại tương tự!” Vương Kinh Long nói.
“Trương gia Võ Đang ta tán thành!” Trương Khởi Hạc lên tiếng.
“Bồ Đề môn tán thành!”
“Lưu Ly Tự tán thành!”
“Đã là trảm yêu trừ ma, Tàng Địa Phật quốc ta cũng không thề chối từ. Mà Trương gia vốn là gia tộc đứng đầu từ nghìn đời xưa, nên nhiệm vụ này do Trương Ngọc Dương chân nhân đảm nhiệm là tốt nhất. Vì vậy, Tàng Địa Phật quốc ta tán thành!”
Trong giây lát, tất cả Huyền Môn ở đây đều tán thành, mọi chuyện đã xoay chuyển tới cục diện tệ nhất cho tôi. Nhìn những gương mặt đáng kinh tởm trước mặt, những gương mặt vốn từng quen biết, nay lại vô cùng xa lạ, tôi thật sự muốn cười!
Chỉ là nụ cười này còn xấu xí hơn cả khóc.
“Vậy rất tốt. Kẻ này có yêu khí trên người, lại có mối liên quan không rõ với thiên sư Vĩnh Dạ, Trương gia ta không dung nạp được hắn. Từ hôm nay trở đi, Trương Ngọc Dương ta thay mặt Trương gia trục xuất kẻ này khỏi Trương gia, vĩnh viễn không nhận lại!” Ngọc Dương sư thúc mở miệng nói.
“Đừng mà!” Lúc này Long Linh sư tỷ đã thoát ra được khỏi người bên cạnh, không nhịn được hô lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn Long Linh sư tỷ, trong đại điện có nhiều người như vậy, có lẽ chỉ có tỷ là đối xử thật lòng với tôi thôi!
Tôi đối xử với Trương gia tỷ như nào, Trương gia của tỷ đã đối xử với tôi ra sao? Bóng tối bắt đầu cắm rễ trong lòng tôi, rồi điên cuồng lan ra xung quanh. Tôi không quỳ xuống, mà từ từ đứng dậy.
Những người ở nơi này đều nhìn tôi, không rõ một kẻ mà kinh mạch đứt thành từng khúc như tôi đứng lên là muốn làm gì.
Tôi lạnh lùng nhìn Ngọc Dương sư thúc, không, là Trương Ngọc Dương, cười lạnh lùng: “Ngươi nói sai rồi, không phải Trương gia các ngươi trục xuất ta khỏi Trương gia, mà Trương gia các ngươi hoàn toàn không xứng để ta mang họ Trương. Cho nên nếu phải đi thì ta tự mình đi, không phải bị đuổi như chó nhà có tang. Cho nên hôm nay ta tuyên bố, từ giờ trở đi ta rời khỏi Trương gia, cuộc đời này không liên quan gì tới Trương gia nữa!”
Trương Ngọc Dương có phần khiếp sợ nhìn bóng dáng trước mặt, ông ta mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm mà sẽ khiến ông ta hối hận cả đời!
Trong giây lát cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
“Sư đệ, đừng mà, đừng mà!” Lúc này Long Linh sư tỷ đã mặt đầy nước mắt, khóc lóc hô to.
Trong tình thế nghiêng hẳn về một bên thế này, tỷ ấy hẳn là cần nhiều dũng khí lắm mới làm như vậy vì tôi!
Tôi nhìn Long Linh sư tỷ, từ từ quỳ xuống với tỷ ấy: “Sư tỷ, đệ có lỗi với sự kỳ vọng của tỷ. Cái quỳ này để trả lại cho tỷ, từ nay về sau tỷ đi đường của tỷ, đệ qua cầu của đệ!”
“Đứng lên, Trương Long Tâm, đệ đứng lên cho ta. Ai cần đệ quỳ, đệ là người của Trương gia mà!” Lúc này Long Linh sư tỷ đã khóc như mưa như gió, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta thấy lòng chua xót.
Tôi mím môi lại đứng lên, nhìn Trương Ngọc Dương nói: “Ta tự hỏi lòng mình là chưa từng làm chuyện gì gây hại cho Trương gia, không chỉ như vậy, ta còn vì Trương gia, vì Huyền Môn mà cống hiến rất nhiều. Ta thật sự không rõ mình đã sai ở chỗ nào?!”
“Sai ở chỗ ngươi không nên sinh ra!” Vương Kinh Long nói.
Tôi không nên sinh ra ư?
“Đồ phản nghịch, đúng là đại nghịch bất đạo mà! Lời như vậy mà cũng nói ra được, xem ra Trương gia trục xuất ngươi là lựa chọn đúng đắn!” Thái Thượng trưởng lão nhìn tôi quát to.
Tôi không thèm quan tâm tới ông ta, quay đầu nhìn đám người Vương Kinh Long: “Giờ thì được rồi, ta không phải người của Trương gia nữa, các ngươi cũng không còn gì phải kiêng dè. Chỉ cần ai đồng ý sau này giúp ta đối phó Trương gia, ta sẽ gia nhập môn phái của kẻ đó. Đừng nói là kinh mạch ta đã đứt hết, một Côn Luân Chu Quả mà thôi, so ra thì giá trị của ta hơn Côn Luân Chu Quả vô số lần!”
Nghe xong, Vương Kinh Long lòng nóng lên, ngơ ngác nhìn thanh niên tóc trắng trước mặt. Hắn không ngờ chuyện lại phát triển tới bước này.
Câu nói vừa rồi của thanh niên tóc trắng này khiến hắn cũng động tâm. Nên biết rằng đây chính là một thiên tài tuyệt thế, so với thiên tài như vậy, một Côn Luân Chu Quả hoàn toàn chẳng là gì, đó cũng là lý do vì sao bọn họ lại phí sức đi giết hắn như vậy.
Loại thiên tài này có thể mang tới ngàn năm huy hoàng cho một gia tộc!
Nếu mình mà không nắm được nhân tài khủng khiếp này trong tay, e là ngủ không ngon, nuốt không trôi. Nhưng nếu là ngược lại, người tài giỏi như vậy mà ở trong tay mình…
Không chỉ Vương Kinh Long, các vị chưởng môn các gia tộc khác đều thở dồn dập, hiển nhiên rất hài lòng với điều kiện mà tôi đưa ra.
“Hơn nữa, là ta rời khỏi Trương gia, cho nên điều kiện lúc trước của các ngươi không được tính nữa, tại sao phải nghe Trương gia sai khiến, là ta rời khỏi Trương gia, Trương gia bọn họ không quản được ta nữa mà!” Tôi nhìn thoáng qua Trương Ngọc Dương. Ông đã mang tôi ra giao dịch như hàng hóa, vậy tôi sẽ cho ông mất cả chì lẫn chài.
Lúc này Trương Ngọc Dương bắt đầu cuống lên trong lòng, không ngờ mình nghĩ sai một cái đã khiến chuyện tới bước đường này. Nếu quả thật để tiểu tử này gia nhập Huyền Môn khác, với sự thù hận của tiểu tử này với Trương gia, há sẽ từ bỏ trả thù sao!
“Không thể để nó sống!” Trương Ngọc Dương nghĩ vậy, bèn hừ lạnh một tiếng, biến tay thành móng vuốt, chân khí kim đan bắt đầu tụ lại vào trong lòng bàn tay, biến thành một bàn tay khổng lồ ép xuống thanh niên tóc trắng kia!
“Oắt con to gan!” Trương Ngọc Dương thét lên, hạo nhiên chính khí trong tay bộc phát ra. Nếu chưởng này mà đánh xuống, tôi chết chắc.
“Ngọc Dương đạo huynh hãy khoan!” Lúc này Vương Kinh Long ra tay nhanh chóng hóa giải thế công của Trương Ngọc Dương, đồng thời các vị chưởng môn Huyền Môn khác đều ra tay, tạo thành một vòng tròn bao vây tôi lại.
Trương Ngọc Dương biết nếu cứ tiếp tục tình hình như vậy, ông ta sẽ thành trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng ông ta nhanh chóng nảy ra ý hay: “Lúc trước hắn tự cho mình là người của Trương gia, mà giờ lại nói lời hung ác, thậm chí luôn miệng đòi tiêu diệt Trương gia. Với loại người này, các vị có dám đảm bảo sau này hắn vào môn phái các vị rồi sẽ không ẩn giấu sát khí không?”
Nói xong, Trương Ngọc Dương cười khẩy, tiếp tục nói: “Hơn nữa các vị có năm người, mà tiểu tử này chỉ có một, định chia thế nào?”
Trương Ngọc Dương nói xong, những người khác cũng bình tĩnh lại.
Tôi thầm nghĩ hỏng chuyện, không ngờ tên cáo già Trương Ngọc Dương này lại giảo hoạt như vậy.
Lúc này Vương Kinh Long mới cười xin lỗi: “Vừa rồi ta bị ma chướng, suýt nữa thì Huyền Môn ta lại tự giết lẫn nhau rồi. Nhưng có thể xác định một chuyện, kẻ này ắt là người của yêu tộc, nếu không sẽ không dùng kế phản gián ác độc như vậy, thật quá giảo hoạt, suýt nữa thì bất cẩn rơi vào bẫy của hắn!”
Nghe Vương Kinh Long nói thế, các vị chưởng môn và trụ trì khác cũng hiểu ra, đều dừng lại, vẻ mặt nhìn ta trở nên khác biệt hoàn toàn.
“Nếu mọi người không phản đối, hãy để ta xử lý tên phản đồ Trương gia này, các vị không phản đối chứ?” Trương Ngọc Dương hỏi.
Những người khác đều gật đầu không ai phản đối.
Nhưng đúng lúc này, Long Linh sư tỷ chạy tới quỳ trước mặt tôi, nức nở nói với Trương Ngọc Dương: “Ngọc Dương sư thúc, con tin tưởng sư đệ chỉ bị ma quỷ ám vào thôi, đệ ấy bị oan, con nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo là đệ ấy bị oan!”
Trương Ngọc Dương híp mắt, từ kẽ hở ấy lóe lên ánh sáng hung ác: “Cút ngay, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, đừng có xen vào!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!