PHẬN GÁI
Phận Gái - Phần 9
Có những câu chuyện mà có lẽ chẳng ai tin,tôi thật sự còn chẳng tin nổi rằng có ngày tôi lại đang làm kẻ thứ ba,tôi mơ mộng về một điều gì đó rất mơ hồ…tôi thiết nghĩ rằng đúng như cô ta nói,anh ta chỉ chơi bời và tôi lại trong một giây phút lay động lại mơ mộng đến một chút tình cảm,có lẽ đây là lần đầu tôi được người đàn ông khác quan tâm ngoài chồng mình…
Chiến thấy thang máy đóng lại anh ta đá bốp vào cửa thang máy…vợ anh ta từ đằng sau nhìn thấy tất cả
Chiến: Châu Dĩnh này cô biết thỏa thuận giữa chúng ta rồi chứ
-Em biết thế nhưng anh có cần tỏ rõ thái độ và đưa cô gái khác về như vậy không
-vậy sao cô không li hôn đi để đỡ phải thấy cảnh này
-anh điên à,em sẽ không bao giờ li hôn
-tôi chẳng có chút tình cảm nào với cô cả,lấy nhau vì gì cô tự biết đấy
-vậy hóa ra anh cũng không yêu Nhi ,nếu anh yêu cô ấy anh đã chẳng lấy em
-cô sai rồi vì yêu cô ấy nên tôi mới lấy cô
Lời nói của Chiến khiến Dĩnh cảm thấy tổn thương,cô ta cố nuốt cái nghẹn ở cổ lại rồi cố tỏ ra vui vẻ
“Thôi nào sắp sinh nhật bố em rồi đừng khiến mọi chuyện không được vui vẻ”
-Vậy thì cô không nên đến tìm tôi mới phải
Chiến lên phòng đóng sập cửa vào rồi gọi cho Helen
“cô ta biết sự tồn tại của Thùy rồi ,mau đưa cô ta đến ở đâu đó một thời gian kín đáo chờ tôi quay về sing rồi tính tiếp”
Helen: Cô Dĩnh biết rồi sao ạ
-phải cô ta đang ở đây rồi ,chết tiệt
-chắc chắn không phải bố cô ta nói,ông ta luôn giấu nhẹm chuyện cậu qua lại với các cô gái vậy chắc chắn
-chắc chắn cô ta cho người theo dõi tôi,cô làm gì mà k kiểm soát nổi có người bám theo tôi hả
-xin lỗi cậu Chiến tôi sẽ làm ngay đây ạ,đây là sai xót của tôi…xin lỗi cậu…
-chuẩn bị để tôi trở về sing ngay nhé,gấp…
Tôi bắt xe khách trở về Hà Nội ngay trong đêm,tôi vừa đi vừa buồn thiu,cuộc đời tôi đúng là chẳng đi đến đâu cả…anh ta vốn dĩ chỉ muốn giữ mình lại để anh ta có thêm cuộc vui và như anh ta nói cho anh ta bớt cô đơn…
Dĩnh ngồi dưới nhà bảo với người thân cận
Dĩnh: Tao cứ thấy có gì đó k đúng,anh ta chẳng bao giờ đuổi theo đàn bà trước mặt tao,con khốn đó là ai,tao phải băm nát mặt nó…
-theo tôi tìm hiểu cậu Chiến và cô ấy nhất định có gì đó không bình thường….
-tao cũng thấy vậy ,đi tóm con điên đó về đây để tao tự hỏi
Chiến từ trong phòng mở cửa ra
Chiến: chuẩn bị đi mai về sing
-sao gấp vậy em muốn ở lại đây chơi thêm vài ngày
-về hay không tùy cô…
-anh con nhỏ đó đối vs anh có nghĩa gì không
-đến cô còn chẳng có nghĩa đối vs tôi nữa là mấy đứa mây gió bên ngoài
-anh nói vậy là em vui rồi,em tin anh chỉ cần tất cả là mây gió nhưng anh vẫn ở đây bên em là đủ rồi (Dĩnh tiến tới ôm lấy chiến tựa đâu vào ngực anh ta)…
Chiến cả đêm ngồi rót rượu uống,Helen gõ cửa vào lúc rạng sáng
Helen: Cô ấy trở về Hà Nội rồi ạ
-cũng tốt bây giờ có lẽ cô ta sẽ không bị chú ý nữa,coi như tôi cứu cô ta vì cô ta là người đàn bà của mình ,chúng sẽ nhìn vào như vậy và bỏ qua
-vậy còn lời cậu nói thích cô ấy
-Helen này cả đời tôi chỉ yêu 1 người mà thôi,còn tất cả chỉ là nhu cầu,là thoáng qua
-tôi hy vọng là đúng như cậu nói 1 tuần bên cô Thùy chỉ là thoáng qua…
Chiến cúi đầu rồi dập điếu thuốc trên tay…”thoáng qua ,cô ta là một chút gì đó khiến mình thấy bớt cô đơn hơn thế nhưng cô ta và mình là hai thế giới”…
Dường như Chiến đang nuối tiếc một chút gì đó về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng lại để lại dấu ấn trong lòng anh ta…
1 tháng sau,kể từ ngày đó tôi vẫn quyết định làm công việc giặt là của mình,anh ta cũng biến mất không chút dấu vết,Thư trở nên giàu có bất thường và thường hay có những chuyến du lịch xa xỉ…cô ấy chuyển tới căn phòng khác sinh sống
Thư: sao mày không di cùng tao
-tao ở đây gần chỗ làm hơn,hơn nữa chỗ mày ở chung cư đắt tiền nvay tao lấy đâu ra
-tao có bảo mày phải bỏ tiển đâu
-Thôi tao ở đây quen rồi,mày làm gì thì làm cố gắng giữ gìn bản thân mình đừng để bị làm sao
-mày yên tâm tao không còn bốc đồng như trước đâu,giờ mọi thứ tao làm chỉ là kiếm tiền,khi nào cần tiền cứ nói vs tao…
-tao k cần ,mày cố gắng lo cho gia đình đi…
-chết rồi sao tháng này chưa bị đang lo đây
Thấy Thư nói vậy tôi sực nhớ đến chu kì của mình,muộn mất 15 ngày rồi,tôi vội vã đi mua que thử thai,que lên 2 vạch…tôi bật khóc ” chán quá mẹ ơi,phải làm sao đây”…tôi ngồi co ro khóc trong tolet,dường như số tôi đen đủi về tất cả mọi mặt…tôi đi siêu âm thai đã được 5 tuần,đã có tim thai..
Bác sỹ: Thai rất khỏe mạnh nhé
-Vâng chị ơi em muốn hút ạ
-em mấy đứa rồi
-em mới 1 nhưng vợ chồng chia tay rồi ạ
-cái này tùy ở em ,thai vẫn nhỏ chị kê đơn về uống thuốc nhé
-vâng cũng được ạ…
-sẽ có triệu trứng đau bụng lâm râm như khi tới tháng rồi đau dồn nhiều,sẽ ra máu nên chú ý cẩn thận thấy bất thường vào viện luôn nhé
-dạ vâng em cám ơn
Tôi cầm đống thuốc trên tay,về phòng tôi ngồi nhìn đống thuốc rồi ủ rũ,sinh con ra 1 đứa không có bố đã là quá đủ,giờ lại đứa này nữa thì mình không tự tin có thể kham nổi…
Nói rồi tôi cho thuốc lên miệng uống,cơn đau bụng tới từng cơn rồi dồn dập,tôi đau vã mồ hôi,vào mở băng vệ sinh thấy máu ra nhiều,tôi cố chịu cho tới sáng…tôi thấy đỡ hơn và ra đầu ngõ ăn tạm bát cháo,có lẽ sau đêm qua tôi đã tự phá thai ở nhà,tôi muốn xin lỗi,xin lỗi đứa trẻ chưa kịp làm người và tôi chấp nhận quả báo…
3 tháng sau tôi trở về nhà với con gái để ăn tết,thấy tôi xanh xao mẹ tôi gặng hỏi
Mẹ: sao trông con yếu vậy
-dạo gần đây con không ăn được,chắc do dạ dày kém
-uk chú ý ăn uống vào,cứ ăn uống k đúng thì sẽ bị dạ dày chứ sao
-vâng…
Tôi thấy cố ứ nghẹn cứ như đang nghén vậy,tôi thử thai lần nữa xem sao thì kết quả vẫn 2 vạch…tôi vội đi siêu âm
Bác sỹ: Thai được 4 tháng rồi nhé
-nhưng cháu khi trước có uống thuốc phá rồi tại sao lại vẫn còn ạ,cháu có ra máu ạ
-có thể là còn xót nên thai vẫn phát triển và làm tổ được,nội tiết của cháu lại tốt thì k có gì là chắc chắn 100% ,trường hợp hút xong vẫn còn là bình thường chứ đưng nói đến dùng thuốc,thôi em ạ con to vậy rồi là số rồi không bỏ được con thì con không muốn đi đâu…đó là cái duyên,em bé rất khỏe mạnh,con trai nhé…
Tôi đạp xe về mà nước mắt ngắn dài,đến bố nó là ai ở đâu mình chỉ biết mơ hồ ,mình phải sao đây…đi qua đầu làng thấy Huy đang chở một cô gái trên xe cười hớn hở rồi đi qua tôi,con gái tôi đứng ngay đó nhưng anh làm như không thấy,tôi phanh xe lại gọi con
‘Nhím muộn rồi về thôi con”
Nhím trên tay cầm con búp bê rồi cười nói vs tôi
Nhím: mẹ ơi con đói rồi
Tôi chợt nhận ra con búp bê ngày nào tôi mua cho con ở Hàng Mã và đánh rơi mất ở đâu không rõ…
“Nhím con lấy con búp bê này ở đâu”
-Cái chú ở hội làng mà nói chuyện với mẹ ý,chú ý nói tên Chiến là bạn của mẹ xong rồi đưa cho con
Tôi ôm chầm lấy con rồi cả con búp bê và khóc,tôi dường như số phận đã được an bài,tôi sinh ra là phụ nữ đã khổ thế nhưng dòng đời lại khiến tôi đau thương hơn,đó chính là để sai lầm nối tiếp sai lầm từ một người đàn ông xa lạ mang đến…
Tại singapore Dĩnh đập phá đồ trong phòng,bố cô ta xót xa
“con yêu rồi sẽ có cách mà chỉ cần có tiền là có thể có”
Dĩnh: tại sao con lại phải cắt 2 buồng trứng ,tại sao vậy bố
-đó là bênh của con phát ra,khi ấy con còn nhỏ bố k còn cách nào khác
-vậy sao con có thể có con vs anh ấy hả bố
-nó đâu có yêu mày ,tỉnh táo đi con ơi
-con yêu anh ấy là đủ,bố làm sao để anh ấy ở bên con khi mà giữa chúng con không có chút ràng buộc nào…
-bố nhất định sẽ giữ nó cho con
-bố nhất định phải giữ lời…
Vậy là cuộc đời cô gái nhỏ tên Thùy vì chọn sai người nên có một cuộc hôn nhân không thành,vì một chút rung động đã qua đêm với người đàn ông xa lạ và rồi giờ đây liệu rằng đứa trẻ khi sinh ra có được biết bố nó là ai không hay lại cùng mẹ của nó rong ruổi làm thuê khắp nơi để kiếm sống qua ngày và dù cho có là gì nỗi khổ vẫn là một gánh nặng trên vai Thùy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!