Thiến Nam U Hồn - Chương 19: Bỏ trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Thiến Nam U Hồn


Chương 19: Bỏ trốn


Editor: Vivi

Tới gần trưa, Ninh Thải Nhi xuất hiện trước cửa lớn của Lan Nhược Tự, cắn chặt răng bước một bước ra khỏi cửa lớn trước, ảo giác mạnh giống vực sâu vạn trượng lại tràn vào mặt mũi, nàng không thể chịu được ngã xuống ngất đi.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ, trời tối dần, nàng phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, ở cuối giường có thêm một nam tử áo vàng vô cùng tuấn tú nam tử áo.

“Ơ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Đôi lông mày dài của hắn nhếch lên, cười một tiếng, vô tình sinh ra sự mị hoặc.

“Ta lại trở về nơi này, ngươi là ai?” Ninh Thải Nhi nâng trán, ngồi dậy một cách khó khăn.

“Ngươi có thể gọi ta là Diệp Lê, ngươi tên là Ninh Thải Nhi đúng không, ta với ca ca của người coi như quen biết từ lâu.”

Ninh Thải Nhi quét mắt đánh giá Diệp Lê, cảm thấy dường như đã gặp hắn ở đâu rồi, trực giác nói cho nàng biết chuyện quen biết từ lâu không hề  đơn lqdgiản như vậy, nàng cảnh giác hỏi: “Thiên Quyết biết ca ca của ta, ngươi cũng biết ca ca ta, rốt cuộc giữa các ngươi có hiểu lầm gì?”

Diệp Lê từ từ tới gần nàng, cười quyến rũ: “Ngươi cũng không ngốc đấy nhỉ, có  lqd thể nhận thấy chuyện này không ổn, có thể có chuyện hiểu lầm gì chứ, dĩ nhiên là thù hận rồi, ha ha ha……”

Ninh Thải Nhi bị ép lùi  về đầu giường, giọng nói hoang mang lo lắng: “Thù hận, thù oán gì?”

“Ca ca ngươi Ninh Thái Thần cũng giống ngươi, từng nghỉ ba đêm ở Lan Nhược Tự, đêm đầu tiên liền tằng tịu với tỳ nữa của công lqd tử, cũng chính là muội muội tốt của ta Niếp Tiểu Thiến. Công tử đối xừ với nàng ta không tệ, còn định lqd gả nàng ta cho người có thân phận tôn quý là Huyền Thanh đại nhân. Tiểu tiện nhân này còn không biết cảm kích, muốn bỏ trốn cùng với ca ca ngươi, giữa đường lại nhảy ra một người lão già vô cùng lợi hại cản trở, hại công tử  lqd bị thương nặng, mất mấy năm mới khôi phục. Ngươi là  muội muội ruột của Ninh Thái Thần, phải bồi thường công tử thế nào, dùng thân thể của ngươi, Hả?”

Ninh Thải Nhi gắt gao túm chặt chăn bông, đôi mày thanh tú cau chặt lại, nói: “Không phải, không phải như vậy…… Bây giờ ta phải rời đi……”

“Đương nhiên, tốt nhất là ngươi nên rời đi, không lại hại.. công tử nhà ta.” Diệp Lê nở nụ cười cổ quái, lôi ra chiếc khăn trắng ở trong người, lqd mở khăn trắng lấy ra một cây ngân châm nhỏ dài, “Sau khi bước ra khỏi cửa, nếu cảm thấy choáng váng, dùng ngân châm đâm vào huyệt thần lqd môn ở cổ tay, ngươi có thể yên tâm rời khỏi nơi đây.”

Ninh Thải Nhi nhìn chằm chằm chiếc ngân châm lóe lên ánh sáng lặnh, không chìa tay.

“Coi như ngươi cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của công tử, vậy thì ta sẽ không xen vào việc của người khác.”

Diệp Lê cười giễu cợt,  đang định bọc ngân châm lại thì bị Ninh Thải Nhi giơ tay giật lấy.

Ninh Thải Nhi nói nghiêm túc: “Ta sẽ đi, không cần ngươi phải đuổi. Cho dù ngươi không châm ngòi li gián, ta cũng không thể ở lại nơi này.”

Llời nói của nàng khiếp Diệp Lê chấn động, thầm nghĩ mình quả thật đã khinh thường nữ nhân này, phủi mông đứng dậy bỏ đi, bỏ lại câu nói  lqd giống như lời khuyên tốt bụng: “Một lúc nữa là công tử quay về, trên đường đi ngươi cũng nên cẩn thận……”

Ninh Thải Nhi sửa sang tay nải ổn thỏa, mặc bộ quần áo thư sinh lúc đầu, đeo giỏ làm bằng trúc quay lại cửa chính của Lan Nhược Tự.

Khi ảo giác lần nữa kéo đến, đầu óc choáng váng, hoa mắt,  nàng hơi đắn đo một chút, cầm ngân châm đâm vào huyệt thần môn, sự quyết tâm bùng lên, lao về phía cửa chính.

Hai chân Ninh Thải Nhi mềm nhũn, suýt ngã trên mặt đất, sự mừng rỡ trong lòng  khó có thể diễn tả thành lời.

Rời khỏi cố hương, nàng lặn lội đường xa tận mấy tháng, mục đích cuối cùng là có thể vào kinh thi cử, sao có thể cam tâm bán mình làm của riêng cho người khác, ngay cả việc đối phương là người hay quỷ cũng không biết 

lqd rõ, cho dù thỉnh thoảng dành cho nàng chút nhu tình, đối với nàng cũng không đủ để biến thành sự ràng buộc.

Loạng choạng đi được nửa dặm đường, nàng giật mình nhận thấy ảo giác cũng không biến mất, không thể không cầm ngân châm đâm thêm nhiều nhát vào cổ tay, đâm tới mức cổ tay trắng như tuyết chảy đầy máu tươi.

Bước từng bước trên đường phố của trấn Ô Cốc, nhìn thấy cụ già vẽ tranh bán đã lâu không gặp, nàng loạng choạng đi đến trước mặt hắn,  nở nụ cười gượng lqd gạo: “Đại bá, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi. Ta có những hành động không bình thường, nếu ta tỉnh lại mà lời nói, tinh thần mơ hồ, tuyệt đối đừng cho ta thích đi đâu thì đi, dùng dây trói ta lại……”

Cụ già vẽ tranh bán thấy những vệt máu trên cổ tay nàng, vẻ mặt hoảng sợ: “Trữ công tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, là ai hại ngươi?”

Mí mắt Ninh Thải Nhi nặng trĩu, ngã xuống đè lên những bức họa đã vẽ xong, cuộn tròn ngay ngắn trên quầy hàng.

Cụ già bán tranh kiểm tra hơi thở của nàng, mừng rỡ khi thấy nàng vẫn còn thở, đang lqd muốn nâng nàng dậy, nàng bất ngờ mở mắt, cả người cứng ngắc đi theo một hướng, đôi mắt không có một chút thần thái nào.

Cụ già bán tranh nhớ lại lời nàng vừa nói, đại khái cũng đoán được nàng trúng bùa chú rồi, liền tranh thủ trói chân tay nàng lại, khiêng nàng lên, dùng xe chở sách đưa nàng tới chỗ đại phu xem bệnh nhưng đại phu chỉ có thể chữã trị vế lqd thương ở cổ tay nàng, đối với những hàng động điên rồ của nàng thì  không thể làm gì được.

Cụ già hạ quyết tâm, đẩy nàng đi về hướng rừng cây nhỏ ở ngoài trấn, đi qua con đường gồ ghề đầy đá vụn, đi tới một đạo quán cũ kỹ, rách nát không gì có thể tả nổi.

Tấm hoành phi siêu vẹo không thể nào so sánh với hoành phi Lan Nhược Tự  từng có, miễn cưỡng có thể nhận ra ba chữ “Thanh Phong quán”.

Cụ già gõ cửa, gào to: “Có ai không? Đạo trưởng có ở đó không?”

Cụ già kêu tới mức giọng cũng khàn đi rồi mà cũng không có người đáp lại, ngồi trên ghế đá một lúc lâu, sắc trời tối dần cũng không thấy một bóng dáng người sống nào cả

Hắn nhớ là gần đây, mọi người trên phố kể cho nhau nghe yêu nghiệt giờ đang thịnh hành, trong lòng hoảng sợ, lông tóc dựng đứng, vừa định đẩy Ninh Thải Nhi đang lqd hôn mê về nhà, bỗng nghe thấy tiếng ngáp lười biếng từ trong rừng cây truyền ra, một bóng dáng màu xanh cao lớn như trúc bước từng bước đi thong thả.

“Sao lại đi vội vã thế ki, lại còn không mang đủ ngân lượng nữa chứ, mời bần đạo làm phép chỉ cần 99 lượng, cam đoan cả nhà không ai ưu phiền không ai xảy ra tai nạn, lại còn có thể giao hàng tận nơi nhé.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN