Thiến Nam U Hồn - Chương 38: Khăng khăng muốn nắm trọn hành tung của nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thiến Nam U Hồn


Chương 38: Khăng khăng muốn nắm trọn hành tung của nàng


Editor: Vivi

Ninh Thải Nhi sững sờ, vội vàng chuyển sang chuyện khác: ” Ngươi mua tửu lâu Thanh Trà? Tửu lâu này đã đồng ý mua lá trà của ca ca ta, vì sao lại bất ngờ dở quẻ không mua nữa?”

Thiên Quyết công tử đặt ly trà xuống, nói ung dung: “Nàng cũng đã biết quán trà đổi chủ, những kí kết trước kia tất nhiên là không còn tác dụng gì nữa,  phải chọn lá trà mới thật tốt.”

Ninh Thải Nhi bị hắn chặn tới nỗi nghẹn ứ ở trong cổ không có cách nào nói lại được, phân rõ phải trái cũng nói không lại được với hắn, còn ở lại nơi này lqd làm gì, nàng nói lạnh nhạt: “Việc buôn bán này không làm cũng được, cáo từ.”

Ninh Thải Nhi vừa xoay người, bỗng nhiên một bóng trắng bay vút qua, Thiên Quyết công tử đã đứng trước mắt nàng, thân thể cao lớn dường như lqd dính trên người nàng. Ninh Thải Nhi cao tới ngực hắn, đập vào mắt nàng là xương quai xanh tinh xảo lấp ló giữa khe hở cổ áo, nàng nuốt nước lqd bọt: “Ngươi định làm gì……”

Thiên Quyết công tử cười không đáp, nâng cánh tay thon dài như trúc, vòng từ eo nàng ra sau lưng, ôm trọn cả thân hình nàng, ngay lập tức, trái tim lqd Ninh Thải Nhi vọt tới tận cổ họng, hoảng sợ dựa vào phía sau, như muốn chui vào trong khe cửa.

Bỗng nhiên bàn tay sau lưng nàng cầm then cửa rút ra, hai cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh mở ra. Thì ra là hắn đứng gần nàng như vậy, để giúp nàng mở cửa.

Ninh Thải Nhi theo quán tính mất đà ngã về phía sau. Trong tình thế cấp bách, nàng nắm chặt cánh tay Thiên Quyết công tử. Tay của hắn khẽ dùng sức, kéo người nàng lại khiến đầu nàng đập mạnh vào ngực hắn.

Ngoài cửa, mấy tên tiểu nhị trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh đó, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, thì ra là nha đầu này bán không bán được lá trà, liền có ý đồ sắc dụ chủ tử của bọn hắn.

Ai nha, đúng là không biết xấu hổ.

Ninh Thải Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ  đen nhánh như mực, nhìn nàng bằng ánh mắt hài hước, hơi nóng hầm hập từ đâu tưới từ đầu tới chân nàng, khiến hai má nàng ửng hồng.

Không đếm xỉa tới ánh mắt khinh bỉ của bọn tiểu nhị, Ninh Thải Nhi lùi về sau mấy bước, vội vàng chạy xuống lầu.

Ra khỏi tửu lâu Thanh Trà, Ninh Thải Nhi đứng ở ven đường, người đi lại đông như nước chảy, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai của tửu lâu, nơi lqd phủ đầy rèm làm bằng lụa mỏng, kiên quyết siết chặt sổ sách dày cộm đang cầm trong tay.

Cả huyện Nhụ Dương không phải chỉ có mỗi tửu lâu của hắn, nàng không tin nàng không kiếm nổi một người mua.

Suốt hai ngày, Ninh Thải Nhi tới tất cả những tửu lâu trong huyện Nhụ Dương, phần lớn các tửu lâu nói rằng họ đã tích đủ lá trà tốt, cũng có tửu lâu coi thường Ninh Thải Nhi là nữ tử, xa cách với nàng.

Một lần nào đó, sau khi Ninh Thải Nhi bị chưởng quỹ từ chối, nàng ngồi trên chiếc ghế đá sạch sẽ ở ngoài quán trà, xoa bóp hai chân mỏi nhừ. Lúc này lqd một tiểu nhị bằng tuổi nàng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, hắn đi tới khuyên nàng không nên phí sức, lá trà của nàng có tốt tới mức nào cũng không thể bán được.

Ninh Thải Nhi tò mò hỏi hắn lý do.

Tiểu nhị thẳng thắn nói cho nàng biết, thì ra là tất cả quán trà trong vòng trăm dặm, đều được bán cho một ông chủ vô cùng giàu có, ông chủ ra lệnh phải mua lá trà của nhà khác, bởi vậy những quản sự,  chưởng quỹ không ai dám tự tiện làm chủ.

Nói tới ông chủ, nhất định là Thiên Quyết công tử.

Hắn mua những quán trà đó, là muốn khiến nàng lâm vào đường cùng.

Những lần trước, hắn dễ dàng bỏ qua cho nàng, giờ lại bày ra cái trò mua bán, Ninh Thải Nhi chẳng thể hiểu nổi mục đích của hắn.

Hiện tại, mấy trăm cân lá trà không thể bán được, Ninh Thải Nhi đi tới cửa nhà, tự cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nhìn Ninh Thái Thần.

Ở nhà, Ninh Thái Thần cũng không nói tới chuyện buôn bán, tâm trạng ưu phiền  nhưng lại chẳng có từ ngữ có thể diễn tả được. Một khi không bán lqd được lá trà, không chỉ khiến mọi người trong nhà trở nên túng quẫn một thời gian, còn phải xin lỗi các huynh đệ khổ cực hái lá trà ở  núi Ba Lăng.

Để cho Ninh Thái Thần yên tâm, Ninh Thải Nhi phải nói dối, nói đã tìm được người mua lá trà.

Ninh Thái Thần nghe vậy, nhếch lông mày, hỏi nàng đó là quán trà nào.

Ninh Thải Nhi liếc mắt trả lời qua loa, nói chờ người mua tới đây nhận hàng, ca ca sẽ biết.

Đêm đó, cả đêm nàng ngủ không ngon, nghĩ đi nghĩ lại đối sách, cách duy nhất có thể giúp ca ca, đó là nhanh chóng nói chuyện rõ ràng với Thiên Quyết công tử, đến lúc đó binh đến tướng chặn.

Ninh Thải Nhi không thể không tìm tới tửu lâu Thanh Trà lần thứ hai, hỏi chưởng quỹ chủ tử của hắn ở nơi nào. Lúc này, những tiểu nhị đã có kinh nghiệm, vừa thấy Ninh Thải Nhi vào quán trà, nắm chặt tay áo hùng hổ lad đứng chặn ở cầu thang, tuyệt đối không cho phép nữ tử này lại đi quyến rũ chủ tử.

Đôi mắt nhỏ của chưởng quỹ híp lại thành một đường chỉ, môi dày cong lên: “Chủ tử của ta không gặp ngươi, đi nhanh đi.”

Ninh Thải Nhi van xin: “Ta với chủ tử của ngươi là người quen, phiền ngươi chuyển lời mời hắn xuống.”

Chưởng quỹ vẫn từ chối: “Ngày hôm đó ngươi  tùy tiệng xông tới gặp chủ tử, hại chúng ta bị mắng một trận. Coi như Thiên Vương lão tử tới đây, chủ tử cũng không gặp ngươi đâu.”

Dù sao Ninh Thải Nhi cũng chỉ là một tiểu cô nương, chưởng quỹ thấy mặt nàng lộ vẻ khổ sở, không nhịn được sinh ra lòng trắc ẩn, đồng ý chuyển lời tới chủ từ giúp nàng.

Chưởng quỹ nghiễm nhiên truyền lời thay nàng, leo lên leo xuống cầu thang, chuyển lời giúp Ninh Thải Nhi, kể lại cho Thiên Quyết công tử.

Sau khi nói lại cho Ninh Thải Nhi, ý của chủ tử hắn là lá trà núi Ba Lăng chưa đủ tốt, muốn Ninh Thải Nhi đừng khiến người khác thấy khó chịu.

Ninh Thải Nhi lấy ra hàng mẫu, muốn hắn đưa lên cho chủ tử hắn kiểm tả thử.

Sau khi xuống lầu, chưởng quỹ lắc đầu: “Chủ tử nhà ta nói  lá trà của ngươi nhìn cũng không tệ, chỉ là Ba Lăng sơn tràn đầy không khí ngột ngạt cùng bùn nhơ nước bẩn, sợ rằng cua ra ngoài lá trà đối với người có hại vô ích.”

Ninh Thải Nhi cáu giận: “Mọi người đều nói phong cảnh núi Ba Lăng đẹp đẽ tráng lệ, nuôi sống dân chúng trong vòng mười dặm, tại sao qua mắt các ngươi, lại biến thành không sạch sẽ?”

Chưởng quỹ cười nói: “Chúng ta không lên núi Ba Lăng bao giờ, dĩ nhiên không thể nói được.”

Ninh Thải Nhi nói nghiêm túc: “Ca ca ta từng đưa tới núi Ba Lăng ở mấy ngày, ta dám cam đoan đất và nước nơi đó tuyệt đối sạch sẽ.”

“Vu khống, ai tin ngươi.” Chưởng quỹ hất cằm, nghĩ ngợi một lát, “Nếu không thì thế này, núi Ba Lăng cách đây cũng không xa, ta phái người đi xem xét, nếu đúng như lời ngươi nói, chủ tử có thể cân nhắc xem có dùng  lá trà của ngươi hay không.”

“Được, một lời đã định, vậy thì ngày mai, ta đi cùng hắn tới đó xem xét.” Đề phòng chưởng quỹ nói qua loa cho xong chuyện, Ninh Thải Nhi quyết định đi theo, nếu có chuyện gì nàng còn có thể phản ứng lại.

Hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, hôm sau, Ninh Thải Nhi dậy thật sớm, ngồi trên đê Bạch Thạch chờ người tới, nhưng đã qua thời gian hẹn gặp nhau, từ đầu tới cuối, đến một người bán cá cũng chẳng thấy.

Trời đã sáng rõ, mây mù lượn lờ ở phương xa, nhìn mông lung không rõ, giống như vài nét bút thưa thớt tô điểm trên bức tranh thuỷ mặc. Cảnh sắc lqd  nơi tiếp giáp giữa núi và sông vô cùng tươi đẹp, một chiếc thuyền con từ từ tới gần, người lái thuyền đội nón mặc áo tơi, tay cầm sào tre nhẹ nhàng lướt trên làn nước trong, vẽ lên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Sau khi tựa thuyền vào bờ đê, lái thuyền dùng sào tre gõ gõ lên bờ, ra hiệu cho Ninh Thải Nhi mau lên thuyền.

Ninh Thải Nhi nói: “Chờ một lát nữa, còn có người chưa tới.”

Người lái thuyền lại chỉ về phía rèm che trong khoang thuyền.

Chắc là người mà nàng đang chờ đã ở trong thuyền, Ninh Thải Nhi nhảy lên thuyền gỗ, vén rèm nhìn vào bên trong, trong khoang thuyền không có một bóng người. Lúc này người lái thuyền đã chống sào tre, đẩy thuyền rời bờ, Ninh Thải Nhi gào lên: “Lái thuyền, ta muốn xuống thuyền.”

Người lái thuyền hờ hững rẽ nước, tiếp tục chèo thuyền, thuyền lướt nhanh trên mặt hồ giống như cá bơi trong nước, càng ngày cách bờ đê càng xa.

“Lái thuyền,  ngươi làm gì vậy?” Ninh Thải Nhi căng thẳng, lui về phía sau mấy bước, nhặt mảnh gỗ lên trên thuyền làm vũ khí.

Người lái thuyền bất ngờ ném sào tre, cởi áo choàng và áo tơi, ném xuống làn nước trong veo, trôi nổi phập phồng.

Người đứng trước mắt nàng khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại hiện ra. Cả người mặc bộ quần áo xanh nhạt không dính một hạt bụi, gió lqd núi lướt qua, tay áo rộng bay múa vù vù, giống hạ trắng giương cánh bay trên mặt nước.

“Đã rõ rồi còn hỏi ta làm gì.” Lông mày nhẽ nhếch nhảy lên, cười như không cười, ngắm nhìn nàng, “Cuối cùng,  chỉ còn ta và  nàng ở cùng nhau.”

Lúc này, Ninh Thải Nhi kêu trời trời không thấu, kêu đất chẳng hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN