Thiến Nam U Hồn
Chương 44: Cảnh xuân tươi đẹp bất ngờ hé mở
Ninh Thải Nhi tức giận: “Nó chỉ là con chim nhỏ, vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”
Hề Phong cúi đầu, nhìn con chim nhỏ đang bị thương, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Thì ra đây chính là tàn nhẫn, vậy lúc sư phụ hắn chết, tại sao lại không tàn nhẫn!
Nghĩ tới chuyện đó, Hề Phong khinh miệt cười nhạo: “Ta tàn nhẫn, vậy vị ở Lan Nhược Tự thì sao? Chuyện hắn làm ta được nghe không ít, ngay từ đầu, nếu không nhờ có ta giúp ngươi che giấu dương khí ở hai vai, ngươi đã bị lqd thủ hạ của hắn hút khô dương khí từ lâu rồi.”
Ninh Thải Nhi nghe vậy, nhớ lại cuộc gặp gỡ ở Lan Nhược Tự, khuôn mặt ảm đạm.
Ban đầu, trước khi ngủ nhờ ở Lan Nhược Tự, nàng vô tình gặp Hề Phong khi hắn đang đuổi quỳ. Hắn vô tình hay cố ý ở vỗ vai nàng, thì ra là giúp nàng che giấu dương khí.
Ngày đó, vì tìm kiếm văn điệp tú tài, nàng buộc phải quay lại Lan Nhược Tự, bắt gặp Diệp Lê hút dương khí của một hán tử tới chết, mỗi lần nhớ lại nàng lại thấy sợ, nhưng cũng không nghĩ tới Thiên Quyết công tử, không nghĩ chuyện đó có liên quan tới nhau.
Nhưng Thiên Quyết công tử là người đứng đầu Lan Nhược Tự, cho dù Ninh Thải Nhi không muốn tin, nhưng chuyện hại người nhất định có liên quan tới kiếp trước của hắn.
Hề Phong quan sát vẻ mặt của nàng, lắc đầu: “Hắn là tà ma ngoại đạo, lần này ngươi cũng nên biết rõ.”
Ninh Thải Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng Hề Phong: “Vậy thì sao, chuyện này ta sẽ tự hỏi hắn, chẳng liên quan gì tới ngươi.”
Nàng đi nhanh về phía trước, đoạt lấy con chím trong tay hắn, đi nhanh như đang chạy trốn.
Hề Phong sững sờ, nhìn theo bóng dáng nàng, ngón tay bóp răng rắc.
Thật tốt cho một câu không liên quan tới hắn, hắn thật muốn xem, tên tà ma này có thuốc mê gì, có thể kiến nàng u mê tới mức như vậy.
Ninh Thải Nhi giấu con chim giấu trong túi áo, chạy như điên tới phủ của Thiên Quyết công tử. Tiểu Đồng lại nói cho nàng biết, công tử có chuyện ra lqd ngoài, có lẽ buổi tối mới có thể quay về, bảo nàng ở trong phủ nghỉ ngơi chờ hắn.
Con chim sắp không sống được, Ninh Thải Nhi không thể đợi thêm, sau khi tạm biệt Tiểu Đồng, lại đi tới quán trà tìm chưởng quỹ hắn.
Chưởng quỹ lắc đầu, nói nhiều ngày nay, chủ tử của hắn không tới đây.
Thiên Quyết công tử xuất quỷ nhập thần, không phải người nàng có thể đoán được, trong lòng Ninh Thải Nhi cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như đòn bẩy chống đỡ mất đi thăng bằng.
Bầu trời giăng đầy mây đen, một lúc sau rơi mưa to trắng xóa.
Ninh Thải Nhi cuống quít núp dưới mái hiên, cẩn thận nhìn con chim, phát hiện thân thể nhỏ nhắn chưa chết cứng, chiếc bụng nhỏ khó khăn phập phồng khẽ lên khẽ xuống.
Nàng chỉ sợ con chim bất ngờ tắt thở, tìm đại phu cũng không cách nào chữa trị cho nó, mờ mịt không biết làm sao.
Một chiếc ô giấy vẽ Tần Phong Hán Nguyệt che trên đỉnh đầu nàng, che chắn những hạt mưa nhỏ bay lác đác, Ninh Thải Nhi ngẩng đầu ngạc nhiên, thấy người đứng trước mắt là Thiên Quyết công tử, chính là người nàng đi mòn gót giày cũng tìm không ra.
Thiên Quyết công tử rũ mắt, giơ bàn tay khớp xương mảnh khảnh, chạm vào Tiểu Kim đang thoi thóp gần chết.
Khi ngón tay thon dài của hắn chạm vào Tiêu Kim, đôi mắt đang nhắm của nó bất ngờ mở ra, bay lên từ bàn tay của Ninh Thải Nhi, khó khăn đứng dậy, vỗ cánh phạch phạch, đôi mắt vô hồn xám trắng chớp chớp hai cái, biến lqd thành có hồn tươi tắn.
Ninh Thải Nhi kích động: “Tiểu Kim không sao rồi, tốt quá……”
“Đã nói là chim cùng mệnh, ta giữ được tính mạng của chim cái, làm sao nó có thể bỏ mạng.” Thiên Quyết công tử khẽ mỉm cười, từ trong ống tay áo rộng dài, lấy ra một con Tiểu Kim cái.
Hai con Tiểu Kim vừa nhìn thấy nhau, cánh ôm vào nhau, hai cái đầu nhỏ hưng phấn cọ sát.
“Thì ra là bọn chúng là vợ chồng.” Ninh Thải Nhi thấy đôi con chim đoàn tụ, gương mặt tỏ vẻ hâm mộ.
Trong nhân thế, vợ chồng xa cách nhau được đoàn tụ, cũng chỉ có vài cặp còn ân ái như vậy.
Thiên Quyết công tử bất ngờ ôm eo nàng, dùng ô che mưa to, đi tới quán trà Vạn Hoa.
“Đi tới đó làm gì?” Ninh Thải Nhi mà hỏi.
Thiên Quyết công tử nói nhẹ nhàng: “Cho nàng tới đó thay quần áo.”
Lúc này, Ninh Thải Nhi mới phát hiện, người nàng đã ướt một nửa.
Tầng cao nhất của quán trà có một căn phòng ngủ, bố cục nhỏ nhắn ấm áp, có một chậu củi đốt, cả phòng tràn đầy ấm áp.
Ninh Thải Nhi ngồi cạnh lò lửa hồng hồng, không lâu sau, tiểu nhị tìm một bộ quần áo sạch sẽ, đem tới.
Ninh Thải Nhi cầm quần áo khô, lại nhìn Thiên Quyết công tử, người đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngại ngùng chạy tới sau tấm bình phong thay quần áo.
Cởi bộ quần áo ướt đẫm, cách tấm bình phong bằng giấy, một bóng dáng cao lớn như ngọc ẩn hiện, Ninh Thải Nhi khó tránh khỏi cảm giác khẩn trương.
Trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng trên cây ở núi Ba Lăng, hai thân thể vuốt ve, triền miên, khoái cảm hòa vào nhau như cá nước, mùi vị tâm ý tương thông giữa hai người ra sao, vừa xấu hổ lại vừa mong đợi.
Nhưng đến khi thay xong quần áo, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mơ hồ càm thấy có chút ấm ức.
Ninh Thải Nhi đặt quần áo ướt sũng lên kệ trên lò lửa để hong khô, nhớ chuyện cãi vã với Hề Phong, nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, cuối cùng thử lên lqd tiếng: “Lúc ở trấn Ô Cốc, ta từng nghe người ở trong trấn nói, có nhiều người bị sát hại ở Lan Nhược Tự, có thật không?”
Thiên Quyết công tử đứng cách nàng mấy bước, mở miệng nói lạnh nhạt: “Nàng cũng tận mắt nhìn thấy, cần gì phải hỏi ta.”
Ninh Thải Nhi ngập ngừng hỏi lại: “Là chàng sai Diệp Lê làm?”
Thiên Quyết công tử nói: “Diệp Lê là của quỷ nô của ta, hiển nhiên chỉ nghe lời ta. Thật ra thì không chỉ có mỗi mình hắn, Lan Nhược Tự có rất nhiều quỷ nô, nhưng mấy năm trước xảy ra chuyện, quỷ nô bị diệt tới bảy tám phần.”
Cổ họng Ninh Thải Nhi khô khan, nuốt nước miếng, rõ ràng quần áo trên người khô ráo nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo không thôi: “Vì sao chàng phải giết bọn họ, họ chỉ là người phàm?”
Giọng nói Thiên Quyết công tử trở nên yếu ớt: “Ta giết những người đáng chết, những kẻ tội ác tày trời, những người sắc dục đầy mình. Người phàm khốn khổ lầm than, vạn vật đều có sinh mệnh, cùng loài mà ngay cả đứa lqld bé cũng giết, ta chỉ làm những việc nên làm thôi.”
Ninh Thải Nhi hơi hoảng hốt, đứng trước mặt nàng, Thiên Quyết công tử khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lần đầu, nàng mới thực sự hiểu rõ, hắn với nàng thực sự không phải đồng loại.
Thiên Quyết công tử nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt xuyên thấu, lạnh lẽo: “Nàng sợ ta?”
Ninh Thải Nhi lắc đầu: “Không phải vậy, ta thấy….. thấy hơi khó thích ứng……”
“Vậy thì từ từ thích ứng.” Thiên Quyết công tử cầm bàn tay trắng nõn của nàng, không để nàng nói thêm câu nào, “Ta quyết không cho phép nàng lùi bước.”
Ninh Thải Nhi suy nghĩ một lúc lâu, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Nếu Thiên Quyết công tử không giống người phàm, nàng không thể nhìn hắn bằng góc độ như nhìn phàm nhân, cũng không thể có thái độ xấu hổ vào lúc này.
Thiên Quyết công tử nhoẻn miệng cười, ôm nàng ngồi trên đùi, giơ tay vuốt ve gò má nàng.
Ninh Thải Nhi nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn, trái tim bừng lên cảm giác tê tê, không thoát được sự hấp dẫn, hôn môi hắn.
Cặp lông mi như quạt của Thiên Quyết công tử khẽ run, dường như hơi ngạc nhiên, cánh tay ôm nàng chặt thêm mấy phần, mỉm cười, khẽ hôn lại nàng.
Môi mỏng của hắn dán lên đôi môi như cánh hoa của nàng, trêu tức: “Lần này là nàng chủ động.”
Gò má Ninh Thải Nhi ửng đỏ, miệng nhỏ cắn vào cái lên môi hắn.
Nếu là con đường nàng lựa chọn, cho dù phía trước có nhiều chướng ngại, nàng cũng muốn dắt tay của hắn, đi hết con đường.
Có hắn bên nàng, Lan Nhược Tự có đáng sợ hơn đi chăng nữa, cũng biến thành cảnh xuân tươi đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!