Anh Vẫn Yêu Em
Phần 23
ANH VẪN YÊU EM 23
Tôi trở về nhà. Mấy ngày tôi không ngủ yên với đống hàng, Giờ trong lòng cũng ổn hơn nhiều lắm. Ăn cơm xong bà xã cùng tôi đi bộ. thói quen nhiều năm tôi luôn cùng cô ấy đi vì cô ấy sợ đi một mình. Ai cũng nói tôi chiều vợ là sao nhỉ?
Cô ấy cầm cái điện thoại của tôi, vừa đi vừa đọc, chắc đang tìm xem có số điện thoại nào không? tôi nhìn cô ấy thở dài.
Nếu bạn đặt địa vị vào tôi. Đi làm về mệt hết cả người, mà vợ vẫn cứ nghĩ là có tư tình với ai đó. Đưa tiền không bớt lại một đồng mà lúc nào cũng bị nghi ngờ là biển thủ. nếu bạn bị kiểm tra điện thoại, tra hỏi vì những số mà bạn chả nhớ là của ai, nghiêm trọng là cô ấy sẽ dùng một số điện thoại lạ và gọi để dò hỏi xem đó là ai, thì chắc bạn cũng mệt mỏi giống tôi.
Và nếu cô ấy rơi vào địa vị của em, tôi có hai vợ, thì không biết sẽ như thế nào nữa đây. Liệu cô ấy có làm được như em hôm trước. Bình tĩnh nghe tôi nói, và sẵn sàng động viên tôi cho dù tôi đã phạm một sai lầm lớn đến như vậy. cái đó gọi là vị tha đúng không?
Tôi thật sự thấy mệt mỏi. Kể từ ngày cô ấy tố cáo em với công ty, tôi không dám nhìn mặt anh em bạn bè. Tuy không phải lần đầu tiên nhưng cô ấy không biết, Bé Linh chính là rất được lòng anh em nhà phân phối chúng tôi. Do vậy, lúc em có khả năng được nâng chức thì các nhà phân phối kia đã biểu tình để giữ em lại. cho nên giờ có người tố cáo cho em mất việc. thì đó là việc khiến họ tổn thương. Và điều đó xuất phát từ tôi.
Cho nên giờ, bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi của em trước khi về đến nhà tôi đều xóa hết. tôi không muốn cô ấy biết cũng như không muốn làm tổn thương em.
Tôi quay sang nhìn vợ mình.
-Dân… em có bao giờ nghĩ đến anh sẽ có hai vợ không?
-anh có con nào rồi đúng không?
-không… anh đang chuẩn bị sẵn tinh thần cho em. để em không bị sốc. bởi em nghĩ anh yêu cô nào mười mấy năm rồi, thì giờ phải cưới chứ.
Tôi cười.
-anh sao?
-mồ hôi nước mắt của tôi, không có con nào được phép động vào.
-anh cho em hết, anh với vợ hai anh ở túp lều thôi cũng được.
Tôi cười, cô ấy khùng lên, đứng lại nhìn tôi trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
-anh cứ thử xem.
-thế em muốn cái gì ở anh nào. nhà hay là anh.
-tất cả.
-em tham thế. em có biết cả tuổi trẻ của anh, cho em hết rồi. Tiền bạc, sức khỏe, yêu thương… vậy mà chưa bao giờ em tin anh, lúc nào em cũng nghĩ anh là thằng chẳng ra gì. em bao lần làm anh phải ngại với bạn bè vì cái tính hay ghen rồi đấy nhé.
Cô ấy im lặng nghe tôi nói.
-anh chỉ mong em tin anh, đừng làm như thế này. em có thấy mệt mỏi không khi cứ phải nghi ngờ. Có nghĩ anh cũng mệt không khi cứ phải giải thích.
-em đặt mình vào anh chút đi, sống vị tha đi Dân ạ. Anh biết em yêu anh, nhưng mình là vợ, là mẹ, vị tha cũng làm cho tất cả cùng thấy hạnh phúc đó em à?
Cô ấy nhìn tôi có vẻ nghĩ lại. tôi nắm tay cô ấy, chúng tôi đã bên nhau hơn chục năm rồi. Tôi không chê trách cô ấy điều gì ngoài việc tố tôi ngoại tình vô cớ. ngay cả việc tôi mất mặt với bạn bè tôi cũng đành chấp nhận. tôi biết, phụ nữ sinh đẻ, chăm con cái cực khổ. cho nên, tôi chưa bao giờ để cô ấy phải lo kinh tế trong gia đình, thiếu đủ một mình tôi gánh vác. Cả thanh xuân chỉ biết làm và làm, giờ thấy nó qua rồi, sao lại nuối tiếc đến như vậy cơ chứ.
Tôi cùng cô ấy trở về nhà, lên giường. mấy hôm suy nghĩ. Lại cái chuyện lúc tối thằng em nó khó chịu giờ tôi muốn lắm. tôi quay sang ôm vợ. Luồn tay vào áo. Nói ra các bác đừng cười nhé. Nhưng mà lúc tối tôi được chạm vào ngực em. em là một cô gái rất quan tâm đến cơ thể mình, chịu khó tập luyện cho nên bộ ngực căng và chắc.
Tôi không cấm bà xã đi tập cho khỏe, tôi luôn tạo điều kiện để cô ấy chăm sóc cho bản thân… vậy mà không chịu cơ. Chán vợ thế. Nhưng mà thôi, có gì dùng đấy, đòi hỏi nhiều làm gì. Mong không được thì chấp nhận.
Tôi tự nhiên phì cười, thấy tôi như vậy vợ tôi nhìn. Tôi cúi xuống hôn lên nó, vòng tay áp bộ ngực bà xã vào mặt mình. Hihi. Tôi thấy có lỗi với cô ấy, nhưng mà… tôi không kìm lòng được. Tôi không ngừng nhớ một người cho tôi cảm giác bình yên, nhớ một người cho tôi sự cảm thông và gánh vác đỡ tôi những khó khăn mà tôi gặp phải.
Là tôi sai, tôi sẽ bù đắp cho cô ấy. Tôi ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy, bàn tay vuốt ve mơn trớn tạo cảm giác. Kích thích cô bé để cô ấy cảm thấy dễ chịu nhất khi làm tình với tôi. chưa bao giờ tôi để cô ấy thiệt thòi chuyện này, có lẽ em cũng vậy nên mới chẳng thiết tha tôi làm gì. họ hạnh phúc mà. Nhưng sức khỏe của bà xã chỉ được có vậy, cho nên lúc tôi đặt cô ấy xuống, cô ấy nằm im là tôi biết ý làm nhanh cho thằng em giải phóng ra rồi nằm xuống bên cạnh. vợ tôi không thích tôi nằm lên bụng cô ấy vì nặng. còn đàn ông họ thích xong việc được nằm trên bụng đối phương, ngắm cái vẻ thỏa mãn của họ. Lúc ấy, vui lắm.
Sáng hôm sau xe công ty bắt đầu vào bốc hàng chuyển về. sau khi chuyển về cậu nhân viên quay lại hẹn tôi một tuần sau công ty sẽ thanh toán tiền trả cho tôi. Kèm theo đó là số tiền bồi thường, Đúng hơn là bịt miệng tránh làm mất uy tín công ty họ.
Tôi biết ơn em nhiều lắm, gọi điện cho em mà em không nghe máy, chỉ nhắn lại là đang họp. Chiều thứ 2 em mới gọi cho tôi. Tôi đang cầm điện thoại tính gọi em mà thấy nên nghe ngay, tiếng nói trong điện thoại vọng ra của mấy người đàn ông.
-anh nghe đây.
-em gọi để nói là… em xin lỗi… em có việc bận, không gặp anh được.
Lòng tôi buồn nhiều lắm. tôi im lặng trong điện thoại, em nói thêm.
-anh giao hàng xong về nghỉ sớm nhé.
-em đang ở đâu?
Tôi ấm ức hỏi.
-em đi công tác.
-đi chỗ nào?
-em lên Thái Nguyên.
-bao giờ em về.
-vài hôm nữa.
-anh đợi nhé.
-anh cứ đi làm vui vẻ, bình thường đi, đừng nghĩ tới em làm gì. lúc nào gặp cũng được ạ.
-là em muốn tránh anh chứ gì? tại sao cứ hứa rồi lại thất hứa, anh không thích thế.
-em xin lỗi. Nhưng mà chúng mình, làm thế là không đúng đâu anh. em không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện gia đình anh. anh còn mẹ, còn chị và các cháu. Chẳng phải anh nói anh không muốn người ta coi thường anh còn gì. chúng ta không nên đâu.
Tôi ấm ức đi kèm đau khổ . Lại một lần nữa em chối bỏ. tôi lại bơ vơ. Cảm giác này chính là yêu đơn phương. Có tình cảm nhiều lắm mà không thể nói ra, mà có nói ra người ta cũng chả cần , đối với người ta nó không có ý nghĩa gì hết. Đau lắm.
Tôi để không nghĩ đến chuyện đó nữa thì cắm đầu vào làm quên cả thời gian.
Hôm nay tôi đến, vào phòng tập cũng vứt điện thoại ở xe mà không buồn cầm vào.
Đến lúc ra xe mới mở máy, rất nhiều cuộc gọi nhỡ của đứa em và vợ tôi. tôi gọi lại ngay cho cô ấy.
-anh làm gì mà không nghe máy thế.
-anh đi tập. Có chuyện gì?
-mẹ đi viện cấp cứu kìa.
-mẹ bị sao?
-đau bụng.
-đang ở viện nào?
Tôi tự nhiên run lên vì sợ. Tôi lo cho mẹ nhiều lắm.
-trên Bạch Mai.
-được rồi, để anh lên.
Tôi phóng lên trong lòng thấy có lỗi với mẹ khi mà không cầm điện thoại theo. Chạy vào phòng cấp cứu thì em trai tôi cũng ra đón.
-mẹ thế nào rồi.
-mẹ đang mổ rồi.
-mẹ bị sao?
-mẹ bị viêm ruột thừa.
-mẹ kêu đau mấy hôm nay rồi. lúc nãy sang nhà em chơi mới đau nhiều.
-sao anh không thấy mẹ nói.
-anh đi làm cả ngày biết làm sao được.
-thì tối anh có nói chuyện với mẹ mà.
-chắc mẹ sợ anh lo.
-nhưng mẹ mổ lâu chưa?
-được một lúc rồi.
Tôi quên cả chuyện tiền nong , lo lắng đến độ đi đi lại lại quanh cửa phòng. Tôi sợ mẹ có sao, thì tôi đau lòng lắm. anh em tôi lướn lên bên mẹ giờ không có mẹ, không biết phải làm sao.
Ngồi lúc cái Sa lại có điện thoại, nó ngồi run run nghe.
-em nghe đây.
-mẹ đang mổ.
-có, anh ý có gọi vào bảo em không lo, anh ý nhờ bác sĩ trưởng mổ cho.
-vâng… chị nghỉ đi, khi nào mẹ mổ xong em gọi.
Tôi quay sang nhìn nó nghi ngờ. nó là hay thủ thỉ với em nhất. chắc hai người họ lại tỉ tê đây.
Ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ mẹ cũng được đưa ra ngoài. Mẹ tôi mặt tái nhợt, được bác sĩ đẩy vào phòng hậu phẫu. bác sĩ ý tá đi vào chăm sóc cho mẹ tôi rất cẩn thận. Một lát lại có người mặc áo xanh đi vào hỏi han theo dõi và động viên. Mấy giường bên cạnh nhìn chúng tôi .
-chắc anh chị có người nhà làm to ở viện ạ.
-không ạ.
Tôi trả lời thật thà, tôi có quen ai đâu, chắc lúc nãy cái Sa nó đã làm việc cẩn thận rồi.
Tôi ngồi xuống nhìn mẹ. thấy mẹ đã ổn thì quay lại nói với vợ.
-em về với con đi, anh ở đây với mẹ.
-thôi anh về đi, em ở đây cũng được.
-thôi anh chị về đi, em ở được rồi.
Cái Sa ngẩng lên nói. Tôi vẫn ngồi im nhìn mẹ. giờ tôi về cũng không ngủ được, chưa bao giờ mẹ tôi nằm viện trong tình trạng như thế này. tôi thương lắm, lo lắng nhiều lắm. là lỗi của tôi khi mà không biết mẹ bị đau mấy hôm nay.
-vậy Lượng chở chị về đi, chốc mẹ ổn anh về.
Nó gật đầu đưa vợ tôi về, em gái tôi vẫn ngồi đó nhìn mẹ.
-sa cũng về xem trẻ con thế nào đi, anh ở đây cũng được.
-thôi, chúng nó có ông bà rồi, nhà em cũng về rồi, em ở đây với mẹ.
Vừa nói thì bác sĩ lại đi vào, nhìn cái máy nhịp tim rồi chỉnh cái truyền nước.
-bà truyền hết chai thì gái bấm chuông kia nhé. Sẽ có người sang ngay. Tối em cứ qua giường nào trống mà nằm nghỉ. Thi thoảng bọn anh sẽ qua.
-vâng em cảm ơn ạ.
Tôi nhìn mấy giường xung quanh khi bác sĩ đi ra, rồi tò mò cúi xuống hỏi nó.
-nãy em phong bì bao nhiêu mà bác sĩ quan tâm thế.
-bác sĩ không lấy phong bì.
Nó nói cốc lốc.
-thế mày là con thủ tướng à mà bác sĩ quý mày vậy?
Nó phì cười nhìn tôi.
-em có người nhà, quen biết rất rộng.
-người nhà mày ngoài anh , với chồng mày thì còn ai mà rộng.
-anh đừng hỏi.
-có phải mày nói với Linh, Linh lại giúp đúng không?
Nó im, lườm tôi.
-anh cái gì cũng biết. chỉ biết điều là không biết.
-đừng có chuyện gì cũng kể với người ta như thế. anh ngại đấy.
-đấy là chuyện đàn bà con gái, chúng em quý nhau thì nói. Mà chị Linh cũng là người tốt, không như ai.
-ai?
-em chả buồn nói , em đến giờ này phải nói là chả buồn nói nữa.
-có chuyện gì nói anh nghe nào?
-thôi, anh về với vợ anh đi.
Nó chán nản nhìn tôi rồi quay đi.
-Sa… anh đã nói rồi, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua. Người ta là bạn em chưa hiểu rõ, em quý được. còn người thân nhà mình, em đừng khắt khe như thế.
Tôi luôn nói nó như vậy.
-em không có vấn đề gì đâu. anh về đi.
-à.. lúc nãy nộp tiền viện cho mẹ hết bao nhiêu.
-hết mấy chục thôi.
-chị đưa tiền cho chưa?
-ổn rồi, Anh đừng lo. anh về đi.
Tôi yên tâm quay đi, nhưng nghĩ nó trông trong viện cả đêm sẽ đói nên đi ra mua cho nó ít đồ ăn với hoa quả mang vào. Lúc đi đến cửa thấy nó đang ngồi cầm điện thoại nói chuyện. tôi thấy nó khóc. Tay đưa lên quẹt nước mắt, có vẻ tui thân.
-ông Sơn nhà em ông chỉ biết làm thôi, chứ ông ý chả quan tâm đâu.
-ông chiều bà ý nên bà ý mới thế.
-em chỉ tức là không phải em không có tiền mà là tiền ở nhà không đủ, em không ra ngân hàng được , anh Lượng mới xây nhà không có tiền.
-bà ấy hôm trước còn dấm dúi cho thằng em mấy trăm triệu trả nợ. Lúc mấy bà chị đến nói chuyện em đi vệ sinh em nghe, lần nào cũng dấm dúi. Tiền của ông Sơn giờ là của bà ý em không nói nhưng mẹ em là mạng người bệnh mà không bằng cái thằng em cờ bạc nhà nó.
Nó khóc tôi vẫn đứng im nghe.
-lúc nãy cầm hai chục triệu đưa cho em nhưng mà em tức em không cầm. em cảm ơn chị nhé. Chị tốt với nhà em quá, các bác sĩ cũng tốt nữa, chăm sóc rất tận tình, đưa phong bì cảm ơn họ không lấy.
-khi nào chị về em gửi chị tiền nhé.
-vâng, em biết rồi. em không nói với anh Sơn đâu. em cũng biết anh ý mệt mà nên em nghe chị em mới chả nói gì nữa. Mình sống vị tha người ta tưởng mình sợ. Ngồi lên đầu mình rồi.
-thôi em đành nghe chị , anh Sơn nhà em sống với bà ý cả đời , em nhịn cho anh em yên ổn.
Nó lại khóc. Tôi ấm ức thay nó. nhưng tôi không ra mặt mà quay đi coi như tôi chưa nghe thấy. tôi mở máy điện thoại. không gọi cho vợ mà gọi cho em.
Máy bận lần đầu. đến lần hai em mới bắt máy, không nghe em nói mà tôi hỏi luôn.
-em đang ở đâu?
-em đang ở…
-anh hỏi em ở đâu?
Tôi quat lên trong điện thoại có khi làm em sợ. Em ngập ngừng.
-em ở Bắc giang.
Tôi cúp máy lên xe phóng đi về phía cầu Thanh trì, con đường gần nhất lên Bắc Giang. Tôi suy nghĩ về mẹ, nghĩ về tuổi thơ và rất nhiều lần nói với bà xã về chuyện tôi sẽ làm tất cả để mẹ tôi được khỏe mạnh vui vẻ. vậy mà cô ấy…sao nỡ lòng nào, tiếc vài chục triệu tiền viện cho mẹ. đã thế bao nhiều lần dấm dúi cho thằng em trai trả nợ, mà như tôi đã nói với cô ấy, càng làm thế nó càng dựa dẫm càng phá hoại. tôi không mắng mỏ cô ấy lần nào, nhưng lần này, tôi mới thấy cô ấy… thật sự đặt gia đình tôi xuống dưới gia đình cô ấy. Công sức của tôi, cô ấy không hiểu cho nên… cô ấy mới làm như thế.
Tôi đi đến thành phố Bắc Giang thì gọi cho em. giờ này đã muộn rồi, gần một giờ đêm nhưng em vẫn nghe máy. giọng không có chút ngái ngủ nào?
-alo.
-em đang ở đâu?
-em đang ngủ.
-anh hỏi em ngủ ở chỗ nào?
Em ngập ngừng.
-anh lên bắc Giang đấy à? em đã nói lúc chiều rồi mà.
-anh chả nhớ, giờ anh cần nói với em một chuyện.
-anh nói luôn đi, em nghe đây.
-em đang ở đâu? anh đi tới đi.
-không cần đâu, xa lắm.
-anh ở thành phố Bắc Giang đây.
Chỗ quả cầu, em nói em ở đâu đi anh đến.
-ơ, anh không ở nhà với bác lên đây làm gì?
-em không nói anh ngồi đây chờ.
-anh khùng rồi.
Tôi không trả lời, em cuối cùng cũng nhún nhường, đọc địa chỉ nhà nghỉ cho tôi. Tôi đi một mạch tới đó mà cũng chả biết vì sao mình lại tìm được, bước vào trong hỏi phòng. Cậu nhân viên còn đắn đo nhìn tôi.
-anh là gì của chị ấy.
-tôi là chồng cô ấy, chứ không sao biết cô ấy ở đây mà đến.
-để em đưa anh lên.
Cậu ta đưa tôi lên phòng em, tôi đứng phía sau cho cậu ta gõ cửa. em ra mở, tay giữ cái áo kín ngưc
-có anh này tìm chị. Đây có phải chồng chị không?
Em ngập ngừng rồi gật đầu.
-v…â…n…g
-vậy có cho anh ấy vào không ạ?
-c…ó…
-chị ổn chứ?
-vâng, không sao ạ.
Em mở cửa to cho tôi đi vào, cậu nhân viên đi xuống luôn. Tôi sau khi đóng cửa thì nhìn em. ánh mắt vừa giận nhưng cũng vừa biết ơn.
-tại sao, chuyện gì em cũng làm cho nhà anh thế.
-em có làm gì đâu?
-bán hàng giúp anh, lấy tiền giúp anh, giờ là giúp mẹ anh.
Em nhìn tôi. đôi mắt tròn.
-là cái Sa nói cho anh à?
-không. mà anh vô tình nghe được.
-nếu không nghe được. anh vẫn là thằng khờ trong mắt em.
-sao anh lại nói thế.
-em ruồng bỏ anh, hắt hủi anh, trong khi vẫn âm thầm quan tâm gia đình cho anh. giờ em muốn thế nào? em làm thế anh càng đau khổ. Là em nhờ bác sĩ giúp mẹ anh đúng không? em cho vay tiền đúng không?
Tôi ấm ức… mạnh mẽ thì mạnh me thật nhưng mà… tôi cũng yếu đuối lắm. tôi khóc. Em đứng đó nhìn tôi chăm chăm. Thấy nước mắt tôi chảy thì đưa lên lau.
-em… là không muốn anh phải nghĩ nhiều. đừng nghĩ gì cả. vay thì trả, có gì đâu mà nghĩ nhiều.
– nợ tiền có thể trả chứ nợ ân tình… không bao giờ anh quên được đâu.
-thế em đã bảo bác cứ coi em như đứa con nuôi trong nhà. như thế, sẽ không cảm thấy nợ em gì nữa.
-anh không muốn coi em là người nhà… không muốn.
-vậy anh coi em là gì?
Tôi nhìn em, ánh mắt em dịu dàng, thái độ luôn tỏ ra sẵn sàng nghe tôi nói.
-anh yêu em.
Em đứng đơ ra nhìn tôi.
-anh yêu em mất rồi.Nên anh đau khổ.
Tôi vò đầu. không dám chạm vào em khi chưa được em cho phép. Bởi với tôi bây giờ, em giống như một thứ gì đó thiêng liêng cần được trân trọng. em to lớn hơn mọi thứ có trong cuộc đời tôi.
Em đứng nhìn tôi rồi cuối cùng bước thêm một bước vòng tay qua eo ôm lấy tôi. tôi gục đầu vào vai em. ôm lấy em thật chặt.
-nếu như anh sợ mẹ có vấn đề gì, thì bác sĩ vừa bảo với em là mẹ ổn rồi. khi nào khỏe sẽ cho khám tổng thể xem có bệnh gì thì chữa một thể.
-con nếu như anh giận cái Sa đã nói với em thì là do em. do em nói nó có chuyện gì cứ nói, em sẽ cùng nó giải quyết.
-còn nếu giận chị thì đừng nghĩ nữa. ai cũng có lúc sai mà. Có lẽ là chị không lường trước được mẹ sẽ nhập viện thôi. còn tiền bạc. coi như là báo đáp ông bà ngoại. đừng nghĩ nữa.
-còn anh… ai sẽ nghĩ cho anh.
-Tất cả mọi người đều nghĩ cho anh, suy cho cùng, anh là người hạnh phúc nhất đó, đừng buồn.
Em động viên lòng tôi cũng nhẹ đi nhiều lắm. chúng tôi ôm nhau một lúc thì rời ra, em nhìn tôi một lượt.
-giờ anh vào rửa mặt mũi tay chân, hay tắm đi, rồi em gọi gì cho mà ăn.
-anh đi tắm, còn… anh không đói.
-anh nhịn không tốt đâu. giờ dưới đó có mì, tắm xong ra là có.
Tôi đi vào nhà tắm cởi đồ. Bộ đồ đã thấm mùi mồ hôi. Tiếng cửa gõ tôi mở ra khi trên người có nguyên cái quần chip. Em ngại đỏ mặt đưa cho tôi bộ quần áo thể thao.
-mặc bộ của em nhé.
-con gái mà.
-không . của nam đấy, em mua rộng mặc cho dễ chịu mà.
Tôi cầm lấy, em tủm tỉm.
-nhưng không có chip đâu. thả nó tạm vậy nhé.
Tôi cười, đóng cửa tắm, đến lúc đi ra mùi mì đã thơm nức phòng. hai đứa nhìn nhau.
-sao có một đôi đũa.
-em ăn tối rồi.
-hai đứa ăn chung đi, cho vui.
-anh ăn đi, ăn nhanh còn nghỉ không muộn rồi. mai về sớm đấy.
-ăn nhanh thì hai đứa cùng ăn.
Tôi bưng bát mì lên, cúi xuống thổi thổi cái đũa mì rồi đưa lên mặt em. em khẽ nhún mày.
-bắt em đánh răng lại à? đừng thế chứ.
-không đánh răng cũng được mà để anh đánh cho cũng được.
-khùng.
-ăn đi rồi anh mới ăn.
Tôi nói thế em há miệng ngậm miếng mì mút một cái cho hết vào miệng. tôi không thích ăn chung bát đũa với ai nhưng giờ lại thích ăn chung với em. tôi cười.
-không ăn nữa nhá, tăng cân chết.
-anh không sợ.
-anh đàn ông không tính.
-đàn ông thì cũng cần đẹp
-anh đẹp thế đủ rồi, nhường người khác đi.
Chúng tôi tỉ tê nói chuyện, đến lúc ăn xong, tôi mang bát vào nhà tắm để rồi cầm khăn mặt ra lau mặt cho em. em cười ngại.
-đừng thế mà.
-thích mà.
Lúc lau cho em cái miệng, tôi đưa nhẹ cái khăn lên môi, đôi mắt em khép hờ, khiến tôi không kìm lòng được mà cúi xuống hôn em.
Một tay vòng lại siết em vào lòng mình. đôi môi quấn môi em tha thiết, em bất ngờ, lúc đầu ngồi im còn có ý đẩy tôi ra nhưng sau tôi dùng cả hai cánh tay giữ em trong lòng thì đành đưa tay giữ tôi, đôi môi vẫn để cho tôi làm việc.
Tôi không kìm chế nổi nữa, đẩy em ngã ra giường rồi đè xuống hôn. Bàn tay luồn vào trong cái váy ngủ. Người ta phòng thủ đến nỗi mặc thêm cả một lớp áo khoác. Nhưng mà… em không thoát được nếu như đàn ông họ đã nắm thế chủ động rồi. em ngốc ạ.
Tay tôi nắn bóp bộ ngực đầy. tay em giữ lại không được, đành chỉ biết nằm im. Tôi ghì xuống đưa tay kéo cái khóa áo khoác ra,cái váy lộ ra, và bầu ngực căng hiện lên đằng sau nó, tôi không rời môi em mà hai tay cứ thế vén cái váy lên theo đà để bám lấy hai quả đào. Mân mê rồi không chịu được mà cúi xuống ngậm lấy nó . cái hành động đầy khao khát của tôi có lẽ cũng khiến em mủi lòng, em nằm im. Thở khó khăn hơn, tiếng rên nhẹ trong cổ họng vì buồn. tay đưa lên bám vào tóc tôi, rồi cuối cùng buồn quá không chịu được thì luồn tay vào trong tóc tóm lấy nó.
Đàn ông thích thế và tôi cũng thích thế.
Cơ thể em có lẽ cũng đã khao khát lắm rồi. tôi thấy mắt em mơ màng, tôi nâng em dậy, cởi áo khoác cho em, rồi tiện tay cởi luôn cái váy, thân thể trắng nõn dưới thân tôi. mùi thơm của đàn bà đến kì rụng trứng bảo sao em lại không từ chối. tôi đến đúng ngày rồi thì phải.
Hai bầu ngực căng tròn cái quần chip màu đỏ quyến rũ. Tổng thể đủ để tôi chả biết cái gì ngoài em lúc này. tôi không vồ vập mà tôi tôn trọng. Tôi vẫn quỳ trên hai chân em. nhìn em và khẽ hỏi.
-Linh… cho… cho anh nhé.
Em nhìn tôi ngại, giờ chúng tôi ở đây, một đàn ông một đàn bà… lại trong trạng thái bán khỏa thân thế này, mà nói không làm gì… thì… buồn cười.
Em xấu hổ cúi xuống, tôi cởi áo ở trần cùng với em, thấy vậy em ngước lên nhìn các cơ bắp săn chắc. mặt đỏ tưng bừng. tôi hiểu ý, cúi xuống sát môi em hỏi lại.
-em đồng ý nhé.
Em ngại ngùng gật đầu. cái gật đầu làm tôi thấy sung sướng, giờ này ai cũng trách chúng tôi, nhưng giờ thật ra, lý trí của ai cũng bị đánh gục trong hoàn cảnh này. tôi hôn ngay lên môi em, rồi đỡ em nằm lại xuống, đè cả cơ thể em và cho em thấy những đam mê mà tôi dành cho em.
Em bị đánh gục rồi. vòng tay qua cổ đáp lại tôi bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. tôi cứ thế đưa tay xuống kéo quần hai đứa. rồi luồn vào giữa hai chân em, bàn tay đưa xuống xoa cô bé theo thói quen nhưng mà em… còn trẻ… và sức khỏe tốt cho nên… cô bé cũng tạo điều kiện lắm rồi. tôi không cho em nghĩ nữa. cúi xuống hôn lên tai lên cổ, rồi xuống ngực. cuối cùng là cầm lấy thằng em đặt vào chỗ cần cho vào. Tôi muốn hai đứa gặp nhau từ lâu lắm rồi, bao nhiêu khao khát giờ… được em đồng ý, không thể để lỡ thời cơ được. Tôi cảm nhận được đúng vị trí , nên không ngần ngại đẩy thẳng em của mình vào. Hành động khiến em bất ngờ khiến em kêu lên.
-aaa.
Tôi khẽ cười, thơm lên môi lên mắt em. chúng tôi… bước sang một giai đoạn mới rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!