Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt - Chương 1: Khai thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt


Chương 1: Khai thật


An Ca đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí gõ cửa.

Bà An ở trong nhà nghe được tiếng chuông, tưởng là bà Lương hàng xóm tới rủ mình đi đánh bài.

“Chờ chút.” Nhìn cuốn sách mình vừa mua được, bà vội vàng giấu nó vào hộc bàn trang điểm. Nó là bản limited bà thức đêm cài đồng hồ báo thức vất vả lắm mới cướp được đấy, phải biết vị thái thái ấy đã lâu không có tác phẩm mới hơn nữa đang chậm rãi ẩn lui, cuốn sách này rất có khả năng sẽ trở thành bản sưu tầm.

Vừa nghĩ bà An vừa liếc nhìn chỗ mình giấu sách, bảo đảm đã giấu kín kẽ, bà mới yên lòng.

“Tới đây tới đây, ai vậy?” Bà An ra mở cửa.

“Mẹ.” An Ca nghĩ tới mục đích về nhà lần này, có vẻ ỉu xìu.

“Con chai đó à, con về rồi, về sao không báo trước một tiếng.” Bà An có vẻ ngạc nhiên bảo.

“Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ.”

“Được được được, mau vào nhà, vào nhà rồi nói, đứng miết ở cửa thế làm gì.” Bà An giả vờ oán giận.

An Ca: “…” Đâu có, tại mẹ đứng chận cửa đó chứ, con vào bằng niềm tin à?! Nhưng cậu biết nếu mình dám cãi lại lời mẫu thượng, bà An tuyệt đối sẽ cho cậu ăn ngay một cái búa tạ, thế nên mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy đấy, nhưng An Ca cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, không dám nói ra miệng, cộng thêm cái tội lát nữa tính khai… Cậu không muốn chọc giận mẫu thượng sớm như vậy đâu.

Ngồi xuống sô pha, hai mẹ con im lặng nhìn nhau, An Ca cúi đầu, có vẻ trốn tránh và lúng túng khi đối diện với ánh mắt của bà An.

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một việc, con nói xong mẹ đừng kích động.”

Bà An thấy con mình như vậy, cảm giác có gì đó không đúng, bèn đùa: “Không phải tính nói gì với mẹ à? Nhìn mày như vậy chẳng lẽ có bạn gái?”

Vừa dứt lời lòng bà An lộp bộp một tiếng, ngẫm lại, có lần bà đi dạo diễn đàn, nhìn thấy một topic công bố quá trình mình come-out… Nhìn lại hiện trường này sao mà giống thế.

Lẽ nào…

Suy đoán của bà lập tức được xác nhận.

Vì…

“Mẹ, con có bạn trai rồi.” An Ca nói xong, cẩn thận nhìn bà An, tư thế ấy như tùy thời chuẩn bị cấp cứu.

“Bạn trai?” Nét mặt của bà An khá phức tạp, như là kinh ngạc lại như là hỗn loạn chút… hưng phấn?

Hưng phấn? Không không không, nhất định là mình nhìn lầm rồi, An Ca phủ nhận liên tục ba lần.

Sau đó yếu ớt gật đầu.

“Ồ, bạn trai, hôm nào dẫn về cho mẹ xem.” Nét mặt bà An rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất thả lỏng mà bảo.

“A?” An Ca cho là mình nghe lầm.

Bà An ghét bỏ liếc nhìn An Ca, rồi nói: “Sao? Mẹ không được xem à?”

“Dạ không dạ không! Xem được ạ, hôm nào con dẫn về cho mẹ xem.” An Ca lấy lòng cười.

Lại rất thấp thỏm nhìn mẫu thượng nhà mình ấp úp nói: “Mẹ, không phản đối à?”

Bà An để chén trà trong tay xuống, thở dài: “Nếu như mẹ phản đối, con định làm gì? Con sẽ chia tay với người đó sao? Nếu là vì bị mẹ ép buộc, chia tay rồi, con sẽ không vui, mà nếu con không chịu chia tay vậy tổn thương sẽ là tình cảm của mẹ con chúng ta.”

“Mẹ con không phải loại người cổ hủ, bạn đời của con nam cũng được nữ cũng được, chỉ cần con cảm thấy con và người đó có thể hạnh phúc là được.”

An Ca nghe đến đây nhịn không được nhào tới ôm lấy bà An, cảm động nói: “Mẹ, mẹ tốt quá, mẹ yên tâm anh ấy rất tốt với con, con nhất định sẽ hạnh phúc.”

Bà An như ghét bỏ đẩy cậu con trai dính trên người mình ra, mắt lại không giấu được ý cười “Xê ra, con nặng muốn chết.”

“Hơn nữa, mẹ không phải chưa từng suy xét tới vấn đề con tìm bạn trai.” Bà An bổ sung.

An Ca ngu người, cậu thề ở trước khi cậu gặp được người đó cậu là thẳng là thẳng! Vì sao mẹ cậu lại có cái suy nghĩ như vậy?

Như là nhìn rõ tiếng lòng của An Ca, bà An bĩu môi thì thầm: “Có đứa con gái nào chịu tìm một người bạn trai đẹp hơn mình chứ, còn cần mình nâng niu chiều chuộng nữa.”

An Ca:… Cậu đâu có tệ dữ vậy! Cậu cũng men-lì lắm mà! QAQ

Bà An không tỏ ý kiến khi nghe câu này.

Kế như là nghĩ tới gì, bà hưng phấn hỏi: “Đúng rồi, con à, mày thuộc hệ nào? Ý mẹ là, mày ở trên hay ở dưới?”

An Ca: excuse me?!

Chờ chút, mẹ à sao mẹ biết nhiều quá vậy? Hình tượng bà giáo sư bảo thủ truyền thống đâu? Khuôn mặt của An Ca đã không biết phải dùng từ gì để diễn tả.

Như là nhìn rõ sự kinh ngạc và khó tin của An Ca, bà An nhướng mày: “Bà giáo sư thì sao hả, không cho các cụ nhà mày bắt nhịp với thời đại à?”

Không phải, cỡ mẹ sợ đã không phải là bắt nhịp với thời đại, mà là vượt trước thời đại rồi.

Nội tâm An Ca bắt đầu vỡ vụn, nhưng ngoài mặt vẫn đáng tin như cún: “Công, con ở trên.”

Bà An nghi ngờ liếc An Ca một cái, đóng mác không tin, “Mày cho mẹ xem hình bạn trai mày đi.” Nói xong hối An Ca lấy điện thoại ra.

Bà An cầm chiếc điện thoại tình nhân phiên bản mới nhất Apple vừa đưa ra thị trường, nhìn vị nam thần lãnh khốc chân dài vai rộng eo hẹp mặt khỏi phải chê trong hình, không thể tin được cậu ta lại ở dưới, ánh mắt nghi ngờ bay về phía An Ca.

An Ca: “Thật mà, mẹ tin con đi.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của người nào đó, bà An… chẳng lẽ là thật?

Thế là bà hưng phấn hơn: “Oa, nhu nhược ngạo kiều công vs lãnh khốc hữu hình thụ, con à mày giỏi quá.”

Không hiểu sao có tí chột dạ, nhưng sao mẹ cậu biết nhiều vậy, còn có con nhu nhược chỗ nào?! Rõ ràng con cũng cường công lắm mà, An Ca xệ mặt, tiểu vũ trụ trong lòng lại nhịn không được rít gào.

Khi Cố Thanh Viễn tan tầm về nhà, phát hiện người nào đó ỉu xìu nằm trên ghế sô pha, anh cau đôi mày tuấn tú lại.

Bước tới sờ trán, may mắn, không có sốt, nhưng nhìn quen cái vẻ hoạt bát của người nào đó, Cố Thanh Viễn rất khó chịu khi thấy An Ca như vậy, anh mở đôi môi mỏng gợi cảm ra hỏi: “Em sao vậy?”

An Ca nghe giọng nói êm tai của ông xã nhà mình, nhịn không được nhảy bật lên ôm lấy người nọ, cọ vào bộ ngực rắn chắc mình thích vô cùng, nha nha nói: “Viễn Viễn, hôm nay em về nhà khai thật với mẹ chuyện của hai ta.”

“Sao không nói cho anh biết?” Cố Thanh Viễn một tay ôm lấy người yêu đang treo trên người mình, anh biết chuyện trong nhà An Ca, An Ca từ nhỏ mất cha, được mẹ nuôi lớn, nếu bà An không đồng ý, ánh mắt Cố Thanh Viễn lóe lên sự u ám.

Vỗ về người trong lòng, giọng nói từ tính dễ nghe như cello trấn an An Ca: “Không sao đâu Bảo Bảo, hôm nào anh và em cùng ghé qua thăm bác gái.”

An Ca nhịn không được run rẩy, cuối cùng thật là nén không được nữa cười ra tiếng.

Cố Thanh Viễn nhìn người nào đó cười đến run người, có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lại chứa đầy sự thâm tình và cưng chiều.

Cuối cùng là An Ca cười đến ngã ngửa, nằm trong lòng ông xã nhà mình, hai tay véo lấy khuôn mặt anh tuấn khiến mình yêu chết, hôn chụt chụt một cái, vui vẻ nói: “Anh yêu, sao anh đáng yêu quá vậy.”

Cố Thanh Viễn bất mãn An Ca chỉ hôn một cái, cúi đầu gặm lấy đôi môi đỏ mọng của người dưới thân…

Khi anh nhả ra, An Ca đã thở hồng hộc, mị nhãn như tơ trừng người nào đó.

Cố Thanh Viễn nhịn không được nở nụ cười, đôi tay vỗ về mái tóc của An Ca rồi nói: “Cho nên, bác gái đồng ý rồi đúng không?”

Nói đến đây, An Ca cười cong mi mắt “Đúng thế, sau này quan hệ của chúng ta xem như được công nhận, ừm, về sau anh sẽ là con dâu nhà họ An, không được bậy bạ ở ngoài đấy biết chưa?” Nói xong An Ca nhịn không được bật cười.

Cố Thanh Viễn nhướng mày phối hợp nói: “Được, anh nhất định sẽ tuân thủ quy tắc của con dâu nhà họ An.”

An Ca cười càng vui.

Cố Thanh Viễn một tay ôm lấy người nào đó, xoay người đá văng cửa phòng ngủ.

An Ca giật thót tim, giãy dụa kêu ra tiếng: “Anh định làm gì?”

Cố Thanh Viễn: “Làm chuyện con dâu nhà họ An nên làm, hầu hạ chồng mình.”

An Ca vừa tính nói gì, miệng đã bị hôn, “Ừm ừm…”

Phòng ngủ ngập toàn cảnh xuân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN