Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi
Chương 30
Những ngày kế tiếp, Trương Vũ rất bận rộn.
Không phải phải làm việc vất vả, cũng không phải hao phí đầu óc, mà là phải chuẩn bị hôn lễ.
Mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người tới thăm hỏi, có gia chủ đại quý tộc, cũng có tiểu quý tộc đến đây nịnh bợ, đủ loại nhân tố bí ẩn, thiên kì bách quái, còn có người ngoại tinh nữa.
May là Trương Vũ chỉ cần an tĩnh ngồi đó thưởng thức trà là được, người khác nói cái gì chỉ cần gật đầu mỉm cười, lúc này, Trương Vũ bắt đầu liều mạng nhớ các thành viên đại gia tộc, cùng với một vài thành viên gia tộc cùng phủ Bái Đức Lỗ có quan hệ bạn bè.
Từng khuôn mặt của thành viên gia tộc, tuổi tác, sở thích, năng lực, chức vụ ngành, Lan Tư đều liệt kê từng thứ, Trương Vũ chỉ cần nhớ là được. Đây quả là công trình lớn hạng nhất! Trương Vũ bây giờ trừ ăn ra thì nhớ tư liệu, vào hào môn không tốt à!
Hôm nay lại nhớ một đoạn, Trương Vũ sờ sờ đầu, nhìn tư liệu một cái, nhớ một nửa. Còn hơn mười ngày nữa thì cử hành hôn lễ, bây giờ toàn bộ phủ đều đang bận treo đỏ khoác xanh, thỉnh thoảng thì có một chiếc xe huyền phù lớn đáp xuống, một đám người máy re re chạy tới bận rộn khuân đồ. Rất nhiều loại rượu, trà, các loại thức uống được cẩn thận mang xuống, đám người máy ngay ngắn mà có quy củ noi theo trình tự đem hàng kéo đến xe đẩy tự động, chấc đầy xe đẩy sẽ phát ra đèn đỏ chạy về phía nhà kho.
Trương Vũ nhìn người máy và người hầu bận rộn, đột nhiên cảm thấy mình là đứa ăn không ngồi rồi! Gần đây Khoa Nhĩ lại chạy đến quân bộ rồi, sáng sớm đã đi, đến buổi tối mới về.
Trương Vũ kiên quyết không thừa nhận mình hơi nhớ Khoa Nhĩ!
“Haizz, làm gì đây.” Trương Vũ thở dài, ngay cả Vỏ Trứng ngày hôm qua cũng được Lan Tư chỉ thị chạy đến giúp nhà bếp, mình ngoại trừ nhớ tư liệu thì chỉ ăn rồi ngủ, thực sự là rất chán a!!! “Làm gì đây?” Trương Vũ nằm trên ghế nằm trong vườn hoa, suy nghĩ.
“Đúng rồi!” Trương Vũ ngồi phắn dậy “Mình đã đáp ứng với Khoa Nhĩ làm một cái nhẫn cưới nữa!”
Trương Vũ là một phái hành động, vừa đứng dậy liền bắt đầu chạy tới thư phòng đi tìm giấy và bút, thư phòng là phòng riêng của Khoa Nhĩ, người bình thường không thể vào, nhưng Trương Vũ lại có thể tùy ý đi vào, cửa phòng không có chìa khoá, có hệ thống tự động phân biệt. Chỉ cần Trương Vũ muốn đi vào chỉ cần đẩy cửa một cái liền tự động khởi động, cửa bật ra ngay.
“Tìm được rồi!” Trương Vũ lật tới lật lui cuối cùng cũng tìm được một tờ giấy trắng, sau đó bắt đầu con đường thiết kế của mình. Đương nhiên Trương Vũ sẽ không vẽ vời phức tạp gì, cậu chỉ biết thiết kế một cái đơn giản, tự vẽ nhẫn ra, nhẫn kiểu hai dây mạn đằng, cũng không có khảm trang dư thừa. Đơn giản là hai cọng mạn đằng quấn với nhau, ý nghĩa là sau này cuộc sống của hai người dây dưa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ.
“Quân tưạ bàn thạch, thiếp tựa bồ vi. Bồ vi nhẫn như tơ, bàn thạch không thay đổi.” Trương Vũ hài lòng nở nụ cười, mục tiêu bây giờ chính là tìm một nhà thủ công chế tác riêng chiếc nhẫn thì quá tốt. Chẳng qua Trương Vũ không định nhờ Khoa Nhĩ với Lan Tư tìm người, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, còn tìm không được người sao? Trương Vũ niềm tin tràn trề.
Bởi vì lo cho bánh bao nhỏ bên trong bụng mình, Trương Vũ không thể làm gì khác hơn là bỏ cách tìm người trên Virtual Network, trực tiếp lên quang não gọi cho Diệp Thiên, Diệp Thiên nhìn thấy Trương Vũ cũng rất vui “Đã lâu không gặp, gần đây vội gì thế?”
“Không có gì hết.” Trương Vũ không có không biết xấu hổ ấp ấp úng úng nói mình kết hôn rồi, trực tiếp đâm vào chủ đề “Anh biết nhà thủ công nào tốt không? Tôi muốn làm một chiếc nhẫn.”
“Nhẫn? Cậu phải kết hôn rồi hả?” Diệp Thiên tò mò hỏi “Nhà thủ công tốt thì có, đợi một lát sẽ kết nối tín hiệu quang não người kia cho cậu nói chuyện.”
“Cảm ơn.” Trương Vũ cảm kích nói, ngừng một chút nói “Tôi thích một người, định tuần này cầu hôn anh ấy.”
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng.” Diệp Thiên chúc mừng nói “Không ngờ được cậu có người thích nhanh như vậy, người kia chắc là một đại mỹ nhân ha!?” Diệp Thiên nháy nháy mắt nhìn Trương Vũ.
“Đúng vậy đúng vậy.” Trương Vũ suy nghĩ một chút, trả lời, Khoa Nhĩ không gọi mỹ nhân không chừng mỹ nhân dám nói mỹ nhân nhỉ.
Nói giỡn vài câu với Diệp Thiên, Trương Vũ nhận được tín hiệu kết nối từ Diệp Thiên, kết nối với quang não của nhà thủ công.
“Ai vậy?” Một ông lão xuất hiện ở trước mặt Trương Vũ.
“Chào ông.” Trương Vũ lễ phép bắt chuyện “Tôi muốn làm một cặp nhẫn tình nhân, không biết ngài có tiện không a?”
“Ha ha, tiện chứ tiện chứ.” Trông ông cụ rất cởi mở, tóc muối tiêu không mảy may che dấu được sức sống của ông cụ “Chỉ cần là mỹ nghệ mà ông lão đây làm được, chắc chắn sẽ làm tốt nhất.”
“Vậy làm phiền ngài.” Trương Vũ cảm kích nói “Cái này là bản thiết kế tôi tự vẽ, tôi nhờ ngài giúp tôi làm một cặp nhẫn dựa vào bản vẽ này được không?”
“Được.” Ông cụ vui vẻ đồng ý “Cậu cầm bản vẽ tới đây!”
Sau khi chuyển đi, Trương Vũ nhìn ông cụ xem qua một lần rồi lần nữa “Nó có được không ạ?”
“Không tệ không tệ.” Ông cụ mỉm cười buông bản vẽ “Dù có tỉ mỉ thì cũng phải chỉnh sửa một chút cho thật tốt, cậu định chế tác bằng chất liệu nào?”
“Này thì…” Trương Vũ suy nghĩ một lát “Có thể dùng kim cương không?”
“Kim cương?” Ông cụ nhìn Trương Vũ “Tuy rằng giá của bảo thạch cao cấp và hắc diệu thạch so với kim cương tiện hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất đắt, cậu chắc không?”
“Tôi chắc chắn.” Trương Vũ nói như đinh đóng cột.
Kim cương ở trái đất là kim cương cấp bảo thạch, ngoài ra tên tiếng anh gọi là Diamond ý nghĩa là “Khó chinh phục”, đây chính là phản ánh đặc tính rắn chắc không gì sánh bằng của kim cương. Kim cương sâu xa vĩnh cửu. Ví như tình yêu, lại biểu đạt tượng trưng cho hứa hẹn vĩnh viễn.
Trương Vũ biết chiếc nhẫn này so với nhẫn cưới ban đầu Khoa Nhĩ cho mình tất nhiên là không bằng, nhưng mà đây lại tiêu hơn phân nửa tiền Trương Vũ tích góp lại để chế tạo hai cái nhẫn này. Lúc Trương Vũ ở trái đất chỉ hy vọng người yêu của mình có thể dắt mình đi mua nhẫn kim cương, trải qua cả đời. Bây giờ, tuy là mình không phải rất có tiền, nhưng vẫn có chút tiền dư, nhẫn kết hôn một lần trong đời như thế tất nhiên là Trương Vũ phải trân trọng.
Sau khi xác định ngày giao hàng, Trương Vũ đóng quang não, cuối cùng mọi việc cũng xong.
Trương Vũ rất vui chuẩn bị ra khỏi thư phòng, “Ai ở đó vậy?” Trương Vũ không biết sao nữa, đột nhiên cảm giác được bên cạnh giá sách dường như có thứ gì xuất hiện, tập trung nhìn lại thì không có.
“Là mình hoa mắt sao?” Trương Vũ không tin tà lại vừa cẩn thận nhìn lại lần nữa, không có, lắc đầu “Chắc là nhìn nhầm rồi!”
Trương Vũ ra khỏi thư phòng, cũng đóng cửa lại.
Bên trong thư phòng, một bóng người từ dưới mặt bàn chui ra, vừa mới chuẩn bị đứng lên, bóng người đột nhiên nhưng bất động rồi sau đó nhanh chóng chui lại vào gầm bàn.
Tiếp theo, cửa “Kẽo kẹt” một cái lại được mở ra.
“Ai? Không có người?” Trương Vũ mở cửa lần hai “Không lẽ mình nhìn nhầm?”
Tỉ mỉ kiểm tra thư phòng một lần, không có ai.
Trương Vũ lại đóng cửa lại rời khỏi đó.
Bóng người lại đợi thật lâu, không nghe thấy tiếng bước chân của Trương Vũ, lúc này mới yên tâm chui ra khỏi bàn.
“Cái thứ tiện dân này thấy ghét thiệt!” Bóng người âm thầm chửi rủa, bắt đầu hành động nhanh chóng moi móc bàn và kệ sách.
“Tìm được rồi!” Bóng người cực kỳ mừng rỡ, “Giấu rất kỹ a.”
“Chỉ có điều vẫn bị tôi tìm được, haha.” Bóng người mừng rỡ phát ra tiếng cười “Hê hê”.
Lần này Trương Vũ lại không biết, cậu chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh! Thư phòng của Khoa Nhĩ không phải là có ma chứ!? Trương Vũ nhịn không được rùng mình một cái, là dân quê, Trương Vũ nghe mọi chuyện ma quỷ của người lớn tuổi mà lớn lên, nào là đi đường gặp ma, rồi gì mà ma da là người chết đuối dưới sông đang tìm thế thân, lại còn có gì mà quỷ đả tường nữa.
Đủ chuyện ly kỳ cổ quái gì đều có hết! Tuy rằng lá gan của Trương Vũ không nhỏ, thế nhưng! Đối với quỷ thần, Trương Vũ vẫn thấy sợ.
Buổi tối sau khi Khoa Nhĩ trở về, bất ngờ bắt gặp Trương Vũ luôn luôn ngủ sớm vậy mà lại hiếm khi mất ngủ.
Trương Vũ vừa thấy Khoa Nhĩ, tựa như gặp được cứu tinh “Anh về rồi, mau đi tắm đi! Hôm nay nước ấm vừa đủ á.”
Khoa Nhĩ nhếch mày không nói gì, thế nhưng trong lòng vẫn rất hài lòng về sự chân chó và ân cần của Trương Vũ.
Sau khi Khoa Nhĩ tắm xong, tóc ẩm ướt nước tí tách, Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ, một bức tranh mỹ nam đi tắm thiệt đẹp!
“Em lau tóc giúp anh nha!” Trương Vũ ngồi ở trên giường bắt chuyện với Khoa Nhĩ “Khỏi cần khách khí gì hết!”
Khoa Nhĩ cũng không nói gì, nghe theo ngồi lên trên giường, đem khăn lông đưa cho Trương Vũ.
Trương Vũ cẩn thận giúp Khoa Nhĩ lau tóc, từng ly từng tí, chỉ sợ làm đau Khoa Nhĩ, ngay cả máy sấy gì đó, hai người nhất trí không nghĩ tới.
Trương Vũ “Em quên mất.”
“Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?” Khoa Nhĩ một bên hưởng thụ Trương Vũ phục vụ phá vỡ tình cảnh ấm áp mà hỏi.
“Không có.” Trương Vũ chột dạ, chỉ có điều lừa gạt Khoa Nhĩ không tốt, dù sao đó là nơi Khoa Nhĩ làm việc, do dự một chút, vẫn nhỏ giọng ghé vào lỗ tai Khoa Nhĩ nói “Hôm nay em đến thư phòng của anh rồi.”
“Ừm.” Trương Vũ nói chuyện phả khí vào tai Khoa Nhĩ, hơi tê tê dại dại, Khoa Nhĩ không nhịn được muốn lấy tay che tai lại, thế nhưng không hề động. Ngay cả việc đi thư phòng, trái lại Khoa Nhĩ không thấy có sao cả, anh đã giao quyền ra vào cho Trương Vũ, đây cũng là tiện cho Trương Vũ đến thư phòng tìm đồ hoặc là đọc sách.
“Nhưng mà em cảm thấy thư phòng của anh có cái gì đó.” Trương Vũ thần bí hề hề nói “Là thứ bẩn bẩn đó đó.”
Ở trái đất vừa nói trong phòng đồ bẩn mọi người sẽ hiểu ra, ầy, là cái vật kia đó, đương nhiên đa số mọi người sẽ nói “A phiêu”.
Bất kể loại nào, vừa nói mấy thứ này liền biết tất cả mọi người nhịn không được sởn tóc gáy.
(J: Tui cũng sởn tóc gáy!!!)
“Thứ bẩn gì?” Hiển nhiên Khoa Nhĩ không hiểu “Là không có quét dọn sạch sẽ sao?”
“Không phải đâu.” Trương Vũ lắc đầu, nhưng theo quan điểm của Khoa Nhĩ lại không thấy, ngay sau đó Trương Vũ lại mở miệng nói: “Nghĩa là ma.”
“Ma?” Khoa Nhĩ ngạc nhiên, lúc này có hơi dở khóc dở cười, không chừng là gián điệp không an phận a, vậy mà lại bị Trương Vũ tưởng là ma.
“Không có.” Khoa Nhĩ trấn an Trương Vũ “Cái đó có thể là do em nhìn lầm thôi.”
“Không đâu.” Trương Vũ lập tức không thừa nhận “Em thấy rõ ràng mà!”
“Anh cũng không có nói là em không nhìn thấy đâu.” Khoa Nhĩ mỉm cười nhìn Trương Vũ tạc mao “Thứ đó nếu như không đoán sai, chắc là gián điệp trà trộn trong phủ chúng ta, bởi vì không vào được thư phòng, cho nên đành phải bám theo em để vào mà thôi.”
“Không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Khoa Nhĩ lo Trương Vũ sẽ lo cho an nguy của mình, trấn an Trương Vũ. Có điều anh an ủi sai người rồi.
“Gián điệp?!” Trương Vũ hưng phấn, trước đây luôn xem nước nào phái điệp nào qua nước nào trong TV, Trương Vũ tràn đầy hứng thú với gián điệp, với gián điệp xuất hiện ở cạnh mình, Trương Vũ xoa tay hăm he, hăng hái tràn đầy, nào có một chút sợ đâu.
Khoa Nhĩ ngu người, anh tưởng tượng ra rất nhiều loại nét mặt của Trương Vũ, duy chỉ không có hưng phấn, đây là sao? Khoa Nhĩ mờ mịt.
Đối với người tinh tế bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu mà nói, chiến tranh là sự mệt mỏi. Đối với người lớn lên từ thời hòa bình mà nói, vừa chán ghét chiến tranh, nhưng đối với gián điệp các loại, nhân vật trong truyền thuyết, vẫn tràn đầy lòng hiếu kỳ a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!