Âm Dương Phu Phu - Chương 8: Thất nương (hai)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Âm Dương Phu Phu


Chương 8: Thất nương (hai)


Thấy tôi ghé lại gần, sư phụ cười thần bí: “Dám có điều giấu diếm khi chọn mộ, đến lúc có gì không may thì bọn họ sẽ là người phải gánh lấy hậu quả. Thời gian hạ táng cần phải dựa theo tình huống lúc qua đời của người chết, chết vì bệnh thì phải hạ táng vào giờ này, chết vì tuổi già thì lại phải hạ táng vào giờ khác, nói chung chọn giờ giấc đều phải có sự tính toán. Bọn họ dám thông báo vớ vẩn, đến lúc chọn phải giờ sai thì người gặp chuyện không may sẽ chính là bọn họ.”

Tôi câu hiểu câu không gật gù cái đầu: “Sư phụ, không ngờ người cũng thật có hiểu biết.”

“Thừa lời!” Lão đầu gõ mạnh một cái xuống đầu tôi: “Tí nữa ta phải làm việc ở trong phòng, con đừng có mà đến làm phiền ta đấy.”

Tôi gật đầu lia lịa: “Người cứ an tâm đi, con tuyệt đối không làm phiền người đâu.”

Lão đầu nhốt mình lại trong phòng, tôi thì vui vẻ vì được rảnh rỗi. Tôi lấy quạt cói che lên mặt, nằm ở trên xích đu dưới mái che, xích đu khẽ “cọt kẹt” đung đưa.

Không biết là đã ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng tôi cảm giác được có người đang đứng ở trước mặt mình. Tôi dụi dụi mắt muốn nhìn rõ người nọ. Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn mặc hỉ phục. Mặt anh ta như bị bao phủ bởi một bức màn đen, ngoại trừ gương mặt ra thì những bộ phận khác tôi đều có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, nhất là đôi bàn tay đang đặt ở hai bên người kia, móng tay đen thùi, vừa dài vừa nhọn.

Ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh đầy quỷ dị, chiếu lên trên thân thể người nọ, làm đôi bàn tay của anh ta trông càng thêm phần tái nhợt. Tôi hoảng sợ nhìn anh ta. Tôi muốn đứng lên, nhưng có cố thế nào cũng không thể đứng lên nổi, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng hai bên thái dương.

Miệng của tôi hết đóng rồi lại mở, không thể phun ra nổi dù chỉ là một chữ. Tên quỷ kia vươn thẳng hai tay ra, bóp lấy cổ của tôi. Tôi sợ quá bèn hét lên: “TRẦN LẬP CHÂUUU!”

Tiếng hét vừa dứt, tôi lập tức bật dậy, lúc này mới nhận ra mình vẫn còn đang nằm ở dưới mái che, xung quanh cũng chẳng có ma quỷ gì sất: “Hóa ra là mơ.” Tôi thở ngắn thở dài, lấy tay lau đi mồ hôi sau gáy, cả người tôi hiện giờ đã ướt sũng mồ hôi.

“Làm sao đấy?” Lão đầu ngậm tẩu thuốc bước ra khỏi phòng, trông thấy vẻ mặt chưa hoàn hồn của tôi thì liền hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Tôi hốt hoảng gật gật cái đầu: “Làm con sợ muốn chết, con còn tưởng là Trần Lập Châu muốn giết chết con chứ.”

“Sợ quá nhỉ.”

Tôi lườm ông một cái: “Người có biết là hai ngày vừa qua con đã bị hù dọa biết bao nhiêu lần rồi không hả?”

“Càng tốt, sợ mãi rồi cũng thành quen.” Lão đầu cợt nhả nói.

“Được rồi đấy, mau dậy ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi con còn phải đưa thứ này đến nhà của Hoàng gia nữa đấy.” Nói xong ông chìa một tờ giấy ra trước mặt tôi.

Tôi liếc mắt nhìn qua, biết ngay là sư phụ đã chọn xong mộ cho Hoàng viên ngoại.

Tôi ngửa mặt lên nhìn trời: “Sao hôm nay trời âm u thế không biết, mới có sáu giờ thôi mà.”

“Sắp mưa rồi đấy, con đi nhanh về nhanh đi.”

“Mai đi không được ạ?”

Lão đầu lườm tôi một cái: “Thế sao con không để mai hẵng ăn cơm đi?”

Được rồi được rồi, tôi biết ngay là không thương lượng nổi mà.

Tôi nhanh chóng ăn hai bát cơm, mang theo một chiếc bánh mì, nhét tờ giấy kia vào ngực rồi lên đường đi tới thôn Trương gia.

Thôn Trương gia chỉ cách đây khoảng nửa tiếng đi bộ, nếu đi nhanh thì cả đi cả về cũng chỉ cần mất có nửa tiếng. Tôi ngửa mặt lên nhìn bầu trời tối đen, chỉ mong đừng có mưa giữa đường. Lúc tới được trước cửa nhà của Hoàng viên ngoại thì trời đã tối đen như tầm tám-chín giờ tối.

Cửa nhà của Hoàng viên ngoại có treo hai chiếc đèn lồng trắng, cửa lớn thì đóng chặt.

Tôi nhanh chóng gõ cửa.

“Ai đấy?” Bên trong truyền ra tiếng hỏi.

Tôi vội đáp: “Sư phụ của tôi – Phùng đạo sĩ có sai tôi đưa đồ đến cho nhà các ông.”

Vừa nghe xong, người nọ liền vội vã mở cửa. Bước ra là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi-năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo ngắn, vừa nhìn đã biết ngay đây chính là người làm của nhà Hoàng viên ngoại: “Mời cậu vào trong, hôm nay trời xấu quá nhỉ.”

Tôi gật gật đầu: “Vâng, chắc là trời sắp mưa rồi đấy.”

Tôi lấy giấy ra giao lại cho ông chú đó, không ngờ ông chú đó lại đẩy ra: “Tôi không cầm được thứ này đâu, cậu trực tiếp đưa cho quản gia nhà chúng tôi đi.”

Tôi thầm mếu miệng, rắc rối quá đi mất. Nhưng ngoài mặt thì tôi vẫn phải nở một nụ cười: “Vậy được, chú mau dẫn tôi đi đi, trời sắp mưa rồi, tôi lại quên không mang theo ô.”

“Được được được.” Ông chú cũng hiểu được điều này cho nên liền nhanh chóng dẫn tôi đi tìm quản gia.

Nhà của Hoàng viên ngoại thật đúng là có tiền, sân trong nhà rộng vô kể, quanh sân lót toàn là gạch màu đen, nô bộc ra ra vào vào, ai cũng mặc đồ tang màu trắng. Vừa mới bước vào trong viện, người đàn ông trung niên hôm nọ liền đi ra ngoài đón, trên người ông ta vẫn là bộ đường sam màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng ngắn màu trắng làm từ vải gai.

Trông thấy tôi ông ta liền ôm tay cười bảo: “Đây chắc hẳn là cao đồ của Phùng đạo trưởng rồi.”

Tôi được lên chức “cao đồ” từ khi nào vậy. Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật đầu: “Đâu có đâu có, Tần tổng quản, tôi thay sư phụ tới đưa đồ cho ngài đây.”

Tần tổng quản vội vàng dùng hai tay nhận lấy: “Vất vả cho tiểu sư phụ rồi. Đây là tiền thưởng, cậu nhận lấy đi.” Nói xong ông ta đưa cho tôi một túi tiền nhỏ, tôi nắn nắn thử, cũng nhiều phết, quả nhiên là nhà giàu.

Tôi cười cười rồi cúi chào: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, sư phụ còn đang đợi tôi trở về.”

Tần tổng quản nghe thế liền đáp: “Được được, tôi không làm mất thì giờ của cậu nữa.”

Vừa nói dứt lời, tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rào rào đổ xuống. Tôi phát sầu, thế này thì về kiểu gì?

Tần tổng quản thấy thế bèn nói: “Trời mưa to đấy. Tiểu sư phụ nếu không ngại thì hãy cứ ở đây tránh mưa một chút đã, đợi hết mưa rồi về sau cũng được.”

Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng, bây giờ đang là mùa hè, mưa thường sẽ không kéo dài, vậy tôi đành lánh tạm ở đây một chút vậy.

“Vậy cảm ơn Tần tổng quản.”

Tần tổng quản sắp xếp cho tôi một gian phòng nằm ngoài viện, rồi lại sai người mang đến cho tôi một đĩa bánh ngọt cùng nước trà, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tôi ngồi chơi ở trong phòng, đợi bao giờ hết mưa, tôi sẽ phủi mông chạy lấy người.

Nhưng không hiểu sao trận mưa hôm nay lại kéo dài mãi mà không dứt, tôi đã ăn hết hơn nửa đĩa bánh rồi mà vẫn chẳng thấy ngớt mưa gì cả. Sắc trời càng lúc càng tối, trăng sao cũng chả thấy đâu. Tôi ảo não nghĩ, trời tối thế này, tôi không dám đi ra ngoài đâu.

Hoàng phủ đã đốt đèn lồng, ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi bên trong phủ. Một tiểu nha hoàn chạy tới nói với tôi rằng Tần tổng quản mời tôi ra ăn cơm.

Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng dẫn đường phía trước, tôi với cô bé mỗi người một chiếc ô. Mưa “lộp độp” đánh xuống ô. Tiểu nha hoàn đi rất nhanh, cứ đi được một đoạn là lại phải đứng lại để chờ tôi. Tôi cảm thấy hơi ngượng, cho nên đành phải kiếm chuyện để nói với cô bé.

“Em tên là gì?”

“Em tên là Thúy Châu ạ.”

“Em làm ở nhà của Hoàng viên ngoại được bao lâu rồi?”

“Được hai năm rồi ạ.”

Chúng tôi cứ thế một hỏi một đáp, bước đi cũng chậm dần. Đột nhiên tôi loáng thoáng nghe được âm thanh đứt quãng truyền tới.

Tôi thử nghe lại, sau đó cười hỏi: “Ê, nhà của bọn em mời người tới hát hí khúc à?”

Tiểu nha đầu chớp mắt nhìn tôi: “Đâu có đâu, người hát hí khúc phải mai mới tới cơ.”

Tôi hơi sửng sốt, rõ ràng là tôi có nghe thấy một giọng nữ đang hát hí khúc mà, giọng hát kia nghe du dương mà thê lương vô cùng.

“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến.

Nhân lập tiểu đình thâm viện.

Chú tẫn trầm yên, phao tàn tú tuyến, nhẫm kim xuân quan tình tự khứ niên?”(*)

Tôi run hết cả người, bèn cười gượng hai tiếng: “Em không nghe thấy có tiếng người đang hát hí khúc thật à?”

Tiểu nha đầu kia thấy tôi có vẻ như không phải là đang nói đùa, sắc mặt cũng dần trở nên không được bình thường: “Anh đừng làm em sợ, em có nghe thấy cái gì đâu.”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng: “Hay chúng ta qua đó xem thử đi? Tiếng hát hình như là truyền tới từ bên đằng kia.” Nói xong, tôi chỉ chỉ về phía hoa viên cách đó không xa.

“Đừng qua đó!”

“Sao lại thế?”

Tiểu nha đầu trắng bệch cả mặt, lắc lắc đầu: “Chỗ đó…có người chết đấy.”

—-

Chú thích

梦回莺啭, 乱煞年光遍.

人立小庭深院.

炷尽沉烟, 抛残绣线, 恁今春关情似去年?

(Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến.

Nhân lập tiểu đình thâm viện.

Chú tẫn trầm yên, phao tàn tú tuyến, nhẫm kim xuân quan tình tự khứ niên?)

Đây là đoạn hát được trích ra từ hồi “Kinh Mộng” (驚夢) trong vở kịch “Mẫu đơn đình” (牡丹亭) (Tên gọi khác: “Hoàn hồn ký” (还魂记), “Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký” (杜丽娘慕色还魂记)). Vở kịch kể về mối tình âm-dương cách trở đầy cảm động của một đôi trai gái.

Giải nghĩa đoạn hát trên (tham khảo zhidao): Sáng tinh mơ, tiếng hót của chim hoàng yến gọi ta tỉnh dậy khỏi giấc mộng, dẫu cho có bị nhốt ở trong khuê phòng, ta vẫn trông thấy được cảnh xuân đang ngập tràn ở khắp mọi nơi. Huân hương tuy đã tàn nhưng hương khói vẫn còn đây, cảnh xuân năm nay liệu có bị uổng phí như cảnh xuân năm ngoái?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN