Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 43: Ký ức chết chóc
Nhìn bóng lưng lom khom đó, không khó để đoán nó là của gã bảo vệ kia.
Hắn nắm thanh xà beng dài hơn một mét trong tay, trông có vẻ sát khí bừng bừng, đứng từ xa nhìn về hướng chúng tôi,
Đầu Viên nheo mắt ngắm phía trước, lên tiếng hỏi:
“Đó là gã bảo vệ à?”
Thuận Tử gật đầu:
“Theo bóng dáng đó thì có vẻ là hắn.”
“Mẹ kiếp. Nó cầm xà beng tính hù ai? Muốn đập nát sọ anh em mình rồi treo lên trần? Còn khuya nhá!”
Ông nội Đầu Viên này sợ quỷ thì sợ muốn chết nhưng gặp người sống thì đảm bảo trăm phần trăm hung hăng không ai bì kịp.
Nói xong, hắn đứng bật dậy, thuận tay giật luôn cây búa của Thuận Tử, rồi bước thoăn thoắt về hướng gã bảo vệ.
Gã bảo vệ vẫn đứng im lìm trên đống rác, tỏ vẻ không hề ngán Đầu Viên.
Đầu Viên cực kỳ nóng tính, tôi sợ hai bên choảng nhau rồi xảy ra án mạng nên vội vàng đuổi theo ngăn cản.
“Ông anh chớ manh động. Thuận Tử chẳng phải cảnh sát sao, để cậu ta xử đi.”
Thuận Tử đảo tròn con mắt, nhỏ giọng kể khổ:
“Anh hai à, thằng kia nó nhốt mấy anh trong nhà kho tính ra cũng không phải chuyện phạm pháp hình sự gì. Em xử thế quái nào được.”
Cu Sáu đang đứng đằng sau nghe thấy Thuận Tử rên rỉ liền đệm bổ sung:
“Trong nhà kho có một cái thùng. Trong cái thùng có một xác chết.”
Thuận Tử hết cả hồn.
“Hả? Xác chết? Hắn lại giết người nữa à?”
Đầu Viên gật đầu xác nhận:
“Thằng khốn này biến thái vãi. Nó không chỉ giết rồi thôi đâu, nó còn treo xương sườn người ta lên trần nhà nữa.”
Thuận Tử nuốt nước bọt ực một cái, không dám lảm nhảm nhiều thêm câu nào, cậu ta vội móc điện thoại ra gọi về cục.
Gã bảo vệ thấy chúng tôi gọi cảnh sát gã liền quay người bỏ chạy ngay lập tức.
Đầu Viên muốn đuổi theo nhưng bị Thuận Tử kéo lại.
“Đừng đuổi theo Cường ca, trong tay hắn có xà beng, nguy hiểm lắm.”
Bọn tôi chờ trước cổng nhà kho độ 20 phút, từ xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát, một lát sau từng chiếc từng chiếc lục tục chạy đến đỗ trước mặt cả bọn.
Thấy cảnh sát đã thụ lý vụ này nên ba người chúng tôi cho khẩu cung xong thì rời khỏi đó.
Hai con trâu kia nửa đường tách ra đi uống tí bia gọi là trấn an tâm tình, bỏ lại mình tôi lết về kí túc xá.
Biết làm sao, 11 giờ tôi còn phải lên tài tuyến 13 mà!
Tối nay hành khách không nhiều lắm. Tự dưng tôi nhớ đến chú Sáu, hơn nửa tháng không thấy rồi. Ổng lặn mất tăm từ hồi bảo tôi đi Hổ Yêu Sơn tìm đồng xu có hoa văn hình hổ.
Chú Sáu đi đâu nhỉ? Đòi đồng xu cho đã giờ lại không đến lấy.
Lái đến trạm cuối tôi xuống xe giải tỏa áp lực cho bàng quang xong định chạy về thì bỗng đâu vang lên tiếng bước chân chạy vội vã.
“Cộp cộp cộp…Cộp cộp cộp”
※Dịch giả đá nhẹ Audio giả: chỗ này đọc nhanh mỗi từ nửa phách (bước chạy)
Tôi quay đầu nhìn lại đằng sau, một cẳng chân thấp thoáng dưới tà váy đỏ xuất hiện ở bậc cửa lên xe.
“Cộp”. Cả thân người đã bước hẳn vào trong xe.
Thang Nghiêu?
Tôi thở dài ngao ngán, dạo này đúng thật phiền muốn chết. Ông bà hay nói giận quá mất khôn, còn tôi, bực quá thì hết sợ. Tôi quát vào mặt cô ta:
“Người chết rồi mồ yên mả đẹp, sao cô cứ bám lấy tôi không tha hả?”
Thang Nghiêu chọn một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, nhẹ nhàng nói hai chữ:
“Lái đi.”
Tôi bó tay đành gạt cần hơi đóng cửa rồi khởi động xe.
Trên đường, tôi vừa chạy vừa lấm lét dòm gương chiếu hậu. Thang Nghiêu cứ im lặng không mở miệng, tay cầm một chiếc gương soi qua soi lại.
Cơn tức của tôi lại bắt đầu bò về.
“Thang Nghiêu phải không! Tôi không muốn lôi thôi với cô. Người khác không rõ chứ tôi là tôi quá biết cô đã ngủm từ sớm. Đừng ở đó giả điên!”
Bắn xong một tràng tôi cảm thấy tự hào quá đỗi vì lòng can đảm của bản thân, cũng đồng thời tạm lờ đi cặp giò hơi hơi run rẩy.
Thang Nghiêu cười gập cả người, khẽ hỏi lại:
“Anh có biết những lời rỉ tai nhau của đám con gái bọn rất lợi hại không? Em với Bạch Phàm quen nhau đã hơn 10 năm. Anh cứu em một lần nhưng rủa em chết vô số lần. Anh không sợ em phá đám chuyện tốt của hai người hả?”
Tôi không thèm cố kỵ lời nói nữa, cao giọng quát:
“Cô tránh xa Bạch Phàm ra, có chuyện gì thì tìm tôi đây này!
Mẹ, cái đêm tôi cứu cô ở đập nước cô kể cho tôi chuyện về nước thăm bạn trai này nọ, nó giống hệt nội dung báo cáo vụ án của cảnh sát. Cô còn chối cái gì nữa!!!”
Thang Nghiêu lại một lần nữa cười phá lên. Cô ta vừa rút thứ gì đó trong túi ra vừa nói:
“Có một số việc, thực sự không phải giống như anh thấy hay anh nghe. Ví dụ như…”
Nói đến đây cô ta đưa qua cho tôi một tấm ảnh.
Tôi hoàn toàn không tin tưởng lời nào của ả nên không thèm liếc lấy một cái.
Thang Nghiêu thấy vậy lại quay lại ghế ngồi, rút cái gương ra soi tới soi lui, không nói thêm lời nào.
Xe vừa vào địa phận thành phố thì cô ta xuống xe.
Tôi đánh xe về công ty, đậu vô bãi đàng hoàng rồi đứng lên, xoay người đi xuống xe. Đi ngang chỗ Thang Nghiêu ngồi lúc nãy tôi phát hiện trên ghế có để một tấm ảnh.
Có lẽ ban nãy thấy tôi không thèm cầm nên cố tình ném lại đây.
Tôi cầm lên, chỉ nhìn thoáng qua đã giật mình. Tấm ảnh này chụp bốn người, Đầu Viên, tôi, còn có cu Sáu và Thuận Tử ở bãi rác đêm qua.
Cô ta theo dõi bọn tôi?
Cô ta chụp tấm ảnh này với mục đích gì?
Tôi lắc đầu không nghĩ nữa, nhét tấm ảnh vào túi quần rồi đi về kí túc xá.
Đầu Viên với cu Sáu đi uống bia chưa về, tôi cũng không để ý lắm, chỉ mãi suy nghĩ về chú Sáu, về gã bảo vệ kia.
Vì sao gã lại muốn giết người? Vì ân oán mười năm trước sao?
Không biết hiện tại cảnh sát đã bắt được gã chưa?
Giả mà gã bị chộp rồi thì lúc đó coi bộ khó hỏi tiếp về vụ cháy mười năm trước.
Nếu cảnh sát chưa tóm được gã thì may ra còn có chút hi vọng mong manh.
Rốt cuộc thủ phạm gây nên trận hỏa hoạn năm đó là ai, tôi nhất định phải làm cho rõ ràng.
Đêm này tôi ngủ một giấc rất say, đến nỗi hai con trâu kia về lúc nào tôi cũng không hay.
7 giờ sáng tôi rời giường rồi lượn ra ngoài ăn một bữa phong phú.
Sau khi phát hiện có xác chết trong nhà kho bên cạnh bãi rác, cảnh sát tiến hành niêm phong toàn bộ chu vi xung quanh bãi rác, không cho phép người không phận sự đến gần.
Tôi đứng từ xa nhìn lại, đúng lúc thấy Thuận Tử đang bận rộn phía trong.
“Uây, Thuận Tử”
Thuận Tử nhìn thấy tôi liền chạy vội tới, hỏi:
“Anh hai đi đâu đây?”
Tôi hỏi thăm cậu ta, giọng pha chút lo lắng:
“Bắt được tên bảo vệ đó chưa?”
“Vẫn chưa. Nhìn hắn lọm khọm thế thôi chứ chân cẳng nhanh nhẹn phết. Bọn em tìm mấy khu lân cận rồi mà chả thấy bóng hắn đâu.”
Thuận Tử nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tôi:
“Ông anh đừng trách thằng em nhiều chuyện. Ông anh tìm thằng đó làm gì thế?”
Thuận Tử không phải người ngoài nên tôi cũng không định bá láp qua mặt cậu ta, tôi hạ giọng trả lời:
“Tôi tìm hắn để hỏi thăm vụ cháy mười năm trước có phải thực sự là do gã gây ra không.”
Thuận Tử nhe răng cười:
“Giời, tưởng gì. Thằng đó cũng chịu phạt, xộ khám mười năm rồi còn gì. Hồi đó lúc lấy khẩu cung, hắn thừa nhận toàn bộ. Anh cần gì phải đào bới lại như thế?”
Tôi cười xấu hổ, đáp:
“Anh không có ý đó. Chỉ là muốn nghe chính miệng hắn kể lại một chút ấy mà.”
Thuận Tử há miệng định nói tiếp, nhưng có một đồng nghiệp chạy lại muốn lôi cậu ta vào tiếp tục công tác.
Lúc Thuận Tử quay người chuẩn bị đi, cậu ta hạ thấp giọng nói với tôi:
“Anh hai, thấy anh với Cường ca là chỗ anh em, em mới phải nhắc nhở anh trước một việc. Thằng bảo vệ kia nó cực kỳ bệnh hoạn. Bọn em đã làm giám định toàn bộ số xương sườn trong nhà kho. Thực sự là lột xuống từ trên thân thể con người. Thế nên, giả sử mà anh có đụng phải hắn, có xảy ra án mạng, thì đều xem như giết người tự vệ.”
Nói xong, Thuận Tử quay trở vào trong.
Lời nói của cậu ta khiến toàn thân tôi lạnh cóng. Ai mà ngờ được, mấy dãy xương sườn treo thẳng hàng trên trần nhà kho thực sự là xương người!!
Tôi nhớ lại những giọt máu nhỏ tí tách xuống sàn, nhỏ cả lên mặt lên tay tôi…mà run lên bần bật.
Trước mắt, không biết tung tích của gã bảo vệ, đi đâu để tìm gã đúng là một vấn đề. Lão Lưu còn đang trong giai đoạn tìm hiểu, không thể chạy đi nhờ lão ấy giúp được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định trông chờ vào vận may, đảo vòng vòng quanh mấy khu gần đây.
Chỗ này cách số 2386 không xa, chu vi bên ngoài bãi rác có mấy căn nhà cấp bốn.
Người sống ở đây còn bần cùng hơn dân cư trong tháp 2386 gấp mấy lần.
Đa phần đều là người già neo đơn lang thang tụ tập về từ khắp nơi.
Nhưng họ không giống gã bảo vệ đi nhặt rác kiếm sống, vào ban ngày họ đẩy xe khắp thành phố nhặt đồ cũ vẫn còn chút giá trị rồi sau đó mang bán lại cho các chỗ thu gom, ăn khoản chênh lệch bé như mắt muỗi để qua ngày.
Tôi lượn qua trước một căn nhà dường như chỉ cần một cơn gió là nó sẽ lập tức hợp thể mái nhà và mặt đất lại với nhau, tường thì nứt nẻ vỡ vụn gần hết, Mái nhà chỉ dùng mấy tấm bìa lớn đặt lên để che mưa chắn gió…cho có!
Tôi bước tới hỏi thăm một bà cụ đang ngồi xổm trong sân bóp dẹt vỏ lon để gom ve chai.
Đúng lúc đó có thêm một ông cụ đẩy xe cút kít đi tới, trên xe chất đầy giấy báo cũ. Ông thấy tôi liền hạ xe xuống, bước tới hỏi:
“Cậu có việc gì à?”
Tôi lễ phép trả lời:
“Chào ông, cháu muốn hỏi thăm một chút. Ông có từng thấy qua một người đàn ông trung niên cao tầm này, lưng hơi còng, một nửa mặt bị phỏng nghiêm trọng.”
Ông cụ nhíu mày đáp:
“Cái này…ừm…từ hồi sáng đã có mấy cảnh sát liên tiếp tới hỏi về người này. Tôi thực sự không có thấy đâu. Nghe bảo bên nhà kho có người chết hả?”
Tôi cười gật đầu:
“Vâng, không có gì đâu ông ạ. Cháu xin phép đi trước.”
Tôi quay đầu, nhìn cái xe cút kít chất đầy nhóc sách báo đang nằm ngang lối vào, liền bước tới cúi xuống định bụng giúp ông cụ đẩy nó vào sân.
Ông lão thấy thế liền cười tươi như hoa cúc.
Đẩy xe vào trong sân rồi tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Ông cụ gọi với theo đằng sau:
“Cậu thanh niên, cậu làm rơi cái gì này.”
Hóa ra ban nãy tôi cúi người, bức ảnh Thang Nghiêu đưa cho tôi bị trôi ra khỏi túi áo, rơi xuống đất.
Ông cụ nhặt bức ảnh lên ngắm nhìn một lúc lâu:
Ông chau mày, khẽ lẩm bẩm:
“Ồ, hình như trước đây tôi có từng thấy người này, cậu ta đẩy một cái thùng gỗ vào nhà kho bỏ hoang bên kia.”
Tôi nghe mà chết trân!!
“Thùng gỗ?”
Ông cụ gật đầu, ngẩng đầu nhìn tôi bảo:
“Thiệt mà. Cái thùng này bốn phía đều có nẹp gỗ, đóng đinh.”
Ông cụ miêu tả không khác gì cái thùng đựng xác mà chúng tôi đã phát hiện.
Tôi hít thật sâu một hơi.
Thi thể trong thùng đã thối rữa vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn không phải mới chết đây. Thêm nữa, người là do gã bảo vệ giết nhưng hắn nào có ở trong hình.
Là ai? Ai đã đẩy cái thùng vào nhà kho?
Gã bảo vệ có đồng lõa?
Hoặc là, căn bản không phải do gã bảo vệ giết!!
Nghĩ đến đây tôi như bị búa phang vào đầu, chấn động mãnh liệt!!
Trong ảnh toàn bộ đều là anh em của tôi.
Đầu Viên?
Cu Sáu?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?
Ra đời, gặp không biết bao nhiêu là chuyện. Đối với tôi, hai từ “tín nhiệm” đã trở thành thứ gì đó vô cùng xa xỉ!
Tôi trấn an chính mình, nhìn lại ông cụ rồi hỏi:
“Ông ơi, ông có thể nói cho cháu biết người mà ông thấy là ai trong bức ảnh này được không ạ?”
Ông cụ ngẩng đầu, khuôn mặt phút chốc trở nên vô cùng nghiêm túc, ông đưa ngón tay chỉ vào một người trên tấm ảnh!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!