Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 101: V19.1: Ác mộng (1)
Nằm trong phòng khách sạn, Bạch Tố Tình trằn trọc mãi vẫn không ngủ được,
nỗi căm hận nghẹn nơi cổ họng khiến hôm sau mắt cô ta thâm quầng, sắc
mặt cũng rất khó coi. Đường đường một nghệ sĩ TMT sắp đóng phim ra mắt
công chúng mà lại bị đuổi khỏi nhà, nếu chuyện này bị phát hiện thì mặt
mũi cô ta biết giấu vào đâu? Quan trọng hơn là Âu gia rất chú trọng danh tiếng, vậy cô ta nên làm thế nào để Âu gia chấp nhận cô ta đây?
Bạch Tố Tình ngồi dậy, oán hận nện hai đấm xuống đệm giường, sau đó lập tức
đứng lên thay quần áo, không, cô ta tuyệt đối không thể để mọi chuyện
tiếp tục phát triển như thế này, Mộc Chấn Dương phải trở lại Mộc gia,
cho dù Mộc Chấn Dương không thể về thì cô ta cũng muốn tìm cách quay về! Bộ phim của Lý đạo diễn đã bấm máy từ lâu, có điều cô ta diễn vô cùng
tốt, hầu như mỗi cảnh chỉ cần quay một lần, Lý đạo diễn và nhân viên
công tác đều hết sức vừa lòng về điều này, vì vậy xin phép ông ta về
thành phố K cũng rất dễ dàng. Lý đạo diễn cho cô ta ba ngày, ngày kia cô ta sẽ phải trở về thành phố G, cho nên trong hai ngày này nhất định
phải có tiến triển!
Bạch Tố Tình thay quần áo xong, vốn không
định để ý đến Mộc Chấn Dương nữa, nhưng cô ta lo rằng cái kẻ không có
tiền đồ kia sẽ tưởng mình bỏ lão mà đi. Vì còn tính đến khả năng Mộc
Chấn Dương có thể quay về Mộc gia, Bạch Tố Tình đành để lại cho ông ta
một tờ giấy nhắn.
Lúc này đang là giờ cao điểm học sinh đến
trường, tại hai khu vực đỗ xe bên ngoài và bên trong học viện Lưu Tư Lan đã đậu không ít xe, từng tốp học sinh túm tụm nối nhau từ cổng đi vào.
Bảo vệ đứng cạnh cổng lớn nhìn chằm chằm, nếu thấy ai không mặc đồng
phục hoặc trông không ổn thì đều phải ngăn lại, đây là quy định mới do
Mộc Như Lam ban hành từ sau chuyện Chu Nhã Nhã suýt bị cưỡng hiếp trong
trường học.
Bạch Tố Tình vẫn để đồ ở Mộc gia nên tất nhiên sẽ không có đồng phục để mặc, vì thế bị ngăn cản không cho vào.
Đám học sinh đứng gần cổng trường có nhận ra Bạch Tố Tình nhưng chỉ bàng
quang nhìn cô ta vài lần như đang xem kịch. Bạch Tố Tình bị nhìn như vậy thì rất tức giận, cô ta siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ chờ tới lúc tôi
hào quang bắn ra bốn phía, xem các người có hâm mộ ghen tị chết hay
không!
“Chú ơi, cháu đúng là học sinh của Lưu Tư Lan mà. Cháu tên Bạch Tố Tình, là em gái hội trưởng Mộc Như Lam, chú cho cháu vào đi,
cháu có việc gấp cần tìm chị ấy!” Bạch Tố Tình khẩn cầu bảo vệ giữ cổng, cô ta bị bất ngờ đuổi khỏi Mộc gia, không kịp mang theo cái gì cả.
Bảo vệ này là người mới, biết Mộc Như Lam nhưng lại không biết Bạch Tố
Tình. Bàn Tử dùng đôi mắt tam giác quét qua Bạch Tố Tình vài lần, khinh
thường nói, “Đã thấy không ít cô bé lọ lem ôm giấc mộng gặp gỡ hoàng tử
mà ý đồ tiến vào Lưu Tư Lan, lý do các loại trăm nghìn kỳ quái, nhưng
đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngu xuẩn dám mạo danh em gái hội
trưởng đại nhân, cút đi!” Đến hai chữ cuối cùng, hắn đột nhiên hung ác
quát lên, vẻ dữ tợn ấy khiến Bạch Tố Tình sợ hãi giật thon thót.
Đừng tưởng rằng Bàn Tử hắn không có kiến thức, đứng giữ cổng ở đây một thời
gian, sớm chiều quan sát những người ra vào, ai có tiền ai không có
tiền, quần áo trên người cặp túi trên tay có nhãn mác gì, hắn thấy nhiều cũng dần dần nhớ được. Hiện tại Bạch Tố Tình chỉ mặc một chiếc váy
khoảng trăm đồng bán đầy ngoài chợ, quần áo hàng hiệu tối hôm qua đã sớm bị người hầu của Kha Uyển Tình làm bẩn lúc lôi cô ta ra ngoài.
Bạch Tố Tình chưa bao giờ bị đối xử như vậy, khi còn ở thành phố G, mỗi tối
cô ta đều cùng Mộc Chấn Dương tham dự các loại yến hội, đi đến đâu cũng
được vây quanh, đi đến đâu cũng được ái mộ như một quý cô đích thực.
Nhưng thật không ngờ, khi về đến thành phố K, cô ta như bước vào một thế giới thượng lưu trong thượng lưu, mà cái thế giới này cô ta lại không
trèo tới nổi, trong mắt mọi người không hề có cô ta!
Bởi vì, tầm mắt của bọn họ quá cao, đã từng nhìn thấy phượng hoàng cao quý thì làm sao có thể coi trọng chim trĩ thấp hèn?
Bạch Tố Tình cảm thấy khuất nhục vạn phần, lòng thù hận đối với Mộc Như Lam
lại tăng thêm một bậc, tất cả đều là lỗi của Mộc Như Lam, ở đâu có Mộc
Như Lam, ở đó cô ta vĩnh viễn bị áp ở dưới, vĩnh viễn bị mọi người bỏ
qua! Vì cái gì cơ chứ?! Cô ta có cái gì không bằng Mộc Như Lam? Cô ta
vừa xinh lại vừa tài, có thể không giàu bằng Mộc Như Lam nhưng dẫu sao
cô ta cũng là tiểu thư quý tộc nước Pháp, mặc dù cô ta rất xem thường
cái gia tộc đang xuống dốc kia…
Thật đáng hận!
Vậy mà kẻ đáng hận ấy lại cũng là kẻ mà cô ta cần nhất bây giờ, Bạch Tố Tình giận run người, Mộc gia kia đúng là chẳng ai tốt lành!
“Cô còn không
mau cút đi!” Bảo vệ Bàn Tử thấy Bạch Tố Tình uất ức nhìn hắn mà vẫn
không chịu nhúc nhích, trong lòng không chút nào thương hương tiếc ngọc, hắn lập tức đẩy cô ta một cái. Bạch Tố Tình bị bất ngờ không kịp phản
ứng, cô ta lảo đảo hai bước rồi ngã ngồi trên mặt đất, thoạt nhìn hết
sức chật vật.
Bạch Tố Tình và bảo vệ đang ở ngay cạnh cổng chính, vì thế có rất nhiều người thấy được cảnh này, không ít trong số đó phô
ra nụ cười khinh thị.
“Ôi, đây chẳng phải là Bạch Ngây Thơ đấy
sao?” Giọng nói Chu Cảnh Chi – người từng khi dễ Bạch Tố Tình ở tiệc
sinh nhật Âu Khải Thần, vang lên. Trên mặt là một lớp trang điểm tinh
tế, Chu Cảnh Chi đứng bên cạnh Lê Dương, cười nhạo Bạch Tố Tình vừa ngã
tới chỗ chân mình.
Lê Dương quay mặt ra cổng chính, cô hạ mí mắt
nhìn Bạch Tố Tình. Dưới góc độ này, Bạch Tố Tình cảm giác được rõ ràng
thái độ rẻ rúng của đối phương.
Cuộc sống quá thoải mái ở thành
phố G khiến Bạch Tố Tình ngày càng tâm cao khí ngạo, lòng tự trọng vốn
bằng không cũng tăng liền vài bậc, thế nên lúc này cô ta mới cảm thấy sỉ nhục tới mức muốn giết người.
“Thật đáng thương, đến cả đồng
phục mà cũng không có à? Nhìn cô chật vật như vậy, chẳng lẽ là đã phạm
phải chuyện gì mờ ám rồi bị đuổi ra khỏi nhà?” Chu Cảnh Chi khoanh tay
trắng trợn nói, giọng cô không lớn không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người nghe được.
Hốc mắt Bạch Tố Tình đỏ lên, cô ta tự mình đứng dậy,
sợ hãi nhìn Chu Cảnh Chi, “Xin… xin đừng nói lung tung, tôi đến đây
tìm chị gái…”
“Hình như việc cô tới tìm hội trưởng đại nhân có
chút liên quan đến việc cô bị đuổi khỏi Mộc gia thì phải?” Chu Cảnh Chi
thấy Bạch Tố Tình giả vờ nhu nhược thì cực kỳ chán ghét, định bụng hung
hăng đả kích một phen, “Nói không chừng là vì bị đuổi ra ngoài nên cô
mới chạy tới tìm hội trưởng đại nhân để nhờ chị ấy cầu tình giúp cô.”
Trong lòng Bạch Tố Tình hơi hoảng hốt, bỗng nhiên thấy lo lắng, chẳng lẽ Kha
Uyển Tình đã kể ra chuyện tối qua? Không thể nào, Kha Uyển Tình coi
trọng thể diện như vậy thì làm sao dám tiết lộ chuyện chồng mình cãi
nhau với mình chỉ vì một cô gái? Không thể nào, ít nhất là bây giờ.
“Xin đừng nói lung tung…” Bạch Tố Tình cụp mắt, nước mắt tí tách rơi
xuống, trông qua đáng thương cực kỳ, làm đau lòng không ít nam sinh đứng xung quanh.
Lưu Bùi Lực với thân hình gầy như cây sậy không biết từ chỗ nào xông tới, nói vô cùng đau đớn, “Này! Các người lại khi dễ
Bạch đồng học! Tại sao các người cứ luôn nhằm vào cô ấy? Chẳng lẽ các
người không thể lương thiện đơn thuần một chút sao? Tại sao cứ phải nghĩ xấu về người khác như vậy?!”
Chu Cảnh Chi vừa thấy bộ dáng văn
nhân cổ hủ kia của Lưu Bùi Lực là đã hận không thể cho hắn một đấm. Thế
quái nào mà mỗi lần cô giáo huấn Bạch Tố Tình thì người này đều chạy đến phá đám? Đây là não tàn trời sinh sao?! Sao hắn không giống người anh
họ Lưu Bùi Dương vừa đẹp vừa đáng yêu của mình một chút nào hết vậy! Mẹ
nó!
Bạch Tố Tình cảm kích nhìn Lưu Bùi Lực, Lưu Bùi Lực như bị
cái nhìn ấy giật điện, ngây ngốc cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía bảo vệ giữ cổng, “Tôi có thể chứng minh, cô ấy đúng là em gái hội trưởng
đại nhân.”
“Em gái cái gì? Cô ta cũng xứng làm em gái hội trưởng
đại nhân sao?” Chu Cảnh Chi lại khinh thường lên tiếng, “Cùng lắm chỉ là một kẻ lai lịch bất minh ăn nhờ ở đậu, đã thế còn trơ trẽn tự xưng là
em gái hội trưởng đại nhân, ai không biết còn tưởng rằng hội trưởng đại
nhân thật sự có một đứa em gái ‘tốt’ như vậy ấy chứ! Chẳng qua là thấy
người sang bắt quàng làm họ để trục lợi mà thôi! Thật đủ đê tiện.”
Phần đông người xem nghe Chu Cảnh Chi nói thế thì cũng có cùng suy nghĩ,
trước đây quả đã từng nghe cô ta tự giới thiệu mình là em gái Mộc Như
Lam, lúc đó cứ tưởng cô ta là em gái Mộc Như Lam thật nên đã cho cô ta
rất nhiều lợi ích, bây giờ nghĩ lại mới thấy đáng nghi, bình thường lúc
tự giới thiệu làm gì có ai lại chen thêm câu “Tôi là cái gì của ai”? Trừ khi thật sự có quan hệ huyết thống, hoặc là đang ôm ý đồ xấu xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!