Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 103: V19.3: Ác mộng (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Gia, Khẩu Vị Quá Nặng


Chương 103: V19.3: Ác mộng (3)


Tảng sáng lúc ba giờ.

Mộc gia.

Tối qua Kha Uyển Tình đã gặp phải ác mộng, bà ta lại mơ thấy thi thể từ
trên trời rơi xuống, đầu người lăn đến bên chân bà ta. Thế nhưng trong
mơ, cái đầu kia không phải của Uông Cường mà là của Mộc Chấn Dương. Mộc
Chấn Dương chết không nhắm mắt, mặt mũi bê bết máu, ông ta nói, “Rất
nhanh sẽ đến lượt bà…”

“A!” Kha Uyển Tình choàng tỉnh ngồi bật
dậy, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên, như cảm nhận được thứ gì đó,
bà ta quay đầu sang bên, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng màu
trắng đang đứng lù lù trong ánh đèn tối mờ, Kha Uyển Tình lại một lần
nữa sợ hãi đến mức tim suýt ngừng đập.

“Mẹ làm sao vậy?” Bóng
dáng màu trắng vươn tay mở đèn, Kha Uyển Tình lúc này mới thấy rõ cảnh
vật xung quanh, cũng thấy rõ bóng trắng ấy chính là Mộc Như Lam.

Kha Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, một tay ôm lấy khuôn ngực đang phập phồng
dồn dập vì kinh hoảng quá độ, bà ta yếu ớt cất tiếng, “Là Lam Lam à…”

“Con nghe thấy tiếng mẹ gặp ác mộng, sao rồi ạ?” Mộc Như Lam lo lắng cúi
người nhìn Kha Uyển Tình, chiếc khăn sạch sẽ trong tay nhẹ nhàng lau đi
mồ hôi trên trán bà ta, “Gặp ác mộng gì vậy?”

Nhớ tới cảnh tượng
trong mộng, sắc mặt Kha Uyển Tình lại trở nên khó coi, bà ta bất chợt
vòng tay ghì chặt Mộc Như Lam vào lòng. Lần ấy, sau khi thi thể Uông
Cường từ trên trời rơi xuống, bà ta cũng đã ôm lấy Mộc Như Lam hệt như
thế này: tựa như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, tuyệt đối sẽ không bao
giờ buông tay.

Kha Uyển Tình ôm lấy Mộc Như Lam thì mới cảm thấy
dễ chịu hơn một chút, đứa con này có một khí chất đặc biệt làm người ta
rất yêu thích, thậm chí cả Kha lão gia tử cũng bỏ qua bà ta và hai đứa
con trai để chỉ nhận mỗi mình Mộc Như Lam. Điều này khiến bà ta ghen tị
và khó chịu, nhưng nghĩ tới những lợi ích mà Mộc Như Lam có thể mang đến cho mình, Kha Uyển Tình liền thả lỏng hơn một chút, vì vậy bà ta tuyệt
đối sẽ không buông tha Mộc Như Lam, nó chính là kho báu của bà ta, chừng nào bà ta vẫn chưa đào móc đến kiệt quệ thì người khác cũng đừng hòng
cướp đi! Bất luận kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi!

Mộc Như Lam cúi
đầu nhìn Kha Uyển Tình, khóe miệng ôm lấy một nụ cười ôn nhu, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã ẩm ướt vì mồ hôi lạnh, “Mẹ, không sao đâu,
chỉ là là ác mộng thôi, có lẽ là hôm qua cãi nhau với bố làm trong lòng
mẹ không thoải mái nên mới thành ra như vậy.”

Nhắc đến đây, Kha
Uyển Tình lại nhớ tới bản mặt chết tiệt của Mộc Chấn Dương tối qua,
trong lòng nổi cơn giận dữ, gã đàn ông bội bạc trơ tráo, cút đi rồi mà
cũng không để bà ta được sống yên ổn!

Mộc Như Lam không nói thêm
gì nữa, lúc trấn an Kha Uyển Tình xong xuôi thì đã sắp đến giờ thay quần áo và ăn sáng để chuẩn bị đi học, Kha Uyển Tình không còn buồn ngủ nên
cũng rời giường dùng điểm tâm cùng Mộc Như Lam.

“Uống thêm chút
sữa đi.” Kha Uyển Tình bảo người hầu rót thêm cho Mộc Như Lam một ly sữa nóng, đánh giá làn da của Mộc Như Lam một hồi, ừm, tốt lắm, trắng nõn
non mềm như trứng gà bóc. Nghĩ tới chuyện gì đó, bà ta chợt nói, “Lam
Lam năm nay không đi Hồng Kông đón năm mới nữa nhé.”

“Sao ạ?” Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn bà ta, năm nào cô cũng đi Hồng Kông đón năm mới
vì sinh nhật ông ngoại vừa đúng vào mấy ngày đầu năm, trước đây Kha Uyển Tình hoàn toàn đồng ý để cô đến đó, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên
không cho nữa?

“Mẹ đưa con đến thủ đô chơi, dù sao đón năm mới
cũng chính là người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm.” Kha Uyển Tình cầm ly
sữa lên uống, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam như đang ẩn chứa ý đồ. Kha Uyển
Tình cảm thấy Mặc Khiêm Nhân thật chẳng ra gì, bà ta nhất định sẽ không
cho phép Mộc Như Lam yêu đương một tên đàn ông không thể đem lại thể
diện cho mình. Vì thế Kha Uyển Tình muốn nhanh chóng đưa Mộc Như Lam đến thủ đô chào hỏi Hoắc gia, những chàng trai kia mới thật sự là thiên chi kiêu tử có thể giúp bà ta nở mày nở mặt.

“Đến lúc đó hẵng nói
tiếp.” Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay, uống hết sữa trong ly, “Con đi trước đây, con sợ Tình Tình sẽ đi tìm con…”

“Cộp!” Kha Uyển Tình dằn mạnh cái ly lên mặt bàn, vẻ mặt u ám, “Con dám đối xử tốt với con tiện nhân kia!”

Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, không phải con cố ý đối xử tốt với
Tình Tình, vấn đề là, cô ta là học sinh của học viện Lưu Tư Lan.” Làm
hội trưởng hội học sinh thì sao có thể bỏ lơ học sinh do mình quản lý?

Kha Uyển Tình lúc này mới nhớ trước đây mình đã phí hoài bao nhiêu công sức và mối quan hệ để giúp Bạch Tố Tình vào học ở Lưu Tư Lan, thật không
đáng, mình lúc trước quá ngu ngốc nên mới bị con tiện nhân đó lừa quay
mòng mòng, còn tốn biết bao nhiêu tiền!

Nghĩ vậy, Kha Uyển Tình
âm trầm nói, “Thứ con gái mới nhỏ đã học làm tiểu tam như nó mà cũng
xứng đáng được ở lại học viện Lưu Tư Lan sao? Hơn nữa, nó đã bị đuổi
khỏi Mộc gia, không thân phận không địa vị và cũng không có tiền nộp học phí kỳ sau, không cần xin nghỉ học, trực tiếp đuổi nó đi là được!”

“Mẹ…”

“Mẹ sẽ đích thân gọi điện cho hiệu trưởng!” Kha Uyển Tình nhìn Mộc Như Lam
một cái, trong lòng biết chắc Mộc Như Lam lương thiện như vậy thì sẽ
không xuống tay được, chi bằng cứ trực tiếp thông qua ban giám hiệu mà
đuổi học đi cho xong. Dựa vào cái gì mà con ranh rác rưởi đó vẫn có thể ở lại học viện quý tộc đẳng cấp quốc tế Lưu Tư Lan? Chẳng phải nó đã
quyến rũ lão già Mộc Chấn Dương trắng tay rồi đấy sao? Vậy thì đừng có
mơ mà tiếp tục quyến rũ những công tử có tiền trong Lưu Tư Lan, cứ đi
chịu khổ theo gã đàn ông bội bạc kia đi! Và cả Mộc Chấn Dương nữa, bà ta muốn nhìn xem, sau khi bị tình yêu “chân thật” kia vứt bỏ vì vinh hoa
phú quý, sắc mặt ông ta sẽ đặc sắc ra sao! Hừ!

Đang lúc nổi nóng, Kha Uyển Tình có thể giấu giếm việc làm của Bạch Tố Tình sao? Dĩ nhiên
là không rồi, bởi vậy mới sinh ra cái tội danh “tác phong bất chính hành vi bất lương”. Cơ mà, một tội danh nghe khéo như thế, tính ra cũng hời
cho Bạch Tố Tình.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Mộc gia rồi tiến về
hướng học viện Lưu Tư Lan, an vị trên băng ghế sau, cô gái với mái tóc
dài chấm eo mặc đồng phục Lưu Tư Lan khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn phong
cảnh từ từ lướt qua khung cửa sổ, khóe miệng vẽ nên một nụ cười nhu hòa, đôi mắt cô trong veo tựa dòng suối nhỏ, phản chiếu những tia sáng xinh
đẹp như hai vầng mặt trời con.

Em gái thân yêu hiện đang làm gì?
Trốn ở góc phòng cầm dao hung hăng đâm vào búp bê vải ghi tên của chị
chăng? Vẻ mặt vặn vẹo ấy hẳn là rất thích mắt, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn
chưa đủ, vẫn chưa đủ vặn vẹo đâu. Cho nên, cứ chờ mà xem, chị đây nhất
định sẽ giúp em gái bày ra tạo hình đẹp nhất, sau đó… vĩnh viễn dừng lại luôn! Ha ha ha ha…

Không khí Chu gia lúc này cũng tăm tối hệt như bầu trời ngoài kia.

Trong đại sảnh ngồi vài người, Chu thị trưởng, Hoa Phương, Kim Bác Hùng, và Kim phu nhân.

Hai gia đình đều có con cái gặp cảnh ngồi tù nay đang tụ lại cùng nhau thương lượng đối sách, ý đồ né tránh chế tài pháp luật.

Sắc mặt vợ chồng Chu thị trưởng trông cực kỳ khó coi, bọn họ thật không thể ngờ, mới tối qua còn thở phào nhẹ nhõm vì được Mộc Chấn Dương đồng ý
giúp đỡ, vậy mà hôm nay đã nhận được tin Mộc Chấn Dương gian díu với con gái nuôi bị Kha Uyển Tình bắt tại trận rồi ép tịnh thân xuất hộ. Ha!
Thế là thế nào? Ngày hôm qua tiếp đón cẩn thận, quà cáp đầy đủ, hóa ra
đều là công dã tràng?!

Sáng nay hai vợ chồng suýt chút nữa thì giận đến ngất xỉu!

Mà vợ chồng Kim gia vốn cũng không để ý nhiều đến chuyện Kim Bưu Hổ phải
ngồi tù, bởi bọn họ tin rằng Kim Bưu Hổ tuyệt đối sẽ không hề hấn gì,
sau lưng nhà họ có tổ chức kia làm hậu thuẫn, chính giới ở thành phố K
hay thậm chí là toàn bộ tỉnh J đều móc nối hàng vạn mối quan hệ phức tạp với Kim gia bọn họ.

Nhưng nào biết vào sáng sớm hôm nay, Kim Bác Hùng lại nhận được tin không ai đồng ý giúp ông ta vụ này, những quan
chức từng giúp Kim Bưu Hổ chùi mông nay đã bắt đầu không thể tự thân bảo toàn, nghe nói là bên thủ đô hạ lệnh tiến hành kiểm tra toàn diện từng
quan chức xem có ai tham ô làm rối kỉ cương hay không. Chỉ trong ngắn
ngủi mấy giờ, đã có ba quan chức cấp cao bị té ngựa! Trùng khớp thay, ba người này đều là những kẻ đã nhận hối lộ và cấu kết với Kim Bưu Hổ!

Kim Bác Hùng tuy rất giận Kim Bưu Hổ, bản thân làm cha cũng không tẫn
trách, nhưng chung quy Kim Bưu Hổ vẫn là đứa con trai mà ông ta nuôi
dưỡng nhiều năm, nếu thật sự không hề yêu thương thì ông ta đã chẳng
dung túng cho hắn làm xằng làm bậy rồi lại nhiều lần giúp hắn chùi mông. Kim Bác Hùng nhận thấy dường như lần này đã có nhân vật lợi hại nào đó
ra tay, vì vậy không dám tiếp tục qua lại với bên chính giới nhằm tránh
bại lộ chuyện xấu trước đây, thế là ông ta đành phải quay ngược lại hợp
tác cùng Chu gia, bọn họ đồng bệnh tương liên mà.

“Chẳng phải sau lưng các ông vẫn còn có tổ chức kia sao? Thế nào? Các ông đã mất hết
tác dụng nên bị người ta vứt bỏ rồi hả?” Hoa Phương tâm trạng không tốt
nên nói chuyện cũng rất không khách khí, trong lòng bà ta cho rằng tuy
con gái bảo bối của mình tâm cao khí ngạo nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn chưa
làm điều gì khác người, bây giờ nó gây ra chuyện như vậy thì chắc chắn
chỉ có thể là do bị Kim Bưu Hổ tiêm nhiễm, vì thế thái độ của Hoa Phương đối với Kim Bác Hùng và Kim phu nhân cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhắc tới tổ chức kia, sắc mặt Kim Bác Hùng lại càng thêm khó coi, ông ta
không biết có phải vì mấy năm nay mình làm việc quá kiêu ngạo để rồi
chọc giận cấp trên hay không mà bây giờ lại bị người ta từ chối hỗ trợ,
đây rõ ràng là dấu hiệu bị vứt bỏ. Thế nhưng ông ta cũng không dám dây
dưa với bọn họ, hắc đạo còn nguy hiểm hơn cả chính giới, nếu không cẩn
thận thì sẽ chết lúc nào không hay!

Khuôn mặt mập mạp của Kim phu nhân lem nhem nước mắt, “Bây giờ đừng nói những chuyện này, quan trọng
nhất là cứu con tôi ra a hu hu… Con gái tôi đã biệt tăm biệt tích, bây
giờ chỉ còn lại một đứa con trai này, nếu nó cũng đi luôn thì tôi sống
còn có ý nghĩa gì nữa hu hu hu…”

Hoa Phương khó chịu ra mặt,
không nhịn được giở giọng châm chọc, “Con bà đi ngồi tù chứ không phải
bị bắn chết.” Thật không có văn hóa!

“Thôi thôi, tình hình hiện
tại có hơi đặc biệt.” Chu thị trưởng lên tiếng cắt ngang cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, ông ta thở dài, “Hai đứa nhỏ không bị phán tử hình
nhưng chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Con gái của tôi mới chỉ 15 tuổi, hơn
nữa lại không phải thủ phạm chính, có lẽ sẽ bị đưa vào trại cải tạo
thanh thiếu niên chịu khổ vài năm. Nhưng con ông bà đã là người trưởng
thành rồi, đã vậy còn xém hại chết hai người, nếu bọn họ tố cáo nó cố ý
giết người thì ít nhất cũng bị phán mười năm trở lên hay thậm chí là tù
chung thân.”

Kim phu nhân nghe Chu thị trưởng nói vậy thì lại rên xiết khóc kêu, “Con trai đáng thương của mẹ ơi hu hu hu… Ông trời thật
bất công, rõ ràng là lỗi tại con yêu tinh Mộc Như Lam, nếu nó không truy cứu thì làm gì đã ra nông nỗi này? Hu hu hu… Sao con yêu tinh đó không
chết phứt đi mà lại liên lụy con tôi hu hu hu…”

Kim phu nhân khóc đến nỗi trượt từ trên ghế sô pha xuống đất, Kim Bác Hùng khó xử kéo bà
ta đứng dậy, trong mắt hiện rõ sự ghét bỏ, mụ đàn bà này chỉ được cái
làm mất mặt ông ta! Nếu khi xưa kết hôn mụ không buộc mình phải thề độc
cả đời không được vứt bỏ mụ thì mình đã sớm đá bay mụ ta để tìm một
người vợ tuổi trẻ xinh đẹp hơn rồi.

Hai vợ chồng Chu thị trưởng
đồng loạt cau mày, thầm nghĩ đúng là cái hạng nhà giàu mới nổi có tiếng
trong ngành, trước khi phát tài thì chỉ là một lũ nhà quê vô văn hóa.

Kim Bác Hùng biết bản thân mình cũng chẳng lấy làm gì văn hóa, ông ta không có khả năng bày ra mưu kế cao thâm nên mới phải nhờ đến Chu thị trưởng
và Hoa Phương, “Bây giờ phải làm sao đây? Tuy con gái hai vị còn nhỏ thì sẽ không bị phán án quá nặng, nhưng hai vị cũng không đành lòng nhìn
con bé chịu khổ phải không?”

Chu thị trưởng không trả lời vấn đề
của ông ta mà chỉ nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, con của ông bà cứ luôn
miệng bảo rằng Mộc Như Lam đã giết chết hai huynh đệ của nó, tâm lý Mộc
Như Lam có vấn đề, cô ta là kẻ biến thái.”

Kim Bác Hùng hơi giật
mình rồi cau mày gật gật đầu, đúng thế, nhưng vấn đề là, trên dao dọc
giấy cũng như bút máy chỉ có vân tay của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao chứ
không hề có vân tay của Mộc Như Lam! Cứ như gặp quỷ!

“Bất kể chứng cớ ra sao, ông cứ bảo hai gia đình có con bị giết chuẩn bị kháng án đi.”

“Hả?”

“Tố cáo Mộc Như Lam tội giết người.” Chỉ cần Mộc Như Lam bị chẩn đoán chính xác là có vấn đề về tâm lý thì gã luật sư khôn khéo của bọn họ sẽ lập
tức có cách đẩy Mộc Như Lam vào bệnh viện tâm thần, khi đó Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã cũng lắm cũng chỉ bị giam một thời gian ngắn rồi sẽ được
thả ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN