Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không! - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Chồng À, Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Hơn Được Không!


Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Thanh một tuần có hai tiết giờ toán học cao cấp, phân ra thành thứ hai cùng thứ tư. Khiến Kỷ Thanh cao hứng là, thứ tư có thể nhìn thấy Cố Dần.

Cố Dần muốn được lên chức giảng viên,làm trợ giảng chỉ để anh rèn luyện thêm, để cho anh có cơ hội được tự mình đứng lớp.

Kỷ Thanh vì thế cao hứng rất lâu.

thầy Cố đứng ở bên cạnh máy chiếu, ánh sáng của máy rọi vào trên người anh, giống như có một lớp bạc mờ ảo dát lên.

Kỷ Thanh lôi điện thoại di động ra, nhìn như đang chụp lại powerpoint, kì thực là chụp hình Cố Dần, tách tách chụp đã tay.

Kỳ thực cũng có lúc không được thoải mái lắm, tỷ như mấy ngày nay mới vừa khai giảng, tin tức “Khoa tài chính có một anh thầy siêu đẹp trai” truyền khắp mỗi góc trường, các học sinh khoa khác mạo danh vào học, phòng học có bậc thang đông như trẩy hội, người kín mít đông nghẹt.

Bất quá thầy có đẹp trai cỡ nào cũng đánh không bằng trình thôi miên của môn toán học, đến khi tính tò mò của dân tình qua rồi, sĩ số lớp cũng khôi phục bình thường, Kỷ Thanh lại có thể lấy điện thoại di động ra, vui vẻ chụp lén Cố Dần.

Cậu đối với lòng hâm mộ Cố Dần dường như vẫn chưa hề giảm.

Bởi vì Cố Dần luôn có thể vài thời điểm lúc Kỷ Thanh đã chán nhìn anh, cho cậu một niềm vui khác hẳn.

Đó là lúc mới tựu trường, danh tiếng Cố Dần còn đang hot, giảng đường lớn như vậy, ở mỗi buổi sáng thứ tư vẫn đầy ắp người.

Có rất nhiều học sinh khoa tài chính bị chen đến không có chỗ trống để ngồi, lúc mới bắt đầu còn có người kêu la bất bình, về sau cũng vui vẻ tự tại, phòng học đầy người không cần điểm danh, có thể ngủ một giấc thẳng cho tới trưa, cũng không sao hết.

Cố Dần chính là trong một ngày thế này, cầm sổ điểm danh, cười híp mắt vào phòng học.

Anh cũng không cứng nhắc, nhưng khi lên lớp ít lộ ra biểu cảm, vì vậy hôm nay bộ dạng cười tươi giống như gió xuân làm chảy núi băng, cả người ấm áp ấm áp, tản ra ánh hào quang khác biệt.

Nữ sinh trong lớp, không kiềm hãm được, yểu điệu A lên một tiếng.

Cố Dần ánh mắt dịu dàng, khóe miệng cười mỉm, như là đang giỡn mà nói, “Ngày hôm nay trong phòng học rất thơm.”

Các cô gái tiếng cười như chim hót, uyển chuyển êm tai.

Cố Dần dùng ngón tay thon dài, chậm rãi lật sổ điểm danh, hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo phân nửa khuất trong bóng tối, phân nửa lộ ra dưới ánh sáng.

Anh nói chuyện chậm rãi,  “Tôi không nhớ là trong khóa này có nhiều nữ sinh theo học đến vậy, vừa lúc ngày hôm nay mang theo sổ điểm danh, tôi sẽ điểm danh để nhớ mặt các em. “

Anh đầu tiên là đọc lên một cái tên,  “Bối Nghị Phi. “

Thấy không ai đáp lại, lặp lại một lần,  ” Bối Nghị Phi?”

Cố Dần vào lúc này vẫn cười, anh ghi chú vài nét bút vô sổ điểm danh, lại ra vẻ như đang lẩm bẩm nhưng âm lượng cũng đủ làm cho mọi người đều nghe thấy,  “Ngành của tôi là tài chính mà — “

Anh kéo dài thanh âm, cái chữ ‘mà’ kia ở trong miệng anh có ý tứ hàm xúc mềm nhu lười biếng, anh nói tiếp,  “Môn toán cao cấp này khó như vậy, trốn không đi học, không những sẽ không biết làm bài, còn có thể trừ điểm chuyên cần của các em. Đến lúc đó rớt tín chỉ thi lại, thì là do lỗi của tôi hay lỗi của các em?”

Từ ‘các em’ trong miệng anh có ý riêng, mọi người vừa mới rồi còn cười đùa, rốt cục phát hiện tình huống không đúng, biểu tình từ từ đông cứng lại.

Cố Dần tiếp tục điểm danh,  “Thái Tiểu Quang, Hạ Trình Vinh, Đồ Tuấn…  “

Cực ít có người đáp trả, nhưng mỗi khi có người lên tiếng, Cố Dần sẽ ngẩng đầu quan sát liếc mắt,  “Ừ” một tiếng, tiếp tục đọc tên.

“Kỷ Thanh. “

Kỷ Thanh một cái giật mình, “Có! “

Cổ họng của cậu bởi vì kích động mà muốn vỡ giọng, nghe giống như con vịt đực ngay cuống họng, trong phòng có người cười ‘phì’ cậu. Khuôn mặt Kỷ Thanh chợt đỏ bừng, thấy Cố Dần vẫn là thần sắc như thường, nhàn nhạt  “Ừ” một tiếng, chẳng biết tại sao, lại hóa giải vài phần xấu hổ và giận dữ trong lòng cậu.

Cố Dần điểm danh hết, đem nắp bút đóng lại, cầm bút tùy ý ngắm nghía, “Tổng cộng có bảy người đáp trả, ba nam bốn nữ.  “

Anh ngắm nhìn bốn phía, thu ý cười lại, “Học trò của tôi thì không có mặt, vậy các em là ở đâu ra? “

“…  “

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp phòng oanh oanh yến yến trố mắt nhìn nhau, lời ít mà ý nhiều ra lệnh,  “Đi ra ngoài. “

Thấy không ai nhúc nhích, lại bổ sung,  “Cho các em 15 phút, tôi muốn thấy có người đi ra ngoài, cũng muốn nhìn thấy có người vào lớp.”

Kỷ Thanh chính là vào lúc này, cảm thấy thầy Cố hôm nay lại đẹp trai.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng lúc giờ học đang chăm chú nghe (thật ra là lo chụp ảnh), bị chen vào nên lòng buồn bực, trong mắt Kỷ Thanh giận đến xì khói, thầy Cố ngày hôm nay lại đẹp trai quá xá.

Cậu lôi ra điện thoại đã lâu không chụp thầy Cố, tanh tách tanh tách, lại chụp mấy bức.

Mùa thu đến rồi, trời có chút lạnh, Cố Dần thay quần áo mùa hè Kỷ Thanh đã nhìn chán, thay bằng áo khoác dáng dài, làm cho hình ảnh của anh khác hẳn, gọn gàng cao ngất, đẹp trai kinh khủng.

Kỷ Thanh lại thấy hứng thú.

Nhìn nhìn không dời mắt.

Giống như là học sinh hiếu học chăm ngoan nhất trong khoa, ánh mắt chuyển động theo thầy, gương mặt đăm chiêu hướng về phía trước.

Cố Dần là một ông thầy không kiêu ngạo, giờ nghỉ giải lao sẽ cùng học sinh nói chuyện, Kỷ Thanh không nhẫn nại đợi được thêm tiến tới, ôm chồng sách giáo khoa môn toán cao ngất, nghiêm trang cắt đứt Cố Dần đang nói chuyện vui vẻ.

“Thầy, chỗ này em nghe không hiểu.”

“Ha ha ha ha ha — Ừm…? Ah, nơi đây kỳ thực rất đơn giản, là như vậy…  “

Cố Dần thuận tiện dừng lại đề tài câu chuyện, tiếp nhận bút trong tay Kỷ Thanh, ở trong sách học của cậu vẽ vẽ viết viết để giảng giải.

“Hiểu không? “

Kỷ Thanh mím môi nhíu mày, “Không đơn giản. “

Mấy đứa nhỏ nói là không đơn giản, có lẽ chính là không có hiểu. Cố Dần suy tư một hồi, đổi cách giải thích khác lại giảng cho Kỷ Thanh một lần nữa, sau đó hỏi,  “Nói như vậy đủ đơn giản chưa?”

Kỷ Thanh đoán chừng đã phải vô học, liền gật đầu, cười ngọt ngào nói,  “Đơn giản, cảm ơn thầy! “

“Không có việc gì.”

Mùa thu khí trời khô ráo, Cố Dần bắt đầu ho khan.

Anh luôn mang theo bình giữ nhiệt và ly nước nhỏ, còn chưa tan học nước đã uống cạn sạch. Trong giảng đường không có máy lọc nước, Cố Dần phải vừa ho khan vừa giảng bài.

Ho khan đến trong mắt chảy cả nước ra.

Kỷ Thanh trong túi có mấy viên kẹo ngậm họng, đó là do anh trai Kỷ Tranh Nguyên của cậu, dặn đi dặn lại bắt Kỷ Thanh mang theo, làm cho anh tiếng nói khó chịu liền hàm chứa.

Kỷ Thanh không thường uống nước, Kỷ Tranh Nguyên mỗi khi vào thu là sẽ đưa cho Kỷ Thanh  thuốc do bác sĩ của gia đình tự mình chế biến không có tác dụng phụ, đã luyện chế thành kẹo.

Bác sĩ riêng của Kỷ gia, là xếp hạng cao khắp cả nước, bác sĩ già sau khi về hưu đức cao vọng trọng, được trịnh trọng mời tới với số tiền lớn.

Thuốc do ông luyện chế, bất kể là làm dịu cổ hay là khỏi ho, hiệu quả đều phi thường rõ rệt.

Kỷ Thanh lấy ra toàn bộ kẹo trong túi, vỗ vỗ lưng của người trước mặt.

“Truyền cho thầy Cố.”

“Ah, được. “

Kẹo được truyền tay đến hơn nửa lớp rồi mới đến tay Cố Dần, Cố Dần giật mình mở to hai mắt.

Sau đó ánh mắt của anh tràn lên niềm cảm động

Anh cười tủm tỉm nhìn cô học trò đã đưa kẹo cho mình, “Cám ơn em.”

“Không phải, không phải em… Là người phía sau đưa cho em.” Cô bé nhút nhát nói.

Ánh mắt Cố Dần liền xoát theo từng hàng từng hàng tìm kiếm ở phía sau lớp.

Kỷ Thanh không dám nhìn ánh mắt của anh, lúc trực giác cảm thấy được có một luồng sáng nhu hòa đang tập trung đến mình, Kỷ Thanh hốt hoảng lắc đầu.

“A, là một bạn học Lôi Phong* làm việc tốt không lưu danh.” Cố Dần cười lột giấy gói kẹo, phòng học an tĩnh, thanh âm lột giấy sột soạt phá lệ rõ ràng, giống như ở cào vào tim Kỷ Thanh, “Thầy cám ơn em. “

*Lôi Phong: tấm gương thiếu niên làm việc tốt bên Trung

Không cần khách khí.

Kỷ Thanh ở trong lòng nói.

Thời gian cứ như thế từng ngày trôi qua, Kỷ Thanh đã rất ít khi chụp hình Cố Dần, cậu dồn hình lại thành một album hình của Cố Dần, ngày nào cũng mở ra xem, vừa vặn là 520* tấm.

*Cái này chắc ai cg biết, 520 = anh yêu em

Kỷ Thanh vuốt ve gương mặt của Cố Dần trong điện thoại di động, ngón tay dừng một chút, cười không ra tiếng.

Kỳ thực không phải trùng hợp.

Là cậu mỗi ngày đong đong đếm đếm, bấm rất nhiều, tận lực góp đủ 520 tấm hình.

Đó là sự lãng mạn ngây thơ hồn nhiên của một thiếu niên.

Trời lại thêm lạnh.

Kỷ Thanh che kín áo phao, nhìn hoa tuyết phiêu tán khắp bầu trời, tăng nhanh  tốc độ đi đến phòng học.

Vào đông, trong lớp ấm áp, khiến người ta muốn ngủ mê, Cố Dần lúc lên lớp vẫn phải nhắc nhở chỗ này rất quan trọng, đứa nào ngủ gục sẽ đứng lên ghi sổ.

Tan học càng không cần phải nói, tiếng ngáy khò khò rung cả bàn ghế, Cố Dần cởi áo phao chỉ mặc một cái áo len thuần một màu, gò má bị lạnh đến đỏ ửng một mảng.

Anh dùng tay làm quạt, chậm rãi quạt quạt trên mặt.

Kỷ Thanh nhìn trong lòng  thấy hơi ngứa, chung quanh cậu không có ai, liền đi tới.

Cậu không hỏi câu nào liên quan đến bài học, đổi lại hỏi quần áo mặc trên người của Cố Dần, trắng trợn khen ngợi một hồi sau, xấu hổ nói,  “Cách phối đồ của thầy thật đẹp hợp thời trang!”

“Vậy à? ” Cố Dần cười nói,  “Bạn gái của thầy chọn cho đó.”

Con mắt Kỷ Thanh vẫn không chớp mắt, lập tức đổi giọng,  “… Cách phối đồ của cô thật đẹp hợp thời trang!”

Cố Dần cười lên, gò má của anh vẫn còn hồng hồng, như là lúc nhắc tới người thương, tình cảm ngượng ngùng khó kiềm chế.

Cố Dần nói câu em thật biết đùa, sau đó để Kỷ Thanh quay về, vô giờ học.

Từ lúc đó về sau, Kỷ Thanh cúp môn toán cao cấp ngày thứ tư.

Đến kỳ nghỉ đông, Kỷ Thanh trở lại nhà cũ phía nam. Cả nhà bọn họ đều là người phương bắc, thế nhưng khí hậu phía nam ấm áp ướt át, thích hợp cho người già ở đó hơn.

Kỷ Thanh nằm ở trên giường, nhàm chán lướt điện thoại, có một tên phú nhị đại trong nhóm gửi một tin nhắn trong nhóm, hô hào hẹn mọi người đi gặp mặt.

Nói là họp gặp, không phải là tìm các tiểu thư công tử sao, rồi đi cỡi ngựa đua xe… Kỷ Thanh cảm thấy không có tí sức lực nào, mấy cái trò này chưa bao giờ khiến cậu có động lực làm bằng việc đi kiếm thầy Cố.

Kỷ Thanh để điện thoại di động xuống, hai mắt vô thần mà nhìn lên trần nhà, cảm giác mình nổi máu ghen trốn tiết thật là trẻ con mà.

Tính ra cũng tầm một tháng không thấy thầy Cố rồi.

Một tháng cậu chỉ có thể thấy thầy Cố bốn lần thôi!

Kỷ Thanh buồn bực đấm ngực giậm chân, anh trai mình tựa vào cửa cũng không phát hiện.

Kỷ Tranh Nguyên thuận tay gõ cửa một cái, Kỷ Thanh lúc này mới hoàn hồn, chậm rì rì ngồi xuống,  “Sao vậy anh hai?”

Cậu rất nghe lời của người anh trai hơn mình mười tuổi này, không chỉ vì anh cậu làm việc quyết đoán, có sự lão luyện bình ổn hơn hẳn đám bạn cùng tuổi.

Từ khi bắt đầu biết chuyện chính là Kỷ Tranh Nguyên mang cậu theo, giống như một bà mẹ già đi sau dặn từng chút một, trời nóng không thể bật máy lạnh quá mức, trời lạnh phải nhớ mặc quần dày hơn.

Cậu khi còn nhỏ da mềm thịt non, trên đùi trên cánh tay bị chạm vào đâu chính là sẽ sưng đỏ lên, khi đó Kỷ Tranh Nguyên chạy tới còn nhanh hơn bố mình, quơ tay ôm trong ngực mình mà dỗ  “Em của anh không khóc em của anh không có đau”.

Nhưng chắc là sẽ không chán ghét.

Dù sao Kỷ Tranh Nguyên trên bản chất là anh trai, không có khác biệt nhiều lại dễ nói chuyện, Kỷ Thanh khi còn bé rất dính anh, muốn làm chuyện xấu gì, có phiền não gì, trước tiên đều nói cho anh trai nghe.

Mà anh trai mỗi lần đều rất kiên nhẫn, cho cậu lời khuyên đáng tin.

Mặc dù lớn rồi không bám anh như xưa, cũng không thế nào kể ra những lo âu của mình, nhưng Kỷ Thanh vẫn hết sức tin tưởng người anh trai trầm ổn này, giống như bố của cậu.

Kỷ Tranh Nguyên hỏi cậu,  “Tiểu Kỷ sao không đi ra ngoài chơi với bạn? “

Kỷ Thanh mặt lộ vẻ khó xử, chỉ cần kể ra hoạt động giải trí của bọn họ, cũng làm cho cậu cảm thấy khó có thể mở miệng.

Kỷ Tranh Nguyên thấy vậy đã hiểu rõ, lộ ra biểu tình như em không nói anh cũng biết, tự mình nói tiếp,  “Đàn ông con trai thỉnh thoảng đi ‘giải tỏa’ chút cũng không phải là chuyện mất mặt gì.”

“…  “

“Cho nên Tiểu Kỷ có thể đi với tụi nó, anh sẽ không quản.”

“Không có, không có đâu. ” Kỷ Thanh bị anh của mình đầu óc quá cởi mở mà xấu hổ nói lắp bắp: “Em không có rất… rất cần làm chuyện kia…  “

“Hả, thì ra mấy ngày này em buồn bã không vui, không phải là do chưa được ‘giải tỏa’ chỗ đó ah?” Kỷ Tranh Nguyên ngạc nhiên hỏi,  “Thật sự không phải do em phải ‘nhịn’ lâu quá?  “

Kỷ Thanh đỏ mặt lắc đầu,  “Không có nhịn gì hết. “

“Kỳ lạ thật, đám bạn của em cứ trách anh, nói là anh quản em quá nghiêm, không cho em đi ra ngoài ăn chơi đàm đúm, nhưng anh đâu có cấm em bao giờ.” Kỷ Tranh Nguyên ánh mắt nhìn cậu như sinh vật lạ:  “Em lấy anh ra làm cái cớ để từ chối hết lũ bạn rủ em đi ăn chơi, vậy sao mà em giải tỏa ham muốn được, thanh niên mới lớn đừng lãnh cảm vậy chứ.”

Đây mà là chủ đề người lớn nên nói sao, anh trai của cậu thế nào lại cổ vũ cậu đi ra ngoài ngủ lang?

Kỷ Thanh không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng, không còn gì để mất nói,  “Anh hai, đừng có nói chuyện này nữa, em tự giải quyết được bằng tay, không cần tìm người khác! “

“Ack” Kỷ Tranh Nguyên rung cả người, hiển nhiên không ngờ tới đáp án vậy mà lại như thế, phụt cười thành tiếng, “Xin lỗi, anh đã quên còn có thể dùng tay.”

Kỷ Thanh nghi ngờ nói,  “… Anh không dùng tay bao giờ ah?”

“Chưa từng. “

(=)) Anh em nhà này)

“…  “

Kỷ Thanh không biết nên nói cái gì cho phải nữa.

Cậu có một bí mật nhỏ chưa từng nói với ai, kể cả người anh trai mình tin tưởng nhất.

Cậu so với anh trai hay với đám bạn bè kia, là không cùng một dạng.

Cậu là người đồng tính, cậu chỉ có cảm xúc với đàn ông.

Bạn bè của cậu nam nữ ăn tuốt, hôm trước ôm gái hôm sau hôn trai cũng không ai nói gì.

Nhưng cậu lúc ra ngoài chơi mà chỉ tìm mỗi đàn ông, khó tránh khỏi sẽ có người hoài nghi.

Cậu còn chưa muốn comeout.

Kỷ Thanh cúi đầu, nhìn cái thứ đang ngủ say trong đũng quần, trầm mặc không nói.

Gần đây cậu phải nhịn đến nghẹn, toàn mơ thấy thầy Cố đang sờ cậu. Ở trong mơ thầy Cố rất chủ động, gương mặt đỏ ửng, sờ vào người làm cậu rất sướng.

Sau khi tỉnh lại dưới quần lót đã ướt đẫm một mảng, tính khí còn cứng rắn.

Cậu nhớ lại thần thái ở trong mơ của thầy Cố, cởi quần lót, tự tay an ủi dục vọng.

Đến khi bắn ra xong cậu lại nghĩ, khi nào thì thầy Cố sẽ ngượng đỏ mặt.

Là trong giờ học, dáng vẻ ngượng ngùng của anh khi nhắc đến bạn gái.

Kỷ Tranh Nguyên cười nói,  “Sao anh lại nuôi ra một đứa nhỏ ngây thơ như thế, sai lầm khúc nào ta?”

Anh đi tới bên giường ngồi xuống, tiện tay đem Kỷ Thanh ôm vào trong lòng,  “Dạo này nhìn em ủ rũ môt đống, bé con thất tình à?”

Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ đến Cố Dần luôn kêu cậu là bé con.

Nói không chừng cũng coi cậu là em trai!

Phiền muộn!

“Đừng gọi em là bé con, em cũng 19 rồi. ” Kỷ Thanh giằng ra khỏi cái ôm của em trai, gục đầu xuống, vô tình nói,  “Cũng đừng cứ hở chút lại ôm em, lớn rồi mà lúc nào cũng bị ôm trong lòng, giống kiểu gì.”

“Được được không ôm nữa. ” Kỷ Tranh Nguyên cười nói, “Em trai tôi lớn lên khác xưa rồi.”

Kỷ Thanh không quan tâm anh trai đang trêu mình.

Cậu thật sự rất rất nhớ thầy Cố.

Nhận thấy được ánh mắt tìm kiếm của Kỷ Tranh Nguyên nhiều lần quan sát cậu, Kỷ Thanh buồn buồn nói,  “Em không có thất tình, anh hai không cần đoán bừa.”

“Ah, vậy sao?” Kỷ Tranh Nguyên như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu, “Em chưa tỏ tình hả? “

Kỷ Thanh lắc đầu.

“Không theo đuổi ai hay là không thích ai? “

“Có người theo đuổi… ” Kỷ Thanh vẫn là cúi đầu, không trả lời câu hỏi thứ hai của Kỷ Tranh Nguyên.

Gặp được người mình thích thì có thể làm gì.

Cậu cũng không thể biến mình thành con gái rồi lại đi làm ‘tuesday’.

Kỷ Thanh lén thở dài một hơi ngắn không ai thấy.

Thầy Cố, bây giờ thầy đang làm gì?

Tthầy Cố đang cùng chiến đội của anh công thành. Bọn họ đã không ngủ không nghỉ công ba ngày liền rồi, bên địch bên ta đều rất mệt mỏi, lúc này đánh đúng là đánh lâu dài, ai chịu được tốt hơn người đó thắng.

Lúc này Cố Dần râu ria xồm xòam, ánh mắt đỏ như máu, quầng mắt thâm đen. Trên người mặc cái áo ba lỗ dưới chân mặc cái quần đùi như ông già, trong căn hộ toàn rác ba ngày chưa dọn, để trên bàn là một thùng mì ăn liền ăn chưa hết và đống bao nylon.

Bạn gái Lý Nhu của anh mở cửa ra thấy cái cảnh tượng như vậy.

Cố Dần đang phối hợp cùng đồng đội, thấy cô tới chỉ là  “Ờ ” một tiếng, tiếp lại bắt đầu kêu la chửi rủa muốn phe kia phải hàng, đồ con rùa, lũ chơi md.

Lý Nhu đè xuống ủy khuất trong lòng, mang theo đồ ăn đi đến nhà bếp, thấy đống chén bát còn chưa rửa, lại vén tay áo lên đi rửa nồi chén.

Trên mặt đất cũng rất dơ, Lý Nhu đi phòng vệ sinh nhúng cây lau nhà vào nước, vừa nhúng vào vừa khóc.

Cô lau nước mắt đang rơi xuống, lòng nói sẽ đếm tới mười, nếu như Cố Dần phát hiện cô khóc sẽ không chia tay, nếu như Cố Dần không có phát hiện…

Cô đã lau xong cái nhà, dọn lại cái bàn, đi đổ rác, trở về còn xào đồ ăn, Cố Dần vẫn dán mắt vào game, chưa hề liếc mắt đến cô một cái.

” Cố Dần anh thật sự là đồ khốn. “

“Dm đáng đời chưa!!! Thắng thắng thắng thắng!!! Mẹ kiếp đánh được cái đám này mất sức quá, được rồi anh em nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào chúng ta mở tiệc ăn mừng thật lớn!”

Lý Nhu:  “…”

Cố Dần tắt mạng, chứng kiến Lý Nhu mắt lạnh trừng anh, gãi đầu một cái, chặn lại áy náy nói,  “Xin lỗi em, chiến đội đột nhiên quyết định công thành, mấy ngày nay không có dành thời gian cho em, còn để cho em làm nhiều như vậy, tiên nữ khổ cực rồi. “

Lý Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, chất vấn anh một tràng liên hồi:

“Mấy ngày anh chưa gội đầu rồi  “

Cố Dần: “Erm, ngày hôm qua anh mới vừa tắm. “

“Biết nấu cơm tại sao lại ăn mì ăn liền?  “

Cố Dần:  “Thuận tiện mà, thời gian công thành eo hẹp, thiếu lực lượng, thời gian nghỉ ngơi thậm chí thời giờ để ngủ còn không đủ, chớ đừng nhắc tới chuyện nấu cơm. “

“Ăn bánh trứng rán mấy ngày rồi? “

Cố Dần:  “Erm, ngày nào cũng ăn từ hôm được nghỉ đến giờ”

“Vì sao mặc như vậy? Lần trước em đến anh cũng mặc cái quần cộc thùng thình như cháo lòng này, nhiều ngày như vậy anh không thay đồ hả?”

Cố Dần:  “Ack, anh có đổi mà… Anh mua năm cái giống nhau mặc luân phiên “

Lý Nhu rốt cục không nhịn được, khóc mắng anh, “Cố Dần tôi đang yêu anh hay là đang nuôi anh? Anh không có chịu ăn uống đàng hoàng, không phải mì ăn liền thì là ăn bánh trứng rán lấp đầy bụng, rác không đổ nhà không dọn suốt ngày chỉ biết chơi game, trước kia cả người sạch sẽ giờ đến râu cũng không thèm cạo, mỗi lần em tới tìm anh thì đều là tình trạng này. Anh nhìn đi giờ người ngợm anh ra thế  này có khác gì thằng biến thái do làm quá độ không hả?”

“Anh… Anh có thể thay đổi mà Tiểu Nhu, em không nên tức giận, anh rót cốc nước cho em, xin bớt giận mà, đừng khóc đừng khóc. “

Cố Dần nói rồi đứng dậy tìm cái ly cho cô, Lý Nhu lại hừ lạnh một tiếng, “Thách anh kiếm được cái ly đó? Nguyên nhà anh có mỗi hai cái ly, bạn cùng phòng của anh một cái anh một cái, em và anh quen nhau đã bao lâu rồi, em đến nhà anh nhiều lần như vậy, anh thậm chí còn thèm mua cho em cái ly, mà để cho em dùng ly giấy một lần dùng để mời khách!”

“…  “

“Chọc cho em giận rồi muốn em uống nước hạ hỏa, anh không biết ôm em thật chặt nói lời xin lỗi mới là điều nên làm sao?  “

“…  “

“Anh biết rồi, anh nhất định sẽ thay đổi vì em, anh đi mua ly ngay đây, anh đến ôm em liền”

Lý Nhu nước mắt tuôn rơi,  “Yêu đương kiểu gì vậy, nói đến là hứa sẽ thay đổi, em quá mệt mỏi rồi Cố Dần, em không muốn dạy anh nữa. “

Lý Nhu trả chìa khóa lại cho anh, khóc đến tay run lên, “Em không muốn nuôi một đứa trẻ to xác, Cố Dần, chúng ta chia tay đi! “

***

Đọc đến đây thấy đáng đời thầy Cố bị bạn gái bỏ lắm, bởi sau này mới dính phải Tiểu Kỷ mà nuôi ngược lại nó còn phải cho nó ** nữa đó =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN