Dâu Tây Ấn
Chương 40: Bài tập
Edit: Bội Bội
_______________________________
Thẩm Tinh Nhược cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tối hôm qua nằm mơ đương nhiên là mơ thấy Lục Tinh Diên.
Trong giấc mơ cậu mở miệng ngậm miệng đều là muốn bảo vệ trinh tiết của mình, giọng nói dõng dạc lòng đầy căm phẫn, còn chưa tính đến chuyện cột cái khăn có ghi chữ “Trai tân tất thắng” trên trán mà đi đến trường thôi.
Thẩm Tinh Nhược bị tẩy não, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cậu, hai chữ “trai tân” thốt ra một cách tự nhiên.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Không khí trong phòng cũng là lặng im.
Ngày hôm nay thời tiết rất rốt, ánh nắng xuyên qua tàng cây bên ngoài phòng, xuyên qua tấm kính cửa sổ rớt xuống sàn phòng thành từng tia sáng.
Tia sáng kia rơi trên khuôn mặt cậu, nửa sáng nửa tối, lông tơ nhỏ bé bị chiếu sáng đến trong suốt. Ở trên đỉnh đầu cậu, là từng chùm từng chùm tia sáng màu vàng ấm áp.
Thẩm Tinh Nhược đột ngột vươn tay, vuốt vuốt đầu cậu.
Dây áo của cô vốn là đang rơi xuống, động tác vươn tay khẽ khàng này lại nâng dây áo của cô lên cao một chút, thế nhưng lại lộ ra hơn phân nửa da thịt trắng muốt trên cánh tay.
Lục Tinh Diên là đang bị hoa mắt, nhịp tip cũng không tự chủ được đập điên cuồng.
Thẩm Tinh Nhược sờ đầu cậu đủ rồi mới thu tay lại, cậu cứ như nằm trong mơ mới tỉnh ra đứng thẳng người dậy, nắm tay lại che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt hỗn loạn nhìn xung quanh, nói một câu vấp váp: “Đã mười hai giờ rồi, gọi cậu cả buổi cũng không có ai trả lời, nên đi ăn cơm.”
“Biết rồi.”
Thẩm Tinh Nhược ra vẻ muốn đừng dậy, còn chưa quá tỉnh ngủ, giọng nói có chút lười biếng.
Lục Tinh Diên không dám nhìn cô, nhưng lại không đi, ra vẻ không có gì nói: “Cậu đi ngủ sao cửa cũng không khoá, cậu không có một chút cảnh giác cơ bản của nữ sinh hết vậy, đi ngủ sao cậu lại ăn mặc như vậy, cậu cứ như vậy ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Thẩm Tinh Nhược từ trên giường ngồi dậy, dựa ở đầu giường, ngáp một cái.
Bỗng nhiên hình như cô nhận ra chuyện gì đó thụ vị, quay đầu hỏi: “Lục Tinh Diên, Lục Tinh Diên? Có phải cậu đang thẹn thùng hay không?”
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy.”
Lục Tinh Diên liếc cô một cái, lại vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Cậu đúng là đang thẹn thùng.”
“Cậu xấu hổ cái gì chứ, cậu chưa từng thấy con gái mặc áo hai dây bao giờ à.”
“Trai tân đúng là ngây thơ.”
Thẩm Tinh Nhược tự hỏi tự trả lời rồi đưa ra kết luận, sau đó vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
“Thẩm Tinh Nhược tôi cảnh cáo cậu cậu không nên nói bậy nói bạ, thôi thôi cậu vừa mới ngủ dậy đầu óc không được tỉnh táo tôi không thèm so đo với cậu làm gì, cậu chỉ là một cô gái nhỏ thôi nói năng già dặn cái gì chứ.”
Nói đến chủ đề nhạy cảm, biểu hiện của Lục Tinh Diên có chút kích động.
Thẩm Tinh Nhược cảm thấy cậu nhoi nhoi như con gà mắc tóc cố gắng bảo vệ lí lẽ gãy cùn của mình, không thuận theo ý cậu, không chừng là nhảy lên mổ vào đấy chứ.
Ngay sau đó cô lại nghĩ tới hình ảnh Lục Tinh Diên ở trong mộng giơ cao lá cờ trinh tiết làm công tác tẩy não cho cô.
Cô nhịn xuống, vừa đi đôi dép lê vào vừa nói qua loa, “Ừ, ai cũng không có kinh nghiệm cả, cũng đừng trêu chọc làm tổn thương lẫn nhau.”
“Ai nói tôi không có kinh nghiệm?”
Thẩm Tinh Nhược giương mắt nhìn cậu.
“Tôi.. Tôi cho dù là kiến thức hay kinh nghiệm đều rất phong phú.”
Trong lòng cậu âm thầm bổ sung một câu dù sao trải nghiệm trong mơ cũng không đến nỗi tệ.
Thẩm Tinh Nhược cụp mắt, ừ ừ qua loa hai tiếng, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
–
Chủ nhật là ngày trở lại trường.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc, sau đó liền xuất phát đi về trường học.
Bình thường hai người đều con cà con kê tới chạng vạng tối mới đi, hôm nay đi sớm như vậy, là vì phải ghé qua vịnh Tinh Hà xem nhà ở.
Vịnh Tinh Hà là một khu dân cư cao cấp, ngay trung tâm thành phố, có một chi nhánh dạy học của Minh Lễ ở phía này, không gian trong khu dân cư yên tĩnh, cơ sở vật chất đã hoàn thiện, cách cửa Đông của Minh Lễ rất gần, đi bộ khoảng chừng bảy tám phút, lớp mười hai ở chỗ này sẽ rất thuận tiện.
Căn hộ mà Lục Sơn giữ lại được xây dựng và trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, rộng rãi thoáng mát, lấy ánh sáng rất rốt, từ ban công nhìn ra bên ngoài còn có thể thấy được sân trường Minh Lễ, chỉ là vẫn trống hươ trống hoác, bụi bặm trong nhà có chút dày.
Hai người xem xong đều rất hài lòng.
Lúc rời đi, Lục Tinh Diên còn nói đùa rằng: “Tôi thấy cậu nên chuyển vào sớm một chút là được rồi, hai ngày trước cậu còn đứng ở văn phòng ầm ĩ với bạn cùng phòng một trận, cậu cẩn thận không thôi người ta hạ độc cậu đấy.”
Thẩm Tinh Nhược ấn nút thang máy, liếc nhìn cậu một cái, không thèm nói chuyện.
Lý Thính gan bé, hẳn là không dám hạ độc cô, nhưng dù sao cũng ở cùng một phòng ký túc xá, có người nhìn cô không vừa mắt, muốn gây chuyện cản trở cô thì cũng rất dễ dàng.
Thẩm Tinh Nhược ổn định tinh thần, nhìn qua Lục Tinh Diên thuận miệng nói: “Tôi trở về sẽ nói với cậu ta rằng, Lục Tinh Diên là bạn cùng bàn với tôi, cậu gây phiền phức với tôi, chính là gây phiền phức với Lục Tinh Diên, đến lúc đó tôi sẽ tìm Lục Tinh Diên đến đánh cậu, xem xem cậu còn dám hay không.”
“…”
“Đem tôi ra làm tay chân của cậu thuận tiện nhỉ?”
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói: “So với việc mượn tay mượn chân cậu thì muốn cậu trở thành máy rút tiền tần suất có hơi cao hơn một chút.”
Lục Tinh Diên nghe được ý này, “Lại hết tiền rồi?”
Cậu lấy điện thoại di động ra, mở khung chat của cô, cũng không thèm ngẩng đầu liền hỏi: “Bao nhiêu?”
“Ít nhất chừng năm trăm, tôi có một tài khoản tiết kiệm sắp đến hạn lấy tiền lãi, lấy tiền ra sẽ trả lại cho cậu.”
Lục Tinh Diên xoay người chuyển qua tám trăm tệ.
Chuyện khoản thành công, cậu cầm điện thoại di động hươ hươ trước mặt Thẩm Tinh Nhược, “Tự cậu nhìn xem, trừ chuyển khoản vẫn là chuyển khoản, toàn là giao dịch tiền bạc trần truồng.”
“Không phải, cái này gọi là cứu tế.”
“Khác nhau ở chỗ nào?”
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, cầm điện thoại di động gửi cho Lục Tinh Diên một gif “Bỏ tiền nói chuyện phiếm, hai mươi tệ một phút.”
Lục Tinh Diên vui vẻ, chuyển khoản cho cô hai mươi tệ.
Cô cong khoé môi, rất ngoan ngoãn hỏi: “Ông chủ Lục, muốn trò chuyện gì nào?”
Lục Tinh Diên: “…”
Thẩm Tinh Nhược thu lại nụ cười, bổ sung kiến thức nói: “Đây mới gọi là giao dịch tiền bạc”
“…”
“Cái này gọi là lừa gạt.”
Hai người câu được câu không đi từ vịnh Tinh Hà về phía trường học, Thẩm Tinh Nhược còn rủ cậu uống một ly trà sữa dâu, trà sữa dâu tám tệ, còn cô thì uống hồng trà mười hai tệ, cộng lại vừa đủ hai mươi tệ.
Lúc chia nhau mỗi người một ngả Lục Tinh Diên một mình trên đường đi về phòng ngủ, vừa uống trà sữa vừa nghĩ, Thẩm Tinh Nhược chỉ là hơi nghèo một chút, hơi độc miệng một chút, nhưng vẫn là một người rộng rãi hào phóng, thỉnh thoảng còn mời cậu uống trà sữa, mặc dù cậu mãi mãi chỉ được mời loại đồ uống tám tệ một ly mà thôi.
Về đến phòng ký túc xá đám Lý Thừa Phàm đều ở đó cả.
Thấy cậu cầm ly trà sữa màu hồng đi vào, Lý Thừa Phàm đang chơi game còn tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cậu, trêu chọc nói: “Diên ca, gần đây mày hơi nữ tính rồi đấy, hay uống trà sữa, còn uống loại đám con gái hay uống nữa.”
Lục Tinh Diên ra vẻ không quan tâm nói: “Vừa mới đụng phải Thẩm Tinh Nhược, cô ấy mời, tao nhất định phải uống.”
“Mày lại bốc phét, cái gì mà mày nhất định phải uống, tao cười sắp chết rồi, đánh chết tao cũng không tin Thẩm Tinh Nhược sẽ ép buộc mày uống trà sữa!”
Biên Hạ đẩy đẩy mắt kính, nhỏ giọng bổ sung: “Tao cũng cảm thấy vậy.”
Triệu Lãng Minh thì quá hiểu cậu, “Tụi mày đừng có vội mừng, không nghe ra được là cậu ta đang khoe khoang à?”
Cậu đứng dậy giật lấy ly trà sữa từ trong tay Lục Tinh Diên, “Tao cũng muốn uống, nhìn xem có thể dính chút tiên khí của Thẩm Tinh Nhược hay không … Cái đệch…!”
Cậu ta còn chưa dứt lời, liền bị Lục Tinh Diên đạp chân, “Mày muốn tìm cái gì thì lên QQ mà tìm, tám tệ một ly tự xuống dưới mua đi.”
–
Phòng ngủ của Lục Tinh Diên một mảnh hỗn loạn, còn phòng của Thẩm Tinh Nhược và các cô gái thì lại có vẻ yên tĩnh quá mức.
Thạch Thấm vẫn còn ở nhà chưa quay lại, lúc Thẩm Tinh Nhược quay về phòng ngủ, chỉ có Địch Gia Tĩnh và Lý Thính.
Cô lên tiếng chào hỏi Địch Gia Tĩnh, không để ý tới Lý Thính.
Lý Thính cũng không thèm để ý tới cô.
Nhưng mà Lý Thính cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
Thẩm Tinh Nhược kiểm tra đồ đạc của mình trong phòng ngủ một chút, mọi thứ đều bình thường.
Buổi tối Thẩm Tinh Nhược muốn phơi khăn mặt, thế nhưng sào phơi quần áo không còn chỗ trống nữa, cô sờ lên, nhận thấy mấy bộ quần áo của Lý Thính đã khô rồi, cô quay đầu lại hỏi: “Lý Thính, quần áo của cậu, có thể thu dọn một chút hay không?”
Cứ tưởng là Lý Thính sẽ bày ra vẻ mặt khó chịu, hoặc là làm như không nghe thếy rồi không đi dọn, thật không ngờ được cô ta thật sự để điện thoại di động xuống, im lặng đi thu dọn quần áo.
Kéo dài như thế cho đến tuần tiếp theo, hai người không ai phản ứng ai, mà cũng không ai khó xử ai.
Thẩm Tinh Nhược cảm thấy tình hình như vậy rất tốt, cũng rất hi vọng có thể duy trì mãi như vậy.
Thạch Thấm tương đối vô tâm, quan hệ của Thẩm Tinh Nhược và Lý Thính vốn là như vậy, tình trạng như bây giờ cô nàng cũng cảm thấy bình thường.
Địch Gia Tĩnh thì khá để ý, còn chưa được hai ngày liền phát hiện có điều gì đó không đúng.
Giữa trưa thứ tư nhóm của Lục Tinh Diên có trận đấu bóng rổ với mấy đứa con trai lớp khác, Lục Tinh Diên dùng một tuần trà sữa lừa được Thẩm Tinh Nhược đi xem, nói là học sinh nhất khối đến cổ vũ sẽ làm cho bọn họ nở mày nở mặt hơn.
Thẩm Tinh Nhược sẵn tiện rủ thêm Thạch Thấm và Nguyễn Văn.
Địch Giai Tĩnh nói là phải giặt quần áo, không có đi cùng với các cô.
Thẩm Tinh Nhược và Thạch Thấm đều không ở phòng ngủ, Địch Gia Tĩnh đang đi lấy xà bông giặt quần áo, thấy Lý Thính chuẩn bị đi ngủ, thuận miệng hỏi một câu, “Này, cậu và Thẩm Tinh Nhược gần đây làm sao vậy, cảm giác hai cậu không ai nói với ai lời nào.”
Không nhắc đến Thẩm Tinh Nhược thì thôi, nhắc đến Thẩm Tinh Nhược, Lý Thính ngậm một bụng tức giận, cô ta vẫn đắp kín mền, xuỳ một tiếng, “Ai mà thích nói chuyện với cậu ta chứ!”
Địch Gia Tĩnh đi về phía nhà tắm rải bột giặt, nghe nói như vậy, ngừng lại động tác, “Hai cậu cãi nhau à?”
“Không có.”
Lý Thính vốn không muốn nhiều lời, nhớ lại liền cảm thấy mất mặt.
Thế nhưng cô ta đã nghẹn chuyện này hết cuối tuần rồi, thật sự là kìm nén muốn chết rồi, nằm trên giường lật qua lật lại, cô ta đột nhiên ngồi bật dậy, đem câu chuyện kia kể cho Địch Gia Tĩnh nghe một lần.
Đương nhiên, cô ta đều nói tốt cho mình tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói mình và Mạnh Phong chỉ là thuận miệng nói chuyện một chút, Thẩm Tinh Nhược là chuyện bé xé ra to, còn để Lục Tinh Diên ra mặt giúp đỡ.
Địch Gia Tĩnh nghe xong, dường như có điều suy nghĩ.
“Chuyện này.. Vậy thì hơi có chút …” Cô nàng khựng lại, an ủi Lý Thính, “Mọi người là ở chung một phòng, cậu đừng so đo làm gì, chắc là Tinh Nhược cậu ấy hiểu lầm thôi.”
“Tớ nào dám so đo với cậu ta chứ, người ta còn có Lục Tinh Diên chống lưng đấy! Với lại cậu không nhìn thấy mẹ cậu ta hôm họp phụ huynh sao, không phải là người bình thường đâu, dân đen thấp cổ bé họng như tớ không dám đụng vào đâu!”
“Cậu đừng nói như vậy, Tinh Nhược sẽ không vô duyên vô cớ không có chuyện gì cũng gây sự với cậu chứ.”
Địch Gia Tĩnh nói đến đây, chợt nhớ đến một việc, “Nói đến đây mới nhớ, thật ra Dương Phương bên ban hai ấy… Đúng ra là ở cổng phía Đông chỗ đó là góc chết, ngay cả camera thu hình cũng không có, lúc đó cậu ta cứ cố sống cố chết không thừa nhận, Tinh Nhược cũng không có được chứng cớ gì làm cho cậu ta phải nghỉ học.”
“May sao lá gan của cậu ta không lớn, bị doạ một chút liền thừa nhận rồi, nếu không thì Tinh Nhược đã thua một vố lớn, nói không chừng còn bị trường học kỷ luật ngược lại đấy chứ.”
Lý Thính nằm trên giường, nghe Địch Gia Tĩnh nói như vậy, cảm thấy có lý.
Nghĩ thầm nếu như mà là cô ta, cô ta có chết cũng không thừa nhận, Thẩm Tinh Nhược kia cũng không thể làm gì được cô ta.
Nếu như là cô ta …
Lý Thính cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, kéo chăn lên cao quá đầu, cũng không nói tiếp nữa.
–
Một tuần sau cuộc họp phụ huynh cũng trôi qua nhẹ nhàng, yên yên tĩnh tĩnh, không có chuyện gì lớn phát sinh.
Chuyện duy nhất đáng nhắc tới chính là, thầy giáo Số học Lương Đống lúc đi cầu thang bị trượt chân, giờ chân đau, không đi được.
Thầy ấy xin nghỉ một tuần, tiết Số học tuần này do Chủ nhiệm ban hai Tằng Quế Ngọc dạy thay.
Lần trước ở văn phòng Thẩm Tinh Nhược từng cãi lại Tằng Quế Ngọc, rồi cô còn chiếm vị trí nhất khối của ban hai đến tận hai lần, Tằng Quế Ngọc đương nhiên là không thích cô.
Nhưng Thẩm Tinh Nhược ở trên lớp vô cùng nghiêm túc chưa từng nói chuyện riêng, hỏi cái gì cô cũng có thể đối đáp trôi chảy, học tập càng là không có gì phải bàn.
Một chút điểm yếu cũng không lộ ra.
Buổi chiều thứ tư có hai tiết Số học liên tiếp, sau khi tan học, Tằng Quế ngọc giao một loạt bài tập nói là mô phỏng dựa theo đề kiểm tra, còn nhấn mạnh rằng sáng mai sẽ kiểm tra bài tập, lên lớp sửa bài.
Một đống bài tập nhiều như vậy, đám bạn cùng lớp không ngừng than trời.
Thẩm Tinh Nhược thế mà lại rất nhanh, trong một tiết tự học buổi tối đã làm gần xong rồi, trong lúc chờ đợi tan học còn thỉnh thoảng giảng cho mấy bạn cùng lớp hai bài tương đối khó trong đống đề.
Tiết tự học thứ hai, cô vừa làm bài tập, vừa đốc thúc Lục Tinh Diên làm cho xong bài tập Số học. Lục Tinh Diên làm một bài ba phút thì hết hai phút cầm điện thoại lướt mạng internet, lề mà lề mề, Thẩm Tinh Nhược thỉnh thoảng cầm bút đâm cậu thúc giục, cậu mới miễn cưỡng làm xong trước khi kết thúc thời gian tự học buổi tối.
Lúc chuông reo, cậu vuốt vuốt tóc cùa Thẩm Tinh Nhược, “Cô giáo Thẩm, tôi làm xong rồi, cậu xem lại giúp tôi một chút đi.”
Thẩm Tinh Nhược đẩy tay của cậu ra, cầm lấy bài tập, kẹp vào trong cuốn sách tiếng Anh, “Tôi mang về xem.”
Lục Tinh Diên “Ừ” một tiếng, “Đúng rồi, sáng mai cậu muốn ăn cái gì.”
Thẩm Tinh Nhược liếc cậu một cái.
Lục Tinh Diên bổ sung, “Tôi nói là bữa sáng, cậu giúp tôi kiểm tra bài tập, tôi mua bữa sáng cho cậu, cứ coi như là cảm ơn cô giáo.”
“Ừ, vậy thì sữa chua và xôi gà.”
Lục Tinh Diên: “Chị hai à, sao cứ gà gà mãi thế, cậu và tôi là người văn minh, có biết hay không? Sao cậu là thô tục như vậy.”
“…”
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy thu dọn sách vở, thuận tiện ném cho cậu hai chữ “Thần kinh.”
Thanh âm rất nhẹ.
Lục Tinh Diên cũng không phản bác, khoé môi cong lên, nửa dựa lên ghế, xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn theo cô, cứ như vậy đưa mắt nhìn cô đi với bạn bè rời khỏi phòng học.
Lý Thừa Phàm từ lần trước lúc tự học buổi tối nghe xong suy đoán của Triệu Lãng Minh, liền càng thêm để ý Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược
Mấy hôm trước cầm một ly sữa dâu không có gì đặc biệt nâng niu sợ vỡ, bây giờ lại nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược cười đến không ngậm được mồm.
Lý Thừa Phảm cảm thấy như bị hiện thực đánh cho một cú vỡ đầu.
Cậu ta vác cặp lên vai, lại gần vỗi vai Lục Tinh Diên, “Diên ca, đừng cười nữa, Nữ thần của mày đi rồi.”
Lục Tinh Diên giương mắt liếc cậu, một giây sau thật sự thu lại nụ cười.
Lý Thừa Phàm lại nhịn không được cười hỏi: “Này Diên ca, mày có phải là có gì rồi hay không, hình mẫu gì đó … Sao mày lại thích Thẩm Tinh Nhược cơ chứ?”
“Mày là cái thá gì, ai nói tao thích cậu ấy, mày tránh xa tao ra chút đi.”
“Còn nói không phải, Thẩm Tinh Nhược mắng mày thì mày cười toét miệng, tao chỉ nói có một câu thì mày hỏi tao là cái thá gì.”
Lục Tinh Diên lặng lẽ liếc cậu, “Mày còn đứng đây lẩm ba lẩm bẩm, tao còn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà mày đấy chứ.”
–
Quay lại phỏng ngủ, Thẩm Tinh Nhược tắm rửa xong, liền kiểm tra bài tập cho Lục Tinh Diên.
Cô tìm tìm, chợt nhớ ra mình quên mang bài tập về.
Cũng may vừa làm qua một lần, ấn tượng vẫn còn đó, cô nhìn ra chỗ sai, trực tiếp dùng bút chì viết lời giải bên cạnh.
Tằng Quế Ngọc giảng bài cứ như chảo dầu đang sôi, lốp ba lốp bốp, không hề có sự tỉ mỉ như Lương Đống, hai ngày này Nguyễn Văn đã than thở với cô, nói rằng phương thức giảng dạy của Tằng Quế Ngọc quá khó hiểu.
Trong lớp có rất nhiều bạn không theo kịp, dựa theo năng lực phân tích của Lục Tinh Diên, đoán chừng Tằng Quế Ngọc giảng đến câu thứ mười thì chắc là cậu còn đang suy nghĩ câu thứ nhất.
Dò bài cho Lục Tinh Diên xong, vừa đúng lúc tắt đèn.
Thẩm Tinh Nhược thu dọn cặp sách, thư giãn gân cốt, liền trực tiếp lên giường đi ngủ.
–
Chắc là vừa vào hè, một tuần nay thời tiết rất đẹp, thừ năm càng là một ngày nắng.
Thẩm Tinh Nhược ngủ đến không biết trời trăng mây gió, lúc lên lớp, ánh nắng ấm áp, thế là tiết tự học buổi sáng cô dựng thẳng sách lên, lặng lẽ chợp mắt nửa tiếng đồng hồ.
Đến tiết số học, Thẩm Tinh Nhược mới có chút tinh thần.
Tằng Quế Ngọc yêu cậu mọi người để bài tập lên bàn, bà muốn đi một vòng kiểm tra.
Thẩm Tinh Nhược kín đáo đưa bài tập của mình cho Lục Tinh Diên, rồi đưa tay tìm bài tập của cậu trong cặp của mình.
Tối hôm qua cô chỉ cầm cuốn sách tiếng anh và cuốn truyện quay về phòng ngủ.
Cô nhớ rất rõ, sau khi sửa bài cho Lục Tinh Diên xong, cô kẹp trở vào cuốn sách tiếng Anh, sau đó bỏ vào trong cặp.
Bởi vì vừa đúng lúc tắt đèn, cô còn phải mở đèn pin lên làm, cho nên nhớ rất rõ ràng.
Thế nhưng bây giờ, không tìm thấy bài tập của Lục Tinh Diên nữa.
Tuần này bọn họ đã được đổi qua hàng thứ ba của Tổ một.
Tằng Quế Ngọc rất nhanh đã kiểm tra đến bàn của bọn họ.
Tằng Quế Ngọc quét mắt qua bài tập của Lục Tinh Diên, lại nhìn Thẩm Tinh Nhược, hỏi: “Thẩm Tinh Nhược, bài tập của em đâu?”
Không thấy.
Trong lòng Thẩm Tinh Nhược đã có suy đoán, lúc ánh mắt của Lý Thính quét qua, bộ dạng của Lý Thính chính là đang chờ xem kịch vui.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, Lý Thính nhất thời bị giật mình, trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.
Đúng lúc này, Lục Tinh Diên đẩy bài tập của Thẩm Tinh Nhược qua, “Cô à, đây là của Thẩm Tinh Nhược, em không có làm.”
– Hết Chương 40-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!