Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi
Chương 11: Ngủ trưa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phưn Phưn
Tiệm bánh Hân Vinh chỉ mở cửa buôn bán vào buổi sáng, đến giữa trưa, sau khi các nhân viên cửa hàng làm vệ sinh xong thì lục tục tan tầm.
Lúc này, trên lầu hai bà ngoại đã nấu xong cơm trưa, ở trên ban công gọi: “Nhiên Nhiên, ăn cơm!”
Kinh Nhiên đi ra ngoài đường, ngẩng đầu đáp lại: “Con biết rồi ạ!”
Kinh Nhiên cầm mấy hộp điểm tâm, cùng Cảnh Lỵ đi ra khỏi tiệm, kéo khóa cửa xong, hai người đi lên lầu hai ăn cơm.
Bà ngoại nấu cơm rất thơm, mới đi tới giữa cầu thang mà đã có thể ngửi được mùi thơm.
Bà ngoại làm bốn món mặn một món canh, chân giò om củ sen, gà xào gừng hành, sườn heo chua ngọt, rau xào, còn có canh sườn Hoài Sơn. Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ rửa tay xong, thì cùng đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Cảnh Lỵ tương đối chú trọng vẻ bề ngoài của mình, bình thường ăn khá ít thịt, lúc này nhìn thấy cả bản đầy thịt dầu mỡ. Nghĩ đến việc bà ngoại đã già vậy rồi ăn thịt nhiều cũng không tốt cho tiêu hóa, nên tốt bụng nhắc nhở: “Bà ơi, chuyên gia dinh dưỡng nói, người già không nên ăn mặn như vậy, sẽ không tốt cho tiêu hoá, bà nên ăn thanh đạm một chút.”
Bà ngoại cười tủm tỉm nói: “Được được được, Lỵ Lỵ thực sự rất quan tâm bà ngoại.”
Kinh Nhiên đưa đầu tiến đến bên tai cô nói nhỏ: “Bình thường bà ngoại ăn rất thanh đạm, chì là bà thấy cậu đến, nên mới làm thêm đồ ăn đấy.” Tiếp theo lại đổi thành giọng điệu tủi thân: “Mỗi lần tôi tới nhà bà ngoại, bà cũng chỉ làm thêm có một đĩa thịt.”
Cảnh Lỵ nhìn vẻ mặt đáng thương của Kinh Nhiên, dùng đũa gắp một cái chân giò vào trong chén của anh, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Kinh Nhiên vui vẻ giống như đứa bé vừa được cho kẹo: “Cảm ơn Lỵ Lỵ.”
Hai người ăn cơm chung với nhau được hai tuần lễ, Kinh Nhiên đã biết rõ khẩu vị của Cảnh Lỵ, cô thường ăn ít thịt, khẩu vị còn thiên ngọt. Anh gắp một củ sen bỏ vào trong chén của cô, sau đó trong món sườn heo chua ngọt anh chọn một miếng thịt không mỡ gắp vào chén cô.
Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn cách chung sống của bọn họ hoà hợp như đôi vợ chồng son, nếu nói cho hai vợ chồng A Hà biết, chắc là bọn họ sẽ vui lắm nhỉ?
Sau khi ăn xong, Cảnh Lỵ ở phòng bếp rửa chén đũa, Kinh Nhiên thì vào phòng vệ sinh sửa vòi nước bị rỉ suốt đêm hôm qua. Cảnh Lỵ cảm thấy đôi khi Kinh Nhiên không biết cách nói chuyện lấy lòng người khác, nhưng anh cũng không phải con mọt sách, anh biết làm điểm tâm kiểu Trung Quốc, biết sửa chữa đồ vật trong nhà, thật sự giỏi hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.
Từ trong tủ lạnh bà ngoại lấy ra mấy quả lê, sau khi rửa sạch sẽ, đứng gọt lê bên cạnh Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nhớ tới Kinh Nhiên đã từng nói bà ngoại rất thích kiểu tóc nấm đông cô của anh, nên trực tiếp hỏi: “Bà ơi, bà cảm thấy kiểu tóc của Kinh Nhiên đẹp không ạ?”
Vẻ mặt bà ngoại ghét bỏ trả lời: “Xấu.”
Cảnh Lỵ: “…”
Bà ngoại nói tiếp: “Cái thằng ngốc đó, khi còn bé cắt cái đầu nấm đông cô, chỉ mới nói rất đáng yêu thôi, thế mà nó giữ nguyên kiểu tóc đó suốt mười mấy năm. Ba mẹ nó đều kêu nó đi cắt kiểu tóc khác, nhưng nó lại không chịu. Đúng là cứng đầu!”
“À dạ…” Cảnh Lỵ cũng biết ở phương diện nào đó đại học bá thật sự rất cố chấp, nhất định phải gọi anh là “Nhiên Nhiên”, ăn cơm phải phối hợp cân đối, mỗi buổi tối đều phải đến thư viện học…
Sau khi Cảnh Lỵ rửa chén xong, ở phòng khách ngồi trên ghế ăn lê xem TV. Đúng lúc Kinh Nhiên đã sửa xong vòi nước, từ buồng vệ sinh ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, ăn lê đi, ngọt lắm.” Cảnh Lỵ một tay cầm lê, một tay chỉ vào quả lê đã gọt xong đặt trên bàn trà.
Kinh Nhiên đi qua, ngồi ở bên cạnh Cảnh Lỵ, dựa rất gần. Có lẽ Cảnh Lỵ đã quen với việc có Kinh Nhiên ở bên cạnh, vừa mới bắt đầu cái khoảng cách thân mật này khiến cô thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng dần dần cũng không còn cảm giác gì. Chỉ coi anh thành người quen mà đối đãi.
Kinh Nhiên cầm lấy một miếng lê cắn một cái, nói: “Ừ, rất ngọt.”
TV ngoài phòng khách đang chiếu lại gameshow cuối tuần, Cảnh Lỵ vẫn chưa được xem, hiện tại đang xem bù.
“Ha ha ha… Khụ khụ…”
Cảnh Lỵ xem quá hưng phấn, không cẩn thận bị mắc nghẹn. Kinh Nhiên vội vàng lấy khăn giấy bắt được miếng lê và nước miếng phun ra từ trong miệng, anh ném vào thùng rác dưới bàn trà, rồi cầm khăn giấy mới lau khô miệng cho cô.
Cảnh Lỵ hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”
Kinh Nhiên không hiểu: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Làm dơ tay cậu rồi.” Tuy rằng vừa rồi Kinh Nhiên dùng khăn giấy bắt được miếng lê và nước miếng cô nhổ ra, nhưng vẫn dính vào tay anh một ít. Đến cả bản thân Cảnh Lỵ còn thấy ghê tởm, huống chi nó còn rơi dính vào tay Kinh Nhiên.
“Rửa đi là được.” Kinh Nhiên đứng lên, đi đến phòng bếp.
Bà ngoại ngâm một ít dược liệu ở phòng bếp, chuẩn bị hầm canh. Thấy Kinh Nhiên đi vào phòng bếp rửa tay, bà ngoại nói: “Nhiên Nhiên, lát nữa con với Lỵ Lỵ ở lại ăn cơm tối đi, bà hầm canh cho mấy đứa uống.”
“Vâng ạ.” Kinh Nhiên đáp lại, đi ra ngoài nói với Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, bà ngoại nói ở lại ăn cơm tối.”
Cảnh Lỵ lo lắng hỏi: “Vậy… Về trường học có muộn quá không?”
“Chủ nhật nhà của chúng tôi đều ăn cơm sớm, để có thể về trường sớm chút.”
“Được.”
“Vậy bọn mình đi dạo ở phía trước đi.” Buổi sáng Kinh Nhiên nói muốn đưa cô đi dạo phố, vừa dứt lời, anh liền đi đến huyền quan, chuẩn bị mang giày.
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên, ngón tay chỉ TV: “Tôi muốn xem xong chương trình này rồi mới đi, tuần vừa rồi tôi chưa được xem.”
“Ờ.” Kinh Nhiên gật đầu, lại trở về ngồi bên cạnh Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ có thói quen ngù trưa, cơm nước xong sẽ mệt rã rời, cho dù là chương trình hài, thì cũng không thể làm cô nâng cao tinh thần, mí mắt dần dần khép lại, cả người ngã lên đùi Kinh Nhiên.
Thời điểm Cảnh Lỵ tỉnh lại lần nữa, thì cô phát hiện mình đang ngủ trên giường Kinh Nhiên, đắp chăn của anh. Sao cô lại ngủ trên giường cùa Kinh Nhiên vậy? Mặc dù trong phòng chỉ có mình cô, nhưng toàn bộ căn phòng đều ngập tràn hương vị của Kinh Nhiên, đặc biệt là chăn, tràn ngập hương vị của giống đực.
Cô xuống giường, đi đến bàn trang điểm trong phòng soi gương sửa sang lại đầu tóc và váy của mình. Phòng của nam sinh lại xuất hiện bàn trang điểm thì có chút trái với bình thường, nhưng mà bàn này trông hơi cũ, hình như đã được ba mươi năm trở lên? Có lẽ đây là căn phòng mà thời trẻ mẹ của Kinh Nhiên đã từng dùng qua, cho nên trong phòng rất có cảm giác xưa cũ, ngoại trừ cái giường là mới.
Cô liếc nhìn đồng hồ nhỏ ở trên bàn trang điểm, thấy kim giờ đã chỉ đến số bốn. Trời ạ, đã nói là sẽ đi dạo phố Kinh Nhiên, nhưng không ngờ lại ngủ đến giờ này.
Cô mở cửa phòng, nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng “Xào xạc”, còn có mùi thơm của cơm toả ra, là bà ngoại đã bắt đầu nấu cơm xào thức ăn. Cô đi đến phòng khách, thì thấy Kinh Nhiên đang nằm ngủ co ro trên ghế dài. Người cao 1m85 mà lại ngủ ở ghế chỉ mới dài hơn 1m5, dù cho ai nhìn qua, thì đều cảm thấy đáng thương.
Cảnh Lỵ đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống nhìn nhan sắc khi ngủ của Kinh Nhiên. Đại học bá ngủ mà vẫn mang mắt kính, khóe miệng còn có một ít nước miếng, Cảnh Lỵ cảm thấy buồn cười. Cô nâng tay lên, chọc lên khuôn mặt của anh: “Nhiên Nhiên, dậy thôi, sắp ăn cơm rồi.”
Chọc một cái không tỉnh, Cảnh Lỵ lại chọc thêm vào cái, cuối cùng Kinh Nhiên cũng tỉnh, ngồi dậy, lười biếng vươn vai.
Cảnh Lỵ hỏi: “Sao cậu không về phòng ngủ?”
Kinh Nhiên dùng mu bàn tay đẩy mắt kiếng, xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ, hỏi: “Tôi có thể ngủ chung với cậu sao?” Lúc Kinh Nhiên ôm Cảnh Lỵ về giường, vốn dĩ định ngủ chung một giường với cô, nhưng mà anh lại không có cái gan đó, nên đành phải ra ghế ngoài phòng khách mà ngủ.
Khoé miệng Cảnh Lỵ hơi run rẩy, ai muốn ngủ chung với cậu hả!
“Cậu có thể để tôi ngủ ở phòng bà ngoại, sau đó cậu về ngủ phòng của cậu.”
“Nhưng mà, không phải cậu nói giường bà ngoại rất cứng, buổi tối ngủ không ngon sao?”
Giường mà bà ngoại ngủ là loại giường gỗ, buổi sáng Cảnh Lỵ có than với Kinh Nhiên rằng giường quá cứng, đến khuya mới có thể ngủ. Kinh Nhiên sợ cô ngủ không ngon, nên nhường lại chiếc giường mềm mại của mình cho Cảnh Lỵ.
Không hiểu sao Cảnh Lỵ lại thấy cảm động, thì ra đại học bá cũng có một mặt ấm áp như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe nói, viết một đoạn kịch có thể tăng bình luận…
Nhưng mà, đoạn kịch của tôi có hơi tệ…
Hình như hiệu quả của ngày hôm qua không được tốt lắm…
Đăng đoạn kịch được viết vào ngày hôm qua, lần sau không viết nữa… Vẫn nên chăm chỉ viết chính văn thôi…
————————
Đoạn kịch nhỏ:
Một ngày nào đó sau nhiều năm ——
Cảnh Lỵ khóc lóc ôm Kinh Tiểu Khang: Tiểu Khang, mẹ muốn ly hôn với ba của con!
Kinh Tiểu Khang đoán rằng nhất định ông ba ngốc của cậu lại chọc giận mẹ, vỗ vỗ vai Cảnh Lỵ nói: Mẹ, mẹ phải suy nghĩ cho kĩ, mẹ muốn sống một mình à?
Cảnh Lỵ: Tiểu Khang, con không đi theo mẹ sao?
Kinh Tiểu Khang: Mẹ à, mẹ đã không đi làm nhiều năm rồi, toà án sẽ không phán con cho mẹ đâu. Còn nữa, mẹ nghĩ lại xem, sau khi mẹ ly hôn, sẽ có một người phụ nữ khác, dọn vào ở nhà của mẹ, ngủ với chồng của mẹ, đánh con trai mẹ.
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, cảm thấy rất kinh khủng, khóc lóc ôm Kinh Tiểu Khang nói: Mẹ không muốn người phụ nữ khác vào ở nhà của mẹ, ngủ với chồng của mẹ, đánh con trai mẹ.
Kinh Tiểu Khang không biết phải làm thế nào, năm nay cậu mới học lớp 3 tiểu học, có quỷ mới biết bản thân đang nói cái gì.
Chuyên mục xả ảnh đồ ăn:
Chân giò om củ sen
Gà xào gừng hành
Sườn heo chua ngọt
Rau xào
Canh sườn Hoài Sơn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!