Nữ Chính Không Định Dọa Người
Chương 102
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
– Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chuyện không giống như mẹ nghĩ đâu.
Nam Sơn muốn giải thích rõ ràng chuyện này.
Bà Hứa không muốn nghe, còn hiểu lầm gì nữa? Bà suy đoán Nam Sơn sẽ nói: Mẹ, bọn con yêu nhau thật lòng, xin mẹ tác thành cho bọn con đi!
– Mẹ cho con thời gian hai tuần, con giải quyết cho xong chuyện con và Cố Thăng đi.
Bà Hứa thở dài:
– Mẹ nói cho con nghe, tình yêu không thể làm cơm ăn được đâu.
– Nam Sơn, em ngủ chưa?
Nam Sơn đang định nói tiếp thì Cố Thăng gõ cửa phòng cô.
– Em chưa ngủ.
Cô trả lời vọng qua cánh cửa:
– Anh chờ em một chút, em ra mở cửa ngay đây.
Thấy bộ dáng bà Hứa rất kiên quyết, không muốn nghe khuyên giải gì nữa, cô nói với bà Hứa:
– Mẹ, chờ lúc Cố Thăng đến, con bảo anh ấy giải thích với mẹ được không?
– Được chứ! Nhưng đừng có bịa thành giám đốc gì đấy nhé!
Nam Sơn:
– …
Người ta đúng là giám đốc thật mà.
Cô mở cửa phòng rồi nháy mắt với Cố Thăng:
– Mẹ em đã biết rồi, anh giải thích rõ cho mẹ biết đi.
– Chào buổi tối bác gái.
Bà Hứa gật đầu:
– Cậu tới đúng lúc lắm, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu. Hôm nay có người nói với tôi, nghề nghiệp của cậu không phải là giảng viên trường đại học, cậu có điều gì để nói không?
– Quả thực không phải ạ.
Cố Thăng trưng ra gương mặt áy náy nhìn bà Hứa:
– Cháu không cố ý gạt bác đâu, cháu sợ bác không chấp nhận cháu nên mới bịa ra nghề nghiệp đó ạ.
Bà Hứa không nhìn anh, bà tựa vào thành giường nói tiếp:
– Cậu nói thật cho tôi biết cậu đang làm công việc gì.
Cố Thăng không giấu giếm mà nói thẳng:
– Thật ra, cháu mở công ty riêng và cũng là sếp của công ty Nam Sơn đang làm việc.
– Cái gì?
Bà Hứa mở trừng mắt thật to.
Chênh lệch này quá lớn rồi, từ một nhân viên thất nghiệp trong suy nghĩ của bà lại biến thành giám đốc một công ty.
Bà Hứa nhìn anh đầy hoài nghi:
– Cậu không gạt tôi nữa chứ?
– Không dám, nếu bác gái không tin thì có thể search hai từ khóa “công ty OSS, Cố Thăng” thì sẽ thấy hình của cháu.
Bà Hứa nửa tin nửa ngờ:
– Nam Sơn, cho mẹ mượn điện thoại di động của con đi. Con đừng tìm giúp mẹ, mẹ muốn tự tìm.
Bà nhớ rõ giám đốc công ty Nam Sơn cũng họ Cố. Để đảm nhiệm được vị trí này trong công ty, tiềm thức của bà luôn cho rằng đó là một người đàn ông bụng phệ.
– Mẹ, đây ạ.
Bà Hứa tìm kiếm một lượt, nhìn người đàn ông vuốt tóc mặc âu phục, lại nhìn sang gương mặt Cố Thăng, dường như đúng là cậu ta rồi.
Ánh mắt của bà nhìn Cố Thăng trở nên cực kỳ phức tạp:
– Tại sao cậu lại gạt tôi và ông nhà?
– Lần trước Nam Sơn có hỏi bác thích cô ấy tìm loại hình bạn trai nào về thì bác có bảo không thể quá giàu.
Anh nhìn bá Hứa hết sức chân thành:
– Cháu không cố ý lừa gạt bác đâu, cháu sợ nếu ngay từ đầu cháu nói thân phận của mình ra thì ấn tượng đầu tiên của bác về cháu sẽ không tốt. Vì vậy cháu định bụng đợi đến khi được sự cho phép của bác thì mới nói thẳng nói thật.
Bà Hứa nhìn chăm chú vào anh, thấy đứa bé trước mặt mình bỏ rất nhiều tâm sức.
Vì quá yêu thích Nam Sơn nên mới vội vã mong muốn có được sự cho phép của người nhà cô.
Bà Hứa không nghiêm khắc với anh được nữa:
– Bác càng không thích bị người khác lừa gạt, nghĩ lại do cháu yêu thích Nam Sơn thật lòng, bác không tính toán với cháu nữa.
Bà hỏi ngay vấn đề bản thân quan tâm:
– Cháu đưa Nam Sơn đi gặp ba mẹ cháu chưa?
Trước kia bà Hứa không hy vọng Nam Sơn tìm một người bạn trai có quá nhiều tiền. Bà sợ có một số thằng nhóc quá nổi, có rất nhiều cám dỗ hấp dẫn kẻ có tiền ở ngoài kia, bà lo tâm tính cậu trai không ổn định rồi làm chuyện tổn thương Nam Sơn.
Trông bộ dáng của Cố Thăng đúng là rất yêu Nam Sơn, hẳn là vấn đề đó không xuất hiện đâu.
Một điều khiến bà lo lắng chính là vấn đề môn đăng hộ đối. Nếu Nam Sơn nhận được sự cho phép của cha mẹ Cố Thăng, vấn đề này cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhiều khi các bậc trưởng bai thường hay vướng mắc chuyện này.
Cố Thăng giải thích:
– Chưa ạ, kế hoạch của cháu là sau khi được bác đồng ý thì đưa Nam Sơn đến gặp ba mẹ cháu ngay vào tết Trung Thu.
Anh biết đại khái là bà Hứa đang lo lắng điều gì nên nói ngay:
– Ba mẹ cháu đều là người hòa nhã dễ gần, lúc ba cháu lén chạy ra biên giới làm bác sĩ thì gặp được mẹ cháu đấy ạ. Ba cháu bị hấp dẫn bởi phẩm chất ưu tú của mẹ cháu nên cuối cùng quyết định sống cùng nhau.
Nghe bà nội nói, khi bà biết ba quyết định trở về mà còn dẫn theo một cô vợ, thì sung sướng miễn bàn luôn.
Làm bác sĩ tại biên giới thật sự rất nguy hiểm.
Anh cười cười:
– Hiện tại cháu cũng bị hấp dẫn bởi phẩm chất ưu tú của Nam Sơn, nhà cháu xem trọng một người có phẩm hạnh đạo đức tốt, những thứ khác đều là mây bay.
Bà Hứa nghe xong thì hơi an tâm:
– Vậy là tốt rồi.
– Chuyện của ba con thì xử lý sao ạ?
Bà Hứa quăng ra ánh mắt “biết trước như thế sao lúc đó còn làm” rồi nói:
– Mẹ sẽ nói rõ với ba con.
Trong lòng Cố Thăng vẫn còn nghi vấn:
– Bác gái, nếu trước đó cháu không nói dối về thân phận cháu, ấn tượng đầu tiên của bác về cháu có tốt không ạ?
– Gương mặt đẹp trai thế này, ấn tượng đầu tiên không tốt sao được?
Bà Hứa bật cười thốt ra.
Nguy rồi, bà nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình rồi!
Cố Thăng nghe xong thì không thể không cảm thán, quả nhiên là không có việc gì mà gương mặt đẹp trai của anh không giải quyết được cả.
Bà Hứa ho khan rồi nói với Nam Sơn:
– Chuyện của Cố Thăng là do Trang Diệu Y nói cho mẹ biết. Con gọi điện thoại giải thích cho con bé một chút đi.
– Ngày mai cũng gặp mặt tại bữa tiệc của chị họ, lúc đó giải thích cũng thế thôi ạ.
Cố Thăng đáp thay Nam Sơn.
Hiện tại đi nói chuyện này cho Trang Diệu Y biết, sẽ quấy rầy hắn “giả ngầu” rồi.
Bà Hứa nói:
– Cũng được.
Dù sao chỉ có mình Trang Diệu Y biết thôi, không dẫn đến hiểu lầm quá lớn. Bà lại hỏi:
– Mấy đứa còn gạt bác việc gì không?
Cố Thăng lắc đầu:
– Không còn đâu ạ.
– Không có thật chứ?
– Không có!
Bà Hứa thấy đôi mắt anh trong sáng, nghĩ rằng anh không nói dối nên bà nói tiếp:
– Được rồi, ngày mai chúng ta còn tham gia hôn lễ, nghỉ ngơi sớm hết đi.
Hai người trở về phòng riêng của mình.
…
Sau khi bọn họ đi không bao lâu, Mận Nhỏ đã gửi tin nhắn đến.
Mận Nhỏ: Cậu lên mạng chưa? Mình gửi cho cậu mấy tấm ảnh chụp màn hình đoạn chat trong group nhé.
Chưa được vài giây, Mận Nhỏ lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Trước khi xem ảnh, hít một hơi thật sâu, đừng đập điện thoại nhé.
Nam Sơn trả lời: Xem ngay đây.
Nam Sơn vào QQ, tin nhắn của Mận Nhỏ bắt đầu hiện lên, cô ấn mở nhìn kỹ từng tin.
Tài khoản nặc danh tên “Hoa Tiên Tử” gửi tin nhắn về chuyện của Cố Thăng cho cả group chat, nội dung giống với những gì Trang Diệu Y đã nói với mẹ cô nên đây rõ ràng là cô ta không thể nghi ngờ.
Trong nhóm, “Hoa Tiên Tử” thêm mắm dặm muối trí tưởng tượng của mình vào đó, cô ta nói: Rất có thể Cố Thăng chính là tên trai bao của Nam Sơn, chẳng có nghề ngỗng gì. Nam Sơn lại lên người sĩ diện nên đã ngụy tạo thân thế cho Cố Thăng.
Sau khi Nam Sơn xem xong thì im lặng hồi lâu. Bao dưỡng Cố Thăng? Vậy xài hết bao nhiêu tiền đây, vậy mà Trang Diệu Y cũng nghĩ ra được.
Cô gửi tin nhắn đến cho Mận Nhỏ: Cảm ơn cậu đã nói tin này cho mình, mình sẽ xử lý chuyện này rõ ràng.
Mận Nhỏ hỏi: Hoa Tiên Tử kia nói thật à?
Nam Sơn trả lời: Mình biết rõ Hoa Tiên Tử này là ai, chính là Trang Diệu Y. Cô ta nói dối cả đấy, mình làm gì có tiền nuôi trai bao chứ. Cậu không cần lo lắng, đợi đến ngày mai thì lời đồn sẽ tự sụp đổ thôi.
Mận Nhỏ trả lời: Vậy là tốt rồi.
Trong nhóm QQ kia, có người quen với Nam Linh nhưng chẳng có mối quan hệ gì với Nam Sơn. Lời nói của họ luôn để lộ sự khinh thường Nam Sơn dám nuôi trao bao, họ còn mong chờ ngay mai gặp mặt Nam Sơn và cả tên trai bao Cố Thăng kia.
Phỏng chừng Nam Linh đã ngủ sớm để có được trạng thái tốt nhất cho hôn lễ ngày mai rồi.
Cô bỏ lỡ mất tin tức trong nhóm, nếu không thì cô nhất định sẽ cho Nam Sơn biết việc này.
Nghĩ đến chuyện Trang Diệu Y đang bịa đặt phá hoại danh dự của Nam Sơn, với tư cách là bạn của Nam Sơn, Mận Nhỏ tức giận bất bình, cô không thèm giấu tên đáp lại: Trang Diệu Y, cô có bản lĩnh bịa đặt Nam Sơn như thế mà chẳng có gan đóng trạng thái giấu tên à?
Trang Diệu Y đóng trạng thái ẩn danh một cách dứt khoát, trả lời: Tôi không bịa đặt, tôi đi chăm sóc da trước khi ngủ đây. Không nói chuyện nữa, là giả hay là thật, cứ chờ ngày mai rồi xem!
…
– Chào buổi sáng! Giám đốc Cố.
Sáng sớm sau khi ba Nam nhìn thấy Cố Thăng thì đã trưng ra gương mặt chẳng có biểu tình gì kèm động tác mời.
Xem ra mẹ Nam đã nói cho ba Nam biết thân phận thật sự của Cố Thăng rồi, ba Nam vẫn còn canh cánh việc Cố Thăng lừa gạt mình đây.
– Chào buổi sáng, bác trai.
Cố Thăng cười làm lành:
– Cháu không cố ý gạt bác đâu, cháu…
Ba Nam hừ lạnh rồi liếc xéo Cố Thăng, nói:
– Xin lỗi có ích lợi thì cần cảnh sát làm chi nữa?
– Bác trai nói cũng đúng, nhưng…
Ba Nam cắt ngang lời Cố Thăng, nói tiếp:
– Còn chẳng bằng làm chuyện gì đó thực tế.
Cố Thăng bảo đảm:
– Sau này nhất định cháu sẽ đối xử tốt với Nam Sơn.
– Cậu có ngốc không đó!
Ba Nam nói bằng giọng bất đắc dĩ:
– Người hiện đang tức giận là tôi.
Có Thằng trả lời chẳng chút suy nghĩ:
– Nhất định là cháu sẽ đối xử tốt với bác trai.
Ồ, có gì đó không đúng lắm.
Ba Nam gật đầu thỏa mãn:
– Vậy mới đúng chứ.
Nói xong, ông móc ra một trang giấy rồi nhét vào tay Cố Thăng:
– Cháu nhìn kỹ một chút.
Cố Thăng nhận lấy, đọc cẩn thận, vốn dĩ anh còn tưởng đó là gia quy nhà họ Nam, nào ngờ đó lại là một menu rất dài.
– Đây là mười món gần đây tôi thích ăn nhất. Cậu làm cho tôi ăn thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.
Đơn giản thế thôi à?!
Sợ ba Nam hối hận, Cố Thăng gật đầu liên tục:
– Cháu sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.
Có vài món ăn khá phức tạp, cần phải có thời gian chuẩn bị.
Ba Nam nghe xong liền cười rạng rỡ: Hôm nay có lộc ăn rồi, con gái nhà mình thật là có phúc.
Mẹ Nam đi ra từ phòng bếp nói:
– Ăn điểm tâm sáng rồi đi cũng không muộn.
Sau đó bà quay sang ba Nam nói:
– Ông gọi Nam Sơn mau đi, giờ này rồi mà còn không rời giường.
…
Hôn lễ của Nam Linh cử hành tại khách sạn Diệu Lâm lúc 5h chiều.
– Bác trai bác gái, đợt lát nữa cháu sẽ đón hai bác qua đó.
Từ sau khi ăn được một bữa ăn thịnh soạn do Cố Thăng nấu lúc giữa trưa, thái độ của ba Nam đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ba Nam cười híp mắt nói với Cố Thăng:
– Tiểu Thăng Thăng có lòng rồi, anh bác gọi điện thoại tới bảo sẽ có xe chuyên dụng đến đón hai bác.
Ba Nam vỗ vỗ lưng anh:
– Cháu có thể lái xe đưa Nam Sơn qua đó.
– Vâng!
…
Cố Thăng và Nam Sơn thấy thời gian vừa đúng, liền quay trở về phòng thay đổi quần áo tham dự hôn lễ.
Lúc đi ra, Nam Sơn thấy Cố Thăng đã thay bộ âu phục màu đen được cắt may riêng làm nổi bật lên dáng người cao ráo mạnh mẽ cùng vòng eo tuyệt vời.
Còn Nam Sơn thì mặc đơn giản hơn, một chiếc váy dài in hoa, phối với đôi giày cao gót màu nude.
– Em nhớ là anh không mang âu phục đến đây.
Cố Thăng xoay chiếc chìa khóa vòng vòng trên tay mình:
– Anh trai anh cho người mang đến cho anh đó, loại xe anh thường lái, đỗ bên ngoài tiểu khu rồi.
Thì ra là thế.
…
Cố Thăng lái xe đưa Nam Sơn đến khách sạn.
Dọc đường, Nam Sơn kể lại chuyện Trang Diệu Y đăng tin nhắn trên nhóm QQ như một truyện cười cho Cố Thăng nghe:
– Anh nói xem, em lấy đâu ra tiền để bao nuôi anh?
Cố Thăng vừa cười vừa nói:
– Hôm nay để cô ta nhìn xem, giá trị con người của Cố – trai bao – Thăng là bao nhiêu.
Nửa tiếng sau, Cố Thăng đã dừng xe tại bãi đỗ lộ thiên ngoài khách sạn.
Sau khi đỗ xe xong, anh và Nam Sơn đi đến khách sạn, liền thấy Trang Diệu Y và hai cô gái nữa đang đứng ở cửa khách sạn, như thể đang cố ý chờ ở đó để gặp mặt anh.
Sắc mặt của Cố Thăng cực thản nhiên, không thèm để ý đến Trang Diệu Y, mà Nam Sơn cũng trưng ra bộ dáng làm như không thấy.
…
Đợi đến khi hai người vào trong, cô gái mặc váy xanh đứng cạnh Trang Diệu Y mở miệng hỏi:
– Y Y, không phải cậu nói bạn trai của Nam Sơn chạy chiếc xe QQ à? Rõ ràng chiếc xe kia rất sang trọng mà.
Trang Diệu Y nhìn chằm chằm chiếc xe đó, gương mặt tỏ vẻ ngờ vực, tại sao tự dưng lại đổi xe!
Cô ta suy đoán:
– Nhất định là thuê xe rồi.
Cố Thăng là một tên vô công rồi nghề, sao có thể mua được chiếc xe như thế, ngay cả thuê xe cũng chỉ thuê xe QQ thôi mà? Hẳn là người này muốn phô trương sự giàu sang trong hôn lễ rồi. Nghĩ như thế, cô cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác:
– Nhất định là xe thuê.
Cô gái mặc váy xanh nhạt hỏi vặn lại:
– Trông khí thế của người đàn ông đó rất mạnh mẽ, chẳng giống với hạng trai bao chút nào đâu.
Trang Diệu Y cười lạnh, nói:
– Vụ anh ta bị bao nuôi chỉ là phỏng đoán của mình thôi. Chẳng lẽ trong ngành giải trí không có tên nào bị bao nuôi à? Hai người không nhìn ra mà thôi. Có khi phim mới của họ chiếu, nói không chừng hai người còn gọi họ là nam thần đó.
Nói vậy cũng đúng.
– Chúng ta cứ đợi mà xem, cuối cùng thì Cố Thăng cũng sẽ bị lộ tẩy thôi.
…
Khung cảnh hôn lễ được trang hoàng bằng sắc tím mộng ảo, xa hoa lộng lẫy.
Hơn phân nửa khách mời đã vào chỗ ngồi, chờ hôn lễ bắt đầu.
Vốn dĩ Nam Sơn được sắp xếp ngồi cùng họ hàng nhà cô, vừa đủ một bàn.
Nhưng bởi vì vậy thì Cố Thăng sẽ phải ngồi một mình.
May mà bàn của Mận Nhỏ vẫn còn hai chỗ trống, hai người quyết định đi đến đó, đúng lúc là Trang Diệu Y cũng ngồi bàn này.
Đúng năm giờ, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
Nhìn Nam Linh và chú rể bước vào khán phòng, Nam Sơn không khỏi cảm thán:
– A Linh mặc áo cười đúng là rất đẹp.
Gương mặt Nam Linh đang nở nụ cười thánh thiện pha lẫn hạnh phúc.
Cố Thăng nói:
– Chờ đến khi em mặc áo cưới vào rồi, nhất định cũng rất xinh đẹp. Anh có xem trọng một nhà thiết kế, bằng không thì sau khi trở về, anh dẫn em đi gặp cô ấy, bảo cô ấy thiết kế riêng cho em một chiếc áo cưới thích hợp nhất.
Trang Diệu Y đúng lúc nghe được mấy lời này, cô không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng:
– Thùng rỗng kêu to!
Cố Thăng thản nhiên liếc mắt nhìn cô, không thèm để ý.
– Đến lúc đó rồi bàn sau.
Nam Sơn đặt hết tinh thần của mình vào hôn lễ Nam Linh.
Trang Diệu Y lại quy chụp cách cư xử của hai người trở thành chột dạ sau khi bị vạch trần nên mới hờ hững với cô ta như thế.
…
Sau khi trải qua một loạt các giai đoạn, tiệc cưới chính thức bắt đầu, bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Một bác gái ngồi cạnh thấy Cố Thăng đẹp trai nên hỏi:
– Thằng nhóc này là diễn viên hay người mẫu thế, quả thật rất đẹp trai!
Thấy có người khen bản thân, Cố Thăng lộ ra một nụ cười mỉm:
– Không phải ạ, cháu đang làm việc tại công ty Oss.
Trang Diệu Y làm bộ kinh ngạc hỏi:
– Lần trước lúc dạo phố gặp mặt anh, anh nói là giảng viên trường đại học cơ mà!
Cố Thăng cười cười, giải thích:
– Chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, lần này tôi đến thành phố C là vì muốn nhận được sự cho phép của ba mẹ Nam Sơn. Bởi vì ba của Nam Sơn là giảng viên, tôi mới nghĩ ra chiêu sứt sẹo, dán vào người cái mác giảng viên trường đại học.
Anh nhấp một ngụm thức uống rồi nói:
– Nhưng sáng nay tôi đã nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ Nam Sơn rồi, hai bác cũng đã chấp nhận tôi. Tôi không cần phải mang danh giảng viên trường đại học làm gì.
Thấy anh thừa nhận thản nhiên thế, Trang Diệu Y lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ta không trở tay kịp nên hơi há hốc mồm, trong lúc nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Cô gái mặc áo lam hỏi:
– Nam Sơn, có phải nhân viên nam tại công ty Oss đều đẹp trai như anh nhà cậu không?
– Có người đẹp trai chứ, nhưng mình vẫn cảm thấy Cố Thăng nhà mình đẹp trai nhất.
Tuy rằng Nam Sơn nói đúng sự thật nhưng lời này nói ra từ miệng cô làm Cố Thăng hết sức vui vẻ.
Mận Nhỏ trêu:
– Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chứ gì!
Thấy tiêu điểm chú ý của mọi người đều đặt trên người Cố Thăng, Trang Diệu Y cảm thấy không cam lòng. Trước đây tất cả mọi người đều hâm mộ cô có bạn trai tốt, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm vị trí trưởng bộ phận.
Các cô đều bị hắn lừa gạt, ngoại trừ bộ dạng đẹp trai thì Cố Thăng chẳng có ưu điểm gì cả. Nói không chừng kẻ này lại gạt người, Cố Thăng cũng chẳng phải là nhân viên của công ty Oss.
Cô đưa mắt nhìn âu phục của anh, thoạt nhìn thì khá là tốt, có lẽ rất mắc tiền. Dựa vào tình trạng kinh tế ngay cả xe mà vẫn phải thuê như Cố Thăng, sao có thể mua được quần áo tốt chứ!
Trang Diệu Y đảo tròng mắt, cười hỏi:
– Cố Thăng, anh thuê âu phục này ở chỗ nào thế, đẹp lắm đấy.
Không ngờ cô ta lại hỏi vấn đề này, Cố Thăng cười ngạc nhiên, xem ra trong mắt của cô ta, bản thân anh đúng là nghèo kiết xác.
Anh trả lời:
– May đo theo yêu cầu.
Còn chuyện cô ta có tin hay không thì chẳng phải là việc của anh.
Nghe vậy, Trang Diệu Y không che giấu nụ cười của mình:
– Ngay cả xe mà anh còn mua không nổi, vậy mà dám nói âu phục này may đo theo yêu cầu?
Bác gái hỏi lại bằng vẻ tò mò:
– Cô gái này đang nói gì thế?
Trang Diệu Y giải đáp thắc mắc cho người khác bằng thái độ hết sức vui vẻ.
Điều làm cô cảm thấy nghi ngờ chính là Cố Thăng không ngăn cản cô mà quay sang nói chuyện với Nam Sơn.
Cố Thăng gắp một miếng cá đặt vào trong bát Nam Sơn, nói:
– Món này ngon, em nếm thử đi.
Thấy Cố Thăng hồn nhiên không thèm để ý, Trang Diệu Y chẳng còn mấy hứng thú kể lại đầu đuôi ngọn nguồn.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tóc húi cua cầm ly rượu đi đến:
– Giám đốc Cố, thì ra ngài ngồi ở đây à, làm tôi tìm nãy giờ.
Cái gì? Vừa rồi người đàn ông này gọi Cố Thăng là giám đốc Cố!
Trang Diệu Y nghĩ rằng bản thân nghe nhầm rồi.
Trong tích tắc khi Kim Duyệt nhìn thấy Từ Lâm thì đã biết sự việc đã chệch đường ray rồi.
Trang Diệu Y cắt lời Từ Lâm:
– Có phải ông nhận lầm người rồi không, anh ta chỉ là một tên nhân viên bình thường trong công ty Oss mà thôi!
Từ Lâm nghe xong thì cười ha hả:
– Vị này là giám đốc công ty Oss, ai nói với cô đây là nhân viên bình thường?
– Rõ ràng là…
Kim Duyệt kéo kéo áo cô, nói nhỏ:
– Đừng nói nữa.
Đúng lúc này, Trang Diệu Y mới phản ứng kịp. Cố Thăng nói anh là người trong công ty Oss chứ không hề nói bản thân đang đảm nhiệm chức vị gì.
Cô nhìn anh đầy kinh ngạc, chẳng lẽ người này là ông chủ thật à!
– Sao ông lại tìm tới đây?
Cố Thăng cười bất đắc dĩ.
Không chủ động nói ra thân phận của mình mà để người khác nói ra thân phận của anh, giả ngầu thế này cũng hơi quá rồi.
Ừ, anh còn định giả vờ khiêm tốn một tí, giản dị một tí nữa.
Từ Lâm không để ý đến Trang Diệu Y nữa mà bắt đầu tiếp chuyện với Cố Thăng:
– Tôi nghe giám đốc Cố Hằng bảo ngài đang tham gia buổi hôn lễ tại thành phố C. Sau khi tôi hỏi thăm thì đúng là rất trùng hợp, thì ra ngài đến tham dự hôn lễ của nhân viên công ty tôi, tôi liền tới đây luôn.
Từ Lâm cố ý đi một chuyến đến đây, cốt là để bàn việc hợp tác cùng Cố Thăng.
Công ty của ông và công ty Mỹ Lâm đều là công ty sản xuất linh kiện, cạnh tranh rất khốc liệt.
Và công ty Oss đang có ý định lựa chọn một trong số các công ty với tư cách là nhà cung ứng linh kiện.
Từ Lâm biết rõ, nếu bàn bạc thành công, mấy năm sau này của công ty ông ta sẽ không cần phát rầu nữa.
Thường ngày vốn dĩ khó gặp mặt Cố Thăng, nếu có một cơ hội tốt như thế xuất hiện trước mặt mình, ông phải nắm nó thật chặt.
– Thật sự là quá trùng hợp.
– Đúng thế, đây là duyên phận đó…
Từ Lâm cười híp mắt nói chuyện cùng Cố Thăng.
…
Kim Duyệt đang ngồi lo lắng suông, hắn đang làm việc tại công ty Mỹ Lâm, tất nhiên biết rõ mối quan hệ thiệt hơn bên trong đó.
Quả thực đúng là có mắt như mù, vốn dĩ đây là một cơ hội tốt! Rõ ràng là bọn họ gặp Cố Thăng trước, chỉ cần Trang Diệu Y chịu cư xử hòa nhã với Nam Sơn, cũng đừng ganh đua so sánh thì Nam Sơn sẽ nói thẳng thân phận của Cố Thăng cho bọn họ mà đúng không?
Với biểu hiện vừa rồi của Trang Diệu Y thì đã xúc phạm Cố Thăng đến mức không thể xúc phạm hơn.
Nếu Cố Thăng biết rõ hắn và cô đều là nhân viên công ty Mỹ Lâm và việc làm ăn này thất bại, khó tránh khỏi việc ông chủ sẽ trách tội lên đầu bọn họ.
Kim Duyệt nghĩ đến một việc, bởi vì giám đốc Lôi có quan hệ rất tốt với ba Nam Linh nên cũng đến tham gia hôn lễ.
Hắn cố gắng tìm kiếm bóng dáng giám đốc Lôi trên bàn tiệc.
Ấy vậy mà ngay tại thời điểm này, Trang Diệu Y còn không tin, cô giật giật áo hắn hỏi lại:
– Anh nói xem đây có phải là người Cố Thăng tìm đến để tâng bốc anh ta không?
Trong lòng Kim Duyện đã chảy nước mắt như sợi mỳ rồi:
– …
Sau khi xong chuyện này, hắn sẽ chia tay với Y Y. Chứ lấy cô ta thì con cái sẽ bị ngu mất.
Cô gái mặc váy xanh trả lời thay hắn:
– Không phải đâu, mình vừa tìm kiếm tư liệu của giám đốc công ty Oss trên mạng. Tên và gương mặt giống nhau như đúc, không thể vì giả mạo một người mà anh ta cố ý sửa lại tên và cả gương mặt luôn chứ!
Mới vừa rồi khi Trang Diệu Y nói, có rất nhiều người nghe thấy, bọn họ đưa mắt nhìn cô đầy xem thường. Bịa đặt trước mặt người ta như vậy, coi như cô ta là người đầu tiên.
May mà người ta tốt bụng lễ độ, không so đo với cô ta.
Bác gái giơ ngón cái trước mặt Trang Diệu Y, nói:
– Tôi phục cô thật đấy.
Mận Nhỏ hỏi:
– Vì sao ạ?
– Da mặt còn dày hơn bác nhiều!
Bác gái trả lời ngay.
Khóe miệng những người khác giật giật như muốn bật cười.
Trang Diệu Y ngồi đó, gương mặt lúc trắng lúc đỏ, hết sức khó coi.
Lần này trở thành tiêu điểm rồi, nhưng lại không phải loại tiêu điểm mà cô ta muốn.
Nếu ở đây có một lỗ, cô ta nhất định sẽ chui xuống ngay, không để ai thấy mặt mình nữa.
Trang Diệu Y ngồi thẳng người, dùng bữa không nói một lời.
Phải bình tĩnh, không được để lộ chút xíu sợ hãi nào.
…
Tại bàn tiệc cách đây ba bàn, cuối cùng thì Kim Duyệt cũng tìm thấy giám đốc Lôi, hắn bước tới nói cho sếp mình biết chuyện Cố Thăng đang ở trong tiệc cưới.
Giám đốc Lôi nghe xong liền đặt ly rượu xuống:
– Người đó đang ở đâu? Mau dẫn tôi tới đó đi?
Lúc giám đốc Lôi đến thì chứng kiến Cố Thăng và Từ Lâm đang bàn chuyện làm ăn.
Từ Lâm nói:
– Ngày mai tôi làm chủ, mời ngài đến khách sạn tốt nhất thành phố C dùng một bữa.
Cố Thăng cười nói:
– Được, ông cứ sắp xếp đi.
Giám đốc Lâm nghe xong, ánh mắt tối hẳn đi.
Nhìn tình hình này, Từ Lâm đã nắm trước tiên cơ rồi!
Giám đốc Lâm đi đến bên cạnh Cố Thăng, nói ngay:
– Ông Từ ông không tử tế chút nào, ông chẳng thèm nói cho tôi biết giám đốc Cố đã đến.
Từ Lâm nhìn ông rồi nghĩ thầm, ai nói mới là thằng ngu, nhưng ngoài miệng vẫn bao biện:
– Tôi cũng vừa mới gặp được giám đốc Cố thôi! Có câu nói thế này, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…
Sau đó Từ Lâm nhìn sang chỗ Trang Diệu Y và Kim Duyệt rồi nói tiếp:
– Vô duyên đối diện bất tương phùng!
– Ông nói vậy là có ý gì?
Giám đốc Lôi hỏi bằng vẻ khó hiểu.
Từ Lâm cười cười:
– Hỏi cháu gái của ông đi!
Trên thực tế, Từ Lâm ngồi tại bàn kế bên Trang Diêu Y, sau khi nghe cô ta nói cái được gọi là sự thật để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ông, ông mới đến tìm Cố Thăng.
– Giám đốc Cố, tôi đi đây, không quấy rầy bữa cơm của ngài nữa.
– Ừ, mai gặp lại.
Cố Thăng thoáng nhìn qua giám đốc Lôi, lần “giả ngầu” này trúng lớn rồi.
Anh cho rằng chỉ có Từ Lâm, lại không ngờ rằng giám đốc Lôi cũng tới, hơn nữa trông bộ dạng của Kim Duyệt thì người này đang làm việc tại công ty của giám đối Lôi rồi.
Điều này làm cho anh không giả bộ cool ngầu cũng không được!
Nghe Cố Thăng nói thế, tâm trạng thấp thỏm của Từ Lâm cũng buông xuống hơn phân nửa.
Từ Lâm về chỗ ngồi của mình, đúng lúc Nam Linh đến đây mời rượu.
Ông uống cạn sạch trong một hơi, khen:
– Người trẻ tuổi, làm tốt lắm. Tôi đánh giá cao cô!
Nếu đàm phán thành công mối làm ăn này, nhìn từ một góc độ khác thì đây đúng là dựa vào Nam Linh.
Cố Thăng tới tham gia hôn lễ của Nam Linh nên ông mới gặp được mà.
Nam Linh nghe thấy mấy lời này, đôi mắt rực sáng.
Gần đây cô đang cạnh tranh vị trí trưởng bộ phận, có tổng cộng hai ứng cử viên mà cô là một trong số đó.
Nếu xét về năng lực, cô không thua kém đối phương. Song, cấp trên của đối phương có người làm quản lý, khó tránh việc ảnh hưởng đến tính cạnh tranh công bằng.
Vị quản lý kia ngồi cạnh Từ Lâm, vừa rồi cô để ý thấy sắc mặt của quản lý đó hơi biến đổi, hẳn là sẽ không nhúng tay can thiệp vào cuộc cạnh tranh lần này rồi.
…
Giám đốc Lôi có dự cảm là cơ hội đã trượt khỏi tay mình trong tình huống bản thân chẳng biết gì cả.
Ông cười nói với Cố Thăng:
– Giám đốc Cố, ngài có muốn chúng ta hẹn gặp nhau vào ngày mốt không?
Cố Thăng từ chối thẳng:
– Ngày mốt công ty có việc, sợ là không được đâu.
Cố Thăng còn nói thêm:
– Lúc tôi đang ăn cơm, không thích nói chuyện cùng người khác.
Thực ra anh không từ chối giám đốc Lôi vì việc cá nhân, mà thực tế là anh đã cử người đi khảo sát hai công ty này từ lâu. Khi so sánh hai bên, anh phát hiện công ty của Từ Lâm tốt hơn nhiều.
Câu kéo giám đốc Lôi cũng chẳng thú vị gì.
Giám đốc Lôi thấy thái độ lạnh lùng của anh, trong lòng lại chẳng rõ chỗ nào có vấn đề. Ông lại nghĩ tới câu “vô duyên đối diện bất tương phùng” của Từ Lâm, ông thấy câu nói này có hàm ý gì đó.
– Có lẽ tôi biết vì sao.
Vị bác gái kia xung phong nhận việc giải đáp thắc mắc.
Trang Diệu Y biết rõ bà tính nói điều gì, cô ta đưa mắt cảnh cáo bà phải câm miệng.
Nếu để cậu biết cô ta khiến việc làm ăn lần này thất bại là vì cô ta, có lẽ cô sẽ chẳng còn được dịp muốn làm việc thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ như bây giờ nữa.
Bác gái không để ý đến cô, bà nhiệt tình kể lại giống như đúc những gì Trang Diệu Y vừa rối, giọng điệu thần thái không thay đổi chút nào.
Giám đốc Lôi nghe xong, sắc mặt trở nên khó chịu. Ông siết chặt nắm đấm, nói thêm một câu:
– Giám đốc Cố, ngài cứ ăn thong thả, tôi đi trước.
Ông rời đi rất nhanh chóng.
Trang Diệu Y và Kim Duyệt nhìn bóng lưng giám đốc Lôi rời đi, trong lòng sinh ra dự cảm cực kỳ không ổn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!