Thời Gian Ấm Áp - Chương 2: Đã lâu không gặp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thời Gian Ấm Áp


Chương 2: Đã lâu không gặp


Buổi chiều hôm nay lúc 15:42, Dư Tiểu Noãn đúng giờ hẹn đã xuất hiện bên ngoài tòa nhà thương mại. Nhìn thời gian, so với giờ hẹn cũng sớm hơn 18 phút, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy chiếc gương nhỏ để sẵn trong túi xách để trang điểm, hắng giọng một cái. Lúc này mới nghiêm trang bước vào tòa nhà.

Nói thật, trong một tòa nhà cao tầng như thế, trong cuộc đời Dư Tiểu Noãn vẫn là lần đầu đi vào, trên mặt tuy bình thản nhưng lòng đã sớm không thể khống chế nổi, trái tim nhảy loạn xạ không kiểm soát được. Cô có thể đảm bảo rằng chỉ cần trước mặt xuất hiện một thứ gì đó khủng khiếp thì trái tim không chừng có thể sẽ bay ra khỏi cổ cô thật.

Khi bước vào cửa, một cô gái trẻ mặc váy đen đoan chính bước tới, đưa tay chặn đường Dư Tiểu Noãn: “Xin chào, cho hỏi cô vào để tìm người hay là đến phỏng vấn?”

Dư Tiểu Noãn khẩn trương, lập tức nói lấp, sau đó khôi phục trở lại bình thường: “Chào cô, tôi đến đây để phỏng vấn.”

Cô gái ở quầy lễ tân gật đầu, rồi hỏi ngược lại cô: “Xin hỏi cô đến lầu bao nhiêu?”

Đại não Dư Tiểu Noãn lúc này trống rỗng, nhanh tay mở điện thoại xem lại những tin nhắn nhận được liên quan đến buổi phỏng vấn, nở nụ cười mở lời: “Tôi đến tầng 11”

“Cô có mang giấy tờ cá nhân để xác nhận danh tính không?”

“Tôi có mang theo” Nói xong cô định lấy tập hồ sơ trong túi xách. Ngày thường cô có mang theo chứng minh thư nhưng hôm nay lại không thấy đâu, cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Tiểu Tinh rõ ràng đã nhắc cô khi ra cửa nhớ đi cùng cô ấy, không lẽ vì quá khẩn trương nên cô để quên ở trên bàn?

Cuối cùng, toàn bộ đồ dùng trong túi xách bị Dư Tiểu Noãn đảo lộn mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy chứng minh, đột nhiên cô cảm thấy nản lòng. Đi ra ngoài nhưng không mang chứng minh thư thế này, đây có phải điều cô làm?

“Cái kia… tôi do quá lo lắng nên khi ra cử đã để quên nó ở nhà, nhưng tôi thực sự đến đây để phỏng vấn, cô xem tôi có mang thư phỏng vấn đây.” Nói rồi cô đưa điện thoại di động qua để cô tiếp tân có thể đọc được.

Cô gái tiếp tân mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá, nơi này của chúng tôi có quy định, không có thẻ không thể vào.”

“Nhưng… ” Dư Tiểu Noãn có chút sốt ruột nhìn nhìn thời gian trên di động. “Hiện tại đã là ba giờ năm mươi lăm, tôi chỉ còn khoảng 4 phút để đến nơi phỏng vấn, nếu tôi không đi sẽ trễ đó.”

Cô gái vẫn giữ nguyên trạng thái xin lỗi: “Thật sự ngại quá, hoặc là cô có thể gọi điện cho người thuộc bên đơn vị phỏng vấn để họ đưa người xuống đón cô.”

“A?” Dư Tiểu Noãn có chút muốn khóc không ra nước mắt, chính bản thân quên mang thẻ chứng minh, còn muốn phiền người khác xuống đây đón tiếp, thật sự sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người ta. Hôm nay cõ lẽ 80% cuộc phỏng vấn sẽ thất bại.

Chỉ là cô cũng không đủ tốt liền như vậy lùi bước, dù sống hay chết cô vẫn muốn thử một lần. Vì vậy, cô cắn răng lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi gần đây, liền gọi đi.

Thái độ nhân viên công ty HR tử tế, không có nói thêm gì, chỉ nói sẽ có người xuống đón cô.

Dư Tiểu Noãn âm thầm thở phào, ngồi lặng lẽ trong khu vực phòng chờ nhưng trong lòng đã sớm loạn cả lên.

Hôm nay đúng là khởi đầu thất bại!

Cô lẳng lặng ngồi nghĩ cách giải thích về việc quên mang chứng minh thư, trước mặt đã có người đi đến.

“Xin chào, cô có phải là cô Dư không?” Một người đàn ông đẹp trai cao to đột nhiên xuất hiện trước mặt Dư Tiểu Âm, độ tuổi khoảng 24, 25, anh mặc một chiếc áo len trắng, khoác một chiếc áo màu nâu bên ngoài. Cả người tỏa nắng, nó mang lại cảm giác thân thiết không rõ lý do.

Dư Tiểu Noãn sững sờ hai giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào người đàn ông mới tới: “Vâng, là tôi, thực sự xấu hổ, đã làm phiền đến anh.”

Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười: “Cô không cần khẩn trương, tôi không phải là nhân viên ở đây. Có người nói cô quên mang chứng minh thư, vừa vặn tôi đi thăm một người bạn cũ, đi thôi, tôi đưa cô lên đó.”

Dư Tiểu Noãn dừng lại, nói cảm ơn một lần nữa.

Người đàn ông mỉm cười nhưng không nói gì, xoay người đi, Dư Tiểu Noãn chạy chậm đi theo đằng sau.

Anh ta có lẽ là khách quen ở đây, chỉ chào lễ tân một cái, liền mang Dư Tiểu Noãn vào thang máy. Cô khá hồi hộp khi gặp người lạ, hiện giờ lại đứng chung trong thang máy, nhất thời dưới áp lực vô hình cô không dám nói gì. Toàn bộ quá trình đều cúi đầu, bàn tay nhỏ bé không tự giác cầm chặt khóa kéo túi xách.

Dường như thấy sự căng thẳng của cô, anh ta mở miệng đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người: “Đúng rồi, cô là người đến để ứng tuyển vị trí nào?”

Dư Tiểu Noãn ngốc hai giây: “Nhân viên phát triển PHP.”

Anh ta đột nhiên cau mày, nói: “Vậy nếu cô được chọn, tương lai sau này sẽ rất thảm.”

“Hả?” Dư Tiểu Noãn rốt cục ngẩng đầu nhìn vào mặt anh, đối với lời nói ấy có chút không hiểu.

Lúc này cửa thang máy mở ra, anh ấn mở cửa và ra hiệu cho cô. Dư Tiểu Noãn nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những lời nói lúc nãy của anh.

Khi được nhận liền thảm?

Anh đến trước quầy lễ tân, sau đó gõ bàn vài cái, khách khí nói: “Xin chào”

Cô lễ tân nhìn người tới nói chuyện thân thiết mà đứng lên: “Phó tiên sinh đã tới, Cố tổng ở văn phòng đang chờ ngài.”

Phó Nguyên gật đầu: “Tôi biết rỗi, nhưng vị tiểu thư lúc nãy tới đây phỏng vấn, cô sắp xếp một chút.”

Anh nói xong lại thì thầm nói nhỏ bên tai Dư Tiểu Noãn: “Giám đốc kỹ thuật của công ty là một kẻ biến thái, cô… chúc may mắn!”

Nói xong, anh không quên nháy mắt với Dư Tiểu Noãn, lúc này mới xoay người rời đi.

Dư Tiểu Noãn có chút chết lặng đần độn đứng đó, từ trước đến nay cô luôn mơ về những cảnh khác nhau về buổi phỏng vấn, sau đó chỉ vì hai chữ “biến thái” kia, da đầu cô một hồi run rẩy.

Mà trong văn phòng giám đốc kỹ thuật, Cố Thanh Thời nhìn vào màn hình máy tính ở trước mặt để theo dõi hình ảnh, cầm lấy micro nói: “Trước hãy phỏng vấn cô ấy bằng bộ câu hỏi tư duy logic, 30 phút sau mang cô ấy đến gặp tôi.” Phân phó xong, anh cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào làm chuyện của mình.

Phó Nguyên đứng ở cửa chứng kiến toàn bộ quá trình, ý cười trên mặt chưa tan trêu đùa: “Cô gái ấy là ai, gọi điện thoại cho tôi chỉ để mang cô ấy đến, giờ lại phiền cậu hạ mình, tự bản thân trực tiếp phỏng vấn?”

Cố Thanh Thời liếc nhìn anh ta một cái, tiếp tục cúi đầu làm việc. Phó Nguyên bất đắc dĩ nhún vai, tự bước vào.

Mà lúc này, nhân viên trong bộ phận nhân sự – Phương Mẫn dẫn Dư Tiểu Noãn vào phòng họp, trong lòng vạn phần khó hiểu.

Cơ bản, công ty tuyển người đều do các cô bên bộ nhân sự làm. Cố tổng cũng không cần nhúng tay vào, hôm nay trình tự phỏng vấn của Dư tiểu thư đây lại một phần khác biệt, quá nghi ngờ.

Hơn nữa, công ty muốn nhận công tác thì kinh nghiệm làm cũng cần 3 đến 5 năm, nhưng với Dư tiểu thư thì kinh nghiệm không đủ, suýt nữa đã bị phòng nhân sự loại. Ai ngờ Cố tổng đột nhiên gọi tới, nói sắp xếp cho cô phỏng vấn chiều nay.

Cố tổng của bọn họ xưa nay nổi tiếng bận rộn, đột nhiên hôm nay lại quan tâm công việc của phòng nhân sự, đối phương lại là phụ nữ, chuyện này khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Ngoài ra, các bài kiểm tra trong buổi phỏng vấn đều liên quan dến kĩ thuật, kinh nghiệm làm việc nhưng hôm nay được yêu cầu những câu hỏi tư duy logic, nhưng đề này những người làm kỹ thuật ai mà chưa từng gặp qua một hai lần, không phải rõ ràng là mở cửa xả nước* hay sao?

*ý nói cho không điểm

Tuy nhiên, suy nghĩ của tổng giám đốc xưa nay nổi tiếng khó dò, cô ta chỉ có thể nghĩ ngợi trong lòng chớ chẳng dám nói ra miệng đâu.

Mà Dư Tiểu Noãn ngồi trong phòng họp nhìn sấp bài thi ở trước mặt, cảm thấy bản thân mệt đến sứt đầu mẻ trán. Cô tới đây xin phỏng vấn làm nhân viên kỹ thuật, bọn họ bắt cô làm đống đề ấy cũng không phải quá khi dễ khả năng tư duy của não cô sao?

Miệng cắn đầu bút, một lần lại một lần đọc đề trên trang giấy thứ nhất: “Dùng một lò nướng bánh nhỏ, một lần chỉ có thể nướng hai cái, cả hai mặt đều phải được nướng, mỗi mặt cần 0,5 phút, làm thế nào để nướng ba cái bánh trong một phút rưỡi?”

Dư Tiểu Noãn sắp khóc không ra nước mắt. Cô cũng không phải đến đây để bán bánh, sao lại hỏi cô những câu hỏi thế này.

Hơn nữa phải mất một phút để hoàn thành hai chiếc bánh đầu, còn chiếc bánh thứ ba để hoàn thành thì chỉ có cách là nướng nó một mình nhưng cần đến 1 phút.

Dư Tiểu Noãn nhìn đề một lần nữa, dường như sắp khóc đến nơi.

“Con số thỏa mãn điều kiện này cùng lúc chia cho 10 dư 9, chia 9 dư 8, chia 8 dư 7, ở trong khoảng 100 đến 1000, hỏi có bao nhiêu số thỏa mãn?”

Dư Tiểu Noãn cảm thấy, nếu ở phía dưới tờ giấy, cô có thể dùng để nháp thì cô có thể tính được nhưng hiện tại là thi viết, với cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đến khi nào cô mới tìm được toàn bộ chúng đây?

Huống chi, khả năng tính toán của cô từ lúc đi học đến nay không đủ đạt yêu cầu đâu..

Dư Tiểu Noãn nâng mặt, đôi mắt vô hồn như bài thi, trong lòng suy nghĩ cô lén trộm trốn về nhà để khỏi mất mặt.

Lúc này, cửa phòng họp bị một người đẩy ra, Phương Mẫn lại lần nữa bước tới: “Xin chào cô Dư, xin hỏi cô đã hoàn thành bài kiểm tra rồi sao?”

Dư Tiểu Noãn đứng dậy, trên mặt lúng túng: “Cái kia… tôi… ”

Phương Mẫn đến cầm bài thi của cô nhìn một chút, trên mặt lập tức đen lại.

Nộp giấy trắng, Cố tổng còn muốn tiếp tục phỏng vấn hay không? Nếu không lầm chắc chắn hủy bỏ.

“Cô Dư, thời gian để làm bài đã hết, xin cô đi theo tôi.” Phương Mẫn nói xong duỗi tay mở cửa phòng họp ra, ý bảo Dư Tiểu Noãn ra trước.

Dư Tiểu Noãn căng thẳng nói cảm ơn, hiện giờ cô đã xấu hổ đến mức hận không thể tìm ra cái lỗ để chui xuống.

Phương Mẫn đưa cô đi đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Vào đi”. Dù không có độ ấm nhưng tiếng nói khi truyền vào tai lại rất dễ nghe.

Phương Mẫn một mình bước vào: “Cố tổng, cô Dư làm bài có chút… Ngài còn muốn tiếp tục phỏng vấn cô ấy sao?” Nói xong, cô đem bài thi trong tay đưa qua.

Cố Thanh Thời vươn năm ngón tay thon dài nhận lấy, cúi đầu nhìn lướt qua xong nhàn nhạt ngẩng đầu: “Đưa cô ấy vào.”

Phương Mẫn hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Cố Thanh Thời, nhưng cũng không nói nhiều, đáp một tiếng xong liền đi ra.

Dư Tiểu Noãn nãy giờ suy nghĩ về độ biến thái của vị tổng giám đốc kĩ thuật kia thì Phương Mẫn đã đến bảo cô đi vào.

Tim cô lập tức đập nhanh hơn, không tự chủ mà lùi về sau một bước.

“Cô Dư, cô.. không có việc gì sao?”

Dư Tiểu Noãn tự trấn an bản thân, cười cười: “Không, không sao” Ổn định lại cảm xúc, nhìn phía cửa, thờ phào một hơi xong cô liền đẩy cửa đi vào.

Cố Thanh Thời đang cúi đầu xem văn kiện, nghe tiếng chân cũng chưa ngẩng đầu. Không khí trong phòng có chút là lạ, hơn nữa người sắp phỏng vấn cô vẫn luôn cúi đầu, mặt nhìn không ra cảm xúc. Dư Tiểu Noãn nhất thời không rõ trong lòng.

“Xin chào..” Cô run rẩy đưa ra bản lý lịch trong tay.

“Chào”. Cố Thanh Thời nhận lấy bản hồ sơ, thuận tiện ngẩng đầu lên, anh mắt ưu nhã nhìn người trước mặt, cái nhìn chạm phải ánh mắt của Dư Tiểu Noãn trong không trung.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Đã lâu không gặp!”

🍥🍥

Editor: Chương 2 đã về làng rồi đó mọi người ơi ~ Cùng chờ chương tiếp theo lên sóng nha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN