Tôi Là Người Lương Thiện - Chương 4: Nhập học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tôi Là Người Lương Thiện


Chương 4: Nhập học


Ngày hôm sau, Chung Liên trở lại trường để đăng ký nhập học. Có rất nhiều thanh niên tình nguyện mặc áo xanh đứng chờ sẵn ngay cổng, tận tình hướng dẫn tân sinh viên đến nơi đăng ký.

Chung Liên đứng giữa sân trường rộng lớn, nhìn xung quanh mình là nam thanh nữ tú khắp mọi miền đất nước đổ về, một mảnh thanh xuân bừng bừng sức sống khiến tâm hồn cô cũng trở nên rộn ràng và hân hoan hơn bao giờ hết. Nhìn xem, con trai nhiều như thế, xem ra ngày cô gả ra ngoài cũng không xa.

Sau khi đăng ký, cô theo lời hướng dẫn đi nhận ký túc xá. Ký túc xá nữ của trường một phòng có bốn người. Chung Liên là sinh viên ghi danh muộn nhất, khi cô đến nơi thì mọi người trong phòng đã tề tựu đông đủ.

Chung Liên xuất hiện, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Dù không phải cố ý nhưng do cách ăn mặc của cô quá bắt mắt, không muốn người khác chú ý cũng không được, Chung Liên mặc chiếc áo sơ mi kiểu cũ cùng một chiếc quần đen bạc phết, trên vai là một cái túi xách vải dù kiểu dáng cổ lỗ sĩ. Đã gặp qua người quê mùa, nhưng ba cô gái trẻ trong phòng chưa từng thấy ai quê mùa đến tận cùng triệt để như người bạn mới đến này. Dù cho có gương mặt xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà nhưng vẫn không thể cứu lại được bộ dáng hai lúa của cô.

Thanh Trúc nhanh chóng phá vỡ bầu không khí lúng túng này, lên tiếng chào hỏi: “Chào cậu, tôi tên Thanh Trúc, khoa mỹ thuật ứng dụng, rất vui được làm quen.” Cô là một cô gái rất hoạt bát, có gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn rất đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Chung Liên kết giao bạn mới, cô có chút hồi hộp: “Tôi là Chung Liên, khoa mỹ thuật tạo hình, hy vọng sau này sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”

Hai nữ sinh còn lại cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Hồng Yên, một nữ sinh có vóc dáng xinh đẹp và gương mặt sắc sảo, Phương Linh có vẻ ít nói hơn, trầm tĩnh và dịu dàng, cả hai đều học cùng khoa với Chung Liên, nhưng không may thay, bốn cô gái cùng phòng lại học bốn lớp khác nhau.

Những cô gái trẻ mỗi người một tay, căn phòng ký túc xá chẳng mấy chốc đã được dọn sạch tinh tươm. Đến cuối ngày, bốn người quyết định không ăn cơm căn-tin trường nữa mà ra ngoài ăn lẩu để mừng ngày gặp nhau. Chung Liên có chút phân vân vì sợ mình không đủ tiền, nhưng chẳng mấy chốc liền bị thuyết phục, dù sao thì lẩu Thái chua cay gì gì đó, người quê mùa như cô thực sự chưa từng thưởng thức qua.

Bốn người đến một quán lẩu gần trường đại học, vừa xì xụp ăn, vừa rôm rả bàn tán.

“Kể cho các cậu nghe một bí mật. Tôi có quen một đàn chị học trên tụi mình hai khóa, chị ấy nói ký túc xá nữ khu B có ma đó.” Thanh Trúc nhỏ giọng, ra vẻ thần bí kể.

Ba người còn lại ngạc nhiên nhìn nhau.

Hồng Yên hỏi: “Khu B là khu tụi mình đang ở phải không?”

“Đúng rồi. Lúc sáng khi biết được mình ở khu này, tôi sợ muốn chết luôn.” Thanh Trúc bĩu môi nói.

Phương Linh nhìn Thanh Trúc, không nhịn được hỏi: “Tin này chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên rồi, chị ấy tận mắt nhìn thấy mà. Hôm đó chị thức khuya vẽ nốt bài tập, nào ngờ lúc nhìn ra cửa sổ thì nhìn thấy một gương mặt treo ngược, đầy máu me đang nhìn chị cười. Chị sợ quá hét ầm ỉ lên, cả tầng đều thức dậy, sau đó còn bị đội tự quản cảnh cáo nữa cơ.”

Phương Linh mím môi, tự hỏi: “Trên đời này thực sự có ma quỷ sao?”

Chung Liên lập tức phản bác: “Đương nhiên là không có. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, sao cậu còn tin mấy chuyện mê tín dị đoan này. Thời đại này là phải tin tưởng vào khoa học, hiểu chưa.”

Thanh Trúc không cho là đúng: “Nhưng chị ấy chính mắt nhìn thấy còn gì. Nếu là bịa đặt thì tại sao lại la toáng lên để bị nhắc nhở cả phòng thế kia.”

“Biết đâu là do chị ấy thức khuya quá nên hoa mắt bị ảo giác thì sao. Nếu các cậu sợ thì tối ngủ sớm đừng thức khuya là được.” Chung Liên vẫn kiên trì tuyên truyền chủ nghĩa duy vật cho các bạn cùng phòng.

Tuy là nói như thế, nhưng những cô gái trẻ vẫn cảm thấy có chút rợn tóc gáy, liền hối thúc nhau: “Thôi ăn nhanh đi còn về sớm. Thanh Trúc nói làm tôi thấy ghê ghê rồi đó.”

Lúc bốn người trở về ký túc xá, Chung Liên đứng bên dưới tòa nhà khu B như có như không nhìn lên tầng thượng, khẽ liếm khóe môi. Mặc dù vừa rồi đã ăn rất no, nhưng cô vẫn không ngại dùng thêm một bữa khuya nữa. Đột nhiên có chút trông đợi ngày gặp mặt đồ ăn mới.

Ngày hôm sau, các tân sinh viên đều tập trung ở giảng đường để làm quen bạn mới và bầu ban cán sự lớp. Trong số những tân sinh viên, Chung Liên phá lệ nổi bật vì vẻ ngoài đặc biệt của cô, chẳng những quần áo quê mùa, ngay cả hai bím tóc được tết ngay ngắn cũng tỏa ra sự cũ kĩ và lỗi thời. Không thiếu người bàn tán và cười nhạo Chung Liên, nhưng cô cũng chẳng hề để tâm đến, vì trong thâm tâm cô luôn nghĩ mình khác biệt mọi người, không được họ chấp nhận cũng là điều hiển nhiên.

Khi mọi người đang sôi nổi bầu chọn ban cán sự lớp, tâm hồn của Chung Liên đã bay bỗng đến nơi nào, bất chợt ánh mắt của cô bị thu hút bởi một cậu nam sinh tuấn tú cùng lớp.

Đây là một chàng trai cao lớn, vầng trán sáng sủa, ấn đường rộng rãi, sống mũi thẳng tắp, khóe miệng khẽ nhếch tự nhiên tạo cảm giác vui vẻ và thoải mái cho người xung quanh. Thông qua tướng mạo có thể thấy đây là kiểu đàn ông tự tin, rộng rãi, tiền đồ bất khả hạn lượng. Đặc biệt là cả người cậu ta tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt kim quang công đức, chứng tỏ xuất thân từ gia đình có phúc trạch thâm hậu, làm nhiều điều thiện. Nhìn xem một thân dương khí thịnh vượng của cậu ta, Chung Liên không nhịn được tấm tắc, người dồi dào dương khí như thế, chắc chắn thân thể rất khỏe mạnh và rắn rỏi, đích thị là hình mẫu lý tưởng để kết hôn rồi.

Chung Liên cầm chặt nắm tay, vẻ mặt tràn đầy kiên quyết. Quyết định vậy đi, đây sẽ là chồng tương lai của cô.

Nhưng vấn đề lại xuất hiện rồi, ngoài thuật pháp, ông và chú chỉ dạy cô tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, hai người lại không dạy cô làm thế nào để theo đuổi con trai. Đối tượng đã xác định rồi, nhưng dùng cách nào để cậu ta trở thành chồng của mình? Hiếm khi Chung Liên cảm thấy rối rắm như vậy. Nếu có chú Út ở đây thì tốt rồi, cô cần một quân sư để tham khảo ý kiến. Chú Út đặc biệt thông minh, chắc chắn có thể vẽ ra cho cô một chiến lược hoàn mỹ. Đương nhiên cô cũng rất thông minh, nhưng trong chuyện đối nhân xử thế, chú Út thông minh hơn một chút, chỉ một chút thôi.

Đêm hôm đó, Chung Liên trằn trọc không ngủ được, từ nhỏ đến lớn cô rất ít tiếp xúc với ngoại giới, thỉnh thoảng vài lần theo chân ông và chú Út ra ngoài hành pháp cứu người thì cũng chỉ là những cuộc dạo chơi chớp nhoáng, cô cũng chưa từng thử chung đụng hay tạo lập bất kỳ mối quan hệ gắn bó nào với người bên ngoài, cho nên việc theo đuổi người hữu duyên trong hai tháng chính là một nhiệm vụ bất khả thi. Nếu qua hai tháng không có kết quả, phát hiện ra hắn chẳng phải người hữu duyên của mình, chắc cô phải ra chân cầu trãi chiếu hành nghề để kiếm tiền ăn cơm.

Mười hai giờ đêm, mi tâm Chung Liên vẫn nhíu chặt vì lo lắng. Bất chợt cô mở hai mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà để tìm tòi gì đó, chỉ vài giây sau, chân mày cô giãn ra, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười rất nhẹ.

Chung Liên mò vào tường kép trong áo mình, lấy một tấm an thần phù rồi nhép miệng niệm chú, lá bùa lập tức bốc cháy giữa không trung. Sau đó cô lồm cồm ngồi dậy, trèo xuống giường rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Chung Liên đi thang bộ lên tầng thượng khu ký túc xá của mình đang ở. Bước chân cô nhanh thoăn thoắt nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào, như một con báo săn mồi đang ẩn mình giữa bóng đêm.

Càng lên cao, nụ cười trên môi cô càng rõ rệt. Âm khí nồng nặc thế này chắc chắn là lệ quỷ rồi. Ôi chao vừa rời nhà ba ngày mà được ăn tận hai bữa, quả nhiên chú Út nói không sai, bên ngoài khắp nơi đều là kỳ ngộ.

Chung Liên nhẹ nhàng đẩy cửa thoát hiểm, bước ra sân thượng, hướng mắt về phía âm khí nồng nặc nhất, sau đó cả người đều xìu xuống. Nữ quỷ kia là lệ quỷ không sai, nhưng lệ quỷ này chưa từng hại người, không ăn được!

Nữ quỷ mặc bộ áo ngủ pijama có hoa nhỏ, tóc tai rủ rượi, trán bên trái bẹp dí máu me bê bết, nhìn kỹ còn có thể trông thấy tủy não bên trong hộp sọ đã nát bét, vô cùng xấu xí và kinh dị. Cô ta trèo lên lan can sân thượng, đứng đó một hồi lâu rồi tung người nhảy xuống.

Chung Liên chạy đến lan can, rướn người nhìn xuống xem, thấy nữ quỷ nằm sóng soài bất động trên mặt đất, trong lòng khẽ xuýt xoa, chậc chậc, có vẻ rất đau.

Nữ quỷ nằm được năm phút, lồm cồm bò dậy, sau đó tứ chi bám vào tường, rồi thong thả trèo lên.

Một nữ sinh trong ký túc xá khu B nửa đêm chưa chịu ngủ, trốn ra ngoài ban công gọi điện thoại trò chuyện với bạn trai, trong lúc vô tình nghiêng người, cô nhìn thấy “người nhện” mặt mày đầy máu đang ở ngay bên cạnh mình, chầm chậm bò lên trên.

Một tiếng thét thê lương vang dội, cả khu ký túc xá khu B bừng tỉnh giấc, chỉ duy nhất phòng 603 của Chung Liên, mọi người vẫn ngủ say sưa không hay biết gì.

Nữ quỷ trèo lên tầng thượng, đứng ngẩn người hồi lâu, hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, sau đó cô là lại trèo lên lan can, cung người muốn nhảy xuống.

“Khoan đã.” Chung Liên đột nhiên lên tiếng, nữ quỷ khựng người lại, đứng yên một chỗ, đầu xoay 180 độ giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chung Liên.

Chung Liên giơ tay che mặt, ôi chao bộ dạng xấu quá, thực không nỡ nhìn thẳng.

“Cô nhìn thấy tôi?” Giọng nữ quỷ khàn đặc, ánh mắt dại ra, có vẻ thần trí không còn thanh minh nữa rồi.

Trong mắt nữ quỷ, Chung Liên tuy là người sống nhưng dương khí không thịnh vượng, là loại người rất dễ bị đoạt xác, đích thị là một miếng mồi ngon, vì thế cô ta không nghĩ nhiều, lập tức xoay người nhào đến. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN