Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi! - Chương 280: Rất đau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!


Chương 280: Rất đau


Editor: Waveliterature Vietnam

Mạc Thanh Yên vốn đã tức giận, cô biết rằng dáng người của mình rất đẹp, chỉ là vẫn luôn cất giấu. Chính là mùa hè muốn giấu không được, hôm nay lại còn gặp chuyện như vậy, cô thật sự rất tức giận.

Không nghĩ tới Lệ Đình Tuyệt lại lấy cô ra làm trò đùa, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tối sầm.

“Lệ Đình Tuyệt, anh thật đáng ghét.”

Nhìn đến gương mặt đỏ bừng của cô, hai má phính hồng hồng, càng tăng thêm sự đáng yêu của cô ấy. 

Lệ Đình Tuyệt cúi đầu nở nụ cười, đem cô chọc đến mức giận.

“Tôi đã cho em cơ hội, là do em không tự chọn áo tắm cho mình.”

Kỳ thật anh đã sớm vì cô mà chuẩn bị thật tốt, chỉ là sợ đến lúc đó cô ấy không chịu mặc, nên mới có lòng tốt đưa cô ấy đi mua. Lại gặp loại sự tình này, tuy rằng anh vẫn rất khó chịu, vừa nhìn thấy được anh lại cảm thấy thành công.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, làm người đàn ông của cô ấy, đương nhiên trên mặt phải có quang lâu.

Lệ Đình Tuyệt mang cô đi suối nước nóng Mộc Sơn, nơi này là thánh địa của các cặp yêu nhau đến định ước, có thể tắm suối nước nóng, còn có thể đi dạo trong rừng rậm, nghe điểu ngữ, thưởng thức mùi hoa. 

Xe dừng lại bãi đỗ xe dưới chân núi, Mạc Thanh Yên híp mắt nhìn về phía ngọn núi. 

Lệ Đình Tuyệt dắt tay cô, “Đi lên, có thể đi được không?”

Anh nhìn như không tin tưởng cô lắm, Mạc Thanh Yên lại nở nụ cười, “Anh yên tâm đi em có thể lên được.”

Trước kia cô thường hay đi việt dã, cho nên với độ cao này cũng không làm khó cô được? Chỉ là cô đã quên mất, chính mình đang mang đôi giày cao gót sau phân, đi rồi cô mới đại khái cảm nhận được, cô lại không đi được. 

“Không đi nữa, tại sao anh không nói muốn đến nơi như này?”

Sớm biết vậy cô đã đổi đôi giày thể thao, chân cảm giác như muốn chặt đứt. 

Lệ Đình Tuyệt xấu xa cười, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, để anh cõng em lên.”

Mạc Thanh Yên thầm nở nụ cười, hướng về phía lưng của anh, hai tay vòng qua cổ anh. Cô có thể cảm nhận được tấm lưng rộng lớn cùng thân thể khỏe mạnh của anh.

Cái lưng này thật giống ba của cô, khi cô còn nhỏ, ba cũng thường cõng cô trên lưng đi chơi. Nghĩ đến đây thôi vẻ mặt của cô lạnh xuống, đầu cô tựa vào vai anh. Ngửi được mùi lãnh hương trên người anh, cô liền nhắm mắt lại. 

Cô đột nhiên nhớ đến, Ngôn Ngọc từng nói trên người anh có thương tích, không thể vận động kịch liệt được. Vì thế ngăn anh lại, “Lệ Đình Tuyệt, trên người anh có thương tích đó, anh mau thả em xuống, em có thể tự đi được.”

Người đàn ông đang hưởng thụ cảm giác vợ mình nằm trên lưng, luyến tiếc thả cô xuống.

Thanh âm trầm thấp mị hoặc, môi mỏng khẽ mở.”Lưng anh dư sức cõng em.”

Anh đem cô cõng lên lưng đi đến đỉnh núi, lúc anh thả cô xuống, mày hắn nhẹ cau lại. Tay anh nắm chặt lại, bởi vì nhịp tim đập nhanh không thể khống chế. Gương mặt xinh đẹp của anh hiện lên một tia thống khổ.

Mạc Thanh Yên nhìn hoàn cảnh xung quanh, tất cả đều là rừng trúc, đặc biệt u tĩnh, cũng đặc biệt mát mẻ. Cô vẫn là lần đầu tiên biết được, Lâm thành lại có một địa điểm như vậy. 

Lệ Đình Tuyệt ẩn nhẫn, trán anh đã nổi gân xanh đập thình thịch, anh trấn định lại mình rồi chỉ chỉ căn nhà gỗ phía trước. 

“Em đi thay quần áo trước đi, rồi anh sẽ dạy em bơi.”

Đây chính là mục đích hôm nay của anh, chỉ dạy cô thật tốt, vậy thì khi gặp nước cô ấy sẽ không có cơ hội gặp nguy hiểm.

Mạc Thanh Yên gật gật đầu, hai cánh tay nhỏ bé vươn dài ra. Sau đó liền quay về phía anh cười ngọt ngào, “Lệ Đình Tuyệt, em cũng không phải là một đệ tử tốt đâu nha.”

Kỳ thật khi còn ở Tuyên thành, đại ca cũng từng ép buộc cô học bơi, nhưng mỗi lần cô học đều làm đại ca tức đến chết. Cô đối với nước rất là sợ hãi, cho nên là vượt qua không được.

Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, sau đó liền sãi chân dài bước vào phòng khác thay quần áo. Vừa bước vào phòng tắm, anh liền nâng tay che ngực lại. 

“A……”

Đau đến mức thở dài một hơi, nơi đó tựa như có kim đâm vào, từng chút từng chút một.

Anh lấy điện thoại ra tìm dãy số của Ngôn Ngọc, “Hiện tại miệng vết thương của tôi rất đau? Làm thế nào để giảm bớt?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN