Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Chương 13
Vì cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta hơi lạ, Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn Bạch Trừng, gương mặt ôn hòa của anh ta vẫn điền nhiên như không, cô cảm thấy hơi lạ.
Theo lý thuyết, giai đoạn thức tỉnh dị năng sẽ khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, nhưng anh ta dường như không có chỗ nào không khỏe, ngay cả làn da cũng trắng bạch, chẳng lẽ do tay mình quá lạnh?
Cô không nhịn được dùng tay khác sờ lên lưng bàn tay của Bạch Trừng, nóng thật nha.
Bạch Trừng: “…”
Diệp Tiêu: “…”
Phát hiện ánh mắt hai người nhìn mình có chút kỳ lạ, Lâm Đàm Đam mới nhận ra hành động của mình có hơi kỳ cục, cô vội vàng giải thích: “Ừm…. em cảm thấy tay anh có hơi nóng, có phải anh bị sốt không?”
Bạch Trừng còn chưa kịp nói Diệp Tiêu đã nắm ngay lấy tay Bạch Trừng, sau đó dùng lưng bàn tay áp lên trán anh ta, khẽ nhíu mày: “Đúng là rất nóng.”
Trong thời bình, không ai trong bọn họ sẽ để ý đến việc phát sốt gì gì đó, nhưng tình huống bây giờ thì khác, zombie cũng đã xuất hiện, ai cũng vô cùng chú ý đến trạng thái cơ thể của bản thân.
Lúc này thế mà Bạch Trừng lại phát sốt.
Trước đó Bạch Trừng đã bị trọng thương, trải qua một lần phẫu thuật, thân thể không khỏe như những người khác, vốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh ta sẽ chuyển sang làm bên văn phòng.
Diệp Tiêu nghiêm mặt, kéo Bạch Trừng qua một bên, tránh xa những người khác: “Bị từ lúc nào? Khó chịu ở đâu?”
Bạch Trừng cười đáp: “Có thể là cảm thôi, tôi không sao.”
Diệp Tiêu không tin anh ta. Bạch Trừng lúc nào cũng luôn âm thầm chịu đựng để không kéo chân sau của đội ngũ, dù bị trúng nhiều phát đạn cũng không hé răng, thể lực cạn kiệt cũng ra vẻ bình thường như người ta. Tuy nói ai trong đội của anh cũng như vậy nhưng Bạch Trừng là người làm việc này hoàn mỹ nhất, có đôi khi Diệp Tiêu cũng bị anh ta qua mặt.
Anh quay đầu nhìn Lâm Đàm Đàm: “Đàm Đàm…” Anh nhớ siêu năng lực của cô có thể chữa bệnh.
Nhưng trước mắt anh là một đôi mắt to sáng lấp lánh đến mức có thể làm lóa mắt người ta, đôi mắt kia tràn đầy kích động, hưng phấn. Gương mặt cười kia càng giống như có thể òa khóc, hai tay ôm lấy đôi gò má. Diệp Tiêu cảm thấy cô nhóc sắp nhảy tưng tưng lên.
Diệp Tiêu: “…”
Sao lại cười đáng sợ vậy chứ?
Lâm Đàm Đàm: A a a a a!!! Sờ trán sờ trán sờ trán rồi! Ngay trước mắt mình! Động tác lo lắng kia, giọng điệu nóng vội kia còn ngọt hơn cả trong tiểu thuyết! Ôi, trái tim thiếu nữ của lão phu! Không xong rồi, chịu sao nổi!
Cô thét chói tai trong lòng nhưng khi đối diện với Diệp Tiêu, cô bình tĩnh lại trong một giây, nghiêm mặt bước qua, đi một vòng quanh Bạch Trừng, nói với Diệp Tiêu: “Em đoán, đoán… anh ấy sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi.”
Dị năng của Bạch Trừng quả thật đã xuất hiện sau cái chết của Mai Bách Sinh không lâu.
Diệp Tiêu ngạc nhiên, cũng không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của cô. Mắt Bạch Trừng lại sáng rực lên: “Cô Lâm, cô chắc chứ?”
“Em cũng không chắc lắm, nhưng lúc em thức tỉnh siêu năng lực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, sau đó đau đầu, cả người vô lực, cảm thấy rất khó chịu.”’ Lâm Đàm Đàm hỏi Diệp Tiêu: “Anh cũng từng trải rồi mà?”
Diệp Tiêu im lặng một hồi: “Anh chưa từng bị.”
Bạch Trừng cười, giải thích: “Lúc đó bọn anh đang trọng tình huống nguy cấp, A Tiêu đột nhiên có siêu năng lực.”
“Vậy càng tốt nha, em nói anh nghe, thức tỉnh siêu năng lực không dễ đâu, giống như em đã đi vòng qua Qủy Môn Quan một lần vậy đó.” Lâm Đàm Đàm nhớ tới Lâm Đàm Đàm* đã chết ở cửa ải kia.
Editor: Từ nay nếu là nữ chính thì k có dấu *, nếu nhắc đến cái xác Lâm Đàm Đàm (Đàm trong Đàm hoa- hoa quỳnh sớm nở tối tàn) thì mình sẽ thêm dấu * như ở trên nha, khỏi giải thích lại nhiều lần.
“Gì gì?” Mai Bách Sinh ở đâu chui ra: “Mọi người nói gì? Ai sắp có siêu năng lực?”
Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi ôm lấy vai Bạch Trừng: “Lão Bạch, anh được lắm, anh sắp có siêu năng lực rồi hả? Anh đã làm gì? Ăn gì? Cảm giác bây giờ ra sao? Năng lực của anh là loại nào?”
Giọng anh ta có hơi cao, những người khác đều nhìn qua, trong ánh mắt tỏ ra vẻ tò mò, hâm mộ. Chung Hùng, Từ Ly và một người có diện mạo có chút âm nhu, dáng vẻ yếu ớt lập tức bu lại, vây xem Bạch Trừng, người nam xa lạ nhìn Lâm Đàm Đàm nhiều hơn vài lần.
Lâm Đàm Đàm: “?” Đây là người nào trong đội? Sao ánh mắt anh ta lại có vẻ thích thú vậy?
Diệp Tiêu ho một tiếng: “Chúng ta lên trên rồi nói.”
Sau khi sắp xếp cho những người họ mang về vào trong tòa nhà, cho những người kia tự tìm phòng để ổn định. Chỉ cần hai điều: Một là, không mở những căn phòng giam giữ zombie. Hai là, cấm phát sinh các loại sự kiện ẩu đả tổn thương người khác.
“Sau này chúng ta phải làm sao đây?” Mắt thấy Diệp Tiêu chỉ định sắp xếp cho bọn họ ở chỗ này, không quan tâm bọn họ nữa thì những người kia đều có chút nôn nóng.
Diệp Tiêu nói: “Trước đây tôi đã nói với mọi người, chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của tòa nhà này, hơn nữa sẽ thủ lại đây đến khi quân đội tới. Những thứ như thức ăn, mọi người đều có mang theo, cầm cự một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề. Đến khi có thể, chúng tôi sẽ ra tay rửa sạch khu vực xung quanh một lần, nếu mọi người cần thức ăn hay vật dụng hằng ngày có thể cùng hành động với chúng tôi, cũng có thể tự ra ngoài tìm.”
Diệp Tiêu đưa họ đến đây là vì thấy bọn họ không còn cách sinh tồn nào khác ở nơi cũ, nhưng anh không hề có ý định nuôi họ. Tóm lại, anh chỉ cung cấp hoàn cảnh sống tương đối an toàn, những thứ còn lại phải dựa vào năng lực của chính họ. Đợi quân đội đến, những người này được an toàn, anh sẽ không còn chịu trách nhiệm gì nữa.
Nghe anh nói những lời này, có người mất mác, có người hưng phấn. Hoàng Kiến Toàn còn đứng ra nói: “Đội trưởng Diệp, tôi nguyện đi theo các anh, nếu tôi có thể ra sức, xin anh cứ gọi tôi.”
Diệp Tiêu gật đầu, sau đó nhìn về phía năm nghiên cứu sinh kia.
Năm người có chút căng thẳng, nhất là dị năng giả hỏa hệ và dị năng giả thủy hệ trong đó, bọn họ liếc nhìn quanh, cảm thấy kiêu ngạo và kích động. Bọn họ có siêu năng lực, khác với người thường nên người kia sẽ cho bọn họ gia nhập đội ngũ của anh ta nhỉ? Bọn họ có nên đồng ý hay không?
Những người khác biết họ có siêu năng lực thì cảm thấy vô cùng hâm mộ, có hơi khó chịu, người có siêu năng lực chắc là sẽ được coi trọng, đãi ngộ cũng sẽ hoàn toàn khác.
Diệp Tiêu đi về phía năm người kia nhưng không để ý riêng đến hai dị năng giả mà nói: “Các cô cậu là sinh viên của khu đại học thành Bắc, vậy nói tình huống nơi đó xem, tôi muốn biết tình huống cụ thể thông qua các cô cậu.”
Nghiên cứu sinh hỏa hệ: “…”
Nghiên cứu sinh thủy hệ: “…”
Cái này hình như không giống như bọn họ tưởng tượng?
…
Lúc này, Lâm Đàm Đàm mơ mơ hồ hồ đã bị đưa đến văn phòng lớn nơi nhóm bọn họ đặt chân. Bạch Trừng muốn hỏi cô những việc có liên quan đến dị năng, những người khác đương nhiên cũng rất tò mò về dị năng.
Vì thế, Lâm Đàm Đàm chỉ có thể bày những năng lực đã cho Diệp Tiêu xem ra, biểu diễn cho họ xem một lần.
Mai Bách Sinh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ: “Bọn anh một cái siêu năng lực cũng không có mà em lại có những hai cái, người so với người sao lại kém nhau vậy chứ!” Anh ta lại hỏi: “Vậy em xem, siêu năng lực của lão Bạch là gì?”
Dị năng không gian á.
Nhưng bây giờ Lâm Đàm Đàm không thể nói, chỉ dặn dò Bạch Trừng phải nghỉ ngơi nhiều, bổ sung dinh dưỡng, duy trì thể lực.
Những lời này hôm qua cô đã nói với một người không quen biết, bởi vì đây chính là mấu chốt đó.
Đối với dị năng giả, trước khi trở thành dị năng giả có hai lần thử thách. Lần thử thách thứ hai là sử dụng tinh hạch, lần thử thách đầu tiên chính là cửa ải thức tỉnh này.
Mức độ nguy hiểm khi thức tỉnh rất cao, nếu thất bại có thể chết hoặc biến thành zombie, vào sơ kỳ mạt thế, một phần zombie chính là do người thức tỉnh thất bại biến thành. Đây cũng là lý do một đám người đang tốt đẹp đột nhiên một người bị biến thành zombie, sau đó người nọ cắn người kia, chết hết.
Đây là sự cố thường phát sinh vào sơ kỳ ở một số tổ chức người sống sót, căn cứ, khu an toàn các loại. Nhưng mọi người không ngốc, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân sau đó vừa thấy người có nhiệt độ cơ thể bất thường sẽ lập tức cách ly.
Vì thế, nói thức tỉnh là dạo một vòng quỷ môn quan cũng không sai. Trong quá trình này, nếu bổ sung đầy đủ năng lượng và có dị năng giả hỗ trợ dẫn đường, xác xuất thất bại sẽ giảm xuống rất nhiều.
Lâm Đàm Đàm biết phải dẫn đường thế nào, nhưng cô phải ra vẻ không biết nên lúc này cô không thể hiện điều đó ra ngoài, cô biết Bạch Trừng rồi cũng sẽ thành công thức tỉnh dị năng.
Mọi người lập tức nôn nóng cho Bạch Trừng nằm, lục lọi khắp nơi tìm thức ăn dinh dưỡng cho anh ta, khiến Bạch Trừng dở khóc dở cười.
Lâm Đàm Đàm xúc động nhìn, tình cảm của bọn họ thật tốt, nhưng tại sao cả một đội tình cảm thắm thiệt thế này cuối cùng lại chẳng còn một ai.
Cô im lặng nhìn từng gương mặt, Bạch Trừng, Mai Bách Sinh, Từ Ly, Chung Hùng, cái người trông rất bình thường đang ôm laptop là hacker Giang Hiểu Thiên, người da dẻ trắng xanh ốm yếu không quá hòa đồng với mọi người chắc là nhà tiên tri Trình Kỳ Nam—í? Sao anh ta nhìn chằm chằm mình hoài? Còn cái người khá âm nhu, dù trong tình huống ác liệt cũng có thể chế tạo ra mấy cái vũ khí có tính sát thương hẳn là kho vũ khí hình người Từ Thấm.
Ủa? Mà sao ai cũng đang nghiên cứu cây rìu của cô vậy?
Từ Thắm đột nhiên lên tiếng: “Siêu năng lực màu vàng của cô, có thể dùng trên cây rìu này à?”
Lâm Đàm Đàm: “Dạ đúng.” Sau đó cô diễn màn cho dị năng kim hệ bám vào trên lưỡi rìu, lưỡi rìu vốn đã sắc bén càng sắc bén hơn. Từ Thấm nhận lấy, màu vàng trên lưỡi rìu không biến mất ngay lập tức, anh ta cầm lên, vạch nhẹ xuống ghế sofa, giống như cắt đậu hủ, tay vịn sofa lập tức rơi xuống.
Mọi người: “…”
“Lão Từ, đêm nay anh ngủ sofa đi nhá!” Mai Bách Sinh kêu lên, sofa vốn đã ngắn còn bị anh ta gọt mất một đoạn! Sau đó tên này rút cây dao nhỏ của mình ra, cười tít mắt nói với Lâm Đàm Đàm: “Cô Lâm, à không, Đàm Đàm ơi, em có thể cải tạo cây dao này giúp anh với được không?”
Chung Hùng ra vẻ đăm chiêu: “Nếu dùng năng lực này trên đạn, đạn thường cũng có thể bắn ra hiệu quả phá giáp.”
Từ Ly thẹn thùng cũng ôm kiếm của mình qua: “Kiếm của tôi có thể thêm một tầng như vậy không? Dù chỉ có hiệu quả nhất thời cũng được.” Anh ta rất muốn trải nghiệm cảm giác tay cầm thần kiếm chém sắt như chém bùn.
Kho vũ khí hình người Từ Thấm, chuyên gia cải tạo vũ khí lại càng nghĩ sâu xa, ánh mắt anh ta sáng rực nhìn Lâm Đàm Đàm: “Cô Lâm, không, Đàm Đàm, anh có một ý tưởng không biết em có hứng thú hay không?”
Lâm Đàm Đàm rụt cổ, mình ngây thơ quá rồi, mình xin rút lại sự đồng cảm với mấy người này, chỗ này làm gì có ai cần thương xót đâu, không phải ai cũng sống khỏe hết à?
Vì thế, lúc Diệp Tiêu trở về liền thấy cô bé anh mang về bị những tên chiến hữu không biết điều ép vào một góc sofa, vẻ mặt cứng ngắc, mà mấy tên nhóc kia còn cầm đao cầm kiếm, ôm súng giơ búa….
Diệp Tiêu nhíu mày, quát lên: “Các cậu đang làm gì đó?!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!