Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?
Chương 7
“Gần đây có phải hay không quá bận rộn, nhìn sắc mặt con hơi kém.” Trên bàn cơm, mẹ Ngôn lo lắng khi nhìn thấy quầng thâm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ, gắp vào chén những món anh yêu thích.
“Cũng ổn ạ, chắc là không nghỉ ngơi tốt.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Chút nữa đi lấy một ít trà an thần, làm việc và nghỉ ngơi phải theo quy luật, đừng thức đêm hoài.” Ba Ngôn đeo một cặp kính, mặc một chiếc áo kiểu Trung Quốc màu xanh nhạt, phong thần tuấn lãng, ôn tồn lễ độ.
Nhìn là biết Ngôn Bỉnh Sơ di truyền từ ai.
“Trà là ba tự tay làm ạ?” Ngôn Bỉnh Sơ hỏi.
“Ừ, khoảng thời gian trước rảnh rỗi nên làm một ít.” Trên mặt ba Ngôn lộ ra một chút kiêu ngạo, nhìn vào có một ít tính trẻ con.
Ba của Ngôn Bỉnh Sơ Ngôn Tâm Đào là một bác sĩ trung y đức cao vọng trọng, nhà nhà đều biết đến, trước kia còn đến khám bệnh tại nhà, chẳng qua hiện nay lớn tuổi rồi nên ông làm giáo sư bác sĩ tại một trường cao đẳng trọng điểm. Trái lại thì mẹ của Ngôn Bỉnh Sơ Diệp Lan tóc vén lên cao, tỏa ra hơi thở giỏi giang linh hoạt, vừa nhìn là biết đã từng là nữ cường nhân.
“Con trai à, năm nay mẹ sẽ về hưu.” Lúc Diệp Lan nói những lời này, còn cùng ba Ngôn lén lút nháy mắt một cái, “Con có suy xét qua việc cho mẹ một chút chuyện để làm không.”
Ngôn Bỉnh Sơ trong lòng cười thầm, biết là mẫu thân đại nhân muốn nói điều gì, nhưng anh muốn nói theo lời của bà, “Mẹ và ba đều làm việc mấy chục năm rồi, đi du lịch giải sầu nhiều chút đi.”
“Ha ha, mẹ con đang ám chỉ là bà ấy muốn ôm cháu đó.”
“Chẳng lẽ có mình em muốn thôi chứ anh không muốn à?” Diệp Lan liếc mắt nhìn sang, Ngôn Tâm Đào vội vàng đáp lời.
“Muốn chứ, sao có thể không muốn được!”
Nhìn ba mẹ của mình kẻ xướng người họa, có đôi khi Ngôn Bỉnh Sơ cũng rất ngưỡng mộ, mấy chục năm rồi, tình cảm cũng không bị những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống bào mòn bớt đi.
“Bỉnh Sơ, mẹ và ba con cũng không ép buộc con, nhưng mà con có thể hay không hoàn thành mục tiêu nhỏ trước, tìm một cô bạn gái đi.” Diệp Lan nói.
“Vâng, con biết rồi, tự con nỗ lực là được, mẹ đừng sắp đặt những buổi xem mắt cho con nữa.” Nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy nên nhắc nhở một chút Diệp nữ sĩ.
“Sao con lại ngây ngô ngốc nghếch như ba của con vậy?”
“Con trai anh sao lại ngốc nghếch chứ?”
Diệp Lan không phản bác nói tiếp: “Nhưng mà Bỉnh Sơ à mẹ nói cho con nghe, thời điểm ba con theo đuổi mẹ đúng là không phải ngây ngô ngu ngốc đâu, cứ như một con sói xám đó!”
“Con xem mẹ con lại bắt đầu nữa rồi.”
“Khi đó mọi người đều viết thư tình, thế nhưng ba con…”
Diệp Lan còn chưa nói xong, Ngôn Tâm Đào liền tiếp lời, “Năm đó ba con viết một quyển sách tên 《một trăm cách theo đuổi Diệp Lan nữ sĩ》, chẳng qua chưa kịp dùng tới cách 81, mẹ con đã bị ba bắt lấy từ cách thứ 9 rồi!”
“Phải không ba? Đúng là nhìn không ra lúc trẻ tuổi người lại như sói xám lớn,” chuyện này Ngôn Bỉnh Sơ đúng thật là không biết, nghe thấy ba chữ sói xám lớn đã cảm thấy buồn cười, “Hôm nào ba dạy cho con đi.”
“Con yên tâm, ba nhất định sẽ dốc sức truyền lại cho con!”
Ở nhà Ngôn Bỉnh Sơ nói chuyện tương đối nhiều, một mặt là hoàn cảnh gia đình làm anh cảm thấy rất thoải mái, mặt khác, anh muốn làm một người con có hiếu. Vì công việc nên anh đã dọn ra ngoài ở, thường ngày cũng ít khi về nhà, ba mẹ tuổi tác đã cao, anh muốn cùng ba mẹ trò chuyện nhiều một chút.
Ăn cơm xong Ngôn Bỉnh Sơ cùng ba mẹ ngồi xem TV trong phòng khách.
“Con về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm.” Diệp Lan thấy đồng hồ treo tường đã chỉ đến 8 giờ, liền nhắc nhở Ngôn Bỉnh Sơ.
Nghĩ đến chuyện trở về nhà, Ngôn Bỉnh Sơ thu hồi tầm mắt, lông mi rũ xuống, nhìn tay áo của mình mà có chút say sưa, “Hôm nay con mệt quá, liền không trở về vậy.”
“Cũng được, ngày mai con chạy xe của ba con đi làm đi, được rồi, con về phòng ngủ sớm một chút đi, nhìn quầng thâm mắt của con kìa.”Diệp Lan nói.
Ngôn Bỉnh Sơ đơn giản tắm rửa, liền nằm lên giường. Hai tay đan nhau đặt sau đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ chuyện gì.
“Tôi…có thể theo anh về nhà được không?”
Lúc đầu anh vô cùng bất ngờ sau đó thì anh muốn từ chối.
Không giống với New York, New York chỉ là điểm dừng chân tạm thời của anh thôi, mà thành phố này có bạn bè anh, người thân anh, công việc của anh, đây là cuộc sống thật sự của anh, đột nhiên cảm thấy bị xâm nhập khiến anh không thể tiếp thu nổi.
Thế nhưng anh trả lời cô —
Được.
Cô nhẹ nhàng lôi kéo tay áo anh, giống như một đứa bé không có nhà để về, mà khi đó anh đối với cô như cảng tránh gió.
Trong khoảnh khắc đó anh mềm lòng, vì cô cũng là vì bản thân.
…
Khi Lý Nhĩ Lạc muốn thay đồ ngủ mới nhớ ra ở đây cái gì cũng không có. Vì thế cô đi đến một cửa hàng gần đó, mua một bộ quần áo, đồ ngủ, đồ lót cùng với đủ loại đồ dùng hàng ngày.
Cô không có ý định về nhà sớm.
Trong phòng tắm, dòng nước chảy theo độ cong của cổ đi xuống, những vết ái muội trên người vẫn chưa biến mất hoàn toàn, để lại những vết màu hồng nhạt.
Lý Nhĩ Lạc ngơ ngẩn nhìn một đống tóc trên tay, hết sức sợ hãi. Cô ngẩng đầu nhìn về phìa gương đối diện, người đó thật sự là mình sao? Hốc mắt hãm sâu, tơ máu đỏ rải rác trong đôi mắt, vẩn đục đến mức không thể nhìn thấy sự trong veo trước kia.
Vì một thằng đàn ông mà cô dày vò bản thân đến mức này sao.
Đáng không?
Cô nở nụ cười, rất khó coi.
“Bây giờ tôi còn cách nào nữa chứ? Tôi phải làm sao bây giờ?” Cô hữu khí vô lực khóc nức nở, theo vách tường lạnh như băng mà ngồi xuống đất, ôm đầu gối đem bản thân cuộn tròn lại khẽ khóc, tựa như một con thú nhỏ vừa bị thương.
Gần 2 tiếng sau cô mới bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy ly thủy tinh trên bàn, cô lấy thuốc ngủ ra một hơi uống sạch, tắt đèn lên giường, lại đem mình trốn vào trong bóng tối.
…
Buổi chiều vào thời điểm Ngôn Bỉnh Sơ lên lớp nhận được một tin nhắn.
“Sơ Sơ ~ Sơ Nhi ~ Tiểu Sơ Sơ ~, 7 giờ tối nay ở Nhân Diện Hoa Đào không gặp không về nha ~”
Nhìn thấy tin nhắn này từ đầu đến đuôi đều gợn sóng, bạn tuyệt đối không tin đây là tin nhắn của một người đàn ông phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, góc cạnh phân minh, cao trên 1 mét 8.
Lúc anh tan ca đã là hơn 5 giờ, địa điểm cách trường học hơi xa, nếu tính luôn kẹt xe thì tới đó cũng đã gần 7 giờ.
Nghe đến cái tên Nhân Diện Hoa Đào này bạn sẽ không thể tưởng tượng được đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc. Chẳng qua, cũng được xem như là nổi tiếng ở thành phố A. Trang hoàng cổ kính, giá cả có chút xa hoa ở đây cũng khiến người ta đau lòng, thức ăn ngon miệng tinh xảo, làm cho nhà hàng này trở thành lựa chọn của những người học đòi văn vẻ.
Ừm, nhà hàng này là của Giang Tây Triết mở. Cho nên, nghe tên của nhà hàng này là có thể tưởng tượng ra người chủ nơi đây dáng vẻ y quan cầm…không, y quan như ngọc.
Ngôn Bỉnh Sơ vừa mới bước vào phòng riêng, liền nghe thấy tiếng chụp ảnh răng rắc của điện thoại di động.
Chỉ thấy Giang Tây Triết buông điện thoại xuống, mở ra vòng bạn bè —
“Sinh nhật, chỉ muốn trải qua cùng anh.” Cùng với bức ảnh vừa nãy, nhân vật chính, Ngôn Bỉnh Sơ.
Nhìn hành động của anh chàng Ngôn Bỉnh Sơ liền biết anh chàng muốn làm cái gì, “Đừng làm cho ba mẹ tớ thấy, người lớn tuổi không chịu nổi kính thích.”
“Đúng thật là không nên có nhiều ái muội quá, hơn nữa tớ nhất định sẽ làm cho hai vị lớn tuổi nhìn thấy, ha ha ha!”
Ngôn Bỉnh Sơ cùng với Giang Tây Triết tuy rằng không thể so sánh với Lý Nhĩ Lạc và Lưu Hạ từ nhỏ cùng mặc một cái váy lớn lên, nhưng quan hệ của hai người cũng bắt đầu từ cao trung đã mặc chung một cái quần mà thân thiết, cũng đã bền bỉ được mười mấy năm.
Về sau hai người thi đậu cùng một trường đại học, ở trong trường thường xuyên qua lại cùng nhau. Vốn là chuyện này cũng không sao, nhưng không ngăn được dáng vẻ khí phách phong độ nhẹ nhàng, cho nên đi đến đâu cũng trở thành trung tâm sự chú ý. Điều này có thể cho hủ nữ một cái sinh động rõ ràng, hiện thực tư liệu sống sờ sờ cùng với không gian tưởng tượng bao la.
Từ đó về sau, Ngôn Bỉnh Sơ liền trở thành vũ khí chắn đào hoa số một của Giang Tây Triết, cho nên, lần này không biết là để chắn ai.
“Ai ăn sinh nhật mà lại mời ăn ở nhà hàng của bản thân?” Ngôn Bỉnh Sơ vốn cho rằng anh chàng đã gọi không ít bạn bè, không nghĩ đến chỉ có mỗi mình anh.
“Đây không phải là nghiên cứu ra món mới sao? Đến đây, sư phụ, nếm thử món canh đào hoa mà Tiểu Triết tự tay làm cho ngài.” Nói xong bưng một cái chén nhỏ tinh xảo lên, như là thật sự muốn đút Ngôn Bỉnh Sơ ăn.
“Dây dưa không xong?” Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cười tiếp nhận chén.
“Đúng là không có chút thú vị nào hết.”
“Thú vị này không phải tớ bị cậu lấy ra làm lá chắn sao.” Ngôn Bỉnh Sơ trêu ghẹo anh chàng, “Vẫn là người lần trước?”
“Đừng nói nữa, nếu biết cô ta khó chơi như vậy thì tớ cũng đã không đi trêu chọc cô ta.” Giang Tây Triết một bộ dáng hối hận không kịp.
“Tớ thấy cũng khá tốt mà.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Ừm, kết hôn là khá tốt, nhưng mà lúc yêu đương đã không tốt rồi, trò chơi lưu luyến bụi hoa tớ còn chưa chơi đủ đâu! Sơ Sơ ~ một lát chúng ta đi quán bar?”
“Không đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nhanh nhẹn dứt khoát từ chối.
“Sao thế?” Giang Tây Triết hỏi.
“Tớ mệt quá, muốn về nhà nghỉ ngơi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Tớ vui chơi hằng đêm còn chưa nói gì, cậu cả ngày thanh tâm quả dục ăn cháo trắng bánh bao thì có gì mệt chứ!” Giang Tây Triết nói với những lời này mặt cũng không hồng một lần.
“Thân thể của ngài khỏe mạnh thì sao tớ có thể so cùng ngài được, lớn tuổi rồi nhớ chú ý thân thể.” Lúc nói những lời này vẻ bề ngoài của Ngôn Bỉnh Sơ ôn hòa, đúng thật là làm người ta khó bắt được ý giễu cợt trong đó.
“Được rồi được rồi được rồi, đạo trưởng ngài tu luyện cho tốt vào! Ngày nào đó bay lên trời nhớ mang tớ đi cùng!”
Ăn cơm xong với Giang Tây Triết Ngôn Bỉnh Sơ cũng không đi quán bar cùng anh chàng, lái xe thẳng về nhà.
Về đến nhà đã 10 giờ, cái “nhà” này ý chỉ nhà riêng của anh. Không biết cô đã ngủ chưa, chẳng qua là cả căn nhà đen như mực không có một tia ánh sáng.
Anh bật ngọn đèn lờ mờ, nhớ đến trong nhà không chỉ có mỗi mình anh, Ngôn Bỉnh Sơ cầm theo quần áo tắm xong mới đi vào phòng tắm.
Chú ý thấy bên cạnh bàn chải đánh răng của anh còn có nhiều thêm một cái bàn chải khác, cái xúc cảm khác thường này len lỏi vào trái tim anh. Tuy rằng anh chưa từng yêu đương qua, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng cùng người khác ở chung một chỗ qua. Cái loại cảm giác xa lạ này, nhưng anh lại không khó chịu như trong tưởng tượng.
Đơn giản tắm xong, lúc đi ngang qua phòng cô, Ngôn Bỉnh Sơ dừng bước một chút, sau đó trở về phòng ngủ của anh.
Bật cây đèn ở đầu giường lên, nửa nằm trên giường cầm lấy quyển sách bên cạnh, đây là thói quen trước khi ngủ của anh, đã được 20 năm rồi.
“Cốc cốc…”
Thời điểm anh đang đọc sách cửa phòng bị gõ, tình huống này tạo cho anh một cảm giác quen thuộc.
“Mời vào.”
Chỉ thấy Lý Nhĩ Lạc mặc đồ ngủ đi vào rồi đóng cửa lại, mái tóc đen dài qua vai bù xù, cầm gối đầu đặt lên một nửa giường còn lại, sau đó bản thân nằm lên giường tiến vào trong ngực Ngôn Bỉnh Sơ, ôm chặt lấy.
Ngôn Bỉnh Sơ bị một loạt hành động này của cô khiến cho anh không biết làm gì, chỉ cảm nhận độ ấm chân thật trong ngực, cúi đầu hỏi cô: “Sao thế?”
Giọng nói dịu dàng như lông vũ, sợ ồn đến cô.
“Không ngủ được.” Cô uống thuốc ngủ cũng vô dụng, cô chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ mạnh.
Ngôn Bỉnh Sơ nghe vậy, buông quyển sách trong tay xuống, tắt đèn trên tường, “Ngủ đi.”
Tay chậm rãi đặt lên eo cô, ôm lấy.
Chỉ một lát sau, tiếng hít thở của Lý Nhĩ Lạc trở nên nhẹ nhàng, cô thế nhưng thật sự ngủ rồi.
Cô chôn vào ngực của Ngôn Bỉnh Sơ, Ngôn Bỉnh Sơ không nhìn được mặt cô, chỉ là hô hấp không nhanh không chậm kia làm nóng trái tim anh từng tấc da.
Ban đêm yên tĩnh, Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cảm thấy khứu giác của mình nhạy bén lạ thường, trên người và tóc cô tỏa ra mùi hương cùng với mùi trên người anh hợp lại không phân biệt được của ai.
Ừm, cô dùng sữa tắm dầu gội của anh. Nhận thức lúc này của anh khiến mùi thơm nhàn nhạt biến thành mùi đào ngào ngạt, làm cho thần kinh của anh càng thêm tỉnh táo.
Ừm, không khí nóng quá, anh không ngủ được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!