Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không? - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?


Chương 10


Trước khi đẩy cửa ra, trước mắt Ngôn Bỉnh Sơ còn hiện lên mặt của cô trước khi về phòng, mái tóc đen che phân nửa khuôn mặt không có cảm xúc, mà hiện giờ đã thay đổi vẻ mặt khác.

Vẻ mặt xem kịch vui của cô thâm nhập tận xương ba phần, mà Ngôn Bỉnh Sơ cũng chỉ mỉm cười,ấm áp không có một chút không đứng đắn, “Nếu cô nói bộ đồ lót màu đỏ kia ở ban công, vậy thì đúng là hơi kích thích thật.”

Quả nhiên, nét mặt bỡn cợt của Lý Nhĩ Lạc cứng đờ vài giây, “Mẹ anh thấy rồi?”

Ngôn Bỉnh Sơ gật đầu.

“Xin lỗi.”

Lý Nhĩ Lạc ngồi thẳng người lại, hướng về phía Ngôn Bỉnh Sơ vẫn đứng cạnh cửa như trước biểu lộ vài phần áy náy.

“Không sao.” Nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, Ngôn Bỉnh Sơ cũng cảm thấy không thể nói lời nặng, “Đói không?”

Nghe anh nói xong Lý Nhĩ Lạc đúng thật là hơi đói bụng, nhìn thấy đồng hồ đã hơn 12 giờ, buổi trưa đến nhanh thật.

Chẳng qua, hiện nay Lý Nhĩ Lạc vẫn chưa bị con sâu đói bám lấy, “Bên phía mẹ anh, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Tuy là biểu hiện của cô rất nhạt, nhưng Ngôn Bỉnh Sơ nhìn ra cô đang thực sự lo lắng, cũng giải thích đôi chút, “Không sao, mẹ tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Ngôn Bỉnh Sơ rất hiểu ba mẹ anh, khi mà anh vẫn chưa quyết định nói cho ba mẹ nghe, hai người chắc chắn sẽ không tự ý làm ra chuyện gì.

Đây chính là gia đình của anh, ấm áp đồng thời cho nhau tôn trọng rất lớn.

Lý Nhĩ Lạc hiểu ý gật đầu, nhàn nhạt nâng đôi mắt lên, “Đói bụng.”

Vừa nãy cô đúng thật là đang áy náy, Ngôn Bỉnh Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, “Ra ngoài ăn?”

“Không đi.”

Không có một chút do dự, giọng nói vô cùng nhẹ nhưng thể hiện sự chắc như đinh đóng cột.

Đôi mắt Ngôn Bỉnh Sơ hơi co lại, đối với câu trả lời của cô trong lòng hơi không thoải mái, đây là cô đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm, trốn tránh mọi người, vì bản thân mà tạo ra một cái vỏ ngăn cách thế giới bên ngoài, sau đó rúc vào.

Mà anh đối với cô cũng chỉ là một người lạ, có thể kiêng dè mà trốn ở đây.

Mặc dù cô không che giấu kiêu ngạo của bản thân, thế nhưng đa số thời gian đều tỏ vẻ không sao cả, không có sức sống, không có sức lực, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô cùng anh về nhà, ngủ trên giường của anh.

“Đặt đồ ăn đi.” Bị anh nhìn chằm chằm hơi không được tự nhiên, lúc này Lý Nhĩ Lạc mới lên tiếng.

“Ăn cái gì?”

“Những món thơm và cay.”

Nghe câu trả lời không có giá trị tham khảo của cô, Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy không cần thiết hỏi lại, dứt khoát trở về sô-pha tự chọn đồ ăn. Đồ cay khẳng định là không thể đặt, thân thể của cô mới vừa ổn định, còn rất yếu ớt.

Nhân Diện Hoa Đào.

“Ông chủ, đây là…đơn đặt hàng của Ngôn tiên sinh.”

Hiếm có nha ~

Giang Tây Triết đang hỏi một ít chuyện ở quầy tiếp tân, nghe thấy một nữ nhân viên nói bằng giọng không dám xác định, “Đúng là hiếm có nha! Đưa cho tôi xem với.”

Nhân Diện Hoa Đào làm ăn khá tốt, cho nên chưa bao giờ ship đồ ăn, nhưng mà với quan hệ như Ngôn Bỉnh Sơ, Giang Tây Triết cho anh vô số đặc quyền, bất kể trong cuộc sống hay là tâm hồn.

Dù sao cũng là tiệm của chính mình, bạn thân muốn ăn đồ ăn mà còn không ăn được, vậy thì mở tiệm làm gì nữa!

Mà Ngôn Bỉnh Sơ cũng sợ anh chàng khó xử, dù sao thì người đi ăn ở tiệm cũng có máu mặt, cho nên từ trước đến nay anh chưa bao giờ đặt qua.

“Một mình cậu ấy sao lại ăn nhiều thế này? Tất cả toàn là thuốc bổ.” Giang Tây Triết nói thầm.

Nhân Diện Hoa Đào ngoại trừ thức ăn Trung Quốc tinh xảo còn có một cái set đặc biệt đó là thuốc bổ, dạo gần đây, kẻ có tiền sợ nhất là thân thể mình có bệnh tật, điều trị dưỡng sinh đều là thứ hằng ngày không thể thiếu.

Cho nên lúc mở tiệm cũng đã phải phiền toái ba của Ngôn Bỉnh Sơ không ít.

“Có khả năng là bị bệnh.” Nhân viên nữ trước quầy tiếp tân trả lời ông chủ của mình.

“Cũng đúng, đi chuẩn bị đi.” Giang Tây Triết nói.

“Được ạ.” Nhân viên trước quầy lập tức đem đơn đặt hàng ra sau bếp, không thể không nói, hành động tương đối thuần thục.

Mà bên này, Giang Tây Triết đã bắt đầu gọi điện thoại thăm hỏi lá chắn của bản thân, “Cậu ngã bệnh à?”

“Không phải.” Ngôn Bỉnh Sơ không nghĩ đến đặt hàng lúc này, đúng là trùng hợp đụng phải anh chàng.

“Vậy sao cậu ăn thuốc bổ gì chứ? Còn ăn nhiều tới vậy.” Giang Tây Triết hơi không hiểu.

“Ăn nhiều như vậy làm như không trả tiền cho cậu hả?” Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên sô-pha mặt không biến sắc tiếp tục bịa chuyện, “Lớn tuổi rồi, phải chú trọng bảo dưỡng.”

Mà Giang Tây Triết nghe được những câu này hận không thể phun một ngụm máu, “Đạo trưởng, ngài chú ý sức khỏe, tu luyện cho tốt, chốc lát ta sẽ mang đến nhà ngài.”

Giang Tây Triết ân cần như vậy, lại làm Ngôn Bỉnh Sơ nhíu nhíu mày, nhìn Lý Nhĩ Lạc đang ngồi một bên, mà trong ống nghe lại truyền đến một giọng nữ.

“Ông chủ, hình như lát nữa anh phải về nhà một chuyến mà.”

“A, tôi quên mất,” lại đối với điện thoại nói với Ngôn Bỉnh Sơ, “Sơ Sơ, lát nữa tớ không đến được, làm người trong tiệm mang đến cho cậu, hôm nay có một người bạn của mẹ tớ đến nhà tớ làm khách, tớ phải về nhà một chuyến.”

“Cậu cứ bận việc của cậu đi, có thể cho tớ ăn cơm là được rồi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

Hai người lại tùy tiện trò chuyện thêm vài câu nữa rồi cúp máy.

Lý Nhĩ Lạc và Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên sô-pha tiếp tục lật sách, chẳng qua Lý Nhĩ Lạc ngồi rất khuôn phép.

Đợi còn chưa đến 1 tiếng đồng hồ chuông cửa đã vang lên.

Ngôn Bỉnh Sơ không cần nghĩ cũng biết Giang Tây Triết vô cùng thiên vị anh, bằng không thì sẽ không nhanh như vậy, dù sao đi đường cũng đã mất 20 phút rồi.

Ngôn Bỉnh Sơ xách một cái hộp gỗ màu đậm được điêu khắc, vô cùng tinh tế, không thể không nói, Giang Tây Triết đối với cửa tiệm này đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Anh đem thức ăn bày ra trên bàn cơm, mà Lý Nhĩ Lạc ngửi được hương thơm cũng đi tới, còn vô cùng hiểu chuyện mà đi vào phòng bếp lấy chén bát.

“Lớn tuổi rồi, chú ý dưỡng sinh.” Có chút hàm ý trêu chọc, Lý Nhĩ Lạc nhìn thức ăn, tuy rằng nhìn không ra có thuốc bên trong, nhưng cũng có thể nhìn ra tương đối thanh đạm, rất có dinh dưỡng.

Mà trong lòng cô biết rõ anh làm như vậy hơn phân nửa là vì mình.

Cô không ngốc.

Canh xương gà hà thủ ô[1] trước mặt, cùng với món cá không biết tên, ngửi mùi là thấy tươi rồi, Lý Nhĩ Lạc lại không hạ đũa được, chỉ gắp củ sen và mộc nhĩ.

[1]: một vị thuốc Đông Y.

“Không ăn thịt?” Ngôn Bỉnh Sơ cũng không phải đặc biệt để ý cô, chẳng qua phạm vi hoạt động đôi đũa của cô thực sự hạn chế.

“Cũng không hẳn.” Lý Nhĩ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy giải thích rất khó khăn, “Chỉ là thịt gà và thịt cá, không ăn luộc.”

“Ăn chiên, chua ngọt?”

“Ừm.” Lý Nhĩ Lạc gật đầu.

“Tại sao vậy?” Căn cứ vào tính cách của Ngôn Bỉnh Sơ thì chắc chắn sẽ không hỏi ba từ này, thế nhưng khẩu vị kén chọn này của cô cũng thực mới mẻ độc đáo.

“Ưm… Xác định lại phải nói bây giờ sao?”

“Ừ.”

Cô trả lời như vậy không phải là càng thu hút tính tò mò của người khác hả.

“Chỉ là khi ăn sẽ nhớ đến thi thể của bọn nó.”

Ngôn Bỉnh Sơ đang gắp miếng thịt gà, động tác đưa đến bên miệng dừng lại, rồi chậm rãi để xuống chỗ cũ.

Lý Nhĩ Lạc thu hết động tác của anh vào đáy mắt, hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến anh đối xử với cô tốt như vậy, Lý Nhĩ Lạc có chút không nỡ, “Xin lỗi.”

Ngôn Bỉnh Sơ bất đắc dĩ đỡ trán, “Ăn thịt bò luộc không?”

“Ăn.”

“Đây là sở thích đặc biệt gì thế?”

“Tôi cũng không biết, có đôi khi nghĩ đến cảnh đó liền không muốn ăn.” Lý Nhĩ Lạc cảm thấy bản thân còn chưa giải thích rõ ràng lắm, cho nên bổ sung thêm một cậu, “Không phải là cảm thấy tàn nhẫn, chỉ đơn giản là cảm thấy buồn nôn.”

Đối với hành vi và giải thích của cô, Ngôn Bỉnh Sơ đã hiểu, giống như trời sinh con gái thường không thích côn trùng và động vật, “Bây giờ trẻ con khó nuôi như vậy à?”

“Tôi dễ nuôi lắm mà.” Lý Nhĩ Lạc ngoan ngoãn JPG.

Ngôn Bỉnh Sơ cười cười không nói lời nào, chỉ là bữa cơm này chiếc đũa lại không động vào thịt gà và thịt cá.

Vào buổi chiều, Ngôn Bỉnh Sơ một mình ở thư phòng xử lý một ít công việc, lúc dời tầm mắt khỏi máy tính phát hiện đã 6 giờ rồi.

Lý Nhĩ Lạc ngồi trên sô-pha xem TV, nhìn Ngôn Bỉnh Sơ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt mình, áo lông vũ màu xanh đen kết hợp với hoa màu xám tro phong cách rất Anh quốc, thêm vào đó là áo sơ mi xanh nhạt, quần âu hoàn toàn lộ ra hai chân thon dài.

Anh là một người đàn ông rất chú trọng bản thân, từ cái nhìn đầu tiên thấy anh Lý Nhĩ Lạc đã biết.

“Hẹn hò?” Lý Nhĩ Lạc chỉ lướt qua lại cúi đầu.

“Sinh nhật của đồng nghiệp, bữa tối cô tự mình đặt đồ ăn đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

Lý Nhĩ Lạc chậm rãi gật đầu, “Được thôi.”

Nụ cười ở khóe môi anh trong mắt người khác luôn dịu dàng như vậy, thật ra Lý Nhĩ Lạc còn còn muốn hỏi một câu là đồng nghiệp nữ à?

Không phải là ghen tuông trong tình yêu, chỉ đơn giản là dục vọng chiếm hữu.

Mặt khác, nếu anh đã có người mình thích, cô không muốn làm kẻ thứ ba và chướng ngại vật.

Huống chi, cô cũng ngại dơ mà.

Ngôn Bỉnh Sơ cũng không chú ý tới tâm tư nhỏ của cô, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy căn nhà im lặng cực kì, mặc dù âm thanh trong TV liên tục lan rộng ra bên ngoài, chẳng qua âm thanh như vậy càng lộ ra không gian trống trải của cảnh một người cô đơn trong nhà.

Mà một ít cảm xúc cố gắng chôn sâu cũng không khống chế mà nảy nở.

Lý Nhĩ Lạc hơi sợ hãi, bước xuống từ trên sô-pha, dép bông cũng chưa kịp mang đã vội vàng đi về phía gian phòng trước đó của cô.

Mở ngăn kéo tủ, chai thuốc màu trắng vẫn còn rất nhiều, ngoại trừ vài viên cô uống tối hôm trước cho tới nay cô cũng không chạm qua, mấy đêm nay ngủ cùng anh cô cũng ngủ an ổn.

Tay cô hơi run, đổ ra không biết là bao nhiêu viên, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.

Lý Nhĩ Lạc cảm thấy thuốc ngủ dường như có thể ức chế được cây cỏ trong lòng, thời điểm thuốc vào trong bụng cô mới cảm thấy an tâm.

Cô nằm thẳng tắp trên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt lại ——

Lại không ngủ được.

“Khoa của chúng ta đúng là khó tề tựu như vậy! Giáo sư Trần, đúng là nhờ phúc của người!” Thầy Vương lựa ý hùa theo, mà giáo sư Trần trong miệng anh ta là chủ nhân của buổi sinh nhật này.

Không sai, là một đồng nghiệp nữ.

Chẳng qua vị này đã sắp qua 60 tuổi, giáo sư được trường học mời trở lại làm việc, lúc Ngôn Bỉnh Sơ vừa đến trường đại học này, giáo sư Trần cũng giúp đỡ anh rất nhiều, cũng được xem như là người cố vấn của anh, nếu không anh cũng rất ít tham dự mấy bữa tiệc này.

Rất nhiều người nịnh nọt, “Con trai con gái của giáo sư Trần cũng là một cặp sinh đôi tài giỏi đó! Đâu giống con cái nhà tôi.”

Một vị giáo sư lập tức nói tiếp, “Đúng vậy đó, con gái của giáo sư Trần đang học tiến sĩ tài chính ở trường đại học Columbia, cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ!”

“Đúng vậy, sang năm sẽ tốt nghiệp.” Giáo sư Trần rất thanh tỉnh, đối với lời nịnh hót của mọi người trong lòng hiểu rõ.

“Nuôi con gái lớn như vậy cũng không dễ, chỉ mong sau khi kết hôn sẽ có kết quả tốt, người làm ba mẹ cũng bớt lo.”

“Con gái của giáo sư Trần mới 28 tuổi! Như vậy cùng với Bỉnh Sơ là trai tài gái sắc! Mọi người nói xem có đúng hay không?”

Nghe mọi người sôi nổi trả lời, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không biết ngọn lửa vô danh này sao lại ập đến đầu mình.

– ————————————–

Đăng chương như lời đã nói nhaaa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN