Crush ơi ... Mày hay lắm!!!
Chương 39 : Chuyến đi bắt đầu!
Đến trường thì sợ corona
Ở nhà thì codonqua.
Ai thấu được nỗi đau này? Vâng. Tao chưa bao giờ thấy được nghỉ tết nó lại thú dị đến như thế, chưa bao giờ sống trên cuộc đời này mà lại thấy nghỉ tết nó gần hơn 1 tháng. Nói thật đấy, chưa bao giờ mà học sinh lại muốn đi học ngay lúc này, ở nhà thì buồn muốn nín ỉa mà cứ hở là ” Ôi trời, tao muốn đi học!”. Đó là thứ sạo lồn nhất tôi từng biết, lúc thông báo học cái up stt nói muốn được nghĩ, ước gì thời gian trở lại! Ủa? Đụ má làm dị hong biết có healthy không á! Chưa bao giờ mà thấy có đứa lật mặt như bánh tráng ấy! Cho tao cười vô cái bản mặt mày.
…Đang buồn thì, ting ting.
– “Alo? Mày đâu? Alo alo alo”_Bên kia đầu dây
Tao chưa kịp nói thì Đình An nó quất một đống câu hỏi tao đâu, đâu mẹ mày. Đĩ điên, nứng lồn hã?? Tao phà một hơi.
– Mẹ mày, nứng hã?
– “Hựa hựa hựa, đi chơi hông em yêu”_Nó cười trong máy.
– Ai rảnh? Hết tiền rồi!_Tao than thở, mà thật sự là không còn cắc bạc.
– Thôi đi đi mà, nhiều đứa đi lắm…Nè, tao nè, Thế Mỹ nè, tiểu thụ của mày nữa á! Thêm lớp trưởng a6 với con Châu nữa! Đi đi…
– Chị bảo chị hết tiền sao cưng lì dữ dị mặt lồn!
– Tao bao!
Một câu của nói, làm thay đổi mọi tình thế…
– Mấy giờ, chờ tao, tao lấy thân xác tao chạy qua nhà mày!_Tao hớn hở như được tiếp thêm năng lượng.
– Ờ, nghe bao là hớn hở dữ vậy đó. Sao lúc nhường đồ ăn tao không thấy bản mặt lồn mày vui nhỉ?
Chất giọng khinh bỉ của nó cất lên, bây giờ tao chỉ cười hề hề chứ không nói gì thêm. Vì bây giờ cãi lại nó giận, nó không bao thì chết tía. Nên cứ giả ngu cho đời bớt lênh đênh. Tao vẫn dùng chất giọng nhẹ nhàng đó.
– Vậy Đình An thân yêu ơi, mấy giờ đi vậy bấy bê??
– Mày nói làm tao mắc địch quá à. 10h, đi Vũ Hán nha! Tao đặt vé cho mày rồi!
– Á đụ má, chơi mình đi má ai rảnh đâu mà chơi!_Tao nói.
– Hahahaha, nói giỡn thôi, chứ tụi mình đi Đà Lạt 2 ngày á. Nhớ đem theo đồ, mà có hỏi má mày chưa?
– Má tao hã? Bả đi công tác rồi!_Tao nhớ lại.
– Vậy nhớ điện bả một tiếng, má mày dễ nên sẽ cho!
………………
Vài tiếng sau, tao chuẩn bị rồi sực nhớ phải điện cho người mẹ yêu vấu, người mẹ kính yêu hiền thục nết na của tao một tiếng. Không bả về không thấy ai, tới lúc đó bả sấy vô lồn một cái là khỏi lấy chồng.
– Alo mẹ hã? Mẹ cho con đi…
– ” Mày đi đâu? Với ai?”_Mẹ tao chen vào với cái giọng khó ở!
– Với bạn con, Đình An Thế Mỹ…Tụi con đi Đà Lạt, 2 ngày! Mẹ cho con nha!
– Với ai nữa? Có con trai không?_Mẹ tao hỏi.
– Với một thằng con trai, mà nó buê đuê!
– Haizzz…
Mẹ tao thở với cái giọng chán chường nhất từ trước tới giờ. Vì tao ít nghe mẹ thở dài lắm, chỉ chọc cho bả cười há há lên chứ không cho bả buồn!
– Tưởng thế nào, nhớ lên Đà Lạt ráng kiếm cho mẹ thằng nào ngon ngon về làm rể nha con!
– Mẹ này…Mẹ hiểu tâm lý con ghê!:))))
– Đi nhớ chu đáo, cẩn thận với dịch bệnh nha! Nhớ đeo khẩu trang bịch lại cái nết của mày, cái nết mê trai!
……………………………………………………….
Sau vài tiếng, chuẩn bị kĩ càng. Tao xuất phát tới nhà Đình An, vì nhà nó cũng ở gần đây. Vừa đi vừa xách thêm balo, trên tay cầm mấy bịch bánh ăn cho khỏi buồn miệng. Lại lâu lâu hát nghêu ngao như con dở.
– Ôi quàng tử…Xin hãy …
– Xin hãy chém chết con đĩ mẹ nó cho thiếp!
Đang hát thì có đứa chen vào, đang phiêu thì bị cướp. Tức á!. Tao quay sang nhìn, à thì ra là lớp trưởng a6. Nó cũng giống như tao, đem theo balo khá to, makeup sương sương nhìn đáng yêu vl. Tóc cắt ngắn lại. Tao trầm trồ khen.
– Mày cắt tóc ngắn ngang vai hợp vãi!
– Vậy hồi đó tao xấu hả?_Nó cau mày.
– Thì đẹp. Nhưng mà giờ đẹp hơn!
– Há há há, cảm ơn nha!_Nó cười to.
Xinh đẹp đấy, nhưng khá là mất nết. Hên là không có thằng con trai nào, nếu không tao lấy quần đội dùm nó rồi. Con đĩ mất nết gì đâu á. Ỷ đẹp rồi gái muốn làm gì sao gái ơi!
Tao đưa bịch bánh cho nó vì nó chỉ bảo.
– Cho tui xin một miếng nha!
Tao chỉ ậm ực rồi thản nhiên đưa cho nó, nó mỉm cười rồi há cái họng to hơn bồn cầu nhà tao, một hơi thồn hết những gì còn trong bịch bánh tao mới mua hôm qua. Nó thản nhiên ăn hết mà không một cảm xúc nào, tao hoang mang hỏi.
– Ủa đụ? Một miếng của mày hả?
– Ừ, một miếng của tao đó! Thấy tao hay chưa??_Nó còn tự hào.
Đm, hông hiểu gì hết á. Cái miệng hơn cái lavabo nữa.
– Có biết cái đó chị mua bao nhiêu tiền không? 5k của chị đó!
– Trời ơi, có gì đâu. Chút xíu tao bồi thường cho mày cho!_Nó vỗ vai tao rồi chạy tung tăng tới nhà Đình An.
Lúc đó cả đám đã tụ tập đầy đủ, chỉ chờ tụi tao đến. Đình An đứng đó nói.
– Mày ỉa đái rồi ngủ trong nhà tắm hay gì mà giờ mới lếch cái háng đi vậy?
– Thì tao phải chuẩn bị kĩ lưỡng mới đi được chứ!
Lớp trưởng a6 cảm động nói.
– Trời ơi, ra đón tui luôn đó hả?? Cảm động quá à!
– Nghe mắc ỉa quá má. Xíu nữa hai đứa bây bị bỏ lại rồi đó, ở đó mà nói!_Thế Mỹ hâm dọa.
– À, bỏ lại thì tụi tao cũng tự đi một mình. Hai đứa tao tự đi Đà Lạt ên cũng được mà!_Nó vẫn hiêng ngang nói chuyện.
Tiểu Mỹ Thụ xen vào.
– Thôi thôi, đi được chưa? Ở đó cãi nhau phải không Thái Bình?
Nó nói rồi quay sang nhìn tao cười, cái hành động gì đây?. Tao chỉ ậm ừ rồi gật đầu không nói gì thêm. Trân Châu im lặng không nói gì. Cả đám nghe theo bắt đầu lên xe, chỉ riêng Trân Châu đứng đó, khuôn mặt có chút lo sợ. Thế Mỹ nói lớn.
– Ê bù nhìn, đi không thì bảo?
– Lên xe đi má, đợi tui bế lên hay gì?_Tao chọc ghẹo.
Nó chỉ cười trừ rồi ngồi lên hàng ghế sau, vẫn là chiếc xe đời mới của hắn mới mua cách đây không lâu. Gia đình giàu phết, mới 17 tuổi đã có xe riêng. Tụi tao ngồi sau tán gẫu vui đùa. Nhớ lại chuyện tết, hai đĩ bạn thân biến mất không một tin tức, tao mới lôi ra nói.
– Ê, tụi bây bị bắt cóc hay gì mà sao không nhắn tin cho tao?
– À, nhà tao bị cắt wifi nên không nhắn được!_Thế Mỹ nói.
– Còn nhà tao thì má nói ăn chơi lành mạnh không được chơi điện thoại!_Đình An mỉm cười nói.
– Tụi mày đừng có sạo sự, hai đứa bây đi chơi ở Hà Nội tới mùng 7 mới về! Tao thấy hai bây chụp hình rồi, đăng lên instagram nè!_Nhỏ lớp trưởng a6 nói.
Tụi kia bụp miệng nó lại không cho nói nữa. Tao nghe thế thì tức bầm người, ánh mắt có chút hụt hẫng. Lòng đau nhói, đụ má dị cũng không nói tao?
– Sao lại nói dối?
– Xin lỗi, tại vì…tụi tao chỉ có 2 vé miễn phí thôi!
– Nên nói với tao thì tao sẽ đòi đi?. Tụi bây lầm rồi, tưởng tao đi hả? Thật ra thì tao đi đó!_Tao nói.
Tụi kia hoang mang.
– Hả?
– À nhầm, tao sẽ không đi! Mày lừa dối tao. Mày đừng nói chuyện với tao nữa!
– Thôi mà…tao xin lỗi, hứa lần sau sẽ nói với mày!
Tao im lặng không nói gì, ngồi lướt điện thoại xem tin tức. Haizzz, không có gì buồn hơn khi hai đỉ lồn bạn thân nó lại dối lừa mình. Thấy mà tức á, đụ má tức muốn bay màu dị đó! Chưa kể tao thủ sẵn gạch ống bên người.
– Thái Bình yêu dấu ơi…_Thế Mỹ nói.
– Há miệng nói cái nữa chết mẹ dới tao!_Tao cầm miếng gạch ống trên tay.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!