Gả Thế Thành Sủng Phi - Chương 39: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Gả Thế Thành Sủng Phi


Chương 39: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Kinh thành vẫn phồn thịnh, trời đẹp liên tục mấy ngày, đã bắt đầu có mưa.

Ở mặt ngoài thì vẫn là những ngày bình thường, nhưng Từ Oản biết, đằng sau sự tĩnh lặng này là sóng lớn mãnh liệt.

Lý Hiển nghe nói, Vệ Hành khăng khăng cố chấp quỳ trước mặt Thánh Thượng, ôm quyền chịu tội, dưới cơn nóng giận, Thiên Tử cho hắn sung quân biên cương tôi luyện, trước khi đi, hắn cho người tặng rất nhiều đồ đến phủ Tướng quân, bên trong còn có mấy quả đào.

Tuy hắn không có cố ý phân phó, nhưng mà Từ Oản vẫn cảm nhận được sự áy náy của hắn.

Những quả đào này, cũng không nói với ai, nàng cầm một quả, để hỏng cũng không ăn, Từ Phượng Bạch dưỡng bệnh hơn một tháng, thân thể đã không còn đáng ngại, hiếm khi được nhàn rỗi ở nhà, dạy Từ Oản chơi cờ.

Từ đầu đến cuối Từ Oản cũng không hỏi gì, nàng còn là một đứa nhỏ, không nên quá mức.

Cứ thế này là được rồi.

Nháy mắt đã đến ngày hai mươi lăm tháng năm, Từ Oản nhớ rõ, là sinh thần của Từ Phượng Bạch.

Ở Đông cung nàng ngóng trông được trở về nhà sớm, vì muốn tặng lễ vật cho cữu cữu, Lý Hiển còn giúp nàng suy nghĩ rất nhiều chủ ý.[Httt][d_đ-l!q!đ] Nhưng mà nàng đã có chủ ý, thời gian qua, thực ra nàng luôn học vẽ tranh.

Trước đó đã chọn được bức tranh vừa ý, để người trang hoàng lại cuộn tranh, đợi lát nữa đi lấy.

Qua trưa, Lý Hiển mở lòng từ bi cho phép nàng về sớm, Từ Oản lên xe trở về, lấy bức tranh mở ra xem, trên tranh là bóng lưng ba người trên thảo nguyên mênh mông, trải dài dưới hoàng hôn, cuốn cuộn tranh vừa xem, cũng có ý cảnh.

Nàng rất hào hứng, trên tranh còn viết thêm một dòng chữ nhỏ.

Hiếm khi nhàn nhã tại kiếp phù du, tặng cữu cữu, Từ Nhàn Nhàn.

Về đến nhà, trong phòng lại không có ai.

Từ Phượng Bạch không ở đây, hỏi Hồng Vận, hắn nói phụ thân nàng cho người truyền tin đến, nàng (TPB) nhận được tin nên đã ra ngoài.

Từ Oản đành phải đặt bức tranh trong phòng cữu cữu, đi về trước.

Quả thật, Từ Phượng Bạch đồng ý cuộc hẹn với Triệu Lan Chi, tối hôm qua ông đã đến, cố ý nói với nàng, ngày mai được nghỉ phép nên rảnh rỗi ở nhà, muốn hẹn gặp mặt nàng.

Thân thể vừa tốt lên, ông lại ăn vạ trong phòng nàng, muốn gặm nàng.

Nàng mặc kệ ông, thời điểm hiện nay không tốt, trước khi thuận lợi thoái lui, không thể gây thêm rắc rối gì.

Ban ngày đùa giỡn với Từ Dật, không nghĩ đến Triệu Lan Chi vẫn không kiềm chế được, cho người truyền tin đến, hẹn gặp nàng ở thanh lâu, thật hỗn nháo.

Nhưng mà, nghĩ đến bộ dạng vô lại của ông, Từ Phượng Bạch vẫn lên xe đi đến.

Vẫn ngừng ở cửa sau như trước đây, nàng bảo người đợi ở đây, xuống xe đi vào.

Như thường lệ, ở thanh lâu đã có người chờ nàng dưới lầu, trên tay Từ Phượng Bạch còn xách hai bầu rượu, vừa định đi lên, nữ nhân vội khom người, lắc đầu với nàng.

Triệu Lan Chi không ở đây.

Từ Phượng Bạch liếc nàng: “Sao vậy?”

Nữ nhân đi đến, vặn khăn tay, vẻ mặt lo lắng: “Triệu Công tử bảo ta đợi tiểu Tướng quân, ngài ấy đi rất vội, hình như trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, tiểu Tướng quân không nên đến tìm đâu.”

Dáng vẻ như muốn nói của nữ nhân, khiến người ta hoài nghi.

Từ Phượng Bạch không khỏi nhìn nàng nhiều một chút: “Rốt cuộc là làm sao? Chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng, nói thẳng luôn đi.”

Nàng se chỉ luồn kim* mấy năm nay, giúp đỡ liên hệ hai bên để được thưởng ngân lượng, chưa từng xảy ra sai sót.

*xe chỉ luồn kim: làm mối, chấp nối nhân duyên lứa đôi.

Nữ nhân nhìn trái nhìn phải, mới cúi đầu: “Triệu công tử bị Lão Thái thái cho người tìm về, ban đầu cũng không ai để ý nhưng sau đó lại náo loạn thanh lâu, nói là thiếp hay nha hoàn gì đó xảy ra việc lớn khó lường gì đó, Lão Thái thái tìm chết ở nhà, nếu không về nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

Khẽ xoay người, Từ Phượng Bạch cau mày: “Nói bậy, hắn không có thiếp thất.”

Nữ nhân cười ha ha, nói việc này là nghe người khác truyền lại, không dám chắc là sự thật.

Không muốn nghe lải nhải, rời đi.

Thông thường, không nên tin mấy lời này.

Nhưng ra đến xe, lại ngẫm nghĩ lại, nếu lời nói chuẩn xác, tất nhiên nàng không tin, nhưng kỹ nữ này lại che che giấu giấu, ngược lại khiến người ta sinh nghi.

Trong nhà Triệu Lan Chi có lão nương, trước giờ đều là nghe gió thành mưa, vì hôn sự của nhi tử mà không ít lần làm ầm ĩ.

Vén màn xe lên, bảo người cho xe đến nhà ông.

Xe nhanh chóng chạy đến Triệu gia, Từ Phượng Bạch ngồi trên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN