Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan - Chương 1: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
270


Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan


Chương 1: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (1)


Editor: Mai Tuyết Vân

Mây đen dày đặc bao phủ trời đất, thiếu nữ có mái tóc dài ngồi bên mép nước sóng vỗ dập dờn, đôi chân trắng nõn đung đưa trong nước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn làn da mịn màng, nhìn qua rất hiền lành dịu dàng.

Nghiêng đầu nhìn quả cầu lông trắng ngưng tụ trước mặt: “Cậu nói tôi có một linh hồn lương thiện thuần khiết nhất, muốn trói buộc tôi lại rồi xuyên qua các thời không, cứu vớt Chiến thần đại nhân sao?”

Chiến thần đại nhân là ai? Chưa từng nghe qua.

Nhưng có người khen cô, cô rất vui.

Qủa cầu lông trắng liều mạng bay lên bay xuống, tỏ vẻ đồng tình.

[Đúng vậy, Ngân tiểu thư cao quý sau khi tìm kiếm khắp các thời không, cô là người lương thiện thuần khiết nhất thế gian không pha tạp chút nào. Chiến thần đại nhân bị thương, linh hồn của ngài ấy vỡ vụn lưu lạc đi khắp nơi.]

[Sau nhiều năm chinh chiến, đã khiến linh hồn của ngài ấy nhuốm khí tức hung ác, mỗi mảnh linh hồn đều nhiễm lệ khí. Nếu không có người như Ngân tiểu thư yêu thương, bảo vệ, cảm hóa ngài. Linh hồn của Chiến thần đại nhân sẽ vô cùng sa đọa ở các thế giới, không thể quay trở về được.]

[Ngân tiểu thư xinh đẹp cao quý, nếu cô đồng ý giúp đỡ Chiến thần đại nhân, khiến ngài ấy tỉnh lại, sẽ ban cho cô vinh dự tối cao.]

Tuy rằng nó cũng không biết, cô có phải là linh hồn lương thiện thuần khiết không lẫn tạp chất nhất hay không.

Nhưng đối phó với phụ nữ cần phải nịnh nọt thật nhiều vào.

“Được.””

Thiếu nữ đắm chìm trong lời ngon ý ngọt, nheo mắt lại vẻ mặt say mê.

Rồi sau đó đáp một tiếng được.

Hả?

Qủa cầu lông trắng cảm thấy nhất định Ngân tiểu thư là người lương thiện nhất, cô vô cùng rộng lượng không làm khó nó.

“Tôi có một yêu cầu nhỏ.”” Thiếu nữ chớp con ngươi màu hổ phách, long lanh như ngọc lưu ly, đưa ra một yêu cầu không quá đáng.

“Về sau cậu cũng phải khen tôi như vậy.””

Cầu lông cảm thấy chuyện này rất đơn giản thôi.

[Vậy thì Ngân tiểu thư cao quý đáng yêu, bây giờ chúng ta bắt đầu trói buộc sau đó sẽ bắt đầu hành trình, cô cảm thấy thế nào? ]

“Được thôi.”” Lại là giọng nói mềm mại vang lên.

Cầu lông trắng nhanh chóng mở trói buộc.

Sau khi trói buộc xong, thiếu nữ chậm rãi nhấc chân ra khỏi mặt nước, sau đó rời đi.

Trên bờ có dựng một tấm bảng, cầu lông trắng không hề để ý…

“Ngân gia dùng để uống nước, cấm mọi hình thức bơi lội, rửa chân.””

Chỗ lúc này làn váy của thiếu nữ che đi lộ ra một vật, cầu lông trắng cũng không chú ý…

Một cái đầu.

Từ cổ đến chân chôn dưới đất, đầu lộ ra ngoài trong miệng nhét một đôi tất trắng.

Là cởi ra từ người thiếu nữ.

Sau đó thật lâu, tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập, một đám người gọi Đại tiểu thư, còn lại thì hô “Minh Châu””.

Đám người này đào người kia lên.

Ngân Minh Châu khóc nức nở như ngất đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha, quái vật nhỏ trốn rồi, cô ta lại trốn đi rồi!””

Người gọi là quái vật nhỏ kia, từ nhỏ trí óc đã không bình thường, trải qua vô số bài đo lường của dụng cụ tinh vi, chỉ số thông minh chỉ có một.

Nếu chỉ có IQ thấp thì vẫn chưa đủ để gọi là quái vật nhỏ.

Không chỉ có IQ thấp mà còn có được sức mạnh không thể gọi tên, hơn nữa hoạt động của não bộ cũng khác hẳn người thường, đây chính là tai họa đấy…

Lúc đầu nhốt vào trong phòng giam, cô bẻ gãy một rễ cây dùng nó đào đất chạy trốn. Dạo chơi trên thời không một vòng, sau khi ăn hồ lô đường lại chạy về.

Sau đó bị nhất trong nhà giam Thời gian bất đông, không biết cô dùng cách gì xé rách không gian, cả người đầm đìa máu tươi. Lại đi dạo trong thời không một vòng, ăn kẹo hồ lô rồi trở về.

Nhà giam không gian được bao phủ bởi một lớp sắt, hơn nữa còn truyền điện.

Cô yêu thích cảm giác bị điện giật, thường dán sát vào lớp sắt.

Mỗi ngày giống như con thằn lằn nhỏ, sau khi phá hỏng nhà giam không gian, tựa vào lan can sắt híp mắt lại hưởng thụ cảm giác điện giật triệu volt.

Thi thoảng còn xoay người, phía trước giật điện xong thì đến phía sau.

Quái vật!

Rõ ràng là một quái vật!

*

“Đẹp không?” Thiếu nữ đội một chiếc mũ sắt nhỏ đủ màu sắc lên đầu.

Tuy rằng lòe loẹt nhưng lại tập hợp đủ bảy màu của cầu vồng.

Là phụ nữ đều thích màu sắc rực rỡ.

[Ngân tiểu thư cao quý đáng yêu, tuy rằng mũ sắt này đơn giản nhưng khí chất tao nhã của cô đã cho nó một diện mạo mới. Phụ trợ cho vẻ đẹp của cô nữa. ]

“Phồn Tinh.””

[Hả? ]

“Cậu có thể gọi tôi là Phồn Tinh, cún con cậu tên gì?””

Thiếu nữ xinh như hoa nghiêm túc đếm ghim sắt đính trên mũ, 25 cái.

[Tôi là Sưu Thần Hào vĩ đại, có nghĩa là sinh ra vì Chiến Thần đại nhân, đợi chút… Ngân tiểu thư, cô không phải tên Minh Châu sao? ]

Sưu Thần Hào mơ hồ.

Không phải cô tên là Minh Châu sao?

Tiểu thư Ngân gia vang danh thiên hạ Ngân Minh Châu, theo lời đồn là nữ tử xứng đôi nhất với Chiến thần đại nhân, cho nên sau khi các đại gia tộc thảo luận, đều nhất trí để tiểu thư Minh Châu gánh vác trọng trách cứu vớt Chiến thần đại nhân.

“Được thôi, về sau tôi sẽ gọi cậu là Nhị Cẩu. Minh Châu sao? Cậu nhắc đến người bị tôi ngồi lên ấy à?”

Sưu Thần Hào bị đả kích đến ngơ ngác, thậm chí không phản đối cái tên vô cùng thô bỉ quê mùa “Nhị Cẩu””.

Trong đầu quay cuồng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?

Rất lâu sau mới khôi phục tinh thần, run rẩy hỏi: [Tôi có phải đã trói buộc nhầm người không? ]

Phồn Tinh nghiêng đầu, cười tủm tỉm mũ giáp trên đầu lấp lánh đủ màu sắc: “Tôi không biết đâu.””

Sưu Thần Hào bị triệu hồi về Hư Không chi cảnh một lát, sau khi trở về vừa nghe giọng đã biết nó vô cùng đau lòng và bi thương…

Nó tiêu rồi!

Nó thật sự đã trói buộc nhầm người!

Người nó trói buộc là Nhị tiểu thư Ngân gia, Ngân Phồn Tinh.

Chưa từng nghe nói đến người này, theo ý gia chủ Ngân gia bày tỏ thì IQ của cô rất thấp hơn nữa còn nguy hiểm, cho nên không dám công khai bên ngoài.

IQ thấp, còn nguy hiểm.

Sưu Thần Hào hoàn toàn không biết đây là ý gì, thiểu năng thì có thể nguy hiểm đến mức nào?

Hơn nữa nó nhầm lẫn rồi không thể giải trừ trói buộc, cơ hội chỉ có một lần đã buộc định rồi thì chính là người đó.

Nó muốn khóc, nó bị lừa nhận chủ nhân!

[Tiểu thư Phồn Tinh, nhiệm vụ của cô là không để những mảnh linh hồn của Chiến thần đại nhân gặp phải quá nhiều tai ương, mà hóa thành những nhân vật phản diện ở các thế giới. ]

[Xin hỏi cô muốn thế nào? Để trả ơn cô, tôi có thể đáp ứng một nguyện vọng cho cô. ]

Sau khi các đại gia tộc thương nghị, nếu là tiểu thư Minh Châu, thì chờ sau khi Chiến thần đại nhân tỉnh lại nhất định sẽ đền đáp tiểu thư Minh Châu, tốt nhất là cưới cô ấy.

Còn vị tiểu thư Phồn Tinh này, thỏa mãn một ước nguyện của cô, đợi Chiến thần tỉnh lại sẽ không còn chuyện của cô nữa, đưa cô đến một nơi thật xa.

“Tôi muốn… Tăng chỉ số thông minh, có thể không?” Phồn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói.

Sưu Thần Hào đồng ý: [Được chứ. Mỗi khi cô thu thập một mảnh linh hồn của Chiến thần đại nhân, sẽ tăng một điểm IQ. ]

“Tốt, cảm ơn Nhị Cẩu.”” Phồn Tinh cảm tạ.

Sưu Thần Hào mới chú ý đến cái tên quê mùa này của mình: [Tiểu thư Phồn Tinh, xin hỏi cô có thể gọi tôi là Sưu Thần Hào không? ]

Phồn Tinh: “Không thể.””

Sưu Thần Hào:???

Từ chối nhanh như vậy sao?

Rõ ràng vừa nhìn qua rất đáng yêu, vì sao khi nói chuyện lại không đáng yêu như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN