Túi Khóc Nhỏ Của Tổng Giám Đốc
Chương 3
Lần đầu tiên ôm một người ngủ nhưng Trì Dật không có chút nào thấy không quen. Đồng hồ sinh học như thường làm hắn dậy sớm, hôn hôn đỉnh đầu người trong ngực rồi nhẹ tay nhẹ chân rời giường rửa mặt.
Như thói quen hàng ngày, hắn đầu tiên là chạy bộ rèn luyện mất nửa giờ, cơ bắp trên ngực trên bụng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, quay lại phòng tắm tắm qua, rồi đi nhà bếp chuẩn bị hai phần đồ ăn sáng đơn giản.
Hắn chậm chạp ăn hết phần ăn của mình, lại về phòng xem Tiếu Túy. Cậu vẫn còn giữ nguyên tư thế cuộn tròn bị hắn ôm vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như mỹ nhân ngủ chờ vương tử đến hôn đánh thức. Hắn cúi người nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của cậu, nhẹ giọng gọi: “Bé con dậy nào, mặt trời nóng cháy mông rồi”.
Tiếu Túy cảm nhận được người bên ngoài quấy rầy, thân thể không ý thức được mà ngọ nguậy, từ từ tỉnh giấc.
Vừa mở mắt đã thấy gương mặt Trì Dật phóng to đằng trước, không phải là người suốt ngày đánh mình, Tiếu Túy liền yên tâm, mở ra hai tay với Trì Dật: “Ca ca ôm em”.
Tâm Trì Dật đều sắp bị manh chết, lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiếu Túy, dễ như trở bàn tay mà bế cậu lên. “Trước hết đi rửa mặt, ca ca đang làm bữa sáng cho em, chờ bé con rửa mặt xong là ăn”.
Tiếu Túy vòng lấy cổ Trì Dật, ở bên tai hắn ngáp một tiếng, mềm mại đáp “Vâng ~”
Chờ cậu rửa mặt xong, Trì Dật ngồi ở bên cạnh Tiếu Túy xem hắn ăn sáng, bánh sandwich nghẹn lúng búng trong miệng, đáng yêu giống con sóc con.
Trì Dật muốn mang Tiếu Túy đến công ty hắn để tự mình trông cậu, nhưng cậu chưa có quần áo thích hợp, chân cũng chưa khỏi hẳn, không thể chờ lâu, cũng đi không được bao lâu, đành phải nói: “Lát nữa ca ca phải đi công ty, em chơi ở nhà đợi ca ca được không? Mấy ngày nữa chân em khỏi rồi ca ca lại đưa em đi chơi mua quần áo”.
Tiếu Túy mở to hai mắt: “Vâng! Ca ca đi đi, em sẽ ngoan mà!”
Trì Dật thấy cậu nghe lời như vậy lại thấy hơi hụt hẫng, hắn càng muốn Tiếu Túy có thể giống như một bé con, sẽ vô cớ gây rối làm nũng, mà không phải ngoan đến mức khiến người ta đau lòng như vậy,
Sau khi tới công ty, Trì Dật lập tức bảo trợ lí đi mua hai bộ áo ngủ cùng áo quần hàng ngày phù hợp với vóc dáng Tiếu Túy, giữa trưa lại bảo hắn mang quần áo về nhà, thuận tiện mang cơm cho Tiếu Túy. Nếu không phải Trì Dật cả ngày tính tình bạo liệt, hình tượng lãnh đạm đã khắc vào lòng người khác thì trợ lý thiếu chút nữa hoài nghi cậu bé xinh đẹp kia chính là tình nhân được bao dưỡng của ông chủ mình.
Chờ Trì Dật thật vất vả xong việc về nhà đã qua 8 giờ. Hắn vừa vào cửa đã thấy Tiếu Túy đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, miệng ăn đồ ăn vặt, trên bàn còn hộp sữa bò đã mở cùng một ít trái cây.
Tiếu Túy thấy Trì Dật đã trở lại, lập tức mong mỏi nhìn hắn, giọng nói vô cùng tủi thân: “Ca ca về muộn quá, em đói.”
Trì Dật căn bản là không cầm lòng được trước bộ dáng ủy khuất của cậu. Gần đây hắn vì bận việc công ty đến cuống cuồng, thường xuyên bận đến nửa đêm, cơm tối cũng không có thời gian ăn. Hắn không ăn tối thì không có việc gì nhưng không thể đành lòng Tiếu Túy nhịn cùng hắn được.
Hắn lập tức ngồi lên sô pha bế Tiếu Túy ngồi lên đùi mình. Thân thể mảnh khảnh của Tiếu Túy so sánh cùng Trì Dật càng nhỏ nhắn, toàn thân được ôm ấp trong lòng hắn. Trì Dật nhẹ giọng xin lỗi: “Ca ca bận quá quên mất, về sau nhất định sẽ không để bảo bối nhà ta đói nữa, tha thứ cho ca ca nhé, được không?” Dứt lời liền lập tức mở di động đặt cơm.
Tiếu Túy vùi vào trong ngực hắn, giọng rầu rĩ: “Ca ca bận, em hiểu mà”.
Bé con nhà mình quá hiểu chuyện, làm Trì Dật muốn dỗ dành cũng không còn gì để dỗ, đành phải gắt gao ôm người trong lòng như ôm trân bảo tuyệt thế.
Cơm nhà hàng rất nhanh được mang đến, Trì Dật sợ ăn muộn sẽ hại dạ dày của Tiếu Túy nên toàn chọn đồ ăn thanh đạm ít dầu mỡ.
Trì Dật nhìn bé con thấy đồ ăn hai mắt tỏa sáng mà buồn cười: “Ăn từ từ thôi, ăn nhanh không tốt”.
Tiếu Túy trong miệng còn ngậm đồ ăn, chỉ nhìn Trì Dật mà gật gật thật mạnh. Sau lại như nghĩ ra gì đó, đem đồ ăn trong miệng nuốt hết, lại gắp một ít đưa đến miệng Trì Dật, “Ăn ngon! Ca ca cũng ăn đi!”
Tiếu Túy cũng không biết Trì Dật chưa ăn cơm. Trì Dật một tháng này đều bận đến mức luôn không ăn tối, thấy quen rồi nên cũng không có cảm giác đói, nhưng Tiếu Túy thấy đồ ăn ăn ngon lại theo bản năng chia sẻ cho hắn, cảm giác này cực kì thỏa mãn Trì Dật. Hai người anh một miếng, em một miếng giải quyết hết đồ ăn.
Rửa mặt xong Trì Dật lại giúp bé con xoa thuốc. Lần này hắn không ngừng ám chỉ trong lòng không được sinh ra ý nghĩ xấu xa, mới có thể không có gì mà xoa thuốc xong.
Hai người ấm áp ngồi trên giường. Trì Dật đang xem tạp chí thương mại, tìm hiểu giá cả thị trường, Tiếu Túy ôm điện thoại hắn yên tĩnh chơi trò chơi. Điện thoại hắn lưu trữ rất nhiều tin tức liên quan đến thương nghiệp, nhưng hắn thấy không sao cả liền đưa cho Tiếu Túy nghịch nghịch bấm bấm.
Mấy ngày nay hai người ở chung bình đạm mà ngọt ngào. Chân Tiếu Túy cũng đã khỏi, Trì Dật muốn đi mua cho bé con quần áo và giày, dẫn cậu đi chơi. Lúc mới đầu Trì Dật vẫn luôn chờ người nhà Tiếu Túy đăng thông báo tìm người, kết quả lại hoàn toàn không có tin tức gì.
Hắn tự giễu mà nghĩ, sợ là người nhà này đã sớm vì Tiếu Túy ngốc nghếch mà muốn bỏ em ấy rồi. Các người không thương, vậy thì để tôi thương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!