Showbiz Phồn Hoa - Chương 24: “quan tâm” cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Showbiz Phồn Hoa


Chương 24: “quan tâm” cô


Khiết Ninh thấy Lưu Hoài Khang không định ngẩng đầu lên thì cũng chẳng muốn bị mất hứng, cô chỉ cười tủm tỉm, chào hỏi: “Chào anh Lưu, hy vọng tối nay anh chơi vui vẻ.”

Dưới ánh mắt ra hiệu của tổng giám đốc Hình, cô ngồi giữa một đám đàn ông.

Cô vừa ngồi xuống, nhà sản xuất Tiếu đã thò ‘móng heo’ tới.

“Em Khiết hôm nay đến muộn nhé, bọn anh đã bắt đầu lâu rồi mà giờ em mới tới? Em chẳng có thành ý gì cả, làm sao mà bọn anh vui được?”

Khiết Ninh mặt không hề biến sắc, nở nụ cười nghênh đón: “Chẳng phải là vì sản xuất Tiếu không gọi tôi sao? Những diễn viên nhỏ như tôi làm gì có tư cách tới đây chơi với mấy vị, hôm nay là nhờ cô Triệu Hồng Ngọc cả.”

“Thật sao?” Sản xuất Tiếu lập tức rút ra một tấm danh thiếp: “Sau này không cần thông qua người khác, cứ trực tiếp liên lạc với anh là được.”

Khiết Ninh mỉm cười muốn đưa tay ra nhận, nhưng sản xuất Tiếu lại cố ý tránh rồi nhét danh thiếp vào người Khiết Ninh trước mặt mọi người.

“Sản xuất Tiếu.” Khiết Ninh ngăn tay ông ta lại.

“Sao vậy?” Trong mắt sản xuất Tiếu lóe lên một tia kinh ngạc.

“Ngài đừng hiểu lầm.”

Khiết Ninh cười, ngón tay mảnh khảnh khẽ rút tấm danh thiếp trong tay sản xuất Tiếu, bưng ly rượu lên, sóng mắt lay động làm mấy người đàn ông xung quanh như nghẹt thở.

“Tôi đến muộn thì phải chịu phạt, làm gì có đạo lý dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy? Được ngài yêu thích, tôi xin nhận tấm danh thiếp này, ngoài ra tôi xin được tự phạt mình một ly để bồi tội có được không?”

Vẻ mặt sản xuất Tiếu dịu lại ngay, vô cùng hài lòng: “Anh thích phụ nữ hiểu chuyện như em.”

Một ly Whisky vào bụng, từ cuống họng đến dạ dày đều bỏng rát, ánh mắt của mấy người đàn ông trong phòng bao khi nhìn cô cũng ngày càng không có ý tốt, trừ Lưu Hoài Khang.

Khiết Ninh đối phó với mấy người này rất dễ dàng, mấy câu xã giao đã làm bọn họ vui như mở cờ trong bụng, sản xuất Tiếu rất yêu thích.

Khiết Ninh che giấu vẻ buồn nôn trong mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười duyên, khẽ trách rồi đẩy ông ta ra.

“Sản xuất Tiếu, bộ phim mà tôi nói, ngài có đồng ý không?”

“Đồng ý đồng ý, không phải em muốn vai nữ thứ sao, đơn giản.”

“Vậy tôi cảm ơn ngài trước, ly rượu này tôi mời ngài.”

Trong góc, sắc mặt Lưu Hoài Khang đã tối sầm lại.

Trong bữa tiệc, Khiết Ninh đã uống nhiều rượu nên mượn cớ đi tới phòng vệ sinh.

Cô vừa mở cửa phòng bên cạnh thì bả vai bị ai đó đè nặng, một lực rất mạnh chẳng kiêng nể gì đẩy mạnh cô vào phòng bên, làm cô suýt nữa đụng vào tường.

Cô chưa kịp hét lên thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, sau một giây hoảng hốt, cô nở nụ cười tự giễu rồi ung dung xoay người.

“Anh Lưu, đây là nhà vệ sinh nữ.”

Lưu Hoài Khang thấy cô muốn đi thì tóm cổ tay cô kéo lại.

“Anh làm gì vậy?”

Lưu Hoài Khang thường thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, giờ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì vô cùng buồn bực, vừa mở miệng đã châm chọc cô không kiêng nể.

“Tiền tôi cho cô không đủ sao? Vì một bộ phim mà chà đạp bản thân.”

“Tôi chà đạp bản thân sao?”

Khiết Ninh nhíu mày, không những không giận mà còn cười: “Không phải anh Lưu không biết độ sâu trong nghề chúng ta? May nhờ anh che chở tôi hai năm nên tôi vẫn được cho là tự tại, nhưng giờ hai bên đã thỏa thuận xong tiền bạc rồi, không còn liên quan gì đến nhau, tôi chỉ ra ngoài kiếm sống, cũng không ai chê mình kiếm nhiều tiền.”

Anh còn cho rằng cô sẽ thủ thân như ngọc vì anh sao?

Sắc mặt Lưu Hoài Khang thâm trầm.

“Theo như cô nói thì chỉ cần người nào cho cô tài nguyên và tiền thì cô sẽ theo người đó?”

Câu nói này rất tàn nhẫn, ánh mắt Khiết Ninh chua xót, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Hoài Khang trong chốc lát, đột nhiên cô bật cười mỉa mai, vòng tay ôm anh, mùi nước hoa đậm xông vào mũi Lưu Hoài Khang khiến anh nhíu mày.

Trước giờ Khiết Ninh có dùng nước hoa cũng chỉ dùng loại mùi nhẹ, cô biết anh không thích những mùi này.

“Anh nói đúng, theo ai mà chẳng là theo.”

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập.

Khiết Ninh cảm nhận rất rõ Lưu Hoài Khang rút tay ra khỏi người cô, liếc nhìn cô rồi nhấn nút nghe điện thoại.

“Thi Anh, sao vậy?”

Không biết đầu bên kia nói gì, rõ ràng mặt anh có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Anh sẽ giúp em xử lý.”

Không cần nghĩ Khiết Ninh cũng biết người gọi là bảo bối vợ sắp cưới của anh, người phụ nữ mà cô đã hiến một quả thận.

Cô bỗng không cam lòng, trong mắt lóe lên một tia lạnh, một giây sau đã bắt đầu động.

Lưu Hoài Khang nhíu mày, sắc mặt cũng thay đổi.

Bàn tay mềm mại không xương của Khiết Ninh không an phận di chuyển trên người anh.

“Anh Hoài Khang, anh có nghe em nói không?”

“…”

Lưu Hoài Khang bỗng lấy lại tinh thần, muốn đẩy Khiết Ninh ra.

Nhưng cô trèo lên người anh: “A… Hoài Khang…”

Giọng hỏi thăm của người phụ nữ đầu bên kia bị ngắt đoạn một lúc, sự im lặng đáng sợ kéo dài trong chốc lát, rồi rất nhanh đầu dây bên kia vang lên đến tiếng chất vấn vô cùng giận dữ: “Lưu Hoài Khang, anh đang làm gì?”

“Thi Anh.”

“Anh đừng nói gì cả, giờ anh trở về giải thích ngay.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Lông mày Lưu Hoài Khang nhíu chặt, anh đẩy Khiết Ninh đang bám trên người mình xuống, thiếu kiên nhẫn nói: “Cô muốn làm gì vậy?”

Khiết Ninh dựa vào tường, sớm đã mất hết hứng thú ban nãy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Không phải anh Lưu muốn tôi đi theo anh sao? Tại sao lại hỏi ngược lại tôi?”

“Khiết Ninh, trước giờ phụ nữ giở trò trước mặt tôi đều không có kết cục tốt.”

Lưu Hoài Khang lạnh lùng nhìn cô rồi chỉnh sửa quần áo, sải bước đi ra ngoài.

Khiết Ninh đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất thì ý cười trên mặt cũng tắt, cô ngửa đầu dựa vào tường, nở nụ cười tự giễu.

Khiết Ninh, mày đang làm gì vậy?

Mới đầu không phải mày muốn dùng tiền để đổi sao, có phải sống thoải mái quá lâu nên nảy sinh lòng tham không đáy không? Mày đúng là quá đề cao bản thân rồi?

Khiết Ninh tới trước cửa phòng bao thì điều chỉnh nụ cười một lát rồi đẩy cửa đi vào.

“Thật ngại quá, tôi đi hơi lâu.”

Mấy người đàn ông trong phòng bao nhìn nhau, người trước người sau tranh nhau khoát tay, vẻ mặt lo lắng: “Hả? Không sao, không sao.”

“Cô Khiết đừng uống rượu nữa, để tôi bảo nhân viên mang trà lên đây.”

“Uống trà sao?” Vẻ mặt Khiết Ninh sửng sốt.

Sản xuất Tiếu lúng túng, mất tự nhiên nói.

“Đúng đúng đúng, nhiệt độ điều hòa quá thấp, cô Khiết mau mặc áo khoác vào đi, đừng để bị lạnh.”

“Sản xuất Tiếu nói gì vậy, tôi vẫn chưa uống xong nửa ly rượu mà.”

“Đừng, đừng uống, lúc anh Lưu đi căn dặn, cơ thể cô Khiết không được khỏe, cô đừng nên uống rượu.”

Khiết Ninh nghe nói như thế thì hiểu ra.

Lưu Hoài Khang thân mình lo chưa xong nhưng vẫn không quên “quan tâm” cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN