Cô Vợ Dễ Thương
Chương 39: Cuộc sống hạnh phúc của gia đình ba người
Người đăng bài nói được một nửa đã đem địa chỉ diễn đàn y dược lúc trước gửi lên.
Bài đăng khi trước phạm vi phát chỉ là những người làm việc khám chữa bệnh, đại chúng cũng không biết, thông qua tuyên truyền của người đăng bài, dân mạng cũng biết nhiều hơn.
Trừ những chữ viết người đăng bài đã tự mình đích thân trải qua ra, cũng có không ít hình.
Hình là tối ngày hôm trước và ngày hôm qua, mặt Hàn Khải Uy ở trong hình cũng không rõ lắm, nhưng người quen có thể nhìn một cái liền nhận ngay ra đó là anh.
Một tấm là anh đóng cửa xe cho một người phụ nữ, một tấm là anh ở trong hôn lễ hôm đó ôm người phụ nữ kia.
Tô Dương Dương nhìn trang phục người phụ nữ kia, nhớ tới người phụ nữ ở bên đài phun nước.
Cô ta chính là người để lại dấu son môi trên cổ áo Hàn Khải Uy sao?
Ý niệm này mới lướt qua trong đầu Tô Dương Dương, cô liền cảm giác được điện thoại trong tay bị người ta rút ra.
Tô Dương Dương ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhìn lướt qua màn hình điện thoại, nói: “Anh đã cho người xóa rồi, sẽ không để ảnh hưởng lớn.”
“Bạn gái cũ của anh đang khiêu khích tôi, tôi có cần phản ứng lại không?”
“Từ khi nào mà em nhàm chán như vậy rồi?” Hàn Khải Uy ném điện thoại cho cô.
“Không phải tôi nhàm chán, lúc tôi nhìn thấy bài đăng cảm thấy cô ta thật đáng thương. Bây giờ suy nghĩ lại, phát hiện cô ta là người đáng thương, nhất định có chỗ đáng hận.”
“Hả?”
“Nếu như cô ta hiểu anh, cô ta sẽ không ngay lúc anh vừa kết hôn liền hack tôi. Cô ta chờ thêm một thời gian nữa hãy hack, ngược lại sẽ hiệu quả hơn. Giả thiết như tôi là người thứ ba chen vào tình cảm hai ngươi, anh và ba mẹ anh mới vừa cử hành một hôn lễ toàn bộ Thương Thành đều biết, điều này ít nhất đã nói rõ, bọn họ thừa nhận hôn nhân này. Nếu như anh quan tâm cô ta, anh sẽ không cử hành hôn lễ đến mức người người đều biết, trên mạng cũng sẽ không xuất hiện nhiều video và hình kết hôn của chúng ta nhiều như vậy. Còn có một điểm là, cô ta ngay lúc này hack tôi, cho dù anh không thích tôi, vì nhà họ Hàn và tập đoàn Hàn thị anh cũng sẽ dẹp những lời bàn luận đồn nhảm này, sẽ không ngồi đợi tôi bị hack đến thương tích đầy mình.”
“Tiếp tục.” Hàn Khải Uy hứng thú nói.
“Cô ta còn ở trong bài đăng nói tôi chỉ là một người đàn bà gia cảnh bình thường, nếu cô ta che giấu điều này đi, dân mạng còn có thể xé tôi thảm hại hơn. Nhưng cô ta không làm, ngược lại lần nữa nhấn mạnh nhà tôi gia cảnh bình thường, ngoại hình cũng bình thường. Nhưng mà, cô ta quên rằng phần lớn dân mạng đều giống như tôi vậy, bị cô ta bêu rếu như vậy, dân mạng đa phần ngược lại sẽ đứng về phía tôi. Bọn họ sẽ nghĩ tôi chính là Hắc cô nương phiên bản đời thực, không cẩn thận đã biến thành phượng hoàng rồi, sẽ cảm thấy tôi nhất định là người có chỗ nào đặc biệt mới được anh xem trọng như vậy, bọn họ sẽ tự mình tự biên tự diễn ra một vở kịch yêu hận tình thù.”
“Em chắc chắn bọn họ sẽ không hack em sao?”
“Hack thì càng tốt, hơn nữa tôi cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội này.” Tô Dương Dương sau khi nói xong lộ ra một nụ cười gian xảo: “Anh có đi nói cho cô ta biết, nói rằng cách này của cô ta rất ngu xuẩn, lần sau đổi cách khác tốt hơn để đối phó tôi.”
Hàn Khải Uy đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của cô: “Nếu phần lớn đàn bà đều có suy luận giống như em vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy rồi.”
“Cám ơn thổ hào khen ngợi. Sau này anh khen trên miệng là được, đừng bóp mặt tôi, dễ có nếp nhăn.”
Vừa nói, cô vừa đập tay Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy biết điều thu tay về, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác trơn bóng trên da cô, giống như trong tưởng tượng của anh.
“Nếu em nói như vậy, anh bảo người khôi phục cái bài đăng đã xóa đó được không?”
Khóe miệng Tô Dương Dương giật một cái: “Đừng, anh xóa rồi thì thôi, ngàn vạn lần đừng khôi phục lại. Lời như vậy tôi mất mặt lắm, mới vừa gả vào, đã công bố sự thật với toàn thế giới ở nhà anh không được cưng chìều, tôi sẽ bị cho ăn dép đó.”
Hàn Khải Uy lười để ý lời cô: “Xuống lầu uống trà chiều, sắp nguội rồi.”
“Cũng sắp năm giờ rồi còn uống trà chiều? Buổi tối không cần ăn cơm sao?”
“Ăn xong rồi cùng nhau vận động, tránh cho em bị người khác đẩy một cái đã ngã.”
Tô Dương Dương: “…”
Cô có loại cảm giác bị Hàn Khải Uy khinh bỉ.
Sau khi thưởng thức trà chiều xong, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo lên lầu thay quần áo thể thao.
Hai người thay xong, thấy Tô Dương Dương còn mặc bộ đồ ở nhà nghỉ ngơi, một lớn một nhỏ liền hai tay khoanh ngực nhìn cô.
Tô Dương Dương lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng: “Tôi cũng phải đi à?”
“Em nghĩ sao?” Hàn Khải Uy lạnh nhạt nói.
“Xin lỗi xin lỗi, vừa mới bắt đầu công việc còn chưa quen, xin thổ hào đừng ghét bỏ.” Tô Dương Dương mỉm cười, chạy lên lầu.
Sau khi vào phòng, liền nhìn thấy ở trên giường có một bộ quần áo thể thao giống với Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo, cô vô lực trợn tròn mắt, động tác rất lưu loát ôm quần áo vào phòng thay đồ để thay.
Tiểu Bảo dường như rất thích người một nhà mặc quần áo giống nhau, cứ luôn cười híp mắt, vừa chạy bộ vừa chụp hình.
Bộ dạng vui vẻ đó khiến người khác rất xúc động.
Tô Dương Dương thỉnh thoảng cũng phối hợp với ống kính của thằng bé.
Mình cô phối hợp còn chưa đủ, còn kích động trực tiếp nằm bò trên người Hàn Khải Uy.
Sau khi nằm bò trên người Hàn Khải Uy, cô cảm thấy cái tư thế này có chút ngượng ngùng.
Tiểu Bảo thấy vậy cũng học dáng vẻ của cô nằm bò trên người cô, căn bản không cho người cô có cơ hội đứng thẳng.
Hàn Khải Uy không nói gì nhìn hai người trên lưng, đưa tay lấy gậy chụp hình của Tiểu Bảo, chụp liền mấy tấm với tư thế này.
Sau khi chụp xong, anh như tức giận nói: “Hai vị, nằm thoải mái quá nhỉ, hửm?”
Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng, đứng thẳng người: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Cô nhận lấy gậy chụp hình, cầm điện thoại phía trên xuống: “Chụp hình với hai người đẹp trai, giá trị nhan sắc của tôi cũng tăng lên mấy bậc.”
Tiểu Bảo ở một bên trịnh trọng gật đầu, viết: “Mẹ, mẹ rất đẹp.”
“Cám ơn bảo bối khen ngợi, mẹ sẽ cố gắng để trở nên đẹp hơn.”
Ba người ở trên đường cứ đi rồi lại dừng, thấy phong cảnh đẹp liền chụp hình, nói vận động nhưng lại biến thành tản bộ.
Nhưng kiểu vận động này đối với Tô Dương Dương quanh năm suốt tháng ở phòng làm việc cũng có chỗ tốt, từ sau khi cô có xe, căn bản không vận động gì cả.
Trước kia còn có thể đi làm tới trạm xe buýt ngồi xe buýt, bây giờ vận động chỉ còn lại đoạn đường từ phòng làm việc đi tới bãi đậu xe kia.
Đi theo Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo một vòng, tinh thần cô cũng thoải mái không ít.
Đi tới cuối cùng Tiểu Bảo từ từ lùi về phía sau.
Thằng bé tìm kiếm hình chụp hôm nay, chọn ba tấm thích nhất ra, sau đó đăng nhập vào Facebook tập đoàn Hàn thị, đăng tấm hình lên, còn viết thêm chữ: “Mình, ba, mẹ.”
Sau khi đăng xong, mặt thằng bé bình tĩnh đăng xuất ra.
Dám hack Tiểu Dương Dương nhà bọn họ, cũng không xem coi ai đứng sau lưng Tiểu Dương Dương nhà họ, thật đúng là chán sống rồi!
Sau khi Tô Dương Dương ngây người ở biệt thự một tuần lễ, Tô Dương Dương phát hiện muốn thích ứng cuộc sống như vậy cũng không khó.
Cuộc sống của Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đều rất có quy luật.
Sau khi ăn sáng sẽ đi tản bộ một tiếng, chín giờ rưỡi vào phòng sách học bài, làm việc; mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ xuống lầu ăn cơm trưa, sau khi tiêu hóa xong nghỉ trưa một tiếng hoặc nửa tiếng; hai giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi học bài, làm việc, sau đó là uống trà chiều và vận động; buổi tối khoảng chín giờ Tiểu Bảo phải lên giường ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!