Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa
Chương 69: Mù
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo mắt đã tới lúc thu những tập cuối cùng mùa một của ‘Kết hôn cùng tình yêu’, lúc này Ôn Nhiên đã tiến vào đoàn phim mới.
Bởi vì chương trình cùng phim bị đụng nhau, Ôn Nhiên lại không thích yết hí (*), vì vậy ngay từ đầu Đàm Mai đã trao đổi ổn thỏa với bên đoàn phim.
(*) Yết hí ‘轧戏’: Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.
May mà chỉ bị trùng có hai tập, Ôn Nhiên chỉ cần xin nghỉ hai lần là được, sẽ không ảnh hướng quá nhiều đến tiến độ quay phim.
Lần này ‘Kết hôn cùng tình yêu’ không quay ngay tại nhà, thay vào đó là một thắng địa nghỉ dưỡng với non xanh nước biếc, hơn nữa mỗi một cặp đôi sẽ được bố trí cho một tổ ấm tình yêu, để bọn họ cùng nhau trải qua thế giới riêng của hai người.
Lần này bạn nhỏ Phiền Phiền không có cơ hội xuất hiện trước ống kính.
Điều này khiến cho Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, tập cuối cùng rồi đó, thế mà tổ chương trình lại buông tha cho tiểu pháp bảo cho rating Phiền Phiền.
Vốn còn tưởng sẽ được gặp lại con trai, nhưng giờ mong muốn ấy tan vỡ nên Ôn Nhiên có đôi chút mất mát.
Cậu và Thẩm Minh Xuyên đặt vé máy bay sát giờ nhau, Thẩm Minh Xuyên sẽ bay sớm hơn cậu nửa tiếng, ở cửa đón, Ôn Nhiên thấy được rất nhiều fan biết được lịch trình quay nên tới đây đón cậu.
Ôn Nhiên tới chào hỏi các cô gái, đứng giữa vòng vây của bảo an, trợ lý và fan, cậu phải rất vất vả mới đi được tới phòng nghỉ VIP mà Thẩm Minh Xuyên đang chờ, nhưng cậu lại không thấy Thẩm Minh Xuyên đâu, đã bị nhân viên công tác được cử tới sân bay đón yêu cầu đeo băng bịt mắt.
Ôn Nhiên rất phối hợp để cho nhân viên công tác buộc bịt mắt lại cho mình, tầm mắt tối lại, cái cảm giác mắt không thể nhìn được đồ vật trước mặt nó vô cùng kỳ quái, cậu hỏi: “Đây là có điều kinh hỉ sao?”
“Đây là đạo cụ nhỏ của chương trình trong tập này, trong hai ngày tới quay chương trình thầy Ôn cũng không được bỏ băng bịt mặt xuống đâu ạ.”
“Hả?” Ôn Nhiên có chút sửng sốt, liền vừa cười vừa nói, “Đây là muốn quay một tập thầy bói xem voi (*) sao?”
(*) Gốc là ‘瞎子摸象’: Cái này cũng giống như mình, là người mù xem voi.
Nhân viên công tác cười thần bí, bảo: “Được rồi, để tôi dẫn thầy đi tìm Thẩm tiên sinh.”
Hiệu quả của việc bịt mắt rất rõ ràng, Ôn Nhiên được nhân viên công tác dẫn đi, bởi vì không thể nhìn thấy phía trước, cho nên có cảm giác chân như chẳng muốn bước đi.
“Thầy Ôn cứ yên tâm đi ạ, ở phía trước là đường bằng phẳng, không có vật cản nào đâu.” Nhân viên công tác thấy cậu thận trọng, liền cười rồi dẫn đường.
“Ừm, cảm ơn.” Ôn Nhiên cười miệng thì đáp ứng, nhưng phía dưới chân vẫn không bước đi như cũ.
Cậu biết nhân viên công tác chắc chắc sẽ không hãm hại gì mình, nhưng bởi vì không thể nhìn thấy, nên cậu cứ có cảm giác sợ hãi rằng phía trước chắc chắn có vật gì đó khiến mình bị té ngã, hoặc là chỉ bước một bước nữa thôi sẽ rơi xuống một vực sâu hoặc là đâm đầu vào nhà tù.
Vì vậy mỗi một bước đi, cậu sẽ luôn đưa tay ra quờ quạng phía trước, hoặc dùng chân đá đá xem có việc gì ở phía trước.
“Anh tới rồi.”
Đúng lúc này, Ôn Nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, vừa dày lại trầm ấm. Trước mắt không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thông qua đôi tai mà cảm nhận nhịp tim của mọi người trên thế giới này, khiến nội tâm người ta run rẩy.
Sau đó, tay cậu được một bàn tay to lớn ấm áp dắt đi, vẻ mặt Ôn Nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ: “Anh đến rồi à.”
“Ừm,” Thẩm Minh Xuyên ôm lấy cậu, “Đừng lo lắng, anh sẽ dẫn em đi.”
Ôn Nhiên an tâm đáp: “Vâng.”
Có lẽ là vì Thẩm Minh Xuyên mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng an toàn, vẫn cùng là một nơi nhưng thay người dẫn đường, cảm giác an toàn của Ôn Nhiên liền từ từ tăng lên, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tới một phòng nghỉ khác, chuyến bay của các khách mời gần như đều đã tới hết, mỗi một cặp đôi khách mời thì đều có một người bị bịt mắt lại, Ôn Nhiên hàn huyên với họ đôi chút, liền hiểu được ___ những người bị che mắt đều là người gần như hay chăm sóc cho những người xung quanh.
Tổ chương trình à, đây là muốn làm ra trò gì thế.
Đợi một lúc, cặp vợ chồng cuối cùng cũng đã tới nơi, tổng đạo diễn của chương trình liền hướng dẫn luật chơi của tập này. Có thể vì đây là tập cuối cùng, cho nên chủ đề của tập cũng thay đổi trở nên cảm động hơn, tên là ‘Tín nhiệm’.
Tổ chương trình chọn một người trong mỗi cặp, trong suốt quá trình ghi hình đều phải bịt mắt, những sinh hoạt ăn uống hàng ngày sẽ được người còn lại phụ trách chăm sóc cho đối phương, đồng thời phải hoàn thành những thử thách do tổ chương trình sắp xếp.
Trong quá trình ấy, cá nhân người phải mang băng bịt mắt, bởi vì không nhìn thấy gì hết nên cần phải giao toàn bộ bản thân cho đối phương, dựa theo lời của đối phương mà xác định hành động của mình, quá trình này chính là tín nhiệm.
Thiết lập này được đặt ra khiến cho các khách mời không hẹn mà cùng kêu trời, đặc biệt là những người bị che mắt, ở trong cuộc sống vai trò của bọn họ chính là chăm sóc cho đối phương nhiều hơn, giờ lại được đối phương chăm sóc lại …
Cả cái quá trình chắc sẽ vô cùng thê thảm đây.
“Tôi có một vấn đề.” Giọng của một người đàn ông vang lên, “Có thể để cho bà xã tôi bịt mắt thay tôi được không, cô ấy căn bản sẽ không chăm sóc được cho tôi như mọi người nói đâu, như vậy sẽ chết người …. Ái ái, đau đau đau, bà xã ơi tai anh sắp bị em kéo rách rồi.”
“Ai nói em sẽ không chăm sóc được cho anh hả, anh cũng là kẻ tám lạng người nửa cân đó biết không!”
“Ít nhất thì anh còn biết úp mỳ gói, em có biết không?”
“Hứ, úp mỳ thôi chứ gì, xem cái mặt đắc ý của anh kìa, tối nay em úp cho anh ăn.”
Người chồng vừa nghe thế thì vẻ mặt liền đau thương nói: “Cứu mạng, đạo diễn, tôi không muốn còn trai tráng mà đã chết sớm đâu.”
Ôn Nhiên nghe được đó là cặp vợ chồng vẫn thường hay đấu võ mồm, tất cả mọi người đều bị họ chọc cười, thế nhưng tổ chương trình vẫn kiên quyết nói không thể nào sửa lại thiết lập được, mọi người thì cũng không thật sự muốn đổi. Cười đùa một hồi, xe của tổ chương trình đưa bọn họ về nơi ở của mình.
Trên xe, chị Triệu đi cùng bọn họ hỏi Ôn Nhiên: “Thầy Ôn có cảm giác gì với thiết lập lần này chúng tôi đặt ra?”
“Cũng tạm được,” Ôn Nhiên nói đùa, “Mong là còn có thể đầy đủ tay chân để trở lại gặp con trai.”
“Nói như vậy, nghĩa là thầy Ôn nghĩ Thẩm tổng không thể chăm sóc tốt được mình?”
Ôn Nhiên cười cười: “Chị hỏi anh ấy ý.”
Thẩm Minh Xuyên đáp: “Hy vọng có thể để em ấy đầy đủ chân tay để trở về gặp con trai.”
Chị Triệu: “….”
Có cần phải thảm thiết đến nhưu vậy không.
Thế nhưng có thể thấy được trong việc chăm sóc cho người khác, hiển nhiên là Thẩm Minh Xuyên rất không có kinh nghiệm.
Tổ chương trình sắp xếp cho bọn họ ở một ngôi nhà gỗ có phong cảnh rất tốt, Thẩm Minh Xuyên đưa Ôn Nhiên đi vào nhà trước rồi lại vòng ra lấy hành lý.
Ôn Nhiên đã thích ứng được một chút cuộc sống của ‘người mù’, lại cảm thấy rất thú vị, bắt đầu tìm được chết, đi qua đông sờ một chút lại qua tây sờ một chút.
Cậu biết khắp căn phòng này đều là máy quay, gánh nặng thần tượng cùng sự hiếu kỳ đều khơi trong lòng cậu, Ôn Nhiên cố gắng ‘ưu nhã’ sờ sờ vuốt vuốt bên trái bên phải sờ đông sờ tây, liền ở trong nhà cứ dò dẫm tham quan.
Thẩm Minh Xuyên xách hai hành lý vào, mới vừa vào cửa đã thấy Ôn Nhiên đã lần theo tường, chậm rãi đi vào gian phòng, thoạt nhìn tư thái ưu nhã đi lại vững vàng, chẳng hề giống người mù chút nào.
Nếu như không phải suýt chút nữa là cậu bị đập vào cánh cửa đang khép hờ.
“Cẩn thận!”
“Loảng xoảng!”
Hai âm thành hoàn mỹ chồng lên nhau.
“Ối.” Má bên trái của Ôn Nhiên không ngờ lại bị đụng vào cửa một cái, cậu kêu lên, may là cậu đi theo kiểu khá cẩn thận bởi thế nên bị đụng không đau lắm
Mất mặt quá đi mất ← Đây là phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên.
Thẩm Minh Xuyên nhanh chóng chạy tới ôm cậu vào trong lòng, đưa tay ra muốn cởi đồ bịt mắt để xem chỗ bị đụng, nhưng Ôn Nhiên bắt lấy tay hắn ngăn lại: “Không cần đâu anh, em cũng không đau vậy.”
“Em không thể an phận một chút được vậy.” Thẩm Minh Xuyên sầm mặt đưa Ôn Nhiên quay về phòng khách, rồi kiểm tra xem chỗ cậu bị đụng có sưng lên hay không.
Ôn Nhiên vừa nghe giọng điệu ấy là biết hắn đã tức giận rồi, Thẩm Minh Xuyên ghét nhất là thấy không quý trọng cho thân thể của mình mà làm ẩu.
“Em chỉ muốn thích ứng sớm một chút thôi, không nghĩ rằng ở bên đó lại có cánh cửa mở ra ngoài.” Không phải các cánh cửa đều mở vào trong sao?
Thẩm Minh Xuyên kiểm tra qua một lần, ngoại trừ trên trán có chút vết, thì không bị sưng, hắn nhẹ nhàng xoa cái trán giúp Ôn Nhiên, nỗ lực day dể tan vết bầm, vừa nghe thế hắn liền bảo: “Có anh đây rồi em không cần phải tập thích ứng.”
“….” Cũng không biết là ai vừa nãy mới nói là sẽ cố gắng để đảm bảo cho mình đầy đủ tay chân trở về thế.
Nhưng mà lúc này Thẩm ba ba đang tức giận nha, nên Ôn Nhiên không phản bác lại, nhu thuận đáp: “Tin anh, moahhhh.”
“Anh ngồi ở bên này,” Thẩm Minh Xuyên vươn tay xoay mặt cậu lại qua đây, giọng vãn có chút cứng nhắc như cũ, thế nhưng rõ ràng là đã nhu hòa rất nhiều, “Vừa mù vừa ngốc.”
Ôn Nhiên cười hì hì: “Vừa mù vừa ngốc mà anh cũng yêu đến chết đi sống lại còn gì.”
Thẩm Minh Xuyên: “….”
Bởi vì tổ chương trình chỉ yêu cầu đeo băng bịt mắt lúc ghi hình, bởi vậy khi bọn họ quay về gian phòng không có máy quay, Ôn Nhiên liền cởi băng bịt mắt rồi đi tắm mới về giường ngủ. Lên giường làm tổ rồi lại bắt đầu gọi video về cho Phiền Phiền.
Phiền Phiền đã hơn một tuổi nên gọi ba ba rất trôi chảy, nhưng mà vì là từ đầu tiên, nên phát âm có hơi giống với ‘ba ba ’ (*)
(*) Chữ ba trong ba mẹ là‘爸’nhưng Phiền phiền lại đang gọi thành ‘巴’trong từ trông mong, mong đợi. Phát âm gần giống nhau.
Lúc cuộc gọi được kết nối thì Phiền Phiền chơi cùng với Thẩm Yếm – chú Husky mà mẹ Thẩm nuôi.
Yếm bình thường rất nghịch ngợm, ở trước mặt Phiền Phiền lại biến thành một ‘Tiểu đại nhân’, Phiền Phiền ném đồ đi nó sẽ nhặt về giúp bé, đôi khi Phiền Phiền sờ rồi kéo tai nó thì Yếm cũng không tức giận, ngoan ngoãn để mặc cho Phiền Phiền lăn qua lăn lại.
Mà thần kỳ nhất là Yếm còn có thể kéo chăn lại đắp kín cho Phiền Phiền nếu như nhóc có nhỡ đạp chăn xuống.
Trong điện thoại, chỉ thấy Phiền Phiền ném quả bóng nhựa mới cầm trong tay đi, Yếm liền ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ chạy đi nhặt quả bóng về, đặt vào trong tay Phiền Phiền.
Hiển nhiên là Phiền Phiền rất thích chơi trò này, phấn khích đến độ khoa chân múa tay, lại cầm lấy bóng ném ra ngoài, rồi lại được nhặt về, một người một chó chơi vui đến quên trời quên đất.
“Phiền Phiền.” Ôn Nhiên gọi bé con.
Phiền Phiền vừa nghe thấy giọng Ôn Nhiên, liền lập tức quay đầu lại tìm cậu, mẹ Thẩm cười lấy điện thoại để trước mặt bé: “Ở đây này.”
Nhóc con thấy được Ôn Nhiên ở trong điện thoại, liền toét miệng cười tươi: “Ba ba!”
“Ôi, Phiền Phiền à, con có nhớ ba không.” Thấy được khuôn mặt đáng yêu của con trai mình, trái tim của Ôn Nhiên liền mềm nhũn đến rối tinh rối mù, vô cùng nhớ việc được vươn tay ôm con mình vào lòng.
Phiền Phiền nghe câu hỏi của ba nhưng chẳng hiểu gì, bé cầm quả bóng giơ lên trước điện thoại: “Ba ba, cầm, cầm.”
“Cảm ơn con Phiền Phiền.”
Ôn Nhiên giả vờ đưa tay ra cầm lấy, còn làm thành động tác cầm cực kì khoa trương, chọc Phiền Phiền cười khanh khách không ngừng.
Thẩm Yếm là một con Husky vừa ngốc lại vừa đần, nó thấy Phiền Phiền cười rất vui vẻ, nên cũng phải chen lên phía trước điện thoại để xem là có chuyện gì xảy ra.
Thế là, cả màn hình đã bị cái đầu chó chiếm lĩnh mất.
Mẹ Thẩm dở khóc dở cười đẩy đầu của Yếm ra.
“Mẹ ơi, đợt này Phiền Phiền có ngoan không ạ?”
Mẹ Thẩm đáp: “Thằng bé rất ngoan, chỉ là có chút không thích ăn đồ nọ đồ kia, nó vẫn còn nghiện uống sữa lắm.”
Ôn Nhiên biết Phiền Phiền nghiện uống sữa, mỗi lần nhóc con thấy cậu pha sữa thì cực kì cao hứng, có đôi khi nước pha sữa bị nóng hơn so với nhóc con nghĩ, lúc ấy Phiền Phiền sẽ gấp tới nỗi cứ kêu ‘a a’, mắt thì dính chặt vào bình sữa, giống như là một giây kế tiếp là bình sữa sẽ bị người khác uống hết sạch vậy.
Cái đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào bình sữa, lúc sốt ruột còn có thể chép chép miệng đến mức chảy cả nước dãi, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Khiến cho mỗi lần mà Ôn Nhiên pha sữa mà có nhỡ chậm tay chậm chân, hay không cẩn thận để nước quá nóng, thì cậu đều có mặc cảm tội lỗi vì cứ như là ngược đãi Phiền Phiền vậy.
Mà đối với đồ ăn dặm, thì thằng bé rất kén chọn, hở ra một tí là lại không ăn, không hiểu là cái tật xấu gì nữa. Ôn Nhiên thường xuyên lo lắng rằng thằng bé chỉ uống sữa thì có thể không no được, mà cũng thiếu chất dinh dưỡng nữa.
“Phiền Phiền khá là thích ăn một ít đậu hũ tam tiên xay nhuyễn (1), trứng chưng rau củ (2), vỏ hoành thánh nấu thịt băm kiểu này ạ, hình như thằng bé không thích ăn cháo lắm, mẹ bảo nhà bếp làm mấy món như con nói cho Phiền Phiền ăn mẹ nhé.”
Mẹ Thẩm cười đáp: “Ừ đều có làm cả, có lẽ là thằng bé ăn đến phát chán rồi, mẹ cũng có bảo nhà bếp nghiên cứu một ít món ăn dặm mới, con cứ yên tâm.”
Đương nhiên là Ôn Nhiên yên tâm về mẹ Thẩm, mẹ còn chăm sóc cho Phiền Phiền tỉ mỉ cẩn thận tốt hơn cả cậu.
Hàn huyên vài câu, mẹ Thẩm lại khoe: “Hai ngày nay mẹ mới dạy cho Phiền Phiền một kĩ năng mới, để biểu diễn cho con xem.”
Ôn Nhiên mong đợi đáp: “Dạ được.”
Mẹ Thẩm để cố định chiếc điện thoại lại, sau đó bảo Yếm ngồi xuống, rồi bế Phiền Phiền đứng trước mặt nó, bà nói với cháu trai: “Nào, Phiền Phiền, con nắm tay với Yếm đi, nắm tay thế nào nào?”
Hẳn là Yếm rất thích chơi trò nắm tay này với Phiền Phiền, nó vừa nghe được lời của mẹ Thẩm liền hưng phấn mà quẫy đuôi, hai mắt mong đợi trông Phiền Phiền, cao hứng đến độ tai biến thành cái máy bay luôn. (3)
Lúc này Thẩm Minh Xuyên đúng lúc đi vào phòng, hắn cũng tiến lại gần xem con trai mình biểu diễn.
Phiền Phiền nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mắt mở to vô tội nhìn về phía trước mặt một lúc lâu, mới nhớ được phải nắm tay thế nào, nhóc con vươn tay về phía Yếm: “Nắm, nắm.”
Yếm lập tức đặt chân của mình lên tay nhóc, hơn nữa còn rất để ý chỉ đặt hờ móng của mình trên bàn tay nhỏ của nhóc, không dùng hết lực để làm Phiền Phiền ngã.
Ôn Nhiên bật cười: “Phiền Phiền thật là lợi hại quá, giỏi ghê.”
“Ba nhỏ khen Phiền Phiền rất lợi hại rất giỏi kìa,” Mẹ Thẩm cười xoa xoa đầu Phiền Phiền, nhóc con được khen thì như mở cờ trong bụng, mẹ Thẩm nhân cơ hội đó nói tiếp, “Con đổi tay nắm đi.”
Cái này Phiền Phiền không cần suy nghĩ đã đổi tay ngay, Yếm cũng rất thông minh, nó đưa ngay cái chân khác đặt lên tay nhóc con.
“Thế nào, có phải là rất đáng yêu đúng không?” Mẹ Thẩm tự hào hỏi.
“Cái thằng nhóc này cũng rất thông minh.” Thẩm Minh Xuyên cười nhẹ một cái, ai cũng thích nhìn thấy con mình lớn dần theo tháng năm.
Mẹ Thẩm bảo: “Còn thông minh hơn con lúc bé.”
Thẩm Minh Xuyên chỉ hừ hừ một tiếng, không có tính toán với mẹ.
Cứ như vậy gọi video với Phiền Phiền tới tận lúc Ôn Nhiên mệt thì mới lưu luyến không rời mà cúp máy. Thẩm Minh Xuyên nhìn ra được rằng cậu rất nhớ con, liền hôn cậu một cái rồi nói: “Cuối tuần anh đưa Phiền Phiền tới tham ban, nhé?”
“Chủ nhật chúng ta quay xong liền quay về, sau đó sáng sớm thứ hai em sẽ bay về đoàn phim.”
Ý nghĩ điên cuồng này nảy lên trong đầu Ôn Nhiên, cậu cảm thấy nó rất khả thi, công việc của ngày chủ nhật bọn họ sẽ kết thúc tương đối sớm, từ đây bay về thành phố B cũng chỉ tầm hơn một tiếng đồng hồ, cậu lấy điện thoại: “Giờ em sẽ bảo Tiểu Lâm đặt vé máy bay!”
Thẩm Minh Xuyên ngăn lại: “Như vậy thì em sẽ quá mệt mỏi, để hẳn tới cuối tuần đi.”
“Em không sao.” Ôn Nhiên chẳng hề để ý mà đáp.
Thẩm Minh Xuyên: “Kịch bản em đã đọc kỹ chưa? Đã học thuộc lời thoại chưa?”
Ôn Nhiên bị chọc trúng điểm đau: “…..”
Được rồi, quả thật là đến thứ hai Ôn Nhiên phải quay đến mấy cảnh lận, cậu muốn phải nghiền ngẫm thêm về tâm lý nhân vật và lời thoại.
Ngày hôm sau, bọn họ bị tổ chương trình đánh thức từ sáng sớm, Ôn Nhiên rửa mặt ăn vận xong thì lại tiếp tục đeo bịt mắt vào.
Có lẽ là để bọn họ có sức lực tham gia vào các hoạt động ban ngày, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng, nhưng đều sẽ là người không bị bịt mắt đút cho người bị bịt mắt ăn.
Sau khi bữa ăn vừa ngọt ngào vừa hỗn loạn qua đi, thì thử thách ngày hôm nay cho bọn họ cũng tới rồi.
“Cái gì vậy anh?” Ôn Nhiên nghe thấy được có tiếng người kêu lên, liền kéo tay áo Thẩm Minh Xuyên tò mò hỏi.
Thẩm Minh Xuyên ghé sát vào tai cậu, thấp giọng đáp: “Bọn họ chuẩn bị một con đường có các chướng ngại vật, ở dưới mặt đất hay trên đầu đều có chướng ngại vật, có lẽ sẽ dùng để lát nữa nhóm bị bịt mắt bọn em đi qua.”
“Thế không phải chơi rất vui sao?” Ôn Nhiên lập tức hưng phấn.
Lúc mới bắt đầu, tự trải nghiệm việc bị mù thì không có tốt như vậy, nhưng càng về sau thì càng thích ứng được, đặc biệt là bên cạnh lại có người mà mình vô cùng tin tưởng, thì ngay tức khắc có cảm giác hoàn toàn an toàn, dù phía trường đường xá có gập ghềnh, cũng sẽ không lo sợ rằng mình sẽ bị ngã xuống.
“Nếu chẳng may mà bị ngã thì có thế tư thế sẽ cực kì không ưu nhã.” Giọng của Thẩm Minh Xuyên mang theo mấy phần ý cười.
Ôn Nhiên: “…”
Tổ chương trình đợi cho các đôi tình nhân bán tán xong, thì phổ biến quy tắc của thử thách, chào đón bọn họ tới thách thức. Quả nhiên là người bị bịt mắt sẽ phải một mình đi qua con đường này, đồng thời sẽ không được đỡ, không được phép dùng tay để đụng vào đối phương, người còn lại chỉ có thể dùng lời để nói cho bạn đời của mình phải đi thế nào.
Nghe cũng có chút hứng thú, Ôn nhiên nóng lòng muốn thử xem sao.
Tổng đạo diễn còn nói: “Hơn nữa, nếu đúng phải chướng ngại vật, có thể sẽ kích hoạt một số hình phạt, ví dụ như nước lạnh sẽ được dội từ trên dội xuống, hoặc là đá khô sẽ được phun ra, thậm chí là sẽ bị cái gì đó rơi xuống đầu.”
Tổng đạo diễn vừa dứt lời mọi người cùng không hẹn mà lêu lên.
“Ôi, nước lạnh, mà trời cũng lạnh thế này, quá là thảm.”
“Có thể nói cho chúng tôi biết chướng ngại vật nào là cái có thể kích hoạt hình phạt không vậy.”
“Tôi dự cảm là sẽ bị hãm hại rất thảm, đạo diễn ơi, cho tôi xin đổi vợ trước đi.”
Vốn tất cả mọi người còn đang kêu than nhưng bị câu cuối kia chọc cho bật cười. Người nói câu đó chính là anh chồng chuyên thích đấu võ mồm với vợ, nhưng mà anh ta vừa dứt câu thì đã bị bà xã nhà mình trấp áp cực kì tàn nhẫn.
Đáng lẽ Ôn Nhiên đang rất hưng phấn nhưng vừa nghe là có hình phạt thì lập tức căng thẳng, bị đột kích bất thình lình thật sự là chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là khi bị bịt mắt, cái sự đáng sợ nó còn có thể bị phóng đại lên gấp mấy lần, làm cho mỗi một bước chân đều là sợ hãi bất an.
“Tổ khách mời thứ nhất thực hiện thử thách, cặp đôi Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên.”
Trong lúc Ôn Nhiên vẫn còn đang xây dựng tâm lý, thì đạo diễn đã đột nhiên gọi tên bọn họ, dọa cậu nhảy dựng.
“Sao, sao chúng ta lại biến thành đôi đầu tiên rồi?” Bọn họ từ trước đến nay vẫn là người chốt màn mà.
Một giọng nữ cười nói: “Chắc là vì cái đôi thường làm các thứ đầu tiên tạm thời còn đang muốn được đổi chồng đổi vợ đó.”
Lời này làm mọi người đều bật cười, tất cả cùng cổ vũ cho chồng chồng bọn họ cố lên.
Ôn Nhiên được Thẩm Minh Xuyên dẫn tới đứng trước con đường có chướng ngại vật. Lần này hắn không phải là tận lực show ân ái nữa, chỉ nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, ngắn gọn mà kiên định nói: “Đừng sợ, tin anh.”
Trái tim của Ôn Nhiên khẽ rung động, cậu biết Thẩm Minh Xuyên không nỡ để mình phải chịu hình phạt, bởi vậy nên khẩu khí cũng trở nên rất nghiêm túc.
Cậu cũng quay lại xoa tay của Thẩm Minh Xuyên, nhẹ giọng cười bảo: “Anh cứ dứt khoát nói với em phải hướng về đâu đi thế nào nhé, đừng do dự.”
Trước khi bắt đầu, đạo diễn ở bên cạnh điên cuồng gây rối, an ta hỏi Ôn Nhiên ‘lời tàn nhẫn’ nào muốn nói với Thẩm Minh Xuyên không.
Ôn Nhiên cười đáp: “Nếu như anh không dẫn đường tốt, thì chờ tới lúc về nhà thì quỳ điều khiển ti vi đi.”
“Còn không được làm đổi kênh nữa.” Các khách mời khác cũng nhao nhao.
“Cứ lần nào bị đổi kênh thì quỳ thêm 10 phút.”
Đúng là tàn nhẫn.
Hết chương 69.
(1) Đậu hũ tam tiên xay nhuyễn
(2) Trứng chưng rau củ
(3) Tai máy bay của mấy chú chó
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!