Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 150: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vy Vy 1505
Ngày hôm sau, khi Hoắc Chỉ Đồng mở mắt, đôi nến long phượng đã cháy hết, sắc trời đã sáng lên.
Nàng cả kinh, giờ nào rồi?
Cô dâu vào cửa vạn chúng chú mục, nếu ngày đầu tiên liền dậy muộn sẽ không có thanh danh tốt.
Thân thể Hoắc Chỉ Đồng vẫn có chút không khoẻ, nhưng nàng vẫn chống giường muốn ngồi dậy.
“Hiện tại mới đầu giờ mão, nàng đừng nôn nóng.”
Kiếp sống quân lữ nhiều năm làm Kỷ Minh Tranh vô cùng cảnh giác, cho dù hôm qua uống rượu không ít, bên người hơi có động tĩnh, hắn lập tức mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, không thấy nửa điểm mơ hồ.
Giọng nam thuần hậu không nhanh không chậm, Hoắc Chỉ Đồng lập tức nghiêng đầu nhìn lại.
Nàng không kịp thẹn thùng, liền cả kinh.
Ánh mặt trời xuyên qua màn lụa chiếu vào giường chỗ tối chỗ sáng, chỉ thấy vạt áo Kỷ Minh Tranh nửa mở, lộ ra hai vết roi vừa dài vừa sâu trên ngực, hai đầu còn kéo dài đến sau lớp áo ngủ lụa mỏng, hiển nhiên nàng nhìn thấy chưa phải toàn bộ.
“Phu quân! Này……”
Đêm qua mới trải sự đời, toàn bộ quá trình nàng đều nhắm chặt hai mắt, xong việc khó nén ngượng ngùng, hai người gọi nước ấm tách ra rửa mặt chải đầu, đây vẫn là lần đầu nàng thấy ngực phu quân.
Ánh sáng mông lung, hắn mày rậm mắt to, tuấn lãng anh đĩnh, làm hai vết sẹo nổi bật phá lệ dữ tợn.
“Vết sẹo này bị lúc ta còn ở Thát Đát.”
Kỷ Minh Tranh rũ mắt, cũng không kiêng dè gì, dù sao hai người là phu thê, ngày sau nàng khẳng định sẽ biết.
Trước ngực chỉ có một ít, vết roi còn thưa thớt, phía sau lưng mới là khu vực bị tai họa nặng.
Chuyện hắn trải qua không tính cơ mật, nhưng tiểu thư khuê các cũng không biết bao nhiêu, trước khi thành thân Triệu thị phổ cập một chút, cũng không tỉ mỉ, bởi vậy Hoắc Chỉ Đồng không biết chuyện này.
Nàng tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phu quân chịu khổ.”
Hai người ở chung mặc dù chưa đủ một ngày, nhưng Kỷ Minh Tranh thái độ rất tốt, Hoắc Chỉ Đồng cũng không phải là người không biết tốt xấu, có lẽ cảm tình chỉ là mới vừa nảy sinh, nhưng nàng lại rất kiên định kinh doanh tỉ mỉ đoạn hôn nhân này.
Quan tâm hắn, yêu quý hắn, săn sóc hắn, làm hắn không có nỗi lo về sau.
Nàng nhẹ giọng, lại rất chân thành tha thiết, Kỷ Minh Tranh cười cười ngồi dậy: “Thương đã sớm lành, không có việc gì.”
Hắn nhìn sắc trời, dò hỏi thê tử: “Chúng ta gọi người tiến vào hầu hạ nhé?”
Một ngày sau khi thành thân xác thật không nên đi thỉnh an trễ, hắn là không sao cả, nhưng ảnh hưởng không tốt tới thê tử.
Hoắc Chỉ Đồng lập tức bị dời đi lực chú ý, nhanh chóng gật đầu ứng.
Ra lệnh một tiếng, hạ phó chờ ở ngoài tân phòng nối đuôi nhau mà vào, cầm thau đồng khăn vân vân, từng người hầu hạ chủ tử.
Tân hôn phu thê ăn mặc phải tươi sáng chút, Kỷ Minh Tranh mặc áo gấm đỏ sậm thêu hoa văn trên tay áo, Hoắc Chỉ Đồng mặc một bộ váy xòe đỏ thẫm thêu trăm bướm ngàn hoa, vãn cao búi tóc, đeo trang sức vàng ròng khảm hồng ngọc.
Phụ nhân trang điểm lâu một ít, khi nàng chuyển ra bình phong, đã thấy Kỷ Minh Tranh dựa ngồi trên ghế thái sư, bưng chung trà, không nhanh không chậm phiết lá trà.
Hắn thấy nàng, buông chung trà, chậm rãi đi tới.
Hoắc Chỉ Đồng vội đi đến, phu thê nắm tay ra cửa.
Nàng nghe hắn nói: “Cha mẹ ta đã không còn, trưởng bối trong nhà chỉ có tổ mẫu, tổ mẫu tuổi lớn không nên bị kinh động sớm, sau này nếu nàng muốn thỉnh an, buổi sáng đi trễ chút cũng được.”
Kỷ Minh Tranh nói nghe không ra yêu thích Hà thái phu nhân bao nhiêu, nhưng khẳng định rất săn sóc thê tử, giọng hắn hòa hoãn, Hoắc Chỉ Đồng nghe được lập tức an tâm không ít.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, dư quang nhìn một bên mặt hắn, chỉ thấy trong nắng sớm hắn mặt mày cương nghị, lại rõ ràng thả lỏng, lộ ra ôn hòa.
“Dạ, thiếp thân biết.”
Hoắc Chỉ Đồng nghĩ, có lẽ, đây xác xác thật thật là một việc hôn nhân mà khuê tú cả kinh thành thèm nhỏ dãi.
“Chúng ta còn có một nhị thúc, đã phân ra phủ ở riêng, nàng không cần để ý tới.”
Vốn dĩ ngày hôm sau thành thân nói ra mấy mâu thuẫn này không thích hợp, nhưng không có biện pháp, sau khi thỉnh an Hà thái phu nhân chính là nhận thân.
Bởi vì huynh muội Kỷ Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu làm bậy, ngoại trừ một nhánh Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ thị đã rơi rớt tan tác, còn có thể tới nhận thân cũng chỉ hai ba nhà, dưới tình huống này, thân cận như một nhà Kỷ Tông Hiền liền đặc biệt nổi bật.
Hai phòng sớm trở mặt, có mặt Kỷ Minh Tranh ai cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ sợ sau khi nam nữ tách ra, nhị thẩm Tào thị sẽ gây ra chuyện xấu.
Nhị phòng không phải con nối dõi thừa tước, phân ra ở riêng được đến tỉ lệ tài sản đương nhiên thấp, Kỷ Minh Tranh chán ghét bọn họ, không buông tay chút nào, nhị phòng có thể nói là xám xịt bị đuổi ra khỏi nhà.
Tài sản được chia sau khi phân ra ở riêng cũng không ít, nếu nhà phú quý bình thường có lẽ có thể sống không tệ, nhưng một nhà Kỷ Tông Hiền từ giàu về nghèo, tuy muốn tiết kiệm, nhưng bạc vẫn ào ào ra ngoài.
Ứng phó dần dần khó khăn, làm sao bây giờ?
Dứt khoát bất chấp tất cả, tới cửa khóc than tống tiền thôi.
Chân trần không sợ người mang giày, Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, nhị thúc ruột tới cửa, Hà thái phu nhân cũng còn sống, Kỷ Minh Tranh không thể ngay cả cửa lớn cũng không cho vào.
Nhưng cháu trai thủ đoạn cứng rắn, nhị phòng không dám nghĩ cách, mục tiêu bọn họ là thái phu nhân, lão thái thái vốn riêng thật dày, một lần moi một chút, cũng thực không tệ.
Kỷ Minh Tranh không phản ứng đối phương, dù sao một đại nam nhân như hắn, căn bản không nhớ thương chút tiền riêng của tổ mẫu.
Hắn vừa đi từ từ, vừa đơn giản hàm súc nhắc nhở thê tử, để tránh Tào thị thừa dịp cô dâu da mặt mỏng, lập bẫy cho nàng nhảy vào.
Hoặc là thuận thế leo lên, lợi dụng sơ hở nói yêu cầu gì đó.
Hoắc Chỉ Đồng nghiêm túc nghe, trước khi thành thân nàng đã được biết về nhị phòng, nhưng xem ra trình độ khó chơi của đối phương còn tăng lên một bậc.
Nhưng cũng không sao, nàng chỉ để ý thái độ phu quân, còn về người không liên quan, cao hứng thì nghe một chút, không cao hứng thì thôi.
Hai người ra sân bước lên kiệu, đi về Duyên Thọ Đường.
Hà thái phu nhân còn không đến mức già hồ đồ, mặc dù muốn bày ra chút uy phong thái bà bà, cũng sẽ không thể hiện trước mặt cháu trai, hòa ái gọi đôi tân nhân dậy, cho lễ gặp mặt thật dày.
Bà ta kéo tay cháu dâu, cười tủm tỉm thân thiết như cháu gái ruột.
Kỷ Minh Tranh cũng mỉm cười không thay đổi, nhưng so với mới vừa rồi, giờ phút này hắn tươi cười hơi hơi có chút khác, toàn bộ quá trình độ cong trên môi không hề biến hóa,
Thiếu vài phần thân thiết.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng có chủ ý, thái độ đối với thái phu nhân cũng xa cách vài phần.
Một nhà ba người mặt ngoài vô cùng hòa khí, cười nói yến yến, tiếp theo chính nhận thân.
Không có gì đáng nói, nhân số tông tộc Kỷ gia có thể tới quả nhiên không nhiều lắm, lác đác lưa thưa, thời gian một chén trà nhỏ đã nhận xong hết người.
Sau đó nam nữ tách ra, Tào thị quả nhiên muốn lừa gạt cô dâu.
Đầu tiên là Hà thái phu nhân nhíu mày nhìn con dâu, vô cùng không vui: “Hôm nay là ngày tốt, vợ lão nhị mặc gì thế? Chẳng lẽ một bộ quần áo mới cũng không có?”
Tào thị mặc một bộ quần áo mùa xuân bảy phần mới, hiển nhiên là quần áo của năm trước, bà ta đang nghĩ ngợi xem như thế nào có thể khóc than, ai ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, bà ta vội làm bộ lau nước mắt: “Mẫu thân, ngài không biết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!