Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 152: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vy Vy 1505
Tào thị nhào qua như điên kịp thời bị ngăn cản.
Kỷ Minh Tranh và Trịnh Nghị tuy cách khá xa, nhưng hai người biết võ nghệ, gần như đồng thời với Hoắc Chỉ Đồng, Kỷ Minh Tranh che trước mặt thê tử và muội muội, thân hình cao lớn hữu lực che chở hai nữ kín mít.
Hắn rất muốn một chân đá qua, nhưng tốt xấu gì vẫn còn lý trí, nhịn rồi lại nhịn, mới miễn cưỡng kiềm chế.
Trịnh Nghị liền không có cố kỵ, hắn trực tiếp bắt lấy cánh tay Tào thị, nảy sinh ác độc hung hăng vung.
Hắn lực cánh tay hơn người, thân hình Tào thị bay đi, trực tiếp đụng vào ghế hoa hồng bên kia, quăng ngã lăn lộn mấy vòng, bà ta nằm trên mặt đất cuộn tròn thành một đoàn, nửa ngày không thể động đậy, cũng không kêu gọi đau gào.
Biến hóa xảy ra vô cùng đột ngột, chính đường nhất thời đại loạn, lúc này, hai người Kỷ Minh Tranh, Trịnh Nghị không rảnh lo mặt khác, vội xoay người nhìn Kỷ Uyển Tương.
“Tương Nhi, không sao chứ.”
“Muội không có việc gì, hai người đừng lo lắng.”
Mới vừa rồi trong nháy mắt xác thật rất hù người, sắc mặt Kỷ Uyển Tương hơi trắng bệch, nhanh chóng nghiêm túc cảm nhận, may mắn thân thể cũng không có gì khác thường, nàng vội bày ra gương mặt tươi cười: “Muội thật không có việc gì.”
Kỷ Uyển Tương không thấy vẻ thống khổ, hiển nhiên cho dù bị kinh hách cũng không trở ngại, mọi người miễn cưỡng an tâm.
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Chỉ Đồng nhẹ nhàng thở ra, nếu thai phụ bị đụng phải, sợ là thực bất ổn.
Trải qua chuyện này, cảm tình chị dâu em chồng càng tiến thêm một bước, Kỷ Uyển Tương lập tức quan tâm hỏi: “Đại tẩu, mới vừa rồi tẩu đứng dậy gấp, có va chạm gì không?”
Kỷ Minh Tranh cũng quan tâm nhìn nàng, Hoắc Chỉ Đồng cười lắc lắc đầu: “Không sao, thiếp……” không có việc gì.
Nàng khi còn nhỏ từng tập võ, đối mặt loại tình huống này mạnh hơn các phu nhân bình thường nhiều.
Hoắc Chỉ Đồng vừa định nói chính mình không bị va chạm, cũng không có chuyện gì, nhưng ai ngờ lời nói vừa được một nửa, lại không lý do gì bị một trận choáng váng đánh úp, làm nàng dừng một chút.
“Thiếp……”
Ánh mắt Kỷ Minh Tranh trở nên ngưng trọng, nàng nhịn xuống không khoẻ, muốn cười cười trấn an hắn, không ngờ, lại một trận choáng váng lớn hơn nữa đánh úp.
Trước mắt Hoắc Chỉ Đồng tối đen, thân hình mềm nhũn, thế nhưng vô lực quơ quơ, suýt nữa té ngã.
Kỷ Minh Tranh đại kinh thất sắc, nhanh chóng đỡ lấy nàng.
“Người tới! Nhanh chóng mời đại phu!”
Giọng hắn lạnh như hàn băng, chặn ngang bế thê tử bước nhanh ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, hắn lạnh lùng quét một vòng trong chính đường.
“Vinh thúc, đuổi hai người này ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào cửa lớn Tĩnh Quốc công phủ.”
Đại phu thực mau được mời tới, đáp án là khả quan, Hoắc Chỉ Đồng đã mang thai hơn một tháng.
Thân thể nàng vô cùng khoẻ mạnh, nàng và hài tử đều thực khỏe, đại phu nói, có lẽ là đứng dậy quá gấp nên mới bị choáng váng.
Phu thê đại hỉ.
Chờ tiễn đi đại phu, Kỷ Minh Tranh nắm tay thê tử, áy náy nói: “Là ta sơ xuất.” Hắn không bảo vệ tốt vợ con.
“Nào có?”
Chuyện xảy ra đột nhiên, không ai ngờ đến, Hoắc Chỉ Đồng cẩn thận trấn an phu quân: “Chàng và thiếp đều không biết, nếu thật muốn trách, chỉ có thể trách người làm mẹ như thiếp thô tâm đại ý, có thai cũng không biết.”
Nàng nhớ lại mà sợ, cũng âm thầm may mắn, nếu không phải phu quân và muội phu kịp đuổi tới, chỉ sợ nàng và muội muội đều phải tao ương.
Nàng nghiến răng nói: “Đều do Tào thị không tốt, nếu không phải thế, thiếp và muội muội cũng không bị kinh hách.”
Nhị phòng tất cả đều không tốt, già thì vô dụng, nhỏ thì gây chuyện thị phi, chẳng lẽ Tĩnh Quốc công phủ có nghĩa vụ che chở bọn họ cả đời?
Trước mặt rất nhiều nhân chứng giết người, người bị hại vẫn là một cử nhân, còn muốn lông tóc không tổn hại gì được miễn tội thả ra, thật là nằm mơ.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ không được bước vào cửa lớn quốc công phủ một bước.”
Nói đến bọn người này, sắc mặt Kỷ Minh Tranh lạnh lẽo, phu thê Kỷ Tông Hiền đã bị đuổi ra khỏi nhà, tin Hoắc Chỉ Đồng mang thai được truyền ra, Hà thái phu nhân cũng không dám lại làm ầm ĩ.
Nhưng, lão thái thái kiên trì muốn cứu cháu trai, phái mấy người thủ ở chủ viện, nói là thái phu nhân mời công gia qua nói chuyện.
“Phu quân, chàng đi một chuyến đi, chưa nói tới có đáp ứng hay không, tổ mẫu mời nhiều lần, không đi sẽ tổn hại danh tiếng.”
Đại Chu triều lấy hiếu trị thiên hạ, tuy chuyện trong phủ chính mình tin tưởng mười phần có thể che lại, nhưng cũng không cần thiết không phải sao?
Biện pháp tốt nhất vẫn là không làm, dù sao đi một chuyến không ảnh hưởng toàn cục.
Đạo lý Kỷ Minh Tranh đều hiểu, hắn cẩn thận đánh giá thê tử, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, cử chỉ tự nhiên, đúng như lời đại phu nói không có trở ngại, lúc này mới gật đầu: “Được, nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi một chuyến.”
Hắn đỡ thê tử nằm xuống, dịch dịch chăn gấm, dặn dò hạ phó một phen, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không buồn ngủ, nằm nửa ngày, gọi nhũ mẫu Hoàng ma ma đến: “Ma ma, muội muội như thế nào?”
“Nhị cô nãi nãi cũng không có gì lo ngại, nhưng đại phu vẫn cho thuốc dưỡng thai, nói uống xong nghỉ một chút.”
Hoàng ma ma mặt mang vui mừng, cô nương nhà bà rốt cuộc có thai, nếu có thể thai đầu được con trai, vậy không thể tốt hơn.
Bởi vì con nối dõi rất quan trọng đối với các quý phụ, cho nên xưa nay đại phu luôn thực cẩn thận, giống như Kỷ Uyển Tương, tuy không quá đáng ngại vẫn uống thuốc dưỡng thai.
Tiểu thư nhà bà ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không cần, có thể thấy thân cường thể kiện, thai nhi cũng vô cùng an ổn.
Bởi vậy Hoàng ma ma vui rạo rực.
Hoắc Chỉ Đồng hoàn toàn yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
“Phu nhân, muốn lão nô nói, công gia chúng ta không đáp ứng nhị phòng mới là lẽ phải,” Hoàng ma ma tức giận, sau đó bà hạ giọng nói thầm: “Nhưng, chỉ sợ Duyên Thọ Đường không chịu thiện bãi cam hưu.”
“Không thiện bãi cam hưu, bà ta lại có thể như thế nào?”
Hoắc Chỉ Đồng cười lạnh một tiếng, thành hôn nửa năm, nàng rất có hiểu biết chính mình phu quân, nàng dám khẳng định, Kỷ Minh Tranh tuyệt đối sẽ không ra tay.
“Duyên Thọ Đường đương nhiên không thể làm gì công gia.”
Hoàng ma ma nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Chỉ là, chỉ sợ sẽ làm khó phu nhân.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Chỉ Đồng trầm trầm, lời nhũ mẫu nói chính là lo lắng âm thầm trong lòng nàng.
Thời điểm tầm thường nàng không sợ chút nào, nửa năm qua không phải vẫn luôn như vậy sao?
Nhưng vấn đề
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!