Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 53: Dưỡng Quỷ Sư
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Anh tính kế tôi!” Tiêu Văn Đức lập tức nổi giận.
Lam Cảnh Nhuận vẻ mặt vô tội: “Là chính anh muốn uống máu kia.”
Tiêu Văn Đức cứng họng, sau khi hung hăng lườm Lam Cảnh Nhuận, thì nhắm mắt lại cảm ứng vị trí của Dưỡng Quỷ Sư, không trong chốc lát chỉ vào một phía nói: “Nàng ở nơi đó.”
Tôi và Lam Cảnh Nhuận vội chạy theo hắn.
Trên đường, tôi còn hơi có chút lo lắng: “Quỷ mình nuôi xảy ra chuyện, Dưỡng Quỷ Sư có cảm ứng được không? Bây giờ chúng ta đi qua, cô ta bên kia cũng chuẩn bị thật tốt đi?”
Lam Cảnh Nhuận lại làm tôi yên tâm: “Lâm Diệp mới thành quỷ không bao lâu, hai người cảm ứng không mạnh. Hơn nữa, hắn lại là trực tiếp tiến vào ngọc giản của cô, máu nhận chủ bị Tiêu Văn Đức ăn luôn, Dưỡng Quỷ Sư bên kia chỉ cho rằng Lâm Diệp là bị một lệ quỷ khác xử lý. Mà hiện tại lệ quỷ kia uống xong máu nhận chủ, cô ta còn xem như là kiếm lời.”
Nói như vậy, tôi muốn biến Lãnh Mặc Hàn thành quỷ tôi nuôi, có phải tôi có thể trở thành Dưỡng Quỷ Sư lợi hại nhất hay không?
Ý niệm này chợt lóe qua, tôi và Lam Cảnh Nhuận theo chỉ dẫn Tiêu Văn Đức đã tới trước một biệt thự.
Tôi biết biệt thự này, trước kia lúc lớp trưởng tổ chức hoạt động, từ thuê nơi này.
“Dưỡng Quỷ Sư kia còn rất mạnh……” Hắc khí trên mặt Tiêu Văn Đức như ẩn như hiện: “Cách cô ta gần như vậy, tôi sắp mất khống chế rồi…… Cô…… Mau thu tôi vào ngọc giản.”
Ngọc giản thoạt nhìn chỉ có một tầng hơi mỏng, nhưng bên trong như có không gian khác. Sau khi tôi thu Tiêu Văn Đức vào, chia cho hắn và Lâm Diệp từng người một mình một phòng nhỏ.
Lam Cảnh Nhuận rút kiếm đồng tiền trên lưng ra, liếc mắt nhìn tôi một cái, hai người thật cẩn thận đi vào biệt thự.
Đi qua rào tre thấp bé trước cửa, tôi và Lam Cảnh Nhuận đã tới trước cửa. Còn không kịp đẩy cửa ra, cửa lại tự mở ra.
Lam Cảnh Nhuận chỉ một pháp trận cổ quái trên cửa, lại chỉ ngọc giản trên tay tôi, tôi lập tức hiểu được.
Hiện tại Tiêu Văn Đức thành quỷ của Dưỡng Quỷ Sư này, trên người tôi và Lam Cảnh Nhuận còn mang theo âm khí của hắn, pháp trận trên cửa nghĩ lầm là Tiêu Văn Đức đã trở lại, cho nên tự động mở ra.
Cứ như vậy, so với tôi và Lam Cảnh Nhuận trực tiếp xông vào thì an toàn rất nhiều. Chỉ là, chúng tôi vẫn không dám thả lỏng đề phòng.
Hai người nắm kiếm thật cẩn thận đi vào, vừa vào cửa, cửa đã nhanh đóng lại. Phía tầng hầm có âm khí truyền đến, chúng tôi đi đến nơi đó.
Tầng hầm là một mảnh đen nhánh, tôi và Lam Cảnh Nhuận mới đi vào, hai ngọn nến đỏ như máu đột nhiên bốc cháy ở hai bên chúng tôi.
Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận đại biến: “Thực Hồn Chúc!” Hắn cắt một kiếm, chém nhanh về phía một ngọn nến trong đó, lại bị một người tiếp được.
—— Là lớp trưởng.
“Ninh Ninh đâu!” Tôi lập tức hỏi nàng.
Lớp trưởng nhìn tôi một cái, không vui nói: “Lại có thể tìm tới nơi này!”
Lam Cảnh Nhuận không để ý đến cô ta, lại là một kiếm thế càng thêm cường thế chém vào một Thực Hồn Chúc khác, lớp trưởng không kịp tiếp được, ánh nến nháy mắt bị chém nát.
Thừa dịp lớp trưởng rời đi tại chỗ, Lam Cảnh Nhuận lại chém ngọn nến phía trước kia, nhân tiện còn đánh nát toàn bộ ngọn nến.
Đồng thời, tôi cũng cảm giác thần thanh khí sảng không ít.
Lớp trưởng lại giận dữ: “Dám Hủy Thực Hồn Chúc của tao! Tao muốn bắt chúng mày lại đi luyện một đôi!”
Cô ta lập tức xông về phía Lam Cảnh Nhuận, tôi và Lam Cảnh Nhuận phân tán né tránh, thấy thần trí Ninh Ninh mơ hồ bị trói ở một bên, tôi vội tiến lên.
“Ninh Ninh? Ninh Ninh! Cậu tỉnh lại!” Tôi đẩy cô ấy, cô ấy không có động tĩnh, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Có lẽ là cảm nhận được tôi lo lắng, trên vai trái bỗng nhiên chảy tới một dòng nước lạnh, theo tay trái chảy lên trên người Ninh Ninh, rất nhanh Ninh Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Tử Đồng……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!