Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Chương 84: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Âm Hôn Lúc Nửa Đêm


Chương 84: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nằm ở trên giường, Mặc Hàn đi sạc cái túi chườm nóng cho tôi một lần nữa, nhớ đến cảm giác tiểu quỷ ở trong bụng lúc trước, tôi còn có chút nghĩ mà sợ.

“Mặc Hàn, tiểu quỷ kia, không phải là do chị họ em sinh chứ?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không phải, mẫu thân sinh nó đã chết ở trước khi nó đủ tháng sinh, con quỷ kia dùng biểu tỷ nàng tới nuôi quỷ thai mà thôi.”

“Ba của tiểu quỷ kia là quỷ, mẹ là người hay là quỷ?” Tôi lại hỏi.

“Hơn phân nửa là người.” Mặc Hàn nói.

Trong lòng tôi bị gõ một cái gì đó.

Do dự hồi lâu, tôi vẫn là hỏi ra: “Vậy… Chúng ta như vậy… Em sẽ mang thai sao?”

“Ừ.” Mặc Hàn gật đầu, thấy sắc mặt tôi không tốt, biết tôi hẳn là bị tiểu quỷ kia dọa rồi, trấn an nói: “Hài tử của chúng ta sẽ không như vậy.”

“Anh muốn có con?” Tôi hỏi hắn.

“Nàng không muốn?” Hắn hỏi lại.

Nhớ tới tiểu quỷ kia làm ầm ĩ ở trong bụng, lòng tôi giật mình có thừa, lắc đầu với Mặc Hàn: “Có thể không muốn sao…”

“Ừ.” Mặc Hàn không do dự đồng ý.

Về sau là uống thuốc tránh thai hay là để hắn mang bao…

Đoán chừng là uống thuốc đi, hắn không phải là loại quỷ sẽ thích mang bao này…

Đêm nay nháo quá mệt mỏi, ngày hôm sau tỉnh lại đã là hai giờ chiều.

Ông ngoại vừa thấy tôi xuống, đã bận rộn chuẩn bị thức ăn cho tôi, trong phòng bếp, tôi rót ly sữa đậu chờ ông cho tôi bát cơm nóng, ông còn nhân tiện khen Lãnh Mặc Hàn tốt một hồi.

Em trai tôi rất buồn bực, mặt của hắn còn thối hơn Lãnh Mặc Hàn, vì sao các trưởng bối đều thích hắn.

Tuy tôi cảm thấy Mặc Hàn rất tốt, nhưng chỉ là với tôi mà thôi, cũng không rõ vì sao các trưởng bối đều khen hắn.

Chẳng lẽ là bởi vì lớn lên đẹp trai?

Không bao lâu, bà ngoại đã từ bệnh viện trở lại, bà mới vừa đưa dì hai qua ăn cơm trưa, chị họ đã qua đời, dì hai rất đau lòng, trong lòng bà ngoại cũng không dễ chịu.

Trong nhà dì hai, bà nội giúp thu thập sạch sẽ, tuy không có ma quỷ tác quái, nhưng bà ngoại kiên trì để dì hai dọn về nhà bà ở.

Lãnh Mặc Hàn nể mặt của tôi, khôi phục xương cốt của chị họ thành nguyên dạng, ba mẹ tôi tới tham gia lễ tang của chị họ, tôi vẫn luôn chờ qua tuần đầu mới trở về.

Mặc Hàn nói, hồn phách của chị họ đã bị tiểu quỷ kia từng bước ăn sạch sẽ như tằm, buổi tối ngày đó, cho dù chúng ta không đi, chị họ cũng không sống được.

Khi tôi thấy nàng, cơ thể nàng chống đỡ chỉ là một cổ chấp niệm.

Một cổ chấp niệm vừa là tình yêu vừa là tình nguyện.

Đêm tuần đầu đó, tôi vẫn luôn canh đến hừng đông, cũng không chờ được hồn phách của chị họ trở về.

Lúc này tôi mới chết tâm.

Về nhà bồi ba mẹ tôi hai ngày, tôi và Mặc Hàn trở về trường học với nhau.

Ninh Ninh tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng Mặc Hàn trở về, tuy nói cũng không dễ nghe như thế nào.

Ninh Ninh nói: “Tử Đồng, chúc mừng chồng cậu lại thành quỷ lần nữa!”

Đương nhiên, lời này nàng là lén Lãnh Mặc Hàn nói với tôi.

Lúc buổi tối, tôi tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thấy Mặc Hàn nửa dựa ở trên giường gần cửa sổ sát đất, đang nhìn thứ gì đó trong tay với ánh trăng.

Thấy tôi đi ra, hắn ngồi thẳng người dậy, đi lên đón tôi: “Cho nàng xem cái này.”

Tôi đi đến bên người hắn, hắn kéo tôi qua, để tôi ngồi ở trên đùi hắn, một bàn tay vòng lấy eo tôi, một cái tay khác cầm đồ vật kia giơ lên trước mặt tôi.

Đó là một ngọc tỷ chứa máu màu đen, nhưng chất liệu cũng không phải là chất ngọc, có chút giống hắc kim, ở trên chỗ tay cầm là tiểu quỷ vẫn chưa bao giờ gặp qua, bộ mặt dữ tợn, mang theo một cổ quỷ khí rất tinh thuần, còn có chút quen thuộc.

Mặc Hàn ý bảo tôi tiếp nhận, ngọc tỷ kia rất lớn, tay của Mặc Hàn lớn, một bàn tay có thể cầm ngọc tỷ kia, tôi lại không thể không hai tay mới có thể cầm chắc.

Ngọc tỷ vào tay, đầu ngón tay toàn là một mảnh lạnh lẽo thấu xương, đầu của tiểu quỷ kia như còn động đậy, tôi bị dọa một cái, tay run lên, Mặc Hàn duỗi tay giúp tôi đỡ ở dưới, mới khiến ngọc tỷ không rơi xuống.

Mặc Hàn khẽ niệm quyết, cổ hàn ý đả thương người kia biến mất, chỉ là cảm thấy có chút lạnh, tiểu quỷ kia cũng an phận ghé vào trên ngọc tỷ.

“Ngọc tỷ truyền quốc sao?” Tôi vui đùa hỏi.

“Quỷ Tỉ.” Mặc Hàn nói.

Tôi lật qua ngọc tỷ nhìn xuống phía dưới, một chữ văn tự bên trên đều xem không hiểu.

Mặc Hàn giải thích nói: “Có thể dùng để triệu hoán quỷ binh.”

“Pháp bảo của minh vương sao?” Tôi lại hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không sai biệt lắm, đồ vật cũng không tệ lắm.” Hắn nói bám vào bên tai tôi, nhẹ giọng nói một đoạn chú ngữ: “Nhớ kỹ chưa?”

Đoạn chú ngữ kia tôi chỉ là dụng tâm nghe, như có ý thức tự chủ tiến vào trong đầu tôi, khắc vào bên trong.

Tôi gật đầu, Mặc Hàn sủng nịch theo tóc dài của tôi sờ đầu tôi: “Đây là chú ngữ khống chế Quỷ Tỉ, nàng nhớ kỹ, về sau đụng tới thứ khó giải quyết, ta không ở đây, hãy dùng Quỷ Tỉ triệu hoán mấy quỷ binh lên.”

“Chỉ là đây là của anh mà…”

“Của ta chính là của nàng.” Hắn nói, bàn tay to nắm thật chặt tay của tôi, Mặc Hàn lại trịnh trọng dặn dò nói: “Nhưng, triệu hoán quỷ binh cực kỳ hao phí tu vi, hiện tại linh lực của nàng không đủ, không cần miễn cưỡng sử dụng, nếu không, dễ dàng bị phản phệ.”

Tôi trịnh trọng gật gật đầu, Quỷ Tỉ trong tay đột nhiên thu nhỏ, Mặc Hàn vê ngọc tỷ kia còn nhỏ hơn móng tay cái, rồi đặt Quỷ Tỉ ở trên lỗ tai của tôi.

Tôi có thể cảm giác được, tiểu quỷ trên kia khi xuyên qua tai tôi thì khẽ động, vòng qua vành tai, ghé vào phía trên.

Tôi sờ sờ, tiểu quỷ như còn lấy lòng cọ cọ ngón tay của tôi.

“Đó là khí linh của Quỷ Tỉ, hiện tại nàng là chủ nhân của nó, thân cận nàng là tự nhiên.” Mặc Hàn giải thích nói.

“Vậy nó có thể nói không?” Tôi có chút tò mò, còn có chút hưng phấn nhỏ.

Mặc Hàn khẽ lắc đầu: “Sẽ không, ta có thể bồi nàng nói chuyện.”

Tôi cười, ôm chặt hắn: “Được.”

Duỗi tay lại sờ Quỷ Tỉ bị biến thành khuyên tai đeo ở trên lỗ tai, tôi hỏi Mặc Hàn: “Thứ này, sẽ không theo Vô Cực Ngọc Giản, lại bị người đỏ mắt chứ?”

“Thứ tốt sao không có ai đỏ mắt.” Mặc Hàn đưa cho tôi một ánh mắt an tâm: “Đừng sợ, có ta.”

Tôi khẽ hôn hắn một cái, có chút tò mò với Quỷ Tỉ trên vành tai: “Mặc Hàn, em có thể triệu hồi ra quỷ binh gì? Có thể như quỷ đầu trâu lần trước kia chứ?”

“Có thể, nhưng hiện tại linh lực của nàng chỉ đủ triệu hoán một con, hơn nữa, sử dụng xong thân thể sẽ rã rời, cho nên, không cần tùy tiện sử dụng.” Mặc Hàn trịnh trọng dặn dò tôi.

Tôi gật đầu, trên Quỷ Tỉ truyền đến quỷ khí quen thuộc, tôi bỗng nhiên nhớ tới tôi từng cảm nhận qua cổ quỷ khí này ở nơi nào đó!

Là ở nhà dì hai!

“Quỷ Tỉ này, anh lấy từ nơi nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

“Lấy về từ trên người con quỷ nhà dì hai kia.” Mặc Hàn nhắc tới chuyện này, mày hơi nhíu lại: “Nếu không phải hắn triệu hồi ra những quỷ binh đó bám trụ ta không ít thời gian, nàng cũng sẽ không bị tiểu quỷ kia bám lấy.”

“Em không có việc gì, không phải anh đã kịp thời chạy tới sao.” Tôi không phải là một người thích quay đầu lại, tuy lúc ấy thống khổ, nhưng hiện tại tiểu quỷ bị diệt trừ, tôi cũng tốt, cũng không có làm ra vẻ gì.

Trong mắt Mặc Hàn mơ hồ lóe tia đau lòng, tôi thử nói theo chú ngữ Mặc Hàn dạy tôi Quỷ Tỉ đã trở về trên tay biến lớn, quan sát chữ phía dưới nửa ngày, nhìn nửa ngày, rốt cuộc chỗ dưới bên trái có ký tên, miễn cưỡng nhận ra tên ba chữ tương tự với Lãnh Mặc Hàn.

“Chữ cổ em không biết, đây là tên của anh sao?” Tôi chỉ vào mấy chữ kia hỏi hắn.

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.”

Tay của tôi khẽ miêu tả ba chữ “Lãnh Mặc Hàn” bên trên, yên lặng nhớ kỹ phương pháp viết, đồng thời có chút khó hiểu: “Sao Quỷ Tỉ sẽ tới trên người con quỷ kia?”

Mặc Hàn hơi dừng một chút, nói: “Không biết.”

“Haiz? Có phải bị người trộm hay không?” Có tên nào to gan lớn mật dám trộm đồ vật của minh vương!

Mặc Hàn khẽ hôn tôi một cái: “Đồ ngốc, đồ vật Minh Cung nào dễ bị trộm như vậy.” Ánh mắt hắn liếc đến Quỷ Tỉ, như suy nghĩ gì đó: “Hẳn là ta mang ra ngoài.”

Cho cô gái kia sao?

Tôi bỗng nhiên nhớ tới khối kết tinh pháp lực kia của Mặc Hàn.

Đột nhiên, không muốn Quỷ Tỉ kia.

Tôi nhét Quỷ Tỉ trở lại trong tay Mặc Hàn, Mặc Hàn hơi sửng sốt.

“Em mệt rồi, đi ngủ.” Tôi đứng dậy đi trở về mép giường nằm vào trong ổ chăn, không trong chốc lát, Mặc Hàn cũng từ bên kia chui vào.

Hắn ôm tôi ở trong ngực, tôi giãy giụa vài cái, ngược lại bị hắn ôm càng chặt.

“Làm sao vậy?” Hắn có chút mê mang.

“Không có gì…”

Tôi đột nhiên phát hiện những lời Mặc Uyên nói đó, thành công chôn xuống ở trong lòng tôi.

Dừng một chút, tôi quay người ôm lấy hắn: “Mặc Hàn… Em không có việc gì…”

Không được, tôi không thể làm!

Hắn đã từng như thế nào, cũng không nên buộc hiện tại của hắn vào nhau.

Cho dù cô gái kia đã từng thật sự quan trọng ở trong lòng hắn như theo như lời của Mặc Uyên như vậy, nhưng hiện tại người ở bên cạnh hắn cũng là tôi.

Nắm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN