Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 15: Kinh Đô Yên Hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
342


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 15: Kinh Đô Yên Hoa


Tôi không biết mình đã trở về bằng cách nào, may mà thoạt nhìn A Cúc cũng không đau nhiều lắm. Tôi giấu nhẹm chuyện xảy ra vừa rồi, viện cớ nói với cô ấy là không mua được thuốc, sau đó liền vội vàng đi ngủ, đầu óc tôi vẫn mờ mịt, không nhớ được mình về đây bằng cách nào.

Có lẽ tôi đã biết được phần nào sự việc, Bình Kiến Tam Lang giết chồng A Cúc, chẳng lẽ A Cúc muốn báo thù cho chồng nên mới giết Tam Lang? Vậy nên Trai Đằng mới giết cô ấy để báo thù cho Tam Lang? Nghĩ đến đây, tôi bỗng giật mình, càng nghĩ càng thấy chuyện này có thể xảy ra.

Đêm hôm sau, đã đến giờ đóng cửa, vì Trúc Hạ tiên sinh vẫn chưa trở về nên A Cúc rất lo lắng, trong lòng rất bất an, không chịu đóng cửa quán mà ngồi đó chờ chồng. Tôi nhìn cô ấy, trong lòng muốn nói hết sự thật, nhưng lại sợ cô ấy sẽ đau lòng nên không dám, cũng không biết phải mở miệng thế nào…

Đang lúc do dự, tôi bỗng thấy rèm cửa lay động, kế đó là một nhân ảnh quen thuộc đi tới. Tôi không khỏi kinh ngạc, vì nhân ảnh đó không ai khác ngoài Bình Giang Tam Lang. Nhìn hắn, tôi chợt nhớ đến chuyện hôm qua, chẳng lẽ hắn…

Không đợi tôi đoán mò, hắn đã nhanh chân tiến đến bên A Cúc, tay run run móc ra cái túi của Trúc Hạ đưa cho A cúc, không dám nhìn vào mắt cô ấy. A Cúc vừa nhìn thấy cái túi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nói, giọng run run: “Chồng… Chồng tôi đã…”

Tam Lang hiểu ý, lặng lẽ gật đầu.

Thần sắc A Cúc càng thêm bàng hoàng, dường như không dám tin vào sự thật, cô ấy đưa tay, run run cầm lấy cái túi kia, yếu ớt nói: “Là… Là cậu?”

“Xin lỗi… Là tôi…” Trên mặt Tam Lang hiện rõ nét ân hận.

Vẻ mặt A Cúc biến đổi không ngừng, nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là… Cô ấy không làm lớn chuyện, cũng không vừa mắng vừa đánh Tam Lang và càng không rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ thể hiện vẻ mặt phức tạp, sau đó lại bình tĩnh như trước. Cuối cùng khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Không ngờ ngày này cũng đến…”

Nghe giọng, hình như cô ấy đã sớm biết chuyện của chồng mình rồi… Cô ấy giương mắt nhìn Tam Lang, lạnh lùng nói: “Tôi không trách cậu, đây chính là số mạng của chồng tôi, nếu cậu không giết thì cũng sẽ có người khác đến lấy mạng của anh ấy thôi…”

Tam Lang không lường trước được rằng A Cúc sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.

“Cậu đi đi…” A Cúc quay đầu, buông lời tiễn khách: “Tuy tôi không trách cậu, nhưng mà… Mong cậu đừng bao giờ đến đây nữa, tôi không muốn thấy mặt cậu.”

Nghe vậy, toàn thân Tam Lang run lên, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó lặng lẽ quay đi.

“Tiểu Ẩn, việc còn lại nhờ cô, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Đợi bóng Tam Lang khuất hẳn, A Cúc mới thấp giọng nói, sau đó xoay người đi vào phòng.

Nhìn dáng vẻ cô ấy, trong lòng tôi có chút đau xót, đồng thời cũng có chút mâu thuẫn. Trông cô ấy không có ý muốn báo thù, vậy thì tại sao lại bị Trai Đằng Nhất giết? Sao lại phải nguyền rủa như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Vài ngày sau, sự việc bắt đầu biến chuyển theo hướng kỳ lạ…

Tam Lang không những không làm theo lời A Cúc, ngược lại còn đến thường xuyên hơn trước, mỗi lần đến nếu không phải giúp cô ấy làm việc ở quán, thì là đưa tiền đưa vật. A Cúc mỗi lần đều không nhận, luôn xem hắn như không khí, thái độ lạnh nhạt, nhưng cũng không đuổi hắn đi. Tóm lại, mọi chuyện vẫn có gì đó kỳ quái.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, năm mới cũng sắp đến rồi, không khí năm mới hình như ngày càng rõ rệt. Lễ hội năm mới của Nhật Bản là lúc cảm tạ thần linh đã mang lại một mùa bội thu cho nhân dân, cũng là lúc mọi người cầu xin tổ tiên cùng thần linh phù hộ mình. Nhà nhà đều treo tùng, trúc cùng dây cỏ ở hai bên cửa để chào đón thần linh. Tâm trạng A Cúc cũng dần dần hồi phục, cô ấy còn cùng tôi đi mua đồ đón năm mới nữa.

Mới đó mà đã đến đêm giao thừa, quà cho Tổng Tư tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi, phải rất vất vả tôi mới đến được nhà của thợ săn Đinh Hạ mua nanh sói, nhờ người tạo hình, dùng dây làm thành một sợi dây chuyền, trên nanh sói còn khắc tên anh.

Xem như phần quà cáp đã ổn thỏa, nhưng Tổng Tư rất thích ăn đồ ngọt. Hay là cứ làm thứ gì ngon cho anh? Làm cái gì bây giờ, bánh ngọt? Hừm.. Thôi khó quá cho qua. Bánh bao đậu? Cũng không được luôn.. A! Đúng rồi, bánh trứng! Trước đây tôi từng ăn bánh trứng KFC, ngon quá đâm ra nghiện. Vì vậy nên tôi đã cố học làm cho bằng được cái món bánh ngon chết người đó, bây giờ là lúc trổ tài làm bánh tặng anh ấy, hehe.

Nghĩ xong, tôi liền bắt tay vào làm. Trứng gà này, bột mì này, vậy là tôi đã hoàn thành phần nguyên liệu. Nhưng mà khổ nỗi ở đây không có lò nướng, thế nên chắc hương vị sẽ kém đi. Hừm… Thôi bỏ đi! Chấp nhận thực tế phũ phàng vậy.

Ngay lúc tôi đang hăng hái tràn trề, bỗng có một bóng người mặc áo trắng thân thuộc phóng như bay về phía tôi, một cái bản mặt cười toe toét đập vào mắt tôi: “Tiểu Ẩn, em đang làm gì đó?”

“A! Tổng Tư, không được nhìn!” Tôi mặc kệ tay mình dính đầy bột mì, đẩy anh ra ngoài, mặt anh hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh chợt cười phá lên như bị đười ươi nhập. Tôi ngơ cả ra, nhìn anh hỏi: “Sao anh cười?”

“Em… Mặt em… Ha ha.”

Tôi vội lấy gương trong hộp gỗ ra soi, liền không khỏi phì cười chính mình, hiện tại trên mặt tôi dính toàn bột mì, nhanh dùng tay lau đi. Không ngờ anh còn cười to hơn, tôi hậm hực ném cái gương về phía anh, tiện thể dùng hai bàn tay dính đầy bột mì của mình chộp lên mặt anh, bôi bôi trét trét. Anh cũng không tránh né, một phút sau, gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh đã trắng bệch hệt như Bạch Vô Thường (bạch trong hắc bạch vô thường chuyên đến dương gian thu hồn người chết). Tôi không khỏi bật cười khanh khách.

Chợt nhớ đến bột mì mà bay vào phổi anh thì nhất định không xong, thế nên tôi vội cầm khăn lau bột trên mặt anh: “Tổng Tư, anh đứng yên.” Tôi nói, tay vẫn chăm chú lau cho anh, anh mỉm cười nhìn tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Xong rồi.” Tôi vừa dứt lời, anh bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh thật giống như dòng suối trong, khiến người ta không thể dời mắt được.

“Tôi cũng muốn giúp em lau.” Anh cười, cầm lấy khăn mặt trong tay tôi, không đợi tôi trả lời đã lập tức lau mặt cho tôi. Vừa hạ khăn xuống, anh đã ngẩn người, trong mắt bỗng hiện rõ ý cười, anh mím môi cô nén cười nhưng không được, từng tiếng cười khanh khách cứ tuôn ra khỏi miệng anh. Nhìn cái bộ dạng đó của anh, tôi biết ngay là không có gì tốt lành, vội lấy gương ra nhìn, ngay lập tức nổi điên, mặt tôi càng ngày càng giống bò sữa!

“Tổng Tư! Anh lau kiểu gì vậy hả??” Tôi vừa hét vừa dồn anh về phía cửa.

Anh lui đến tận cửa, cười cười nhìn tôi.

“Thôi nào, tôi đến đón em đi xem pháo hoa mà.” Anh cười nói.

Tôi nhìn lên lầu, nói: “Nhưng A Cúc vẫn chưa về, bây giờ tôi không thể đi.”

“Tôi chờ cùng em.”

“Không cần đâu, anh cũng biết mà. Chồng cô ấy bị Tân Soạn Tổ… Vậy nên cũng không nên chạm mặt. Tôi cũng không muốn nói với cô ấy là tôi đi cùng anh, nhằm tránh làm cô ấy buồn.” Tôi thấp giọng nói. Từ khi chuyện đó xảy ra, ngoại trừ Tam Lang ra, các thành viên của Tân Soạn Tổ đều không hề lui tới.

Tổng Tư nhìn tôi, gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi ở trụ sở chờ em.”

“Ân.” Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười thật tươi.

Mãi đến khi bánh trứng hoàn thành, A Cúc mới trở về, tôi nhanh bảo cô ấy nếm thử nhưng cô ấy một mực từ chối, bảo là không chịu nổi mùi này. Thoạt nhìn tâm tình cô ấy cũng tốt nên tôi liền bịa một lý do để ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã hướng trụ sở của Tân Soạn Tổ mà đi.

Ngã tư đường hôm nay náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày, nơi nơi đều thấy mọi người ăn diện, phụ nữ mặc kimono đủ mọi màu sắc nhàn nhã dạo phố cùng chồng hoặc người thân, xung quanh đều có chỗ bán quạt giấy, bát cá, tôi cũng không có thời gian để nhìn kỹ, chỉ liếc qua rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khi đứng trước trụ sở, tôi mới phát hiện trên cửa trụ sở cũng treo tùng cùng dây cỏ, trong chùa còn treo không ít lồng đèn giấy, không gian cũng phảng phất không khí năm mới.

“Tiểu Ẩn.” Tổng Tư đang đứng ở phía xa, vẫy tay ý muốn tôi lại gần.

“Tổng Tư, không phải anh muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa sao?” Tôi buồn bực đi theo anh vào sâu trong chùa.

Anh cười ẩn ý rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó anh dẫn tôi đến sân sau, cười rồi chỉ lên nóc nhà: “Chính là chỗ này.”

“Hả?” Lông mi tôi nhướn lên một chút, ngửa đầu nói: “Anh nói vị trí tốt… Là nóc nhà?”

“Đúng vậy.” Anh cười hồn nhiên rồi dẫn tôi đến cạnh cầu thang. “Em lên đi.”

Ai có thể từ chối nụ cười thiên sứ của Xung Điền Tổng Tư đây trời??

Và tôi chắc chắn người đó không phải tôi, do dự một chút, tôi đành mang theo hộp bánh mà leo lên.

Vừa leo lên được nóc nhà, tôi liền giật bắn người, suýt chút nữa là cắm đầu xuống đất. Bởi vì phó trưởng ma quỷ – Thổ Phương Tuế Tam đang cầm một bát rượu ngồi nhởn nhơ trên đó, gương mặt nửa cười nửa không nhìn tôi.

“Đứng ở đó làm gì hả? Lên đây.” Tuy hắn không cười tươi, nhưng giọng nói cũng dịu đi phần nào. Ài, ông cha ta có câu “phóng lao thì phải theo lao” , bây giờ tôi lỡ “phóng lao” rồi, có muốn rút lui cũng không còn kịp, đành nghe theo hắn mà leo lên vậy.

Khi tôi đứng vững trên nóc nhà rồi mới biết, trên này không chỉ có mình hắn mà còn có cả Trai Đằng Nhất với Cận Đằng cục trưởng.

Tôi vội vàng chào họ, Trai Đằng vẫn như cũ chỉ hơi gật đầu. Còn Cận Đằng thì nhìn tôi, cười ôn hòa, nói: “Tổng Tư nói muốn dẫn bạn đến, ra là cô, lần trước so tài đánh trận giả hình như cô cũng đến phải không?”

Tôi gật đầu, nói: “Ân, đúng vậy, lần trước tôi có thấy qua Cận Đằng tiên sinh.”

“Vậy sao? Thế thì cô cũng uống một bát đi.” Người này cười tủm tỉm nói, thật không thể tưởng tượng được cục trưởng của Tân Soạn Tổ khiến người người e sợ lại thân thiện đến vậy, hoàn toàn trái ngược với gã phó trưởng ma quỷ kia.

Tôi cười, đưa tay nhận lấy bát rượu, đang định kề miệng uống, bỗng có ai đó giật bát rượu trong tay tôi. Tôi vội nhìn sang thì thấy Tổng Tư đang cầm bát rượu của mình. Anh ấy lên lúc nào vậy nhỉ?

“Tiểu Ẩn là con gái, không nên uống thứ này.” Anh cười ôn nhu, trên trán hiện lên ba chữ to đùng ‘Cấm uống rượu.’

Cận Đằng mỉm cười, nhìn tôi và Tổng Tư, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tổng Tư năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, cậu cũng nên cưới vợ đi.” Y vừa dứt lời, chợt nghe ‘phụt’ một tiếng, Tổng Tư đã sốc đến mức phun ra ngụm rượu vừa mới uống vào.

“Tổng Tư, cậu làm sao thế?” Thổ Phương không khỏi buồn cười nhìn anh.

“Cục trưởng, tôi thấy hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này.” Tổng Tư xấu hổ nói.

“Ơ? Vậy lúc nào mới thích hợp đây? Sang năm sao?” Hình như Thổ Phương thấy chọc Tổng Tư rất thú vị a~ .

“A Tuế, cậu cũng đừng nên chỉ nói Tổng Tư, bản thân cậu cũng vậy kìa, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa cưới vợ, thật sự làm làm ta lo lắng a.” Cận Đằng lắc đầu nói.

“Tiểu Thắng!” Thổ Phương bứt rứt nói: “Tôi đã nói là lấy Tân Soạn Tổ làm trọng rồi mà, với lại cưới vợ phiền phức lắm!”

* Cận Đằng Dũng (Kondo Isami), tên hồi nhỏ là Shimazaki Katsuta – Đảo Khi Thắng Thái, vậy nên Thổ Phương mới gọi ông ấy là Tiểu Thắng.

“Không phải là Thổ Phương tiên sinh đây chỉ cần nữ nhân không cần vợ sao?” Tôi chợt nhớ hắn thường xuyên đi đến kỹ viện, vậy nên mới buộc miệng nói.

Mọi người im lặng khoảng vài giây rồi lại phá lên cười: “Ha ha ha, Tổng Tư, bạn của cậu thật thú vị!” Cận Đằng cười đến ngửa ra phía sau, còn Tổng Tư thì cười không ngừng, khóe miệng Trai Đằng cũng hơi nhếch lên.

Còn tôi thì bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, lặng lẽ ngẩng đầu, liền bắt gặp ngay ánh mắt như muốn bóp chết tôi tại chỗ của Thổ Phương. Tôi liền nép sát vào người Tổng Tư. Ánh mắt kia… Thật là đáng sợ quá đi mà!!

“Những người cùng nhau uống rượu, mỗi năm đều ít đi. Không biết sang năm, chúng ta có lại được cùng nhau uống rượu nữa không…” Cận Đằng bỗng nhiên thấp giọng nói, mắt nhìn xa xăm, thần sắc phức tạp hẳn.

“Dĩ nhiên là được.” Thần sắc Thổ Phương hiện rõ nét ôn nhu, vỗ nhẹ vai Cận Đằng nói: “Tiểu Thắng, tôi bảo đảm năm sau chúng ta nhất định sẽ lại cùng nhau uống rượu mà.”

Nghe hắn nói, lòng tôi bỗng chùng xuống. Năm sau… Chỉ sợ sẽ vắng bóng một người… Người chết đi là người dũng cảm, mà lúc người còn sống lại phải mang trên lưng nỗi thống khổ cùng lý tưởng vẫn còn đang dang dở… Một mình cô độc trên con đường dài, bỏ đi quá khứ, nhưng lại chẳng thấy tương lai…

“Đúng rồi, mọi người ăn thử bánh tôi làm đi!” Không muốn nghĩ ngợi nhiều cho lòng thêm đau nữa, tôi vội mở hộp bánh ra như dâng hiến báu vật.

“Cái quái gì vậy?” Thổ Phương nhíu mi nhìn mấy cái bánh trứng trong hộp.

“Là bánh trứng đó, loại bánh này được làm từ trứng gà, các anh ăn thử đi.” Tôi nhiệt tình mời mọi người ăn, nhưng có lẽ vì nó kỳ lạ nên mãi không ai dám ăn, chỉ có Tổng Tư là do dự cầm lấy một cái. Anh vừa cắn một miếng liền lập tức phun ra. “Quái dị!”

“Anh không muốn ăn thì cứ nói thẳng!” Tôi tức giận giật bánh trứng lại, tôi thật sự làm khó ăn vậy sao? Không ngờ anh giật lại nhanh như cắt, trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi đâu có nói là không muốn ăn?”

Thấy Tổng Tư vừa làm vật thí nghiệm xong, bất kể là Trai Đằng, Thổ Phương hay thậm chí là Cận Đằng cục trưởng, cho dù tôi có nói rách miệng cũng không ai dám ăn.

Mọi người dùng ánh mắt thông cảm nhìn Tổng Tư đang cố gắng nuốt hết cái bánh trứng. Ngay khi anh định ăn cái thứ hai, tôi vội đưa tay ngăn lại. Bỏ đi, tôi tuyệt đối không thể ngược đãi trai đẹp…

“Đùng!” Bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ to, chấn động cả không gian, đồng thời từng đợt pháo hoa sáng rực rỡ, đủ mọi sắc màu được bắn lên, nở rộ trong không trung, giống hệt như hoa cúc nở rộ giữa trời đêm, họa lên vô số bông hoa đủ sắc kiêu sa rực rỡ, rồi lại tan ra, từ từ rơi xuống.

“Đùng!” lại một tiếng nổ lớn, đợt pháo hoa trước chưa kịp tàn lại đến đợt này ngày càng rực rỡ hơn, sáng hơn, đẹp hơn, hệt như những đóa hoa tươi thi nhau khoe sắc trên bầu trời, chúng còn đẹp hơn cả những vì tinh tú khiến mọi người không thể rời mắt. Pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm kinh đô, chiếu sáng cả những con người đang say mê ngắm chúng, chiếu sáng cả gương mặt ánh lên nụ cười thiên sứ của anh.

Chỉ tiếc là chúng không thể mãi mãi tồn tại, ngự trị trên trời đêm như những vì tinh tú kia, chúng chỉ có thể rực rỡ, sáng chói, làm lóa mắt người khác trong vài khắc, sau đó lại tan dần… tan dần.. Tan vào hư vô…

Hai mươi sáu năm cuộc đời của Tổng Tư… Phải chăng cũng giống như những đợt pháo hoa rực rỡ kia… Chiếu sáng trong giây lát… Rồi vĩnh viễn tan vào hư vô?

Nhìn anh ôn nhu mỉm cười ngắm pháo hoa, nghĩ đến số mệnh không thể tránh khỏi của anh… Tôi đã không kìm lòng được mà bật khóc… Từng giọt nước mắt lã chã tuôn rơi…

“Em sao vậy?” Tổng Tư bỗng nhiên kinh ngạc hỏi, tôi lúc này mới phát hiện mặt mình đã thấm đẫm nước mắt, vội vã lau đi: “Không có gì, chỉ là lần đầu tiên tôi được thấy pháo hoa nên cảm động ấy mà. Anh nhìn xem, tôi cảm động phát khóc luôn rồi nè!” Tôi gượng cười để Tổng Tư yên tâm rồi nhìn sang phía Trai Đằng, liền phát hiện hắn đang đăm chiêu nhìn tôi, trong lòng không khỏi cả kinh, vội thu hồi ánh mắt.

Anh cười rộ lên, dịu dàng nói: “Em ngốc quá.” Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà bàn tay ấm áp của anh khẽ đặt lên tay tôi, nắm nhẹ. “Sang năm mình lại cùng nhau xem pháo hoa nhé.” Tôi nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng vẽ lên một nụ cười ấm áp.

Tim tôi lại đau thắt giống như bị tảng đá to đè lên, đau đến sắp không thở nổi… Tổng Tư… Anh vĩnh viễn không thể ngắm pháo hoa năm sau…

Nếu được, tôi rất muốn… thay đổi vận mệnh của anh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN