Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 44: Linh Hồn Bị Phong Ấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 44: Linh Hồn Bị Phong Ấn


Tuy tôi rất muốn chạy trốn nhưng lính canh ngoài cung điện rất nghiêm ngặc, nhất thời không có biện pháp, nhưng mà tôi cũng không quá lo lắng, hay ngày sau, công tước Phí Lạp Lạp sẽ dẫn tôi đi, chỉ cần ra khỏi cung điện này mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đêm trước ngày rời khỏi nơi này, Tây Trạch Nhĩ phái người mời tôi đến phòng hắn.

Lúc tôi đi vào thì thấy một cảnh tượng đập vào mắt.

Tây Trạch Nhĩ đang dựa vào một chiếc ghế được làm bằng bạc, tay cầm ly rượu, xung quanh là hai mỹ nữ tóc vàng ăn mặc không đứng đắn và một nhạc sĩ đến từ Ba Tư đang thổi khúc Cốt Nhược Nhục Tô.Tây Trạch Nhĩ vẫn lạnh lùng như vậy, không biết được là vui hay buồn.

Cảnh tượng như vậy có chút kì quái, tôi định rời khỏi nơi này thì Tây Trạch Nhĩ đã phẩy tay, nhạc sĩ cùng hai mỹ nữ bên cạnh hắn biến sắc, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

“Không biết công tức có việc gì muốn phân phó?” Tôi lạnh lùng nói.

Cái miệng của hắn hơi giương lên, vỗ tay nhè nhẹ, một bóng người nho nhỏ tiến vào, thì ra là Đỗ Liên.

Đỗ Liên cười nhìn tôi, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đặt vào tay tôi.

Là cái gì đây? Tay tôi nhận lấy, một bình thủy tinh sáng bóng đựng một nhúm bột trắng, nghĩ đến thứ được truyền thừa của gia tộc Ba Nhĩ Kim, tôi thốt lên: “Độc dược?”

Tây Trạch Nhĩ mỉm cười, Đỗ Liên tắc lưỡi gật đầu: “Chị đoán đúng rồi, là Khảm Đặc Lôi Lạp.”

Khảm Đặc Lôi Lạp, không phải là độc dược nổi danh của gia tộc Ba Nhĩ Kim sao? Nghe đồn loại độc dược này được làm từ thi dảm. Thi dảm là một sinh vật lúc chết đi có thể sinh ra độc tố, một con thôi cũng có thể độc chết một đàn lợn, bào nhỏ nội tạng của nó có thể tạo thành kịch độc. Sau đó gặp gió sẽ hóa thành chất lỏng, sau cùng biến thành dạng bột, lúc ấy mới thành Khảm Đặc Tôi Lạp.

“Muốn tôi tìm cơ hội cho công tước Phí Lạp Lạp uống, sau đó, anh trai à, anh muốn như trước nhận quyền thừa kế của anh ta?” Giọng nói tôi mang theo tia trào phúng, châm chọc.

“Cô đã hiểu thì tôi cũng không cần nói lại lần nữa.” Hắn liếc mắt sang Đỗ Liên, ý bảo cô bé rời đi.

Tôi không thích ở một mình với người đàn ông này, hắn khiến tôi cảm nhận được một áp lực xưa nay chưa từng có.

“Nếu xong rồi, tôi xin phép về phòng.” Mặt tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói.

Hắn buồn cười nhìn tôi: “Hình như cô rất sợ tôi?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Tôi không sợ anh, tôi khinh miệt anh.”

Hắn sửng sốt trong chốc lát lại cười phá lên, thấp giọng nói: “Lại đây”

Tôi không chịu nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, tay cầm ly rượu đi về phía tôi, cả người tôi trở nên căng thẳng, vẫn không động đậy.

“Uống đi!” Tây Trạch nhĩ cười dịu dàng, hoàn toàn không còn chút bóng dáng của tên giết người không gớm tay nhưng lại giống một người đang sủng nịnh tình nhân của mình.

Tôi liếc mắt nhìn ly rượu nho màu đỏ, dạ dày sôi sục, nếu tôi đoán không sai, đây không đơn giản chỉ là một ly rượu.

“Công tước không tin tôi?” Tôi giương mắt hỏi.

Hắn nhẹ nhàng chau mi, ý cười càng sâu: “Tôi chưa bao giờ tin tưởng ai.”

Tôi cũng cười cười: “Thứ duy nhất anh tỉn tưởng chắc chỉ có độc dược.”

Hắn nhìn tôi chằm chằm, không nói gì.

Nếu bây giờ tôi không uống, hắn cũng sẽ ép tôi uống, nếu tôi đoán không sai, trong đó là một loại độc cực mạnh. Tây Trạch Nhĩ chắc sợ tôi nhân cơ hội đào thoát nên muốn dùng thuốc độc khống chế tôi. Nhưng mà quan trọng trước mắt phải tìm ra Phi Điểu.

Tôi hít một hơi thật sâu, giật lấy ly thủy tinh, nâng lên uống sạch.

Tây Trạch Nhĩ vừa lòng nhìn tôi uống rượu, dịu dàng vuốt ve mái tóc của tôi, nói: “Em gái ngoan, lúc này mới chịu nghe lời, nhưng mà phải nhớ kĩ, nếu ba tháng sau cô không làm được điều tôi muốn, cô vĩnh viễn sẽ không gặp lại tôi.”

Thì ra ba tháng sau độc mới phát tán, như vậy là hắn muốn trong vòng ba tháng tôi phải đầu độc công tước Phí Lạp Lạp. Ba tháng, chắc có thể tìm ra Phi Điểu, mặc kệ ra sao, tôi nhất định phải tìm ra anh, dẫn anh về nhà.

“Tôi có thể đi được chưa?” Tôi bình tĩnh hỏi.

Trong đôi mắt của Tây Trạch Nhĩ ánh lên tia nhìn kì quái, bỗng nhiên nói thêm: “Ngài mai, tôi sẽ đích thân đưa cô đến cảng, tàu của công tước Phí Lạp Lạp sẽ đợi ở đấy.”

Rạng sáng ngày hôm sau, tôi đã đến đợi trước cảng. Những người đến từ gia tộc Ba Nhĩ Kim đem theo vài món trang sức của gia tộc, xe ngựa đi trước, bên cạnh là các kỵ sĩ mặc khôi giáp cùng các thị nữ xếp thành hàng. Tôi cúi đầu nhìn mình, sáng sớm đã phải thay chiếc váy màu trắng này vào. Nó được may từ loại vải cao cấp nhất Tây Ba Nha, chỉ bạc và chỉ vàng thêu lên những hoa văn tinh xảo, buộc quanh eo là sợi ruy băng kết thành hoa hồng duyên dáng.

Trên ngực tôi cài một đóa hoa diên vĩ tỏ ra mùi hương nhẹ nhàng do đích thân Tây Trạch Nhĩ lựa chọn. Hình như tôi có nghe thị nữ nói qua, mỗi lần đến ngày kết hôn, trước khi em gái xuất giá, hắn đều chọn đó hoa màu lam u buồn này

Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, hắn mang một chiếc áo choàng đen, lẳng lặng ngồi một chỗ, hắn như độc của mình, trầm ngâm và nguy hiểm. Môi hắn tạo thành một đường cong, có chút đăm chiêu nhìn tôi, hình như đang lo lắng về việc gì đấy.

“Cô và Phi Điểu đến từ đâu?” Bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi, đôi mắt màu xanh nhạt tối sầm lại.

Tôi sững sốt, Đỗ Liên dùng huyết bài bói ra thời gian tôi đến, lẽ nào không biết từ đâu? Nhưng mà nghĩ kĩ lại nếu hắn biết tôi và Phi Điển đến từ tương lai nhất định sẽ hỏi cuộc đời của hắn sẽ ra sao mai này.

“Đỗ Liên không nói cho anh sao?”

“Em ấy chỉ nói hai người đến từ một thế giới khác tôi.”

“À” Tôi có đần độn đến mấy cũng sẽ không khai mình đến từ tương lai, nếu không nhất định sẽ bị hắn tra tấn đến chết.

“Hơn nữa sao cô lại giống với Lưu Khắc Lặc Thiến?” Hắn nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa nhưng ngay lập tức đã trở về với sự lãnh khốc ban đầu.

Hắn nhìn xung quanh xe ngựa, trên mặt khó kiềm chế sự nôn nóng. Hình như hắn đang đợi chờ một điều gì đấy, hơn nữa hôm nay có gì đó khác thường, sao xe ngựa lại đi chậm đến vậy?

Người đàn ông này, không phải lại có quỷ kế gì chứ?

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Do quán tính, tôi chúi người về phía trước, Tây Trạch Nhĩ nhanh chóng kéo tôi lại.

“Công tước đại nhân…” Giọng nói của người lái xe đầy kinh hoảng.

Trong mắt Tây Trạch Nhĩ để lộ ý cười nham hiểm, cúi đầu nói: “Qủa nhiên hắn rất thiếu kiên nhẫn.”

Hắn? Không đợi tôi kịp phản ứng, Tây Trạch Nhĩ đã mở chiếc cửa bên hông xe ra.

Tôi đi ra ngoài xem thử, thấy một người con trai đang đứng bên xe ngựa, mái tóc vàng tung bay dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt màu lam, trên môi là nụ cười yếu ớt. Trời ạ, là Phi Điểu sao?

Tôi vội vàng nhảy xuống xe, muốn chạy đến thì bị Tây Trạch Nhĩ tóm lại.

“Phi Điểu!” Tôi vui đến bật khóc, thật may quá, anh không có việc gì, thật là tốt!

“Đồ ngốc, đúng là em.” Phi Điểu cười bất đắc dĩ.

“Phi Điểu, cuối cùng anh cũng đến đay.” Tây Trạch Nhĩ nắm chặt cổ tay tôi, vẻ mặt xanh xao. Tôi sửng sốt, những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã đoán được Phi Điểu sẽ đến sao?

Phi Điểu cũng không để ý đến hắn, nhìn tôi. “Tiểu Ẩn, em…”

“Phi Điểu, em bị ma nữ kia phong ấn pháp thuật, mau cứu em!” Tuy tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng tôi biết đây không phải là thời điểm thích hợp.

“Đồ ngốc, sư phụ để em đến đây làm gì?” Anh chậm chạp lấy phù chú trong người ra.

“Phi Điểu, có lẽ anh đã quên một chuyện.” Không biết từ lúc nào, Đỗ Liên đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Trong mắt Phi Điểu lộ rõ vẻ chán ghét.

Anh nhanh chóng niệm chú, phù chú bay đến phía tôi. Đỗ Liên cười, phất tay chắn nó lại, một giọt máu rơi ra từ tay của cô bé, trong phút chốc hóa thành một luồng sáng đen, đánh tan phù chú của Phi Điểu, bay về phía anh.

Sao lại thế? Tôi trợn to mắt không thể tin. Làm sao Phi Điểu không đối phó được loại vu thuật hạng trung này?

Lòng tôi nóng như lửa đốt, hận không thể đá tên Tây Trạch Nhĩ một cái.

“Phi Điểu, em nhắc cho anh nhớ, một nửa linh hồn của anh đã bị em phong ấn, hiện tại anh không phải là đối thủ của em.” Giọng nói của Đỗ Liên như sấm vang bên tai tôi, một nửa linh hồn của Phi Điểu bị phong ấn? Làm thế nào lại như vậy được?

Bây giờ tôi mới nhận ra sắc mặt Phi Điểu tái nhợt, lúc nãy quá vui mừng mà không để ý đến. Tôi cắn tay Tây Trạch Nhĩ, nhân lúc hắn buông lỏng, chạy đến bên cạnh Phi Điểu.

“Phi Điểu, anh thế nào, anh thế nào rồi?” Tôi hoảng sợ lau máu trên môi anh, đầu óc tôi rối loạn, không thể suy nghĩ được gì. Bây giờ anh suy yếu đến mức này, sao còn đến cứu tôi, thật sự ngốc, quá ngốc!

Phi Điểu đưa mắt nhìn tôi, không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy, cắn ngón giữa, lấy máu mình nhỏ lên tấm bùa.

“Phi Điểu…” Tôi run giọng nói, Phi Điểu muốn lấy máu mình gọi ác linh sao? Tuy huyết thuật và linh lực không liên quan đến nhau nhưng lấy máu mình khởi động phù chú và pháp thuật chỉ có lúc cùng đường mới được làm vậy. Nếu không phải quá mức cấp bách, sư phụ cũng không cho phép chúng tôi sử dụng. Chưa kịp nghĩ nhiều, máu tươi theo ngón tay anh rơi xuống tấm bùa. Bùa chú thấm máu tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt, làm bỏ trời đỏ một mảnh, màu đỏ như máu dần dần lan rộng khắp nơi, biến thành một quái thú ác linh, ác linh phân thành một chú mèo, một con sư tử và một con chim ưng, vẫy cánh bay về phía Đỗ Liên và Lạp Mĩ Tây Tư. Đỗ Liên thập phần kinh ngạc, chắc chắn cô bé không nghĩ Phi Điểu có thể thao túng ác linh.

Cô bé ngẩy người một chút liền vung tay kêu gọi pháp thuật đen, trong nháy mắt biến thành nghìn con độc xà quấn quanh người ác linh.

“Tiểu Ẩn, đi mau!” Phi Điểu nhân lúc không ai để ý, đứng sau lớp ánh sáng màu đỏ kia, kéo tay tôi đi. Chúng tôi biết mất trước mắt bọn họ.

Nhờ Phi Điểu dẫn đường, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy nơi trú ẩn của Lưu Khắc Lặc Thiến. Nhờ kết giới Phi Điểu đã giăng nên Đỗ Liên không thể tìm ra nhưng kết giới này càng lúc càng yếu.

Đây là lần đâu tiên tôi gặp được Lưu Khắc Lặc Thiến, sao cô ấy giống tôi đến thế? Cô ấy cũng kinh ngạc nhìn tôi nhưng nhìn thấy Phi Điểu đang chật vật cũng không để ý gì nữa, nhanh chóng chạy đến bên anh.

“Phi Điểu, nói cho em biến, làm sao linh hổn của anh lại bị phong ấn, sao anh có thể mắc bẫy của bọn họ? Hơn nữa Lưu Khắc Lặc Thiến, có chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi chuyện là thế nào?” Tôi không nhịn được hỏi.

Phi Điểu đưa mắt nhìn tôi. ” Còn em…” Nói chưa hết lời, anh đã phun ra một ngụm máu tươi. Lưu Khắc Lặc Thiến phát hoảng, tôi cũng sợ run người. Tôi vội vàng đỡ anh: “Phi Điểu, sao anh lại sử dụng huyết chú? Anh có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”

“Không làm vậy sao cứu em được?” Anh nói.

“Phi Điểu, anh cũng phải nghĩ đến mình chứ, nếu anh có mệnh hệ gì thì sao?” Đầu óc tôi rối bời, chưa bao giờ nhìn thấy Phi Điểu thế này, nhất thời không khống chế được, ôm anh nước nở.

“Ngốc quá, anh không sao.” Anh cười yếu ớt.

Lưu Khắc Lặc Thiến ở bên cạnh thay anh lau máu, cũng òa lên khóc: “Tất cả đều là lỗi của em, để anh bị liên lụy, cũng sẽ không bị anh trai em hại ra thế này.”

Phi Điểu cười hiền, nhìn cô ấy. “Lưu Khắc Lặc Thiến, không liên quan đến em.” Ánh mắt của Phi Điểu tràn ngập dịu dàng.

Phi Điểu, lần này anh thật sự nghiêm túc sao? Kiếp trước anh yêu nhất là Lưu Khắc Lặc Thiến, cho dù trải qua bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần luân hồi, cô ấy vẫn là người anh yêu nhất?

” Tốt, Lặc Thiến, cô nói cho tôi biết mọi chuyện đi.” Tôi từ từ bình tĩnh lại, quan trọng nhất là làm thế nào mới có thể đem một nửa linh hồn của Phi Điểu về lại.

“Tôi.” Cô ấy do dự một chút, nói: “Tôi thích Phi Điểu nên anh trai tôi rất tức giận, thành ra hạ độc anh ấy…”

“Làm thế nào được? Phi Điểu lợi hại vậy, sao có thể dễ dàng mắc bẫy?” Tôi hoang mang.

“Anh tôi cũng biết Phi Điểu lợi hại nên bảo Đỗ Liên bôi độc lên môi tôi. Bởi vậy, Phi Diểu…”

Ra là thế, trách không được Phi Điểu lại mắc bẫy, có ai lại nghĩ hôn môi sẽ trúng độc chứ.

“Là vậy, sau khi anh trúng độc, Đỗ Liên nhân cơ hội phong ấn linh hồn anh, may mắn anh không tồi, chỉ bị cô bé ấy phong ấn một nửa, đành phải đưa Lặc Thiến chạy trốn, chỉ tiếc Độ Linh Hoa Sen bị lấy mất.” Phi Điểu thấp giọng nói.

Tôi đã nghe xong đầu đuôi sự việc nhưng vẫn thắc mắc. “Nhưng vì sao Đỗ Liên muốn phong ấn linh hồn anh, không phải chỉ cần phong ấn phép thuật của anh là được rồi sao?”

Phi Điểu lắc đầu, bỗng nhiên rùng mình, buộc miệng: “Chẳng lẽ cô bé biết anh…” Anh nhìn thoáng qua Lặc Thiến, không nói thêm lời nào.

Chẳng lẽ cô bé biết Phi Điểu là linh hồn Tây Trạch Nhĩ chuyển thế? Cùng tồn tại trong một thời không sẽ ảnh hưởng đến nhau nên mới phải phong ấn linh hồn Phi Điểu?

Tôi cũng đang suy nghĩ… Tôi trừng mắt với Phi Điểu, chẳng lẽ… tôi với Phi Điểu nhìn nhau.

Cùng là linh hồn, nơi phong ấn an toàn nhất chính là trong cơ thể kí chủ, nói như vậy một nửa linh hồn của Phi Điểu có khả năng bị phong ấn trên người Tây Trạch Nhĩ . Nếu vậy, một nửa linh hồn của Phi Điểu sẽ bị linh hồn của Tây Trạch Nhĩ cắn nuốt ,một nửa linh hồn còn lại của Phi Điểu sẽ hoàn toàn bị biến mất. Nghĩ đến đây, tôi không thể bình tĩnh được nữa.

“Em sẽ đi tìm nửa linh hồn còn lại của anh.” Tôi nhìn anh nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN