Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua - Chương 4: Chủ Nhân,Em Mệt Rồi(5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua


Chương 4: Chủ Nhân,Em Mệt Rồi(5)


# Chủ Nhân, Em Mệt Rồi!

(5)

Dạ Kiều cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô thật sự không biết mình nên vui hay nên buồn. Bọn họ như vậy mà thật sự kết hôn…

“Lệ Minh Thiên, anh thật sự sẽ yêu em suốt đời sao? Sẽ không phản bội em đúng không?”

“Tiểu Kiều… Em lại nói bậy gì nữa chứ? Anh yêu em còn không hết… làm sao nói đến việc phản bội em chứ? Anh là thật lòng với em đấy, được không hả?” Hắn giả vờ hờn giận.

“Chỉ mong là thế…” cô không phản bác lại hắn, chỉ buông một câu nhẹ nhàng, nở nụ cười đầy yếu ớt.

Đối với tình yêu của anh, cô thật sự không thể tin tưởng được nữa…

*Tối hôm đó… một kẻ ngủ say trong hạnh phúc vì đã cưới được vợ… một người lại thao thức không biết quyết định kết hôn với hắn là đúng hay sai…

Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn thủ thỉ:

“Thiên… anh nói em phải làm sao với anh đây?! Anh luôn miệng em phải tin tưởng anh… nhưng với người từng khiến mình suýt mất mạng, vời người trao tất cả hi vọng rồi lại chợt nhận ra mình chả là gì với họ… anh bảo em làm sao có thể tin tưởng đây? Chủ nhân, việc yêu anh thật sự khiến em rất mệt… em thật sự không biết… mình rốt cuộc có nên cho anh một cơ hội nữa hay không?”

Đúng! Cô cũng giống như hắn… vẫn còn nhớ những ký ức của trước đây… nhưng khi cô gặp lại hắn, cô lại không dám thừa nhận mình vẫn còn nhớ rõ hắn… bởi vì cô thật sự rất sợ… sợ rằng anh biết cô vẫn còn nhớ những ký ức trước đây… nhớ rằng lần đầu của cô không phải cho hắn… hắn liệu có phải sẽ rất ghê tởm cô hay không?

Cả đời này cô chỉ gọi hai người là chủ nhân… một trong hai người chính là hắn… nhưng có lẽ từ hôm nay, cô thật sự không cần gọi anh là chủ nhân nữa rồi!

Cô cứ thế suy nghỉ miên man… bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng bắt máy để tránh đánh thức hắn! Đó là một số lạ, trong máy phát ra giọng nam trầm trầm đầy mê hoặc:

“Nếu em không thể lựa chọn… vậy thì hãy tới bên tôi… tôi sẽ quyết định em phải chọn gì… Tiểu Kiều của tôi… tôi cho em chơi đùa lâu như thế là đủ rồi… Đến lúc em nên trở về bên tôi rồi đấy”

___________ Bánh Bao ________

CÒN…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN