Cuồng Luyến Em - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cuồng Luyến Em


Chương 5


Editor: Vi

Beta: Ann

Tiễn Trần tiểu thư rời đi, trong tiệm lại khôi phục an tĩnh như trước.

Bởi vì gần đây thời tiết oi bức ẩm ướt, nếu như phải khôi phục hình vẽ xăm cũng khá phiền phức, hơn nữa bây giờ đang là cuối kỳ, làm ăn không tốt như những mùa khác.

[Hứa Tri Nam: Dạy kèm kiểu gì đây?]

[Anh Thanh Dã: Buổi tối tôi tới trường đón em?]

Chỉ còn mình Hứa Tri Nam lặng lẽ ngồi trong tiệm xăm, hai tay chống cằm, điện thoại di động đang ở trước mặt, sau đó cô nhíu mày lại, nhìn dáng vẻ vô cùng khổ não.

Nếu là giờ dạy kèm chuyên nghiệp thì vẫn được, có thể gần như thay cho giờ sử, cô cũng rất nghiêm túc nghe đấy.

Nhưng cứ như vậy đi dạy kèm cho người khác, chắc chắn sẽ bị chê cười.

Cô suy nghĩ một chút, nhắn lại: [Hai ngày nữa đi, em phải điều chỉnh lại kiến thức đã, em cũng chẳng học tập gì đây này.]

Lâm Thanh Dã nhận được tin nhắn lúc anh đang ở công ty giải trí Truyện Khải, anh khẽ cười, cất điện thoại di động đi, nâng mắt nhìn Vương Khải ở ghế sofa đối diện một lần nữa.

Vương Khải rất mong đợi video chương trình chế tạo người, đang tìm một ca sĩ tham gia chương trình tranh tài, vừa phải là ca sĩ nổi tiếng, còn vừa phải là gương mặt mới.

Vì vậy Lâm Thanh Dã là đối tượng hắn hài lòng nhất, đối với chương trình mà nói thì đúng là gương mặt mới, nhưng với danh tiếng và fan hâm mộ của anh, còn có giải thưởng Kim Khúc mà vạn người mê kia nữa, trên người anh rất có giá trị lợi dụng.

“Con gái à?” Vương Khải nhìn biểu cảm của anh rồi hỏi.

“Chú Vương.” Lâm Thanh Dã lười biếng, “Đừng khách sáo quá.”

Lâm Thanh Dã và Vương Khải còn có một tầng sâu xa, cũng coi như là thâm giao trong gia tộc, bình thường có thể gọi nhau là chú cháu.

Vương Khải cười lớn, ngón trỏ đung đưa qua lại, lắc đầu: “Cháu đó! Đúng là không ai quản lý được cháu, chỉ là sau này nếu cháu thực sự muốn vào giới giải trí, những chuyện này nên xử lý thế nào cháu phải nghĩ chắc chắn trước thời hạn.”

Lâm Thanh Dã nhàn nhạt “ừ” một tiếng, cũng không biết anh có để trong lòng không.

“Chương trình cũng thông báo đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị rồi, nếu cháu không có việc gì thì trước cứ đi cùng chú ghi demo đã, trước thời hạn phải tung ra âm tần (*) làm nóng đã.”

(*) Âm tần: tần suất âm thanh

Lâm Thanh Dã ký tên lên hợp đồng rồi đừng dậy: “Được.”

***

Vào phòng thu âm, tổ chương trình lựa chọn bài hát thành danh của anh “Thứ Hòe”.

Vương Khải đeo tai nghe ngồi cạnh nhân viên, nói với Lâm Thanh Dã cách lớp kính trong phòng thu âm: “Chuẩn bị xong chưa?”

Anh giơ tay làm động tác OK, vẫn giống như trước, không nhìn ra được sự khẩn trương chỉ vì lần đầu tham gia chương trình chính thức.

Nhân viên làm việc đẩy một phím lên, nhịp điệu nhạc dạo trong phòng thu âm khép kín truyền tới.

Lâm Thanh Dã hơi nâng cằm, đến gần micro, mắt khép hờ:

“Ở giữa thế giới của ta

Em là Hồng Câu (**), là ao hồ

(**) Tên cũ của sông đào của Trung Quốc, còn được lấy ý chỉ là vạch rõ ranh giới.

Là đang vùi lấp vực sâu.

Em là hàng rào, là bức tướng

Là hình vé trên lá chắn vĩnh cửu

Em là thiếu nữ

Tôi là quái vật năm chân bò lổm ngổm

Bóng tối lần lượt thay cho xuân quang

Em cầm súng biến tôi thành hiến tế của em

…”

(Xin lỗi vì mình dịch lời bài hát không hay T^T)

Giọng nói của thiếu niên trầm thấp trong trẻo, hát rất đơn giản nhưng không hiểu sao lại như câu hồn người.

Vương Khải đứng bên ngoài nhìn vào, cũng hiểu ra tại sao mấy năm nay Lâm Thanh Dã chỉ cần dựa vào video ngồi ở quán bar hát thôi mà cũng có nhiều fan lâu dài như vậy.

Có một số người cũng giống như mặt trời vậy, không cần đèn pha cũng đủ tỏa sáng rồi.

***

Hứa Tri Nam rời khỏi tiệm xăm thì trời cũng chạng vạng tối, sau khi đến căn tin ăn rồi cô sẽ về thẳng phòng ngủ.

Lúc trước học giờ sử đã đánh dấu những kiến thức quan trọng rồi, cũng đã có thông báo về vấn đề thi nặng rồi, nhưng không nói rõ câu trả lời.

Trong phòng không có ai, Hứa Tri Nam mở máy tính ra, xem lại bài thi thử sử học một lần nữa, tìm mấy câu trả lời của ai rồi ghi vào file word.

“Bảo bối A Nam!”

Bỗng có giọng nói vang lên ngoài cửa, Nguyễn Viên Viên giẫm giày cao gót cùng theo một cái vail màu bạc bước vào.

Nguyễn Viên Viên thường hay thứ sáu về nhà và chủ nhật trở về ký túc.

Hứa Tri Nam nghiêng đầu: “Cậu về rồi à.”

Nguyễn Viên Viên đi tới cạnh cô, thò đầu liếc nhìn màn hình máy tính: “Cậu đang làm gì vậy?”

“À.” Hứa Tri Nam khó hiểu lại có chút chột dạ: “Không phải sắp thi sử rồi à, tớ đang học chút thôi.”

“Cậu chăm chỉ quá đi! Mấy khóa học thế này mà cậu cũng tự mình làm tài liệu học!”

“Cũng không hẳn, dù sao cũng không có chuyện gì làm, ghi chút chút ra cũng nhanh mà.”

Nguyễn Viên Viên: “Cậu làm xong thì có in ra không?”

“Có.”

“Vậy cũng in cho tớ một bản đi.”

Hứa Tri Nam gật đầu một cái, tiếp tục bổ sung kiến thức: “Được.”

Bốn người một phòng trong ký túc, Triệu Thiến và Khương Nguyệt đều không thích Nguyễn Viên Viên, cũng may bây giờ hai người họ không có ở đây, nếu không đoán rằng cuộc trò chuyện này sẽ biến thành cãi vã gây gổ.

Nguyễn Viên Viên ngồi xổm dưới đất mở vali ra, bỗng nhiên lại hỏi: “Đúng rồi A Nam, một thời gian nữa sinh viên năm tư sẽ tốt nghiệp rồi, lễ tốt nghiệp đó cậu là chủ trì à?”

“Đúng vậy, chỉ là còn có mấy người nữa, cũng có cả MC chuyên nghiệp.”

“Cậu có lịch trình buổi lễ không?”

“Vẫn chưa có đâu.”

Nguyễn Viên Viên cười híp mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu có thì cho tớ xem với nhé.”

Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Hứa Tri Nam nhanh chóng gật đầu đồng ý, chỉ là bỗng nhớ tới chuyện hôm qua Triệu Thiến đề cập tới.

Cô dừng một chút, hỏi: “Cậu định kết thúc buổi lễ rồi tỏ tình sao?”

“Hừm.” Nguyễn Viên Viên kinh ngạc nhướn mày: “Không ngờ cậu cũng nắm bắt tin tức nhanh thật đấy.”

“…”

Hứa Tri Nam vốn định khuyên cô ta, nhưng há miệng ra lại không biết nên nói từ đâu, chẳng thể làm gì ngoài nuốt vào bụng.

***

Nói lại, quá trình cô quen biết Lâm Thanh Dã rất cẩu huyết.

Khi đó mới là đại học năm nhất, chỉ là Hứa Tri Nam mới nhập học đã được rất nhiều người chú ý, cô còn tham gia khoa nghệ thuật nữa.

Hoạt động cuối tuần của các hội đoàn, mọi người rủ nhau đi quán bar chơi.

Quán bar có không ít nước ngọt trái cây, trông rất đẹp, nhưng thực tế thì hàm lượng cồn cao vô cùng, A Nam bất tri bất giác uống một chút.

Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chỉ là không nghĩ tới sau khi đi vệ sinh xong bước ra liền bị một người đàn ông chặn đường, trong miệng nói trên trời dưới biển.

Cồn tác dụng chậm, từng cơn dâng lên, trên mặt Hứa Tri Nam càng ngày càng đỏ, đi đường còn không vững, cô vịn vào tường, tim đập rộn ràng.

Đúng lúc này…

“Này.” Một giọng nam vang lên ngay sau lưng.

Đó là lần đầu tiên Hứa Tri Nam thấy Lâm Thanh Dã.

Góc cạnh rõ ràng, có chút khoe khoang phách lối nhưng thật ra lại vân đạm phong khinh, dựa vào bên tường, trong miệng là điếu thuốc phì phèo.

Người đàn ông kia hiển nhiên cũng biết Lâm Thanh Dã, biểu cảm trên mặt cứng đờ, căng thẳng đứng đó: “Làm sao?”

Lâm Thanh Dã búng vào điều thuốc lá, cười như không cười: “Cô ấy là người của tôi.”

Hứa Tri Nam biết anh nói vậy để giúp cô đuổi người đàn ông kia, ấy thế mà cô lại ngây ngẩn ra.

A Nam không biết bọn họ gặp nhau có đúng thời điểm không.

Nói đúng hơn, bởi vì quan hệ lần đầu gặp của bọn họ càng về sau càng khó đoán.

Nhưng nói vậy cũng không đúng, có lẽ bọn họ còn chẳng có cơ hội biết nhau.

Ở quán bar này lời nói của Lâm Thanh Dã rất có trọng lượng, người đàn ông mặt dày kia cũng rời đi.

Bả vai cô bị một bàn tay lành lạnh nắm lấy, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Có thể đi được không?”

Hứa Tri Nam ngẩng đầu nhìn anh, đầu càng ngày càng choáng váng, đập một cái thật đau, cô nói không nên lời.

Sau đó giọng nói trên đỉnh đầu lại vang lên: “Có muốn về cùng tôi không?”

Ngày hôm sau thì chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi, nhưng cô tỉnh lại chẳng nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ một vài ký ức mơ hồ, đúng là một đêm hoang đường, đờ đẫn nhìn Lâm Thanh Dã mấy phút.

Anh đang khỏa thân, nhìn cô nhàn nhạt hỏi: “Em tính thế nào?”

Là hỏi cô cục diện trước mắt này.

Hứa Tri Nam kiềm nén sự luống cuống, nức nở nói với anh: “Xin lỗi anh, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Lâm Thanh Dã kinh ngạc, ngay sau đó cười lớn dựa vào thành giường, gật đầu một cái: “Được, nhớ phụ trách với tôi.” =)))))

Thế nên cứ dây dưa như vậy, quan hệ của hai người cũng chẳng nói rõ được.

***

Hứa Tri Nam cũng gần chỉnh sửa tài liệu học tập sử xong, Triệu Thiến và Khương Nguyệt mới về ký túc.

Bởi vì Nguyễn Viên Viên cũng ở đây, cắt đứt luôn cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người, cho nên đêm nay không mở “dạ đàm hội” nữa, mười một giờ là tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau phải học đến tận trưa.

Sau khi tan học, Hứa Tri Nam đi cùng Triệu Thiến đến một cửa hàng photo in tài liệu.

Một người cố gắng bốn người hưởng hoa hồng, Hứa Tri Nam in luôn thành 5 phần.

“A Nam, cậu có muốn uống trà sữa không?” Triệu Thiến hỏi.

“Không uống, tớ đi mua chai nước suối, đi uống cùng cậu cũng được.”

Dưới tiệm in là siêu thị trong trường, còn có một quán trà sữa nữa, bên trong là mấy loại trà sữa rất nổi tiếng, cũng có thể coi là chiêu bài của đại học Bình Xuyên, có rất nhiều người ngoài trường thích uống trà sữa ở đây nữa.

Mời vừa xuống tầng, Hứa Tri Nam bị ai đó gọi lại.

Triệu Thiến nhìn sang, hả hê cười một tiếng, nói nhỏ bên tai cô: “Là học đệ muốn xăm tên cậu đây mà.”

Học đệ đó là Phạm Lịch, mới chơi bóng rổ xong, việc cậu ta theo đuổi Hứa Tri Nam mọi người đều biết, mấy người bạn xung quanh vừa thấy cô liền ồn ào chọc ghẹo.

Phạm Lịch chạy đến trước mặt Hứa Tri Nam: “Học tỷ, sao chị lại ở đây?”

Hứa Tri Nam giơ tập tài liệu đang ôm trong tay: “Tôi đi in tài liệu.”

“Cái đó, học tỷ có thích uống trà sữa không, em mời chị.”

“Tôi không thích uống đồ ngọt.”

Triệu Thiến bên cạnh xen ngang vào, nháy mắt mấy cái, nói: “Vị học tỷ bên này cũng muốn uống.”

Phạm Lịch nở nụ cười: “Được, vậy em mới chị uống.”

Hứa Tri Nam đập Triệu Thiến một cái, thấp giọng nói: “Cậu làm gì thế?”

“Tớ đưa bậc thang cho học đệ đi xuống mà, nếu không cậu xem đám bạn của cậu ta thấy ngay cả ly trà sữa cũng không tặng được sẽ rất xấu hổ đấy.”

“…”

Hai người lặng lẽ trao đổi, thầm nghĩ Phạm Lịch cũng coi như là vì cô mà mời Triệu Thiến uống trà sữa, vì vậy cũng cười cười mà nói cảm ơn với cậu ta.

***

“A, nhóm trưởng, đó không phải là Bình Xuyên Chi Quang của chúng ta sao?”

Quan Trì ngồi trong xe với Lâm Thanh Dã, cằm hơi hất về phía bên kia.

Lâm Thanh Dã cũng nhìn theo, liền thấy trước mặt Hứa Tri Nam là một nam sinh, cô gái nhỏ cười nhu hòa điềm đạm, cũng không biết đang nói chuyện gì với người đối diện.

Anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, mi mắt hơi rũ xuống như ngưng đọng một loại cảm xúc khó tả, sau đó trực tiếp mở cửa xuống xe.

“Ể…?” Quan Trì bị dọa nhảy dựng lên: “Nhóm trưởng!”

Mà nhóm trưởng nhà anh ta chẳng thèm quay đầu lại, đi một mạch về phía đó.

Quan Trì sờ mũi, lầm bầm: “Đi nhanh thế, còn chẳng thèm đội mũ đeo khẩu trang, cẩn thận bị người ta đè chết.”

***

Bên cạnh là quầy đồ uống trong siêu thị, cách một vách tường, Hứa Tri Nam vừa đi vào liền đi thẳng đến khu đồ uống, mà Triệu Thiến với Phạm Lịch đang đứng trước cửa quán trà sữa.

Bây giờ vẫn là lúc đang có tiết học, lại bởi vì mùa hè nóng bức nên trong siêu thị không có nhiều người, mà quầy đồ uống không lạnh này thì lại càng chẳng có ai.

Chỉ là phần lớn nước suối đều được cho vào tủ lạnh, chỉ có kệ hàng trên cùng là còn mấy chai.

A Nam nhón chân lên, cánh tay dài vươn ra.

Trong lòng tức giận chửi thiết kế kệ hàng trong siêu thị quá vô lý, sao mà cao thế không biết, rõ ràng cô cũng đâu có lùn lắm.

Cánh tay dài cũng chưa đủ, còn phải có ngón tay dài, mắt thấy sắp lấy được rồi, nào ngờ có cánh tay khác vươn ra từ trên đỉnh đầu cô, ngón tay thon dài nằm được thân chai.

Hứa Tri Nam trừng mắt nhìn: “Cảm…”

Sau đó liền thấy bàn tay kia đẩy chai nước suối vào sâu bên trong hơn.

“…”

… Ai vậy trời?

Bây giờ với góc nhìn của Hứa Tri Nam còn chẳng thấy chai nước đâu cả.

Người này làm cái gì vậy?

Hứa Tri Nam hơi cau mi, cứ tưởng có ai đùa dai, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt của Lâm Thanh Dã đối mặt với cô.

Cô mở to mắt, hoàn toàn sửng sốt, phản ứng đầu tiên là lấm lét nhìn trái nhìn phải, may mắn là không có ai thấy.

Lâm Thanh Dã nhìn phản ứng của cô, cười nhẹ: “Sao mà cứ như kẻ gian vậy.”

Đúng vậy mà.

Người hâm mộ thích anh nhiều vô số, nếu bị người khác phát hiện, không biết phải giải thích thế nào.

Hứa Tri Nam có tật giật mình, lại nhớ đến mối quan hệ của mình với Lâm Thanh Dã, càng cảm thấy chột dạ.

“Không có ai nhìn thấy tôi đi vào.” Anh còn nói thêm.

Hứa Tri Nam nhỏ giọng nói: “Sao hôm nay anh lại tới trường?”

“Giáo viên phụ đạo tìm tôi.”

“Ồ.” Cô gật đầu một cái, không quen với việc nói chuyện cùng Lâm Thanh Dã trong hoàn cảnh như vậy, rất sợ người khác nhìn thấy: “Em đi trước đây.”

Lâm Thanh Dã chậc một tiếng, cầm cổ áo cô kéo lại, tay nắm cổ tay cô ép vào kệ hàng: “Chạy cái gì.”

“…”

Hứa Tri Nam ít khi cảm nhận được bị áp bách khi ở trên người anh, thậm chí cô có thể ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng của anh.

“Bạn học em vẫn ở bên ngoài chờ.”

Anh nhướn mày: “Không cần nước nữa à.”

Hứa Tri Nam không nhịn được oán giận: “Chính anh không cho em mà.”

“Gọi anh đi rồi anh cho em.”

Từ góc độ của Hứa Tri Nam, ngẩng đầu lên là thấy yết hầu lăn qua lăn lại của anh, cùng với một đoạn xương quai xanh bị lộ ra khỏi cổ áo, cô ngoan ngoãn thỏ thẻ nói: “Anh Thanh Dã.”

Cánh tay dài của Lâm Thanh Dã nhấc lên, rất dễ dàng lấy được chai nước đưa cho cô.

Hai người lén lén lút lút núp ở kệ hàng, Hứa Tri Nam cảm thấy mặt cô nóng bừng lên, cầm lấy chai nước anh đưa cho rồi nói cảm ơn.

Dáng vẻ hoàn toàn mới lạ.

Lâm Thanh Dã cảm thấy buồn cười, lại cầm bàn tay đang nắm chai nước của cô.

Đúng như dự đoán, Hứa Tri Nam giống như con mèo xù lông lên, dùng sức rút tay về, đáng tiếc sức cô không nhiều bằng Lâm Thanh Dã, tránh không được.

Lâm Thanh Dã nắm tay cô, nhàn nhạt hỏi: “Người vừa nãy là ai.”

Tạm thời trong tuần này sẽ chỉ có 1 chương thôi vì lý do sức khỏe của editor và cũng bắt đầu vào học nữa:((

Đừng quên mình nha T^T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN