Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 21: Cô phải ăn trưa với tôi: (Phần tiếp)
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 21: Cô phải ăn trưa với tôi. (phần tiếp)
Mặc Băng Tước đi theo lối bí mật của hắn lên hẳn tầng trên cùng. Hai tay dù đang bế Lục Tuyến Yên đầy nặng nề nhưng vẻ mặt hắn cũng chỉ có một, không hề có một chút phiền hà gì.
Rầm!!
Chân hắn đạp mạnh vào cánh cửa phòng riêng. Âm thanh mạnh bạo khiến Lục Tuyến Yên đang lim dim cũng phải hé mắt một chút.
Mặc Băng Tước bước vào đặt Lục Tuyến Yên lên giường của mình. Cảm thấy mình vừa được đặt xuống nơi nào đó thoải mái, khoái cảm truyền đến khiến cô muốn ngã xuống cái nơi êm ái này ngay. Và nghĩ sao làm vậy.
Nhưng mà hắn đặt cô ở đầu giường, cô ngã xuống mà không chịu chú ý, thế là nếu hắn không đưa tay đỡ lại thì đầu Lục Tuyến Yên bây giờ đã chả máu rồi. Đây không phải là giường gỗ cùng không phải giường sắt, cũng không biết nó được làm bằng chất lượng gì. Bỗng nhiên hai mắt Lục Tuyến Yên sáng hẳn, cô nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Thấy cô đã tỉnh táo Mặc Băng Tước yên tâm bước lại lấy tất cả bông băng có trong hòm y tế mang ra đặt trước mặt Lục Tuyến Yên. Cô nhìn chúng nằm trên sàn mà đâm ra lo âu, cô chỉ bị đâm một út vào da thịt mà hắn cầm kéo kìm đến để làm gì.
Toạt!!
– Ơ!!!
Mặc Băng Tước một tay xé ngay một bên vai áo của Lục Tuyến ra để lộ làn da trắng ngần cùng với sợi dây áo ngực bắt qua. Nhưng hắn dường như không để ý gì mấy, chỉ chí tâm đến vết thương đang chảy máu trên cổ kia.
Mặc Băng Tước vụng về lau đi vết máu rồi bắt đầu sát trùng. Hắn vừa làm mà tay vừa run, như là lần đầu làm chuyện như thế nên không quen vậy. Thấy thế cô liền nói.
– Tôi làm được.
– Ngồi yên.
Hắn trừng mắt lên một cái nhìn Lục Tuyến Yên, cô lập tức như một chú mèo ngoan ngoãn chấp hai tay trước đùi chịu trận. Chỉ vì hành động của hắn vụng về quá, có muốn nhịn cũng khó. Đã vậy vừa lau đi vết máu hắn vừa chúi đầu vào cổ cô để xem rõ vết thương sâu ra sao. Tình cờ lại ngửi thấy mùi hương xa lạ quen thuộc. Hắn thật sự muốn hỏi rằng cô đang xài nước hoa gì nhưng vì lòng tự trọng lại thôi.
Mùi hương từ cơ thể đó như một liều thuốc mê hoặc Mặc Băng Tước, hắn bây giờ thật sự muốn đè cô ra ngay trên cái giường này nhưng cô đang bị thương nên kìm chế lại. Mặc Băng Tước rời xa cổ của Lục Tuyến Yên lục lọi tìm gì đó trong cái hòm y tế.
Lục Tuyến Yên nhìn chằm chằm hành động của hắn, vết thương có một tí tẻo này chỉ cần một miếng băng keo cá nhân là được rồi. Và nó đang ở trên tay hắn kia, rốt cuộc là đang tìm thứ gì vậy?
– Anh…
– Ngồi yên.
Lục Tuyến Yên ấm ức không nói tiếp nữa, cũng không biết rốt cuộc hắn đang tìm cái gì. Cô chu mỏ nhìn xung quanh coi như đang giết thời gian vậy.
Đột nhiên hắn hỏi.
– Băng keo cá nhân là cái gì?
Lục Tuyến Yên liền quay lại ngay, thật sự là muốn bật cười thành tiếng. Tìm một thứ mà mình không biết đó là gì thì biểu sao cho thấy, trong khi nó ngay trên tay của hắn.
– Trên tay của anh. Là nó đó.
Hắn mở lòng bàn tay ra, đúng là có cái gì đó này. Nhưng cái này gọi là băng keo cá nhân sao, khác quá.
– Sử dụng thế nào?
– Đưa cho tôi. Tôi tự lo được.
– Dùng như thế nào.
Lục Tuyến Yên tặc lưỡi.
– Anh có thể làm được không đấy?- Lục Tuyến Yên nghi hoặc hỏi lại. Đây tuy chỉ là một việc làm hết sức đơn giản và dễ dàng, nhưng theo cô nghĩ nó vào tay tổng giám đốc rồi cũng trở nên khó khăn thôi.
– Tôi không muốn nhắc lại lần ba.
– Haha.
Lục Tuyến Yên không kiềm được nữa bật cười. Mặc Băng Tước sắc mặt vẫn không thay đổi sắc lạnh nhìn cô. Lấy lại tình thần thì cô bắt đầu chỉ cho hắn nên bóc đầu nào lột đầu nào dán như thế nào. Ấy vậy mà hắn làm theo răm rắp.
Sau khi xong cả Lục Tuyến Yên nhìn lại áo của mình, hắn mạnh tay đến mức áo bị rách một mảnh lớn rồi. Bây giờ cũng đã gần trưa, còn cả lời hứa đi ăn trưa cùng Tô Lộ Minh nữa.
– Áo tôi rách rồi, sao ra ngoài được đây?
– Đi đâu?
– Ăn trưa.
– Với ai?
– Người quen.
– Trưa nay ăn cơm với tôi.
– Tại sao??
Lục Tuyến Yên cao giọng hỏi khi hắn mang đồ dùng về vị trí cũ. Nhưng hắn vẫn không trả lời chỉ văng lại một câu.
– Không nghe lời thì cô biết kết quả rồi đó.
Lục Tuyến Yên nghiêng đầu đặt hàng ngàn câu hỏi nghi vấn, ngay cả thời gian và địa điểm ăn cũng bị quản lí luôn rồi. Nhưng thật vô lí, là thư kí của hắn chứ không phải là đầy tớ… à mà chuyện cô tự nhận mình là oshin có tính không?
– Nhưng mà bây giờ tôi đói bụng.- Lục Tuyến Yên mếu máo, muốn phải đi ăn cho bằng được.
– Đi.
Hắn vừa nói vừa tiến đến chỗ cô cởi áo khoác của mình choàng lên cái thân hình nhỏ nhắn. Chưa kịp định lại tinh thần và ý thức đã bị kéo đi, đến khi ra khỏi Lục Tuyến Yên mới định thần đứng lại.
– Anh còn chưa giải thích cho tôi… là anh vừa giết người phải không?
Mặc Băng Tước không nói gì dựa người vào thành cửa nhìn về phía chân trời bên ngoài của sổ. Hai tay thọc vào túi đúng chất lãng tử, chỉ thiếu cái phong thái đào hoa một chút là sẽ rất ra dáng công tử nhà giàu. Nhưng hắn đâu phải là nhân vật tầm thường, chính là tổng giám đốc của Băng thị. Cô lại tưởng tượng thái quá về hắn rồi.
– Sao anh vẫn cứ im lặng như vậy.
– Đi. Bảo với người quen của cô là có hẹn rồi.
– Vậy ít nhất…
– Kẻ có lỗi đã chết.
Lục Tuyến Yên hoàn toàn câm nín, người có lỗi đáng lẽ là hắn, hắn là người đã nghi oan cho cô mà đúng không? Chí ít cũng phải xin lỗi cô một tiếng cho phải lí chứ.
Cô lại lon ton chạy theo hắn, phải đưa ra một yêu cầu nho nhỏ cùng với tiếng thở hời hợt hắn mới chịu chậm bước. Thật tình, rõ ràng là sáng đến giờ chưa ăn gì.
Vào được thang máy cô ngồi bệt xuống nền, mệt chết đi được.
– Khó coi quá.
Mặc Băng Tước nhìn dáng ngồi của cô tỏ vẻ chán ghét. Là váy tém công sở lại muốn banh ra cho rộng như thế. Nhỡ đâu bất chợt cửa thang máy mở rồi có người đi vào thì nhìn mặt ai?
Và trùng hợp thay, thang máy mở ra ngay lập tức. Lục Tuyến Yên xấu hổ đứng phắt dậy xấu hổ không thôi. Cô nắm lấy vành áo sơ mi của Mặc Băng Tước nép mặt vào đó hận không thể thu nhỏ bản thân mình lại. Dạo này có vẻ thang máy có rất nhiều người ra vào.
May mắn người vào thang máy là Liễu Hê, nhìn thấy Lục Tuyến Yên như thế cô có hơi thấy xấu hổ thay, nhưng cũng không mang theo một ít ngượng ngạo. Vì vẫn chưa xin lỗi được nữa.
– Kiểm tra chất lượng nhân viên.
– Sau buổi trưa lên văn phòng.
Gật đầu một cái thì cửa thang máy lại mở. Liễu Hê rời đi không một cái ngoảnh đầu lại. Lúc này Lục Tuyến Yên mới rời khỏi Mặc Băng Tước, cô hứa sẽ không ngồi như vậy nữa.
– A!! Tôi quên đem điện thoại rồi. Tôi phải nói cho Tô Lộ Minh biết rằng mình không đi được.
– Không cần quay lại.
– Nhưng anh bảo…
– Để tôi lo.
?!
Lục Tuyến Yên tự hỏi hắn sẽ dùng biện pháp gì để báo cho Tô Lộ Minh biết. Nhưng cho đến khi cả hai xuống cái nhà ăn chật chội hắn vẫn không động tĩnh.
– Chậm chạp.
Hắn bỗng nhiên quay lại đi sau cô. Lục Tuyến Yên lanh tanh chạy lên trước tìm một cái bàn trông ngồi xuống. Sau đó hắn cũng vậy, trước cái nhìn của mọi người.
Từ khi cả hai cùng nhau xuống nhà chính đã là một sự chú ý dữ dội. Cái nhìn của cánh đàn ông nhìn Lục Tuyến Yên cũng có cái sự mê hoặc của cánh phụ nữ giành cho Mặc Băng Tước. Và còn cả cái nhìn ngưỡng mộ với sự đẹp đôi của hai người này.
Bình thường nhìn Lục Tuyến Yên cũng khá là cao ráo, vậy mà khi khoác lên người chiếc áo rộng phùng phình của Mặc Băng Tước lại nhìn nhỏ bé đến đáng yêu.
– Hay để tôi đi gọi món?
Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Lục Tuyến Yên thở phào nhẹ nhõm, cứ dễ chịu như vậy không phải dễ sống hơn sao? Cô quay đi ngay, nhưng giữa đường lại gặp Liễu Nạch có ý muốn gây chuyện. Cô ta lại đặt chân lên trước, nhưng không phải là muốn gạt ngã Lục Tuyến Yên mà là quang minh chính đại chặn cô lại. Thân hình nhỏ bé đang đón lấy sự chú ý từ nhiều người bỗng nhiên dừng lại, và thế là kéo theo cả Liễu Nạch cũng là một sự chú ý.
Lục Tuyến Yên chẳng thèm nói gì chậm rãi liếc mắt sang Liễu Nạch. Cô ta cũng không chừa liếc xéo cô một cái. Cô không muốn gây chuyện, cho nên đừng có mà rãnh rỗi mà phá bĩnh bữa ăn thiêng liêng của Lục Tuyến Yên này.
– Chẳng phải tôi nói rồi sao?
– Cô bắt thông tin chậm quá đó Liễu Nạch.
Nhanh như chớp Lục Tuyến Yên bước lên một chân đá vào điểm huyệt của mắt cá chân Liễu Nạch. Cô ta đau đớn ôm chân mình, chỉ hận không thể hét lên thật to ở chốn đông người này.
– Ô!! Tôi xin lỗi nhé, chân nó ngứa quá đi.
– Lục Tuyến Yên!!
Liễu Nạch nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Lục Tuyến Yên rời đi đến quầy ăn chỉ hận không thể bóp nát ai đó ngay bây giờ. Nhiều người xung quanh bắt đầu cười nhạo Liễu Nạch, thời hoàng kim của cô ta bây giờ đã hoàn toàn rơi xuống hố sâu rồi.
– Liễu Nạch, đừng có thê thảm như vậy chứ.
Cũng có nhiều người cảm thấy cuộc đọ sức giữa hai người rất thú vị và muốn xem thêm nhiều nữa. Và tất nhiên đại đa số nhiều người đều ủng hộ Lục Tuyến Yên rồi.
Mặc Băng Tước từ xa dựa người lên ghế miểm cười. Đã vậy thì hắn sẽ để Liễu Nạch lại vậy.
Một chàng trai từ đằng sau Mặc Băng Tước huýt nhẹ vào hắn.
– Này anh bạn, Lục Tuyến Yên là ai?
– Vợ tôi. Cậu không nhìn ra à?
?!
Chàng trai đó liền quay lên không dám hỏi nhiều nữa, nhìn Mặc Băng Tước nghiêm túc như thế, không chừng nói chuyện thêm một chút bị hắn nuốt sống là chuyện không thể tránh khỏi. Rút ra một bài học, gái đã có chồng thì không nên động vào. Nhiều đồng nghiệp xung quanh khẽ thở dài, đời độc thân của họ sẽ lại phải kéo dài thêm rồi.
Mặc Băng Tước quay lên rút điện thoại vào một ứng dụng nào đó trên điện thoại. Hắn ấn số của Lục Tuyến Yên thuộc lòng lọng như Lê Quý Đôn, và rất nhanh sau đó đã xâm nhập thành công vào điện thoại riêng của cô ấy. Hắn vào mục tin nhắn, chỉ vài chữ ngắn ngủi.
– Đây là suất ăn thượng hạng nhất ở đây. Tôi lấy cho anh.
Trên tay Lục Tuyến Yên mang hai khay cơm mà vốn dĩ phải hai tay mới đủ lực. Cô đặt một khay xuống trước mặt Mặc Băng Tước, mình ngồi xuống ghế đối diện với hắn.
Mặc Băng Tước nhìn suất ăn của mình rồi nhìn Lục Tuyến Yên không nói không rằng đẩy nó về phía cô. Còn mình thì lấy khay cơm của cô mà ăn.
– Này!! Anh làm gì vậy?
– Không có hải sản. Ăn đi.
Lục Tuyến Yên nhìn hắn rồi nhìn xung quanh, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bàn này. Đầu cô muốn nổ tung, hắn có cái quỳên gì mà bắt cô phải nghe theo răm rắp như thế?
Cắm cúi ăn phần ăn của mình, nó cũng… uầy. Nó ngon phết ra đấy. Đúng là suất ăn thượng hạng. Cái ngon của nó đã lấn áp đi cơn giận của Lục Tuyến Yên, cô cứ ăn nó mà không để tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình.
– Ngon không?
Cũng chẳng thèm bận tâm là ai đang hỏi mình, gật đầu luôn cho phải lẽ.
…
Trong một quán ăn gần Băng thị, Tô Lộ Minh ngồi đó và chờ đợi suốt nửa tiếng đồng hồ. Anh mở điện thoại ra xem khi có tin nhắn và mừng rỡ hơn khi đó là Lục Tuyến Yên. Cho đến khi mở hộp thư, nội dung của nó khiến anh ngã người và suy ngẫm.
– Đại ca, anh đã đói bụng chưa.
– Suất ăn như thường lệ.
– Vâng.
…
Lục Tuyến Yên: “Vợ tôi.”
Tô Lộ Minh cười nửa miệng nhấp một ít trà đá, vui rồi đây.
***
Chương 22: Ám sát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!