Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 81: Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn
Trong mắt thế nhân người đang đứng đầu sóng ngọn gió là Giang Nhã Phù, nàng thực là đáng thương, bị bức đến nỗi phải rời phủ mà đi nghỉ dưỡng.
Cùng Thời Phái hàn huyên, một tia bất an kia cũng được Giang Nhã Phù vứt sau đầu, thoải mái hưởng thụ cuộc sống bình dị yên bình.
Thời Phái cũng thế, bỗng nổi hứng vứt bỏ mọi sự vui hưởng thú điền viên. Thay bộ cẩm hoa y phục bằng bộ tăng y quần áo ngắn, ngoài làm bạn bên cạnh Giang Nhã Phù thú vui nhất của chàng là bế tiểu Đầu Nhất đi suối bắt cá. Cho nhi tử béo tròn ngồi trên bờ vai rộng của mình, một tay giữ con trai tay kia xách theo giỏ tre, nhìn qua gần như giống một anh ngư dân rồi.
Thấy chàng ăn mặc như vậy, Giang Nhã Phù không nhịn được chế nhạo “Chàng ăn mặc như vậy chưa chán sao? Còn nữa, chàng đi hai lần rồi mà ta chưa có uống được chén canh cá nào đâu đấy.”
Mới đầu chàng còn có chút ngượng, nghe nàng nói xong mặt già không khỏi đỏ lên.
“Do mấy lần trước ta chưa nắm rõ phương thức, lần này nhất định sẽ làm được, nàng chờ đi, không cần ăn thịt kho tàu kia đâu.”
Giang Nhã Phù chỉ cười mà không nói, không muốn chàng xấu hổ nếu thực hiện không được.
Tiểu Đầu Nhất lấy mũ rơm đội lên, chạy tới bên Thời Phái gọi “Cha, con cũng phải đi.”
Giang Nhã Phù tiến lên lấy lại mũ con trai đội “Không được, con quên hôm qua là ai bị trùng cắn sao?”
Tiểu Đầu Nhất đâu phải bé con, thói quen giáo dưỡng cậu không được cãi lại mẫu thân đành bĩu môi ủy khuất, dùng trầm mặc phản đối mình rất muốn đi.
Thời Phái hiểu nỗi lòng con trai, không phải chàng cũng mới bị nương tử chê cười sao, chàng lấy lại mũ trong tay Giang Nhã Phù đội lại cho Đầu nhất, cái mũ hơi lớn làm che hết nửa khuôn mặt cậu.
“Phốc ~” Nhìn bộ dạng nhi tử như vậy, Giang Nhã Phù bật cười.
“Nam tử hán bị muỗi cắn hai lần tính là gì? Kỳ thật cũng không có mấy con, con xem ta có bị đốt chỗ nào đâu, có lẽ do da thịt con non mềm nên mới bị chúng bu lấy, đợi ta bôi thuốc mỡ vào chân sẽ không có con nào sấn tới nữa đâu, con thấy ta nói đúng không?”
“Đúng đúng! Con không sợ con muỗi đốt.” Tiểu Đầu Nhất gật đầu như giã tỏi, thật vất vả đội cái mũ đàng hoàng lại thì nó lại tiếp tục sụp xuống mặt cậu.
Giang Nhã Phù bị hai phụ tử hùa nhau chống lại mình, nàng ai oán “Tốt tốt, tiểu Đầu Nhất trưởng thành rồi nha, đã biết hùa cùng phụ thân khi dễ ta, chờ đứa nhỏ này được sinh ra, các người lại họp cùng nhau…”
Với tình huống này, hai phụ tử hai nhìn nhau, không ổn rồi, chàng không rõ nàng đang dỗi thật hay giả vờ, cảm thấy cảm xúc nàng biến hóa nhanh quá.
Chàng muốn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ nhưng làm vậy trước mặt con trai thì không tốt nên đẩy Đầu nhất ra hiệu, để con trai thay mình đến dụ dỗ nương tử.
Tiểu Đầu Nhất liếc lão cha một cái khinh thường, cứ nghĩ sau khi trùng sinh một lần ông sẽ đề cao bản lĩnh dụ dỗ mẫu thân, xem ra cũng chỉ như vậy, còn không bằng cậu.
Vốn Giang Nhã Phù là giả vờ, nhưng cũng có chút khó chịu khi bị hai phụ tử thi nhau khi dễ mình.
“Nương ~” tiểu Đầu Nhất đến ôm cánh tay nàng “Nương cùng chúng ta đi bắt cá đi, chỗ đó rất thú vị, cha xuống nước bắt cá, con sẽ bồi nương đi dạo trên bờ, ở đó có rất nhiều hoa dại để nương hái!”
Thời Phái như thể tỉnh ra, chàng một lòng nghĩ nàng được ăn uống ngon miệng, hảo hảo dưỡng thai, chỉ biết nàng thích ở trong phòng đọc sách, lại không hỏi nàng xem có muốn cùng mình ra ngoài đi dạo hay không, chàng thật là ngu xuẩn mà.
“Nhã Phù, vậy có thể được không, đường bên ngoài khá khó đi và gió có chút lạnh.”
Giang Nhã Phù hôn lên mặt phúng phính con trai một cái, liếc mắt trừng chàng “Ta mặc nhiều một chút là được chứ gì.”
Thời Phái trầm mặc, nếu đây là suy nghĩ của nàng, chỉ cần nàng không nghĩ miên man, chàng ôm nàng đi cũng thấy vui.
Tiếng nước chảy róc rách, Thời Phái sắn ống quần đi xuống dòng suối lạnh, lia đôi mắt sáng ngắm đàn cá, ra tay nhanh như tia chớp bắt chúng, tư thế kia chẳng khác nào đang lên chiến trường giết địch, chỉ là chàng bên này hăng say múa máy, trong giỏ tre rốt cuộc có mấy con cá chàng cũng không biết.
Giang Nhã Phù sớm không ôm hy vọng đối với việc bắt cá này, nàng ngồi trên cái đệm sạch sẽ bên dòng suối ngắm cảnh còn tiểu Đầu Nhất thì hái những đóa hoa dại nhỏ gần đó cho nàng. Bầu không khí tự do tự tại làm nàng vui vẻ hứng khởi, đem những bông hoa con trai hái về bện thành hai vòng hoa, một lớn một nhỏ cho hai mẫu tử đội.
Tiểu Đầu Nhất chạy nhảy một hồi cũng mệt, liền dựa vào lồng ngực mẫu thân xem phụ thân uy vũ bắt cá mà cười nghẹn đau cả quai hàm.
Giang Nhã Phù thì thầm bên tai con trai sau đó tiểu Đầu Nhất bỗng hô to “Cha, con đói bụng rồi! Con muốn ăn cá!”
Thời Phái vừa bắt được một con cá nhỏ, bị con trai đột nhiên hô lên làm giật mình xổng luôn con cá, lại lần nữa để mấy con cá bắt được chạy thoát.
“Đói bụng rồi à, đợi một chút sẽ có ngay thôi!”
“Ha ha ha” Rốt cuộc Giang Nhã Phù nhịn không được ôm bụng cười to, mà tiểu Đầu Nhất cũng bất chấp uy nghiêm của phụ thân cười theo, nháy mắt khắp núi rừng âm vang tiếng cười vui vẻ.
Trong lòng Thời Phái như bốc hỏa, chàng nhìn vào giỏ tre kia chỉ có hai con cá to bằng nữa bàn tay liền cũng cười theo. Đích xác chàng không làm ngư ông được rồi.
Giang Nhã Phù đại phát từ bi nói “Được rồi! Nước suối quá lạnh chàng nhanh lên bờ đi! Có bao nhiêu ăn bấy nhiêu vậy.”
Lên bờ, Thời Phái vác tiểu Đầu nhất lên vai, một tay xách giỏ tre, tay kia dắt Giang Nhã Phù, một nhà trở về chỗ ở, vừa đi vừa cười vui vẻ.
Đi xa rồi còn mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện của bọn họ.
“Chờ lát nữa nấu canh cá không cho tiểu tử này uống, tất cả đều cho nàng uống hết.”
“Vì cái gì không cho con uống chứ hả?”
“Đúng rồi, cá tuy ít nhưng có thể hầm một nồi to, cả nhà cùng nhau uống.”
……
Cửu công chúa, Hoa Anh được Thái Hậu dẫn ra ngoài cung, hôm nay thân mình bà không khỏe nên dặn dò cả hai một lần rồi để cho đi.
Cửu công chúa là nữ nhi Hoàng Thượng sủng ái nhất, đối với Hoa Anh nàng vừa sợ hãi lại có chút khinh thường, sợ hãi chính là sự tích kia của nàng, khinh thường chính là cùng là công chúa được sủng ái nhưng không bằng nàng, nếu thật sự được sủng ái như thế sao phải ra chiến trường chịu khổ? Như thế nào phải gả cho người ngoại quốc?
Nhưng nàng vẫn nghe lời hảo hảo chiêu đãi Hoa Anh, trong kinh thành không có mấy người được Cửu công chúa để vào mắt, Hoa Anh này xem như có tư cách cùng nàng đi.
Cửu công chúa kiêu ngạo theo quán tính, cùng vài vị hoàng tử thành niên giống nhau, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép nàng ra ngoài cũng không tước quyền cưỡi ngựa của nàng.
Nàng cùng Hoa Anh mỗi người chọn một con, cả hai lưu loát nhảy lên lưng ngựa phi ra khỏi cung.
Cửu công chúa lấy tốc độ bay nhanh, thực tế Hoa Anh không muốn vậy nhưng cũng đành giục ngựa đuổi theo, may mắn địa thế cung cấm rộng lớn, trừ bỏ gặp phải mấy cung nữ thái giám thức thời thì không gặp phải bất kỳ ai nữa.
Hoa Anh vừa mới nghĩ như vậy, không nghĩ chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra!
Khi cả hai chạy đến cửa cung, không nghĩ có một chiếc xe ngựa vừa vặn ngừng phía trước, bên xe có hai nam tử trẻ tuổi đang đứng nói chuyện, không biết muốn vào cung hay ra khỏi cung.
Nguy hiểm trong nháy mắt, Cửu công chúa hoảng sợ lập tức ghìm chặt dây cương, muốn ngựa nhanh chóng dừng lại nhưng không được, không biết con ngựa phát điên gì không theo ý nàng, cứ thế lao tới chỗ hai nam tử kia.
Hoa Anh dưới tình thế cấp bách không chút do dự rút roi dài tùy thân, thúc ngựa nháy mắt vượt qua Cửu công chúa đem người trong tầm nguy hiểm, dùng roi da cuốn qua một bên.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, dọa tâm mọi người đều nhảy dựng, Hoa Anh dừng ngựa lại, quay đầu thấy Cửu công chúa đang hướng hai vị kia mắng “Không muốn sống nữa sao?”
Nam tử gầy yếu kia hai chân còn đang run rẩy, hắn vội tiến lên hành lễ “Đa tạ công chúa ân cứu mạng, chúng thần vừa lúc gặp mới dừng lại nói mấy câu thôi.”
Tức giận của Hoa Anh không tiêu tan, trên chiến trường nàng gặp qua vô số sinh mệnh trôi đi, không thể chấp nhận kẻ lấy sinh mệnh xem như trò đùa được. Đặc biệt là bộ dạng nam nhân gầy yếu sợ chết kia.
Nàng trào phúng nói “A, ngươi chính là quan viên Đại Hạ sao?”
Đột nhiên bị ân nhân cứu mạng trào phúng mình, nam tử không biết làm sao, bộ dạng mình lúc này thực không tốt, lá gan thì lại nhỏ nhưng hắn cũng là người có kiến thức mà. Hắn ăn nói vụng về lại bị một công chúa xinh đẹp đột nhiên hỏi chuyện thực là xấu hổ.
Lúc này, vị đồng bạn bên cạnh vẫn trầm mặc không nói kéo hắn lên lạnh lùng trả lời “Người chính là chiến thần công chúa Ti tộc sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!