Trân Quý Em Như Mạng
Chương 12
Editor: Tử Y Đằng
Vụ án Tiếu Du tự sát tạo nên một làn sóng dư luận trên mạng, cho tới hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Trước khi tự sát, cô ta đã ngồi trên sân thượng gần một tiếng, dưới lầu tụ tập khá nhiều người, là cư dân trong tiểu khu, cũng có những người bên ngoài nghe tin lập tức chạy tới hóng chuyện.
Có người đăng tin trong nhóm bạn bè, lại thêm một đám người kéo đến.
Có cả người live stream* thu hút mấy chục ngàn lượt xem.
* ℎ: ℎ̣̂ ̛̃ ́ ̂̀ ̣̂ ℎ́ ́ ̛̣ ̂́ ̣̂ ̣̂ ̀ đ́ ℎ̂ ̣
Tiểu Chu vẫn còn cảm giác đau lòng khi nhớ lại tình cảnh hôm đó. Đây là lần đầu tiên, một người đơn thuần như cậu ấy đối diện với sự lạnh lùng mất nhân tính của con người.
“Nhảy đi, chờ lâu lắm rồi hay lại không dám nhảy nữa?”
“Nghe nói là có tình nhân bị chồng bắt gian tại trận, không còn mặt mũi sống trên đời nữa!”
“Đúng là đê tiện!”
“Còn chưa chịu nhảy đi để người ta còn về nấu canh cá!”
…
Đây là đoạn clip ghi lại cảnh trước khi Tiếu Du nhảy lầu, Trương Tường đã xem đi xem lại mấy lần nhưng lần nào cũng cảm thấy rất tức giận xen lẫn vào đó là cảm giác bất lực.
“Về nấu canh cá!” Kỷ Nghiêu nhìn trên màn hình, chỉ nghe được tiếng chứ không thấy mặt người đã nói ra câu này. Dựa vào giọng nói chắc hẳn là một người lớn tuổi. Nếu anh đoán không sai, người này rất có khả năng là Chu Thông.
Hình ảnh chuyển đến đoạn Tiếu Du nhảy lầu, có mấy người vỗ tay. Người phát động đầu tiên chính là người vừa ầm ĩ nói phải về nhà nấu canh cá kia, có vẻ đối phương rất kích động. Với họ mà nói một sinh mệnh mất đi chẳng khác một liều thuốc kích thích thêm vào cuộc sống vô vị.
Kỷ Nghiêu yêu cầu Trương Tường phóng to hình ảnh nhưng vẫn chỉ nhìn được cánh tay cầm túi cá. Đừng nói đến mặt, ngay cả một bóng lưng hoàn chỉnh cũng không có.
Trương Tường vừa xem clip vừa chửi: “Mấy người này đều là súc sinh à?! Là mạng người đó! Lại còn vỗ tay? Còn xem live stream??? Bọn họ còn lương tâm hay không?”
Người live stream hướng camera lên sân thượng, mở miệng giải thích: “Tường thuật trực tiếp cảnh tự sát, rất mới mẻ và đủ kích thích! Chắc chắn các bạn chưa từng được xem qua. Nếu yêu thích nhớ tặng quà nhé!” Người đó phá lên cười, ánh mắt hiện lên tia sáng hưng phấn đến kỳ lạ: “Tử thần ở sát bên bạn rồi!”
*̂ ́ ̂̃ đ̀/̂ℎ, ̛̛̀ ̃ ℎ̣̂ đ̛̛̣ ℎ,, ̀… ̛̀ ̛̛̀ ℎ ̃ ̀ ̂́ ̛̛̣ ́ ̀ ̃ đ̛̛̣ đ̂̉ ℎ̀ℎ ̂̀ ̣̆, ̛̛ ̛̣ ̣̂ ̂ℎ ̛̛́ đ̂ ̛̉.
“Nhóc Tường, cậu cho tôi biết, trong đoạn clip này điều gì khiến cậu cảm thấy thật sự phẫn nộ?”
Trương Tường chỉ vào màn hình máy tính: “Chính là người mồm nói phải về nhà nấu canh cá và cả tên quay livestream này nữa!”
Cậu ta nói xong nhìn về phía Kỷ Nghiêu: “Cái tên la hét phải về nhà nấu canh cá… không phải là Chu Thông đó chứ?”
Đúng lúc này, Chu Lỵ gọi điện đến báo trong tủ quần áo nhà Chu Thông phát hiện bộ quần áo mà Kỷ Nghiêu muốn tìm.
Lúc trước Kỷ Nghiêu đã từng phân tích hung thủ giết Chu Thông chưa hẳn có thâm thù đại hận gì với ông ta, nhiều khi vì tình cách khó ưa của ông ta đã dẫn đến họa sát thân.
Kỷ Nghiêu kéo ghế, ngồi cạnh Trương Tường: “Từ ảnh chụp màn hình live stream liệu có thể tra ra được danh tính người đã thực hiện không?”
Trương Tường tìm thêm một số clip, lấy ra vài tấm xử lý nhưng vì góc độ quay nên không thể tra ra được ID đã tường thuật trực tiếp.
“Chu Lỵ rất thích xem livestream, chờ chị ấy về rồi tìm hiểu xem sao!”
Kỷ Nghiêu lấy tài liệu về vụ nhảy lầu của Tiếu Du, đọc kỹ lại lời khai của Tiểu Chu – bảo vệ của tiểu khu Lệ Trúc Uyển. Anh xem xong liền gọi điện cho Tiểu Chu kêu cậu ta đến Cục Cảnh Sát thành phố phối hợp điều tra.
Hôm nay Tiểu Chu không có ca trực. Cậu ấy đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ mới vừa phẫu thuật thay thận. Khi nhận được điện thoại của Kỷ Nghiêu, cậu ấy không dám chậm trễ dù chỉ một phút, nhanh chóng chạy đến.
Kỷ Nghiêu đưa Tiểu Chu vào phòng khách nhỏ, kêu người rót trà: “Không phải nghi phạm, chỉ là người dân phối hợp điều tra nên không cần phải vào phòng thẩm vấn, đừng căng thẳng!”
Tiểu Chu ngồi thẳng người, cậu ấy bắt xe buýt rồi sang tàu điện chạy thẳng đến đây vừa nóng vừa khát nhưng lại không dám uống ly nước trên bàn.
Kỷ Nghiêu đẩy ly nước đến trước mặt cậu ấy: “Uống nước đi đã!”
Tiểu Chu nhận được mệnh lệnh vội vàng uống hết cốc nước sau đó cẩn thận đặt lại lên bàn, ngay ngắn nhìn Kỷ Nghiêu, chờ anh đặt câu hỏi.
Trương Tường ngồi bên cạnh làm nhiệm vụ ghi chép lời khai cũng cảm thấy căng thẳng lây.
Bất thình lình, Kỷ Nghiêu không đặt câu hỏi mà đứng dậy mỉm cười nói với Tiểu Chu: “Tôi ra ngoài một chút rồi quay lại ngay!” Nói xong, anh cùng Trương Tường ra ngoài.
Trương Tường hỏi: “Đội trưởng Kỷ, cậu Tiểu Chu này có vấn đề gì sao?”
Kỷ Nghiêu tựa vào bên tường, co một chân lên: “Cậu ấy không có gì, chỉ quá căng thẳng, không hỏi được.”
Không đợi Trương Tường đặt tiếp mười vạn câu hỏi vì sao, Kỷ Nghiêu giải thích: “Trọng điểm lần này chúng ta muốn khai thác đến mặc tình cảm, nếu một người quá căng thẳng, tâm trạng lo lắng sẽ không thể tâm sự được bất kỳ điều gì.”
Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ tới một người, nghĩ tới người này, khóe môi anh vô thức cong lên: “Đi mời pháp y Hàn Tích đến đây!”
Trương Tường ngẩn người, giọng ngượng ngùng: “Em có thể về phòng nhờ người khác đi gọi được không?”
Kỷ Nghiêu khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ngữ điệu lại ngả ngớn: “Sao thế? Cậu xấu hổ?” Anh giống như con báo săn mồi ở miền viễn tây, bất cứ lúc nào có thể nhe răng nhọn, hung dữ và đáng sợ.
Thái độ này của anh dọa Trương Tường hoảng sợ, cậu ấy vội vàng xua tay: “Không, không… Không phải!” Có cho cậu ấy mười lá gan cũng không dám cướp người của đội trưởng Kỷ: “Em chỉ không dám nói chuyện trực tiếp với chị ấy thôi.”
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đếm đến ba!”
Trương Tường chạy mất.
Mười phút sau, Kỷ Nghiêu thấy Hàn Tích từ thang máy đi ra, đi đằng sau là Trương Tường.
Kỷ Nghiêu vẫy tay với Hàn Tích: “Cảm ơn pháp y Hàn đã bớt chút thời gian quý báu đến đây!”
Hàn Tích cầm trong tay một hộp bánh bích quy được gói cẩn thận. Kỷ Nghiêu duỗi tay thì bị Hàn Tích đánh một cái.
Anh lắc lắc bàn tay, cảm giác vừa đau vừa ngứa: “Không phải mang bánh cho người ta ăn sao?!”
Hàn Tích cúi đầu nhìn qua chiếc nơ màu hồng nhạt, phía dưới còn có hai hạt ngọc trai, chiếu những tia lấp lánh tựa như mang theo sinh mệnh.
Cô nhỏ giọng: “Đây là Tiếu Du làm!”
Kỷ Nghiêu dừng một chút, mở cửa, Hàn Tích đi vào mỉm cười với Tiểu Chu, cô đặt hộp bánh lên bàn.
Tầm mắt Tiểu Chu nhìn hộp bánh thật lâu vẫn không dời đi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chị Du rất thích thắt nơ bướm.”
Kỷ Nghiêu và Hàn Tích ngồi xuống đối diện Tiểu Chu, Trương Tường chỉ đứng ở đằng xa, mở quyển sổ màu hồng, chuẩn bị ghi chép.
Kỷ Nghiêu nhận thấy cảm xúc Tiểu Chu đã thả lỏng không ít: “Vậy chúng ta bắt đầu đi!”
“Cậu hãy kể lại tỉ mỉ sự việc hôm Tiếu Du nhảy lầu.”
Hàn Tích đẩy cốc nước về phía Tiểu Chu, ánh mắt cổ vũ: “Không vội, từ từ nói!”
Tiểu Chu gật đầu, vừa nhớ lại vừa kể: “Ngày hôm đó đúng vào ca trực của em. Chị Du tan làm rất sớm, sớm hơn mọi ngày, khoảng ba giờ chiều thôi. Một tiếng sau em nghe ồn ào trong tiểu khu báo có người nhảy lầu!”
“Khi chạy tới phát hiện là chị Du, em lập tức báo cảnh sát và leo lên sân thượng. Tinh thần chị ấy không tốt lắm. Chưa bao giờ em thấy chị Du như vậy, chị ấy khóc. Chị ấy nói thật ra cuộc sống của chị không được suôn sẻ. Sau khi kết hôn, ông chồng lộ bộ mặt thật, công việc không thuận lợi, ở công ty thì bị xa lánh”
“Em khuyên chị ấy, em nói nếu chị đi rồi đám chó hoang ngoài tiểu khu không còn ai cho ăn, đáng thương biết bao. Em nói rất nhiều chuyện, sắp sửa khuyên được chị ấy rồi. Vậy mà… Ở dưới tụ tập rất nhiều người, bọn họ chẳng những không khuyên nhủ, mà còn ồn ào nói mấy lời thật khó nghe.”
“Chị Du nghe thấy hết. Chị ấy bảo xã hội này quá lạnh lùng, quá đáng sợ, chị ấy mệt rồi nên nhờ em chăm sóc đám chó hoang, rồi chị ấy, chị ấy…”
Tiểu Chu kể tới đây thì khóc không thành tiếng, Hàn Tích đưa ra một tờ khăn giấy.
Cô đã xem đoạn clip, hôm ấy Tiếu Du mặc một chiếc đầm màu vàng tựa như một bông hoa hướng dương. Cô ta nhảy từ trên lầu xuống giống như một ngọn lửa sáng rực chỉ sau vài giây liền vụt tắt.
Sau đó, bốn bề chỉ còn lại hai loại âm thanh, một là tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của cậu bảo vệ trên sân thượng, phía dưới chính là tiếng vỗ tay của đám người đứng xem “trò vui”… Tạo thêm một tầng băng và lửa cho một ngày tháng 4.
Hàn Tích an ủi Tiểu Chu, Kỷ Nghiêu cho người đưa cậu ấy trở về.
Hàn Tích nhìn xe đi xa, xoay người hỏi Kỷ Nghiêu: “Anh nói xem, hung thủ sát hại Chu Thông liệu có mặt ở hiện trường hay không?”
Kỷ Nghiêu trầm tư một lúc: “Khó có thể nói được! Nhưng khả năng hung thủ có mặt tại hiện trường là rất lớn. Nếu không phải xúc động, căm hận đến mức cùng cực thì sao có thể ra tay giết người được!”
Hàn Tích tiếp tục hỏi: “Giả sử hắn ở hiện trường, vậy vì sao hắn không lên sân thượng ngăn cản Tiếu Du? Hoặc lúc đó hắn nên phản ứng lại với đám người đang đứng xem ở đó chứ, làm sao phải giết người?”
Kỷ Nghiêu hơi trầm tư: “Có lẽ có liên quan đến tính cách của hắn. Người này có lẽ không giỏi giao tiếp với người khác, tính cách khép kín, tâm lý ảm đạm.”
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu, vóc dáng anh cao gầy, lúc nhìn anh cô còn phải hơi ngửa đầu: “Sao anh biết?”
Nhìn thấy đôi mắt sáng quắc đầy tò mò, còn có chút sùng bái, khóe môi Kỷ Nghiêu cong lên: “Đó là bí mật! Cô xích vào một chút tôi nói thầm cô nghe.”
Hàn Tích tiến lại gần hai bước, Kỷ Nghiêu cúi đầu, đôi môi áp sát lỗ tai cô: “Dựa theo tâm lý học tội phạm có thể đoán ra được!”
Hàn Tích cảm nhận được hơi nóng phả bên tai, lỗ tai bất chợt đỏ lên.
Kỷ Nghiêu cúi người, tiếp tục thổi: “Sao tai cô đỏ thế? Nóng?”
Hàn Tích trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêu, dẫm chân anh một cái thật mạnh rồi xoay người đi vào sảnh. Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn mũi chân mình, không thấy đau mà chỉ có cảm giác vui vẻ.
Kỷ Nghiêu huýt sáo đi vào văn phòng. Chu Lỵ đã trở lại. Cô ấy và Trương Tường đang nghiên cứu đoạn clip.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống bàn bên cạnh: “Thế nào? Có nhận ra là của bên nào không?”
Chu Lỵ lấy điện thoại di động, mở một kênh cô ấy hay xem, nhìn tần số và màu giao diện giống nhau, kênh này tên ‘Ngũ Trực Bá’.
Trương Tường hỏi: “Đội trưởng Kỷ, anh hoài nghi người live stream cảnh Tiếu Du nhảy lầu có thể gặp nguy hiểm giống Chu Thông sao?”
Kỷ Nghiêu: “Trước tiên cứ liên hệ với người quản lý kênh này, tìm ra người đã live stream, đề phòng tai họa xảy ra!”
Trương Tường liên hệ với quản lý kênh Ngũ Trực Bá. Bên họ chứng thực có một người đã live stream một vụ nhảy lầu tự sát; tuy nhiên, họ lo lắng sẽ phát sinh những ảnh hưởng xấu đến xã hội nên ba ngày trước đã xóa tài khoản ID đó rồi.
Hiện tại vẫn chưa thể liên lạc điện thoại được với chủ live stream trên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!