Trân Quý Em Như Mạng
Chương 41
Ngày hôm sau, đội cảnh sát giao thông đã được điều động để tra ra tài xế xe tải gây tai nạn.
Quá trình điều tra rất thuận lợi, chiếc xe không dùng biển số giả, toàn bộ quá trình được camera giám sát ghi lại toàn bộ nên nhanh chóng bắt được người.
Đối phương khai nhận vì sợ trễ hẹn nên chạy quá tốc độ vô tình đụng trúng chiếc taxi. Sau khi gây tai nạn sợ gặp rắc rối nên bỏ chạy.
Kỷ Nghiêu xem xét chứng cứ, không phải do Tưởng Vi hoặc người nào cố ý ra lệnh đụng Hàn Tích nên anh cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Đây cũng chỉ là vụ tai nạn giao thông bình thường.
Đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật cũng đã đưa qua cho Kỷ Nghiêu bản báo cáo kết quả đoạn băng ghi hình bên trung tâm sửa chữa ô-tô, xác nhận đối phương chính là nghi phạm đang bị truy nã – Tần Chân.
Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn mai phục ở khu vực gần trung tâm sửa chữa. Mấy ngày nay, cảnh sát đều mặc thường phục, tất cả nhân viên đều đề cao cảnh giác, chờ đợi giây phút Tần Chân gọi điện hoặc tới lấy xe.
Chu Lỵ dẫn theo một đội theo dõi Tưởng Vi, không rời cô ta24/24.
Dường như Tưởng Vi cảm nhận được điều bất thường nên cũng không hề liên lạc với Tần Chân.
Cô ta chỉ ra ngoài chụp quảng cáo, tham gia các hoạt động, đến thẩm mỹ viện, hoặc đi shopping.
Chu Lỵ lái xe, đằng trước chính là xe của Tưởng Vi. Chu Lỵ luôn giữ một khoảng cách nhất định với Tưởng Vi. Bỗng nhiên, một chiếc xe tải màu xanh da trời đâm sầm vào đuôi xe của Tưởng Vi. Cô ta đảo tay lái đâm mạnh vào giải phân cách, chiếc xe tải cũng nhanh chóng bỏ trốn.
Chu Lỵ cho một nhóm anh em đuổi theo chiếc xe tải kia, còn cô ấy thì ở gần đó quan sát tình trạng của Tưởng Vi.
Tưởng Vi bò từ trong xe ra ngoài, trên mặt đều là máu, cô ta hốt hoảng, đảo mắt bốn phía tìm gương soi. Gương mặt này của cô ta không thể bị hủy được.
Người đi đường vội vàng gọi cấp cứu – 120.
Vụ tai nạn xe của Tưởng Vi giống hệt Hàn Tích, Kỷ Nghiêu đứng xem camera theo dõi, từ hiện trường cho thấy vụ này giống như bắt chước vậy.
Tuy nhiên chiếc xe đụng vào Tưởng Vi lại dùng biển số giả. Đây đúng là cố ý phạm tội.
Trần Lương hỏi: “Phải chăng Tưởng Vi và Tần Chân có xích mích nên Tần Chân muốn đâm chết cô ta?”
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn: “Chắc không đâu! Tần Chân đã vì cô ta mà giết ít nhất hai mạng người rồi. Không có điều gì hắn không thể làm vì Tưởng Vi cả. Quan trọng nhất chính là thời điểm này cô ta chắc chắn sẽ không chọc giận Tần Chân, nếu không thì hai người bọn họ coi như xong đời!”
Trương Tường do dự: “Vậy chuyện này liệu có liên quan đến pháp y Hàn không ạ?”
Dù sao trên cơ bản hai vụ tai nạn giao thông này rất giống nhau.
Hàn Tích đi taxi, tài xế có kinh nghiệm nên cô không bị thương. Tưởng Vi thì thảm hơn, cô ta tự lái, kỹ thuật lái xe cũng không tốt lắm, bị thương nặng hơn Hàn Tích, bây giờ vẫn đang ở bệnh viện.
Hàn Tích gõ cửa đi vào: “Tôi đến đưa báo cáo kết quả những vật chứng thu thập được trên xe của Tần Chân hôm qua!”
Kỷ Nghiêu nhận lấy, đọc lướt qua: “Em vất vả rồi!”
Hàn Tích và nhân viên pháp chứng cùng đến đưa báo cáo: “Trong xe chỉ tìm được một dấu vân tay duy nhất, cũng không phát hiện thêm bất kỳ chứng cứ hữu dụng nào. Chúng tôi cũng kiểm tra vết để lại dưới bánh xe, không có điểm đặc biệt nào.”
Hàn Tích nhìn màn hình đang phát đoạn băng ghi hình vụ tai nạn của Tưởng Vi, cô hơi mím môi, không lên tiếng.
Kỷ Nghiêu nhìn ra được nét mặt biến chuyển của cô: “Em có ý kiến gì không?”
Hàn Tích lắc đầu: “Không có!”
Kỷ Nghiêu lấy một hộp sữa tươi vị chuối nhét vào túi áo cô, nhỏ giọng: “Đừng suy nghĩ nhiều, trở về làm việc của em đi!”
Hàn Tích gật đầu rồi rời khỏi phòng giám sát.
Trương Tường: “Đội trưởng Kỷ!”
Kỷ Nghiêu quét mắt nhìn cậu ta.
Trương Tường: “Em không muốn nói gì về pháp y Hàn cả! Em chỉ muốn nói, em cũng muốn uống cái đó!” Nói xong cậu ấy chỉ hộp sữa tươi vị chuối bên cạnh bàn.
Kỷ Nghiêu: “Không cho!”
Trên thế giới này, anh chỉ duy nhất chia sẻ “bảo bối sữa chuối” cho một mình Hàn Tích mà thôi.
Hàn Tích quay về phòng pháp y, cô gọi điện thoại cho La Hải Diêu, hẹn anh ta tối nay dùng bữa.
Hàn Tích tới nhà hàng trước, La Hải Diêu vì bận chút việc nên đến muộn năm phút.
Anh ta ngồi xuống, gọi mấy món Hàn Tích thích ăn.
La Hải Diêu giúp Hàn Tích rót một tách trà, Hàn Tích cúi đầu, thổi nhẹ trên miệng tách.
La Hải Diêu nhìn cô: “Tiểu Tích, em có tâm sự?”
Hàn Tích dừng một chút, buông tách trà xuống: “Hải Diêu, có phải anh đã biết sự xuất hiện của Quách Oánh rồi không?”
Chuyện Tưởng Vi chính là Quách Oánh chỉ có người trong Cục Cảnh Sát biết. Trước khi phá án thì tin này không được phép lộ ra ngoài.
La Hải Diêu gật đầu, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Hàn Tích: “Ừm, lúc trước cô ta có đến tìm anh!”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn La Hải Diêu: “Cô ta tới tìm anh làm gì? Sao anh không nói cho em biết?”
La Hải Diêu buông đũa xuống, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt. Anh ta thích sự lương thiện trong đôi mắt cô. Cô là bông hoa tinh khiết, sạch sẽ nhất trong thế giới tối tăm, bẩn thỉu này.
Có rất nhiều chuyện, anh ta thà để bàn tay mình nhuốm máu chứ không muốn thấy cô phải nhíu mày.
“Không có gì, chỉ nói một vài chuyện đã qua thôi!”
Hàn Tích ngồi im, không nhúc nhích, chăm chú nhìn La Hải Diêu.
Anh ta vừa nhìn đã hiểu cô không hài lòng với câu trả lời qua loa của mình. Cô muốn nghe lời nói thật.
La Hải Diêu đẩy gọng kính vàng lên: “Cô ta tới hỏi anh, vụ hỏa hoạn năm đó ở cô nhi viện có phải do anh gây ra hay không? Anh nói với cô ta là không phải!”
Hàn Tích nhìn vào mắt La Hải Diêu, nhỏ giọng: “Nghĩa là… người đó là anh sao?”
Anh ta đã từng nói với cô không chỉ một lần việc anh ta hận đám người trong cô nhi viện, tội ác của bọn chúng phải được tế bằng máu tươi. La Hải Diêu khẽ lắc đầu: “Không phải anh!”
Nhà hàng Hàn Tích chọn ngay gần nhà cô, ăn xong cơm hai người trở về. La Hải Diêu đưa Hàn Tích về nhà, tài xế lái xe chầm chậm đi theo.
Đến trước tiểu khu của Hàn Tích, cô dừng lại: “Chuyện hôm nay Tưởng Vi bị đụng xe… anh có biết không?”
La Hải Diêu không lên tiếng, ngầm thừa nhận mình cũng biết chuyện này!
Hàn Tích khẽ thở dài: “Hải Diêu, anh biết đó, chúng ta là người thân, em không hi vọng anh xảy ra chuyện gì!”
La Hải Diêu nhìn miếng băng gạc nhỏ trên trán Hàn Tích: “Anh không cho phép bất kỳ ai gây tổn thương cho em, một chút cũng không được!” Còn nữa, anh ta không muốn làm người thân của cô!
Hàn Tích sờ vết thương trên trán: “Chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn thôi không phải Quách Oánh sai người làm. Cảnh sát đã điều tra được chỉ là tai nạn.”
Trong mắt La Hải Diêu thoáng chút mỉa mai: “Nếu cảnh sát thật sự lợi hại như vậy thì sẽ không tồn tại tên Trịnh Tiêu và cô nhi viện kia!”
Hàn Tích giơ tay phủi chút bụi trên bả vai La Hải Diêu: “Em nghe Quách Oánh nói, 19 năm trước có cảnh sát đã từng đi qua cô nhi viện đó. Cho nên anh thấy đấy không phải cảnh sát cũng đang cố gắng hết sức đó ư?!”
La Hải Diêu nghe Hàn Tích nói vậy, ánh mắt đột nhiên lạnh như băng, anh ta giữ chặt cổ tay Hàn Tích: “Quách Oánh còn nói cái gì với em nữa hả?”
Hàn Tích lắc cổ tay muốn thoát khỏi bàn tay anh ta, chỗ cổ tay bị anh ta nắm chặt nhói đau: “Không có, sao vậy?”
Sự hung dữ trong mắt La Hải Diêu cũng tan đi, anh ta cúi đầu nhìn cổ tay Hàn Tích: “Đau không? Anh thổi giúp em nhé?”
Hàn Tích nhìn vết đỏ trên cổ tay, lắc đầu: “Không cần đâu!” Dừng một chút cô mới nói tiếp: “Còn nữa, chúng ta đã lớn rồi, không còn bé nữa!”
Lúc nhỏ, chỉ cần cô đau chỗ nào, anh ta sẽ thổi chỗ đó cho cô.
Hàn Tích đứng ở cửa tiểu khu: “Em về trước đây! Anh phải hứa với em, chuyện của Quách Oánh anh đừng nhúng tay vào nữa! Sẽ có pháp luật và cán cân công lý phán quyết cô ta!”
Cũng chẳng biết La Hải Diêu có để tâm đến lời nói của cô hay không mà anh ta chỉ gật đầu: “Vậy em cũng phải đồng ý với anh không được tin bất cứ lời nào của Quách Oánh.”
Cũng không biết Hàn Tích có nghe lọt tai hay chăng, cô chỉ đáp: “Em biết rồi! Em về trước đây!” Nói xong, xoay người vào trong.
Hai ngày nay Ashe đều được Hàn Tích chăm sóc, Kỷ Nghiêu quá bận, hôm nào cũng gần sáng mới về nhà.
Vừa đến cửa, Ashe đã chạy ra đón Hàn Tích. Hàn Tích rửa tay sạch sẽ, thấy Kỷ Nghiêu gửi tin nhắn.
[Cành hoa của Cục Công An thành phố]: Anh muốn gọi video với Ashe.
Hàn Tích ôm Ashe ngồi trên ghế salon, mở gọi video lên.
Kỷ Nghiêu đang ở trong phòng chỉ huy của cảnh cục. Mọi người đang ở trong phòng ăn khuya, còn anh ngồi một mình một góc sofa. Bỗng nhiên điện thoại thông báo cuộc gọi video của Hàn Tích.
Vừa nhận máy đã trông thấy khuôn mặt to đùng của Ashe, nó còn đang lè lưỡi.
– — Ai muốn nhìn mày chứ? Ông đây muốn ngắm người đẹp cơ.
Kỷ Nghiêu: “Mặt nó gần ống kính quá, không thấy rõ!”
Hàn Tích đành dựa điện thoại vào hộp đựng giấy trên bàn trà, còn cô ôm Ashe lui về sau.
“Như vậy được chưa?”
Kỷ Nghiêu liếc nhìn: “Không được, không rõ!” – – – Không nhìn rõ mặt cô.
Hàn Tích lại lui về sau một chút.
Lần này thì thấy rồi.
Kỷ Nghiêu: “Em ăn cơm tối chưa?”
Hàn Tích: “Anh hỏi tôi à?”
Kỷ Nghiêu: “Không thì em nghĩ rằng anh đang nói chuyện với con chó à?”
Hàn Tích: “Tôi ăn rồi!”
Lúc này, Ashe nhảy ra khỏi lòng Hàn Tích, chạy qua một bên chơi, Hàn Tích: “Đợi tôi ôm Ashe lại đây!”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Không cần!”
Hàn Tích: “Không phải anh muốn nhìn mặt Ashe sao?”
Kỷ Nghiêu: “Chỉ có em mới tin những lời này thôi!”
Hàn Tích ngồi trở lại, cầm di động trên bàn trà, mặt phiếm hồng: “Vậy nếu không có chuyện gì thì tôi cúp may nhé?”
Kỷ Nghiêu ngồi thẳng người: “Đừng, tôi còn chưa ngắm đủ.”
Hàn Tích nhìn chằm chằm màn hình di động, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đột nhiên sau lưng Kỷ Nghiêu có tiếng gọi: “Đội trưởng Kỷ, Chu Lỵ gọi điện báo chỗ Tưởng Vi có động tĩnh!”
Kỷ Nghiêu nói qua màn hình điện thoại: “Gặp lại sau! Yêu em! Muah muah muah!”
Anh ngừng kết nối cuộc gọi video, nhận điện thoại bàn.
Chu Lỵ báo cáo qua điện thoại: “Khoảng 15 phút trước, Tưởng Vi vào nhà vệ sinh. Một nữ cảnh sát theo vào cùng nhưng rất lâu rồi không thấy bọn họ ra ngoài. Tiến vào kiểm tra thì phát hiện nữ cảnh viên đã bị đánh ngất còn Tưởng Vi biến mất rồi!”
Kỷ Nghiêu: “Để lại mấy anh em canh ngoài cổng ra vào của bệnh viện, những người khác lục soát khắp các tầng!”
Anh cúp điện thoại, tự dẫn một nhóm người đến bệnh viện.
Khắp cả bệnh viên đều là cảnh sát mặc thường phục. Bọn họ lục soát tất cả các nơi, ngay cả bãi đỗ xe và nhà ăn bệnh viện cũng không bỏ qua.
Kỷ Nghiêu đứng bên ngoài phòng bệnh của Tưởng Vi, nghe thấy có người gọi anh.
“Đội trưởng Kỷ, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Giọng nói này vừa nghe đã biết là giọng của Tưởng Vi, nếu không anh cũng không nổi da gà lên như vậy.
Tưởng Vi mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt đứng ở cuối hành lang, đang đi về phía anh. Cô ta có thể không trốn được, hoặc cô ta vốn không có ý định trốn, chỉ muốn gặp mặt người nào đó thôi.
Kỷ Nghiêu xoay người, mỉm cười: “Ừm, tôi tới thăm bà nội của Vương Tiểu Ninh.”
Anh đến gần Tưởng Vi, nheo mắt nhìn cô ta: “Cô biết Vương Tiểu Ninh không? Cô ấy là một cô gái tốt, thông minh, hiểu chuyện lại rất hiếu thảo. Cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, cô ấy cũng phải bươn chải nuôi gia đình từ rất sớm.”
Kỷ Nghiêu từng bước ép sát Tưởng Vi: “Vương Tiểu Ninh là một người mẫu, vóc dáng chuẩn, đặc biệt cô ấy có một mái tóc dài, rất mượt, rất đẹp, ai nhìn cũng thích!”
Kỷ Nghiêu nhẹ vân vê mái tóc của Tưởng Vi: “Hơi giống tóc của cô đó!”
Buổi tối trong bệnh viện rất lạnh, một cơn gió từ cửa sổ thổi qua khiến mái tóc Tưởng Vi nhẹ đong đưa. Một vài sợi khẽ quét qua mặt cô ta tựa như một bàn tay vô hình đang vuốt ve gò má đó.
Cả người Tưởng Vi phát run, nhìn chằm chằm Kỷ Nghiêu rống giận: “Anh đừng giở trò hù dọa người khác!”
Kỷ Nghiêu cười lạnh: “Không làm chuyện gì trái lương tâm thì cô sợ cái gì chứ?” Nói xong, anh lướt qua bên cạnh cô ta, không thèm để ý đến lời mắng chửi của người đàn bà ở đằng sau.
Tưởng Vi đã đến bước đường cùng rồi. Không bao lâu nữa, cô ta sẽ sa lưới và phải trả cái giá thật đắt cho những chuyện cô ta đã làm.
Kỷ Nghiêu xuống sảnh bệnh viện, dặn dò Chu Lỵ tiếp tục theo dõi Tưởng Vi.
Anh quay trở lại, đến một phòng bệnh khác đi thăm bà nội của Vương Tiểu Ninh.
Bà cụ đã ngủ, Kỷ Nghiêu đứng ngoài nhìn một lúc.
Trong phòng bệnh, bà vú Kỷ gia thấy Kỷ Nghiêu, đẩy cửa đi ra, cung kính: “Thiếu gia!”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Dì Chương, mấy ngày nay tâm trạng bà Tiếu thế nào rồi?”
Dì Chương đã ngoài 50, làm việc ở nhà họ Kỷ chưa lâu, mới được hai năm nhưng làm việc rất rốt, cẩn thận, tỉ mỉ, lại có lòng nhân hậu.
Dì Chương đáp: “Trên cơ bản sức khỏe không có gì đáng ngại nhưng tâm trạng không được tốt, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ khóc. Bà ấy cũng không ăn được gì, bữa tối chỉ ăn được vài miếng cháo trắng thôi!”
Kỷ Nghiêu đi vào trong phòng: “Ừm, vất vả cho dì rồi! Lúc rảnh, dì cố gắng nói chuyện với bà cụ một chút để bà bớt suy nghĩ.”
Dì Chương gật đầu, không lên tiếng. Bà cũng biết chăm sóc người khác duy chỉ có một việc là không thích nói chuyện phiếm với ai.
Kỷ Nghiêu dặn dò xong thì trở về Cục Cảnh Sát.
Anh liên lạc với Triệu Tĩnh Tĩnh hỏi tình hình trong trung tâm sửa xe.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: “Trước mắt không có nhận được bất cứ tin tức gì của Tần Chân. 3 giờ 15 chiều nay có yêu cầu nhân viên trong xưởng gọi điện thử, nhưng điện thoại vẫn không kết nối. 5 giờ chiều gọi vẫn không kết nối!”
Kỷ Nghiêu: “Ừm! Mấy ngày nay cẩn thận một chút. Rất có thể Tần Chân sắp hành động rồi!”
Sắp đến lúc thu lưới rồi!
Hàn Tích đứng bên ban công, nhìn vườn hoa nhỏ dưới tầng. Nếu Kỷ Nghiêu không lái xe thì anh chỉ thích đứng tựa cột đèn chỗ vườn hoa nhìn lên nhà cô.
Lần này, cô không thấy Kỷ Nghiêu mà lại trông thấy chiếc xe của La Hải Diêu.
Sau đó, cô nhận được điện thoại của La Hải Diêu: “Anh kêu người mang canh bổ cho em!”
Hàn Tích cầm di động: “Trán em chỉ bị thương nhẹ thôi! Không cần bồi bổ đâu!”
La Hải Diêu: “Gần đây em gầy đi rất nhiều!”
Hàn Tích nhỏ giọng: “Cảm ơn!”
La Hải Diêu: “Làm nhân viên pháp y vất vả quá. Hay là em chuyển sang bệnh viện làm đi. Tốt nhất là đến bệnh viện tư nhân đắt tiền một chút. Môi trường làm việc không tồi, anh có quen với…”
Hàn Tích ngắt lời La Hải Diêu: “Em thích là nhân viên pháp y!”
La Hải Diêu thở dài, vốn dĩ anh ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng, cô luôn có chủ kiến.
Cô trợ lý vẫn như trước, cử người mang canh lên nhà cho Hàn Tích. Còn cô ta tựa người ở bên cạnh xe chờ. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, váy công sở màu đen, tóc cột cao.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sáng đèn, bên trong đó chính là người trong lòng của boss.
Cô ta sờ khuôn mặt giống người phụ nữ kia bảy tám phần, khuôn mặt giống nhau nhưng số phận khác biệt.
Cho dù cô ta có cố gắng như thế nào cũng không thể có được tình yêu của boss. Còn người phụ nữ ấy chẳng mất chút công sức mà có được, thậm chí cũng chẳng thiết tha gì.
Tài xế đưa canh xong đi xuống, cô trợ lý lên tiếng hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”
Tài xế: “Cô ấy nói cảm ơn!”
Cô trợ lý: “Còn gì nữa?”
Tài xế: “Không có!”
Cô trợ lý gật đầu ngồi vào xe.
Tài xế khởi động xe, chiếc xe biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Khi Kỷ Nghiêu ra khỏi cổng cảnh cục đã là rạng sáng.
Anh đứng tựa người bên cột đèn ở vườn hoa nhỏ ngẩng đầu nhìn lên nhà Hàn Tích, cửa sổ nhà cô vẫn sáng đèn, trong lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp.
Cho dù trễ thế nào vẫn có một người đang đợi anh. Mặc dù anh cũng biết chuyện dù cô ngủ hay thức đèn vẫn sáng cả đêm. Cô sợ tối.
Ấy vậy mà lòng anh lại tin chắc một điều cô vẫn chưa ngủ. Đây gọi là thần giao cách cảm.
Kỷ Nghiêu lên lầu, gõ cửa nhà Hàn Tích.
Hàn Tích ra mở cửa, cô mặc một chiếc áo khoác, cổ áo kéo cao, phía dưới là chiếc váy ngủ bằng ren đen để lộ bắp chân trắng nõn.
Kỷ Nghiêu dở khóc dở cười. Đêm nào ra mở cửa cho anh cô đều kín cổng cao tường như phòng lang sói.
“Sao giờ này em còn chưa ngủ? 12: 0 rồi!”
Hàn Tích nhìn anh: “Tôi đang đọc sách!” Nói rồi lắc lư quyển sách y trong tay.
“Chỗ tôi còn chút canh, anh vào ăn một chút đi!”
Kỷ Nghiêu cầu còn không được.
Anh vừa vào cửa đã chui vào bếp, nhìn nồi canh vẫn đang hầm nhỏ lửa trên bếp, hít một hơi: “Canh xương?”
Hàn Tích gật đầu: “Hải Diêu kêu người mang tới! Tôi uống không hết!”
Nghe đến tên La Hải Diêu, Kỷ Nghiêu đột nhiên cảm thấy canh này không còn thơm nữa, thậm chí còn có mùi chua!
Anh đi ra khỏi bếp: “Bây giờ tôi không thấy đói bụng nữa rồi!”
Hàn Tích đi tới tắt bếp: “Vậy thì thôi! Tôi để ngày mai uống!”
Kỷ Nghiêu quay đầu lại vào bếp: “Tôi uống!”
Anh sẽ uống sạch sẽ, không để chút đồ dư thừa nào của La Hải Diêu xuất hiện trước mắt cô.
Hàn Tích bật cười, lấy một bát sứ trắng trên tủ bếp, múc hơn nửa chén đặt trên bàn ăn.
Kỷ Nghiêu ăn xong, để bát và nồi canh dưới vòi, động tác rất mạnh, phát ra tiếng leng keng.
Hàn Tích đứng sau lưng anh, dựa lưng vào tủ: “Anh đang rửa bát hay đập bát vậy?”
Kỷ Nghiêu rửa bát xong, đặt vào tủ khử trùng, xoay người lại, nhìn cô gái trước mặt, thấp giọng: “Tâm trạng không tốt!”
Hàn Tích đã hiểu, cũng đoán được: “Anh ghen?”
Kỷ Nghiêu nheo mắt lại, khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, ủy khuất nói: “Ừ, muốn em dỗ!”
Hàn Tích vừa đi khỏi phòng bếp vừa nói: “Anh muốn dỗ như thế nào?”
Kỷ Nghiêu tưởng sau khi cô nghe anh nói câu đó sẽ đuổi anh ra ngoài… Nếu cô đã hỏi vậy anh đành phải tranh thủ lợi dụng: “Muốn được dỗ ngọt một chút!”
Hàn Tích mở tủ lạnh, lấy một chiếc kẹo que vị chuối, bóc vỏ, rồi nhét vào miệng Kỷ Nghiêu: “Có ngọt không?”
Kỷ Nghiêu ngậm chiếc kẹo que mà Hàn Tích đút cho, đầu lưỡi liếm môi một vòng, nhìn cô: “Chỉ ngọt được chín phần.”
Hàn Tích đã chọn vị ngọt nhất cho anh, giọng nghi ngờ: “Anh không thích vị chuối?”
Rõ ràng anh thích uống sữa tươivị chuối mà?
Kỷ Nghiêu tiến đến gần cô, hơi khom người: “Tôi thích vị chuối!” Lại dán vào lỗ tai cô: “Thích vị Hàn Tích nhiều hơn!”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô mang theo hương thơm của chuối khiến cô suýt thần thần.
Hàn Tích lui về sau một bước, mặt đỏ au: “Anh… anh về nhà đi! Trễ lắm rồi!”
Kỷ Nghiêu bật cười, nhéo nhẹ cằm cô, ngón cái khẽ quét qua môi cô: “Ngủ ngon!”
Anh lại quét ngón tay qua môi mình. Ra đến cửa anh đột ngột xoay người lại, đá mắt: “Chờ phá xong vụ án này, em cho tôi hôn một cái nhé?”
Hàn Tích sờ lỗ tai ửng đỏ, cô vội vàng bỏ tay xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta không phải người yêu!”
Kỷ Nghiêu nhếch môi: “Ám chỉ của em, tôi hiểu!”
Hàn Tích: “…” Cô có ám chỉ gì sao?
Kỷ Nghiêu thay xong giày, ra cửa: “Em đồng ý với tôi một chuyện!”
Hàn Tích ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Kỷ Nghiêu nhìn cô từ trên xuống dưới: “Lần tới đừng mặt bộ đồ này nữa được không?”
Hàn Tích mặc váy ngủ hai dây màu đen bên trong, vì đã tắm rửa sạch sẽ nên cô cũng không mặc áo ngực. Cô kéo khóa áo khoác lên đến cổ: “Buổi tối anh đừng tới thì tôi sẽ không mặc như vậy nữa.”
Kỷ Nghiêu: “Em còn chưa ngủ, không phải đang đợi tôi sao? Nếu tôi không tới, em không gặp được tôi thì sẽ khổ sở biết bao!!! Em khó chịu tôi lại đau lòng… Nếu vậy tôi việc gì phải ngược đãi bản thân chứ?!”
Hàn Tích rùng mình vì độ dày da mặt anh. Cô mở chốt cửa chuẩn bị đẩy người nào đó ra ngoài.
Đang lúc cô chuẩn bị dùng sức đóng cửa, anh đột nhiên khom người, hôn lên mu bàn tay cô.
Hàn Tích đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa làm kẹp tay Kỷ Nghiêu. May là thân thủ nhanh lẹ, biết cô sẽ dùng chiêu này nên mới tránh khỏi kiếp nạn.
Hàn Tích tựa người ở cửa, cúi đầu nhìn mu bàn tay bị anh hôn qua. Cảm giác tê dại truyền đến khắp toàn thân, tập trung ở ngực, nổ tung như pháo hoa rực rỡ.
Kỷ Nghiêu về đến nhà, tắm rửa rồi ra ban công nhìn sang sân thượng nhà Hàn Tích.
Nhà cô vẫn luôn sáng đèn, chính là ánh sáng ấm áp nhất trong đêm tối, cô chính là mặt trời nhỏ của anh.
Anh để tay bên miệng làm loa hô một tiếng: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”
Hàn Tích nằm trên giường, nghe giọng nói của Kỷ Nghiêu, đôi môi hơi cong lên, rồi nhanh chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Đối với cô mà nói, không mộng mị chính là mộng đẹp rồi.
Hai ngày tiếp theo Tần Chân vẫn không đến lấy xe. Nhân viên trong trung tâm gọi tới cũng không liên lạc được, vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Chu Lỵ gọi điện thoại báo cáo việc Tưởng Vi đến thăm bà nội Vương Tiểu Ninh một lần. Sau đó cô ta như phát điên liên tục yêu cầu trợ lý làm thủ tục xuất viện.
Kỷ Nghiêu siết chặt điện thoại: “Nói rõ hơn một chút!”
Chu Lỵ đáp: “Khoảng ba giờ chiều nay, sau khi tản bộ, Tưởng Vi không về phòng bệnh của mình mà đi thẳng sang phòng bệnh của bà Tiếu. Lúc đó, cảnh sát của chúng ta mặc thường phục theo sau. Tiểu Trương, cậu mau tới miêu tả cụ thể phản ứng của Tưởng Vi đi!”
Cảnh sát mặc thường phục theo dõi Tưởng Vi chính là Tiểu Trương. Cậu ta nhận di động trong tay Chu Lỵ: “Đội trưởng Kỷ, Tưởng Vi chưa vào ngay mà đứng ở trước cửa phòng bệnh của bà Tiếu nhìn qua tấm kính cửa. Không hiểu sao sau đó cô ta như gặp ma, hét to “Có ma, có ma!”. Cô y tá gần đó hoảng sợ lập tức đưa Tưởng Vi đến khoa thần kinh. Sau khi kiểm tra thần kinh cô ta không gặp vấn đề gì hết, chỉ vì bị kích thích tột độ nên mới mất khống chế. Hiện tại tâm trạng của cô ta đã khôi phục bình thường, trợ lý đang làm thủ tục xuất viện cho cô ta! Rõ ràng là kẻ hại cháu gái người ta còn nói người ta là ma quỷ, đúng là đảo lộn trắng đen mà!”
Tiểu Trương báo cáo xong còn phát biểu thêm ý kiến cá nhân rồi mới trả lại điện thoại cho Chu Lỵ.
Kỷ Nghiêu dặn dò bọn họ tiếp tục theo dõi, nhất định phải theo dõi thật sát.
Cúp điện thoại, Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Nhóc Tưởng, lấy đoạn camera ghi hình Tưởng Vi chạm mặt bà Tiếu ở Cục Cảnh Sát tới đây!”
Trương Tường nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Kỷ Nghiêu xem băng ghi hình, thái độ Tưởng Vi đối với bà Tiếu rõ ràng là sự ngạo mạn và chán ghét. Đáng lý ra, bà Tiếu phải coi Tưởng Vi như ma quỷ mới đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!