365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 2: Cậu ấy là tình địch của mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu


Chương 2: Cậu ấy là tình địch của mình


Sau khi bỏ lại những lời ấy, Diệp Tiểu Tịch kiêu ngạo bước ra khỏi WC nam.

Thế nhưng ra đến bên ngoài rồi cô lại thấy chán hết cả đời, trên khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ ảo não và không cam lòng.

Diệp Tiểu Tịch siết chặt nắm đấm với vẻ bất cam ghê gớm, cô chưa từng phải chịu thiệt như thế bao giờ!

Rõ ràng cô đi cứu người, thế mà lại bị người ta cưỡng hôn, đó còn là nụ hôn đầu của cô nữa chứ!

Dùng bao nhiêu mưu kế mới thoát thân được, vậy mà chỉ đe dọa tên kia được có mấy câu.

Cô điên tiết muốn quay ngược lại nện cho Long Mộ Thần một trận nhớ đời, cơ mà… thực sự cô đánh anh ta không lại.

Diệp Tiểu Tịch vẫn biết thân biết phận lắm.

Đành phải nuốt quả đắng này vào trong bụng thôi, may mà Lâm Hân không sao hết.

Diệp Tiểu Tịch vội vã ra khỏi quán bar, sau đó cô thấy Từ Văn Văn đỡ Lâm Hân say như chết chờ ở một góc khuất gần đó.

– Tiểu Tịch! Đây nè!

Từ Văn Văn gọi to.

Diệp Tiểu Tịch bước qua đó, thở phào rồi hỏi bạn mình:

– Sao hai cậu không đi trước đi?

– Mình lo cho cậu chứ sao?

Từ Văn Văn lo lắng hỏi:

– Không bị bắt nạt đó chứ?

Nụ hôn bá đạo và đột ngột kia bỗng choán đầy tâm trí của Diệp Tiểu Tịch, cô siết chặt nắm tay.

– Không.

Cô đáp mà lòng phát sầu.

Sàm sỡ thì cũng bị sàm sỡ rồi, có nói cho Từ Văn Văn cũng chẳng làm gì được, thôi khỏi nói để cô ấy đỡ lo thì hơn.

– Thế là tốt rồi.

Từ Văn Văn thở phào. Bỗng, cô nàng nhìn xuống tay của Diệp Tiểu Tịch rồi ngạc nhiên hỏi:

– Tiểu Tịch, sao cậu lại cầm cái thắt lưng thế kia? Chuyện gì thế? Của ai đấy?

Diệp Tiểu Tịch xấu hổ, sa mạc lời.

Cô mải suy nghĩ quá, không ngờ lại cầm luôn cả dây lưng của Long Mộ Thần ra đây!

– Không phải của ai đâu.

Diệp Tiểu Tịch vội vàng đặt chiếc dây lưng lên mui một chiếc Maybach. Thấy Từ Văn Văn còn muốn hỏi tiếp, cô bèn đỡ lấy Lâm Hân rồi nói:

– Đi trước đã, tí nữa mình giải thích với cậu sau.

Từ Văn Văn nhìn cô với vẻ hồ nghi, thế nhưng cũng không hỏi gì nữa.

Long Mộ Thần chờ trong WC với bản mặt rất chi là khó ở.

Anh bị một cô nàng ranh ma chơi xỏ! Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nhếch nhác đến bậc này.

– Chủ tịch.

Hàn Tư Viễn gõ cửa gian vệ sinh chật hẹp:

– Mua được đồ rồi đây.

Long Mộ Thần mở cửa gian nhỏ rồi nhận cái quần từ tay anh ta.

Hàn Tư Viễn chờ ở bên ngoài, thấy bất ngờ lắm. Long Mộ Thần nhờ anh ta đi mua hộ một cái quần mới, thế cái quần đang mặc sao rồi?

Anh ta không nhịn được thả trí tưởng tượng bay xa. Chủ tịch đang ở trong quán bar, lại còn chui vào tận Toilet… Chẳng lẽ anh ấy gặp nàng nào xinh đẹp, sau đó không kìm lòng được à?

Thế nhưng trước giờ Long Mộ Thần vẫn luôn sống rất nề nếp, chưa có một scandal nào. Hàn Tư Viễn vẫn tò mò mãi, không biết phải là loại con gái nào thì mới lọt được vào mắt xanh của chủ tịch nhà anh ta đây?

Thay đồ xong, Long Mộ Thần bước ra, sắc mặt vẫn sa sầm:

– Không được cho bất cứ ai biết chuyện này!

Anh chưa bao giờ mất mặt đến thế.

– Vâng.

Hàn Tư Viễn đáp ngay.

Long Mộ Thần rời khỏi quán bar với tâm trạng tồi tệ. Anh định lái xe về thẳng nhà.

Nhưng vừa mới mở được cửa xe ra thì lại nghe thấy Hàn Tư Viễn nói:

– Chủ tịch ơi, trên xe ngài có cái gì kìa.

Long Mộ Thần nhíu mày khó chịu.

Rồi anh cầm phắt lấy thứ đồ trên mui xe, đồng tử co lại.

Không ngờ đó lại chính là thắt lưng của anh!

Long Mộ Thần nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm.

Hôm nay bị cô nàng xa lạ kia đùa giỡn một hồi, anh vốn không định truy cứu, chung quy cũng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Thế mà cô ta còn dám đặt cái thắt lưng này lên xe anh, muốn khiêu khích anh đấy phỏng?

– Tư Viễn.

Long Mộ Thần nói với giọng lạnh nhạt:

– Đi điều tra xem ai vứt đồ lung tung thế này.

– Vâng.

Hàn Tư Viễn đáp mà rầu cả ruột.

Diệp Tiểu Tịch về đến kí túc xá mà không sao ngủ ngon cho được. Sáng sớm cô mới chợp mắt được tí chút thì lại bị tiếng ồn trong phòng đánh thức.

– Văn Văn, báo danh cho mình với!

– Ứ giúp đấy, sao cậu không tự đi mà báo?

– Mình đau đầu quá.

– Đáng đời! Ai bảo chạy đi uống rượu cơ, đau đầu còn là nhẹ ấy! Mình nói chứ, cậu thông minh lên tí đi, cậu vẫn còn là sinh viên năm tư chứ chưa tốt nghiệp đâu đấy! Lần sau đừng hòng mình với Tiểu Tịch đi nhặt cậu về…

– Cãi nhau gì đấy?

Diệp Tiểu Tịch nhặt cái gối ném ra:

– Có để yên cho người ta ngủ không?

Từ Văn Văn đang ngồi nghịch máy tính kêu áu một tiếng rồi cầm lấy gối đầu, trông mặt đến là tủi thân:

– Diệp Tiểu Tịch, cậu là cái đồ lấy oán báo ơn! Uổng công mình chủ động báo danh cho cậu quá!

– Báo danh gì cơ?

Diệp Tiểu Tịch bò dậy khỏi giường rồi mơ màng mò vào toilet.

Từ Văn Văn nhìn cô với vẻ không sao tin nổi rồi quay đầu nhìn vào màn hình máy tính của mình:

– Cậu không biết thật á? Vụ này hot lắm mà. Nam thần của mình muốn kiếm người mang thai hộ, không cần cảm ơn mình đâu.

Diệp Tiểu Tịch giật nảy mình rồi tỉnh như sáo ngay tắp lự.

Cô vội vàng chen vào bên cạnh Tống Thư Hàng, cướp chuột của cô nàng rồi buồn bực nói:

– Báo danh cái này thay mình làm gì? Mình có muốn báo danh quái đâu!

– Yên tâm đi!

Từ Văn Văn vươn tay vỗ vỗ cô:

– Cậu đi theo góp vui thôi, mình mới là nhân vật chính.

– Cậu kéo Lâm Hân đi cùng mà góp vui, mình không đi đâu hết!

Diệp Tiểu Tịch chẳng thiết tha gì.

– Giờ cậu ấy là tình địch của mình rồi!

Từ Văn Văn nói đến là nghiêm túc:

– Mình không bao giờ nương tay với tình địch đâu, dù có là bạn cùng phòng đi chăng nữa!

– Hai người thành tình địch của nhau hồi nào vậy?

Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu ra làm sao.

– Vì cậu ấy cũng muốn báo danh chứ sao! Ai muốn cướp nam thần với mình thì đều là tình địch hết!

Từ Văn Văn nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của Diệp Tiểu Tịch, cô nàng kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Tịch, cậu không biết gì thật à?

Diệp Tiểu Tịch lắc đầu khó hiểu.

– Đây là vòng sơ tuyển để chọn người mang thai hộ đó!

Từ Văn Văn chỉ vào máy tính với vẻ mặt si mê đắm đuối:

– Nhân vật đang tìm người mang thai hộ lần này chính là chủ tịch kiêm CEO của Tập đoàn Long thị, là nam thần Long Mộ Thần! Người ta vừa giàu có, vừa đẹp trai, vừa khiêm tốn, lại còn chẳng có scandal nào cả nha ~

– Cậu gặp anh ta chưa mà biết anh ta đẹp trai hả?

Diệp Tiểu Tịch cạn lời:

– Có khi là một lão vừa già vừa xấu ấy chứ.

Cô cũng từng nghe qua cái tên Long Mộ Thần này rồi. Tập đoàn Long thị không khiêm tốn chút nào, nhưng Long Mộ Thần thì đúng là khiêm tốn thật. Anh ta ít khi xuất hiện trước giới truyền thông, cho nên cũng ít ai biết được dáng vẻ anh ta trông như thế nào.

Có điều ai đã từng gặp Long Mộ Thần rồi thì đều khen anh ta không ngớt miệng, khen từ diện mạo khen đi, cho nên trong mắt đám fan cuồng như Từ Văn Văn thì Long Mộ Thần đã trở thành truyền thuyết từ bao giờ.

Kẻ không thích phô trương như Long Mộ Thần mà lại tuyển người mang thai hộ tưng bừng thế ư? Diệp Tiểu Tịch thấy rất bất ngờ.

– Nam thần nhà mình không già không xấu!

Từ Văn Văn la lên.

– … Mình mặc kệ, mau hủy báo danh cho mình ngay!

Diệp Tiểu Tịch buồn bực.

– Tiểu Tịch, Long Mộ Thần đẹp trai hay không chưa nói, nhưng mà nam thần hào phóng lắm đó nha!

Từ Văn Văn tự hào ca ngợi:

– Người tham gia sơ tuyển chỉ cần chụp mấy bức ảnh thôi, dù có được chọn hay không thì vẫn được lĩnh 1000 tệ! Biết đi đâu mà tìm món hời thế hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN